Dương Cung Tử bước đến, sau lưng không xa còn có một người đi theo. Đó là Trần Lộ, vẻ mặt khi nhìn Diệp Thiếu Dương có chút ngại ngùng.
Cô là người thường xuyên mất tích nhất, Diệp Thiếu Dương rất muốn hỏi xem gần đây cô ấy đang làm cái gì, lần trước sao lại ở cùng với Vương Bình. Có điều hiện giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, lại đi hỏi mấy tiểu tiết đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Thiếu Dương, hôm nay chúng tôi tới là để chào tạm biệt anh.” Trần Lộ nói:
“Chúng tôi phải đi tìm Đạo Phong rồi.”
Diệp Thiếu dương nghĩ, điều này cũng có thể hiểu được. Để làm cho bầu không khí bớt căng thẳng hắn bèn đùa một câu, nói:
“Hai người là tình địch đấy có được không, sao có thể kết bạn rồi đi cùng nhau chứ?”
Dương Cung Tử khẽ cúi đầu. Vành nón che khuất khuôn mặt nên không ai nhìn thấy được vẻ mặt của cô lúc này.
Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm lắc đầu, thở dài nói: “Chậm tiêu!”
“Tạm biệt.” Dương Cung Tử yếu ớt thốt ra hai chữ rồi phi thân bay đi.
Trần Lộ vẫy vẫy tay với Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc rồi cũng xoay người bay đi.
“Biểu hiện gần đây của Dương Cung Tử thật là kỳ lạ.” Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm:
“Trước đây cô ấy rất lạnh lùng lại còn ngầu nữa, nào phải là cái dáng vẻ như giống như oán phụ bây giờ.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, cũng không lên tiếng phản bác. Cô nghĩ đến chủ đề vừa rồi, nói: “Anh cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Đạo Phong và Tiểu Mã chẳng có quan hệ gì cả, cứu cậu ấy cũng là vì nhân tình mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Tôi chỉ lo hắn ta cố ý muốn lấy đi hồn phách của Tiểu Mã.”
“Thế thì đã làm sao. Kẻ hại chết Tiểu Mã là Trương Quả và Vương Bình, chẳng liên quan gì đến người ta cả. Nếu hắn đã thu nguyên thần tinh phách của Tiểu Mã thì nhất định sẽ có cách cứu sống cậu ấy. Có anh ở giữa ngăn chặn, hắn cũng sẽ không làm gì Tiểu Mã đâu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, chỉ cần hồn phách của Tiểu Mã có thể sống lại, những thứ khác bàn sau vậy.
Nghĩ vậy trong lòng hắn cũng coi như được an ủi một chút.
Nhuế Lãnh Ngọc nói:
“Tôi còn có một chuyện muốn nói với anh, về Vương Bình…”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe đến đây đã đoán ra, bèn nói:
“Cô cũng cảm thấy sự trừng phạt mà tôi dành cho cô ta quá tàn nhẫn sao?”
“Cô ta bị trừng phạt là đúng tội. Thế nhưng nếu như cô ta thật tâm hối cải, tôi nghĩ… nếu như hồn phách của Tiểu Mã sống lại thì cũng không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm như vậy của cô ta đâu.”
“Ừ. Đợi đến khi Tiểu Mã hồi sinh, tôi sẽ thu Thiên Sư kết lại để âm ty tự xử lý. ”
Hai người ngồi trên sân thượng đến nửa đêm rồi mới xuống lầu đi ngủ.
Diệp Thiếu Dương để Nhuế Lãnh Ngọc ngủ trong phòng của mình, còn bản thân hắn lại ngủ ở phòng Tiểu Mã.
Nằm trên giường của Tiểu Mã, trong đầu Diệp Thiếu Dương đều là dáng vẻ nụ cười giọng nói của Tiểu Mã khi còn sống, đuổi cũng không đi khiến hắn nằm một lúc lâu sau vẫn chưa ngủ được.
Hắn chỉ đành niệm một lần chú Tĩnh Tâm. Thế nhưng vừa mới chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, trong lòng cả kinh:
“Trong nhà chỉ có hai người là mình và Nhuế Lãnh Ngọc. Nửa đêm rồi cô ấy còn đến phòng mình làm gì?”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, lập tức sững sờ.
Người bước vào là một cô gái, thế nhưng không phải là Nhuế Lãnh Ngọc mà là một cô gái trên người mặc một loại trang phục phục sức dân tộc, đang dùng ống tay áo dài bụm mặt cúi đầu khóc rấm rức, không nhìn thấy mặt mũi.
Diệp Thiếu Dương chú ý đến một điểm đáng sợ: Hai tay của cô gái này vừa gầy vừa đen. Hắn ghé mắt nhìn kỹ sau đó hít ngược một ngụm khí lạnh. Đấy nào có phải là tay, rõ ràng là hai cành cây mới đúng!
Quỷ? Tà linh?
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không sợ quỷ gõ cửa, lập tức ngồi dậy rồi lần tìm Câu Hồn tác, thế nhưng nghĩ nghĩ thế nào rồi lại bỏ xuống.
Đối phương vậy mà lại chạy đến trước mặt mình khóc lóc, nhất định là có thâm ý, nhưng sẽ không có ác ý.
Cho dù có là quỷ thủ cũng sẽ không to gan đến mức chạy đến trêu chọc mình.
“Cô là ai?” Diệp Thiếu Dương nhẹ giọng hỏi một câu.
Cô gái kia hạ tay áo xuống ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy gương mặt của cô, Diệp Thiếu Dương cảm thấy máu toàn thân mình đều đã đông cứng lại rồi. Sau gần mười giây hắn mới hồi thần lại, cả người run rẩy đứng bật dậy, thất thanh gọi: “Tiểu Tuệ, em vẫn chưa chết!”
Cô gái đứng trước mặt này chính là vị mà buổi sáng hắn vừa mới tế bái trước mộ: Đàm Tiểu Tuệ!
Tuy cô ấy đã chết rất lâu rồi, thế nhưng Diệp Thiếu Dương vừa nhìn là đã nhận ngay ra.
Đàm Tiểu Tuệ lặng lẽ đứng nhìn Diệp Thiếu Dương, trong mắt chảy ra không phải là nước mắt mà là máu, thuận theo gò má mà chảy thẳng xuống cổ.
“Thiếu Dương, hãy nhớ kỹ, lời nguyền huyết sắc…”
“Cái gì!”
Diệp Thiếu Dương cả kinh, đứng lên đi tới.
“Tiểu Tuệ, em thật sự vẫn còn sống sao?”
Khuôn mặt của Đàm Tiểu Tuệ nhanh chóng thối rữa, da thịt co rút lại trở nên vô cùng thô ráp giống như vỏ cây vậy, mơ hồ có hình dáng mặt mũi.
Một mỹ nữ trong chớp mắt biến thành cái dáng vẻ này quả thật còn khiến người ta nhìn mà khiếp sợ hơn bất kỳ lệ quỷ tà linh nào.
“Lời nguyền huyết sắc. Thiếu Dương, anh nhất định phải đoán ra, nhất định phải cứu em…”
Máu tuôn ra từ trong hốc mắt, cô lùi lại từng bước từng bước rồi ra khỏi căn phòng, cửa phòng đóng lại.
Diệp Thiếu Dương xông lên phía trước, khi vừa kéo cánh cửa ra thì đột nhiên thấy một cái mặt quỷ chui vào từ khe cửa, còn thét lên một cách quái dị với hắn. Toàn thân Diệp Thiếu Dương run rẩy, ngồi bật dậy.
Hắn nhìn quanh mới phát hiện bản thân vẫn đang ở trên giường, trên trán đều là mồ hôi.
Nằm mơ?
Diệp Thiếu Dương còn đang chần chừ, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa lại vang lên một tiếng động nhỏ nhặt. Hắn vội vàng nhảy xuống giường, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp đang nhanh chóng lách vào trong phòng của Nhuế Lãnh Ngọc.
“Tiểu Tuệ!”
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng không thèm nghĩ, một bước xông thẳng vào trong phòng, duỗi tay muốn kéo cô ấy lại. Ngón tay vừa lướt qua bả vai, còn chưa túm được thì đã theo bản năng túm lấy quần áo rồi dùng sức kéo một cái, khiến cả bộ quần áo bị kéo tuột xuống.
Tay trái của Diệp Thiếu Dương lần mò sờ soạng trên tường. Dù sao đây cũng là phòng hắn, tay vừa duỗi ra đã biết đèn nằm ở chỗ nào.
Tạch một tiếng, căn phòng đột nhiên sáng rõ.
“Tiểu…”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cơ thể trắng như tuyết gần như hoàn mỹ trước mặt thì lập tức ngây ngẩn, đầu óc trống rỗng.
“Á!”
Nhuế Lãnh Ngọc hét ầm lên, cúi xuống nhặt áo choàng tắm choàng che thân thể mình.
Diệp Thiếu Dương một bước xông lên dùng một tay che miệng cô lại, tay còn lại tắt đèn đi.
Nhuế Lãnh Ngọc liều mạng giãy giụa, lớn tiếng la hét.
“Đừng hét, đừng hét nữa!” Trong lúc cấp bách Diệp Thiếu Dương cũng không kịp giải thích, chỉ có thể túm lấy tay của cô.
Lại không ngờ động tác giãy giụa của Nhuế Lãnh Ngọc quá lớn, hai người trong lúc bất cẩn vừa vặn ngã xuống cái giường phía sau lưng. Nam trên nữ dưới.
Tay tiếp xúc với làn da mềm mại, mũi ngửi thấy cũng là mùi hương trên người cô, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy có chút mê muội, toàn thân lập tức cứng đờ, quên sạch bản thân đang muốn làm gì.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên dừng việc giãy giụa, nằm dưới người Diệp Thiếu Dương thở dốc kịch liệt.
“Bốp!”
Một cái tát đập thẳng lên mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương bụm mặt, cúi đầu nhìn thì thấy trong mắt Nhuế Lãnh Ngọc đong đầy nước mắt.
Một quỷ ảnh đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ bay vào.
Diệp Thiếu Dương ngẩn người, theo bản năng nghĩ là có quỷ đến thăm, nhất định không thể để nó nhìn thấy thân thể của Nhuế Lãnh Ngọc được. Trong lúc cấp bách hắn bèn áp lên người cô, hai tay đè chặt bả vai, dùng thân thể mình che kín toàn thân cô.
Hắn đã chuẩn bị tốt phải ứng phó với sự phản kháng của cô, thế nhưng sau đó lại buồn bực phát hiện Nhuế Lãnh Ngọc vậy mà lại không động đậy gì.
“Lão đại huynh đang làm gì đó?”
Người đến là Qua Qua. Cậu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương dùng một tư thế kỳ quái nằm lỳ ở trên giường thì hai mắt trừng lớn.
Diệp Thiếu Dương nháy mắt với cậu, ý bảo cậu ra ngoài.
“Gì cơ?”
Qua Qua lại bước lên một bước nữa, lúc này mới thấy được Nhuế Lãnh Ngọc dưới thân hắn, lập tức hóa đá tại chỗ, sau đó mới nhanh chóng dùng tay bịt mắt lại.
“Hai người, xấu hổ quá đi… Mắt đệ mù rồi, chưa thấy gì cả đâu…”
“Biến!”
Diệp Thiếu Dương hét lên với cậu.
Qua Qua che mắt chạy ra ngoài, trong miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đệ chưa thấy gì cả. Hai người cứ tiếp tục, mặc kệ đệ…”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật