Dịch giả: nila32"Hẳn là như vậy, thời gian đến khi Truyền Tống Trận mở ra còn có nửa ngày, trừ phi còn có người có thể chạy đến, nếu không…” Cầu Long Tử khoát tay chặn lại, giọng nói đượm buồn.
“Tại sao Kim sư huynh lại không có ở đây, chẳng lẽ y cũng?” Liễu Minh nhìn quanh một hồi rồi chợt ngạc nhiên nói ra.
“Đây cũng không phải. Kim sư huynh đã xảy ra chút ít biến cố trong một lần hành động dẫn đến bản thân bị lực lượng cấm chế cưỡng ép truyền tống ra ngoài.” Cầu Long Tử khẽ lắc đầu, nói sơ qua một lần về sự tình Kim Thiên Tứ gặp phải mai phục của Tinh Lân Tộc, một trong Tam Đại Cực Tộc.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi giật mình.
Thời gian kế tiếp, hắn lại cùng Âu Dương tỷ muội nói vài câu chuyện phiếm. Không thể không nói, hắn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn đối với hứa hẹn bảo hộ sự an toàn cho hai cô gái này thế nhưng một năm vừa qua, bản thân chỉ có thể túc trực bên cạnh hai vị cô nương nhà người ta chưa đến một tháng. Bất quá, hai tỷ muội bọn họ cũng không vì thế mà cảm thấy phiền lòng, ngược lại còn không ngừng hỏi thăm tình hình khiến trong lòng của hắn không khỏi có chút cảm động.
Liễu Minh và Long Nhan Phỉ cũng tùy ý hàn huyên vài câu sau đó cả hai liền trở về góc riêng, khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi. Trên đường trở về, hắn đã gặp phải một ít phiền toái nho nhỏ khiến cho thời gian vì thế trở nên chậm trễ một chút. Do đó để không bị muộn thời gian truyền tống, hắn đã sử dụng tốc độ cao nhất để chạy về khiến cho pháp lực tiêu hao có chút nghiêm trọng, giờ phút này vừa khéo có thể tranh thủ thời gian còn lại khôi phục đôi chút.
Thời gian kế tiếp trôi qua từng chút một thế nhưng vẫn chưa thấy người nào xuất hiện thêm nữa.
Cùng lúc đó, tại đại sảnh đặt trong lòng đất Nhân giới dưới chân chủ điện Thái Thanh Môn, Thiên Qua Chân Nhân đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trên một chiếc cột đá màu xanh chạm trổ hình rồng, hai hàng lông mày khẽ cau lại, mặt mũi cũng theo tràn đầy vẻ ngưng trọng.
“Thiên Qua, tuy nói Liệt Dương đã bị truyền tống ra ngoài nhưng ngươi cũng không cần mất tập trung như thế. Chúng ta lần này lấy được vị trí thứ nhất tại Thiên Môn Hội, số mệnh mấy trăm năm tiếp theo đã định sẽ hưng thịnh sum xuê. Ta tin những đệ tử còn lại sẽ tìm được từng hồi cơ duyên cho riêng mình chứ không đến mức thảm liệt như chúng ta năm đó.” Một lão giả có khuôn mặt hòa ái đang ngồi trên cột đá khác thình lình mở to hai mắt rồi mới thấp giọng nói ra.
“Hy vọng là như thế!” Thiên Qua Chân Nhân nghe vậy liền gật đầu với lão giả vừa lên tiếng.
“Nhớ lại năm đó, hai người chúng ta may mắn toàn mạng rời khỏi mảnh phế tích hung hiểm đó thế nhưng bản thân cũng lâm vào trọng thương. Cuối cùng tuy có thể đột phá Thiên Tượng Cảnh thế nhưng con đường tu tiên phía trước cũng như xem như bị chặt đứt ở đó, ài.” Một lão giả khác thân vận đạo bào màu trắng bỗng nhiên than nhẹ một câu.
“Sư đệ không cần canh cánh sự tình năm đó. Tính toán ra, thời gian những đệ tử kia tiến vào phế tích cũng đã gần đủ một năm rồi. Chi bằng chúng ta thừa dịp lực cản giới diện còn yếu, tranh thủ thi pháp mở ra thông đạo để cho bọn chúng sớm ngày phản, miễn cho bên trong mảnh phế tích kia lại phát sinh biến cố ngoài dự tính.” Lão giả với gương mặt hòa ái thản nhiên cắt lời sư đệ của mình.
“Cũng được, dù sao thời gian còn lại cũng chưa đầy mấy canh giờ, việc gì nên đến cũng đã đến. Thiên Qua, chúng ta mau chóng động thủ đi thôi.” Lão giả mày rậm khẽ động thần sắc.
Hàn trưởng lão và Thiên Qua Chân Nhân khẽ gật đầu với nhau sau đó gần như cùng lúc ấn niệm pháp quyết đồng thời không ngừng lẩm bẩm từng tràng chú ngữ khó hiểu. Chỉ nghe mấy tiếng “Xoẹt” “Xoẹt”, cột đá Bàn Long dưới chân bốn người đột nhiên đại phóng lam mang, ngưng kết thành một vòng ánh sáng rơi trên mặt đất bên trong pháp trận.
Lúc này, đại trận lại được kích hoạt giống khi mở ra thông đạo, truyền ra từng tràng âm thanh vù vù trầm thấp. Ngay sau đó, trên mặt bốn cây cột đá màu xanh cũng dần dần xuất hiện những ký hiệu bí ẩn. Không lâu sau, sắc xanh bốn phía bỗng nhiên biến thành màu máu tươi một cách kỳ lạ khiến cho toàn bộ đại sảnh đều ngập trong hồng quang đại phóng. Đúng lúc này, pháp quyết trong tay bốn người lần nữa biến đổi. Đồng thời, bọn họ liền ăn ý thả người lơ lửng giữa hư không rồi mới đánh ra từng đạo ánh sáng màu xanh rơi xuống pháp trận bên dưới khiến cho bốn cây cột đá dưới chân không ngừng run rẩy. Hơn nữa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh sáng đỏ tươi bên trên cột đá dần dà hóa thành một dòng nước chảy, chậm rãi rót vào pháp trận được bày bố trên mặt đất. Sau một lát, toàn bộ pháp trận đã hóa thành một dòng suối đỏ tươi nhưng từ đây lại không chảy ra giọt nước nào, thay vào đó là từng mảnh linh vụ huyết sắc.
“Pháp trận truyền tống trở về đã được đả thông, bọn chúng nếu đã có mặt ở điểm xuất phát, hẳn có thể cảm ứng được.” Thiên Qua Chân Nhân vừa quan sát dòng suối đỏ tươi trên mặt đất, vừa tự nhủ một câu.
…
Cùng lúc đó, tại biển cát hoang vu bên trong phế tích, Liễu Minh đang ngồi khoanh chân, nhắm nghiền hai mắt. Hắn đang tính toán phải giao nộp những gì cho tông môn để có thể giữ lại cho bản thân những linh tài, địa bảo cần thiết. Ví dụ như mười hai miếng phôi thai của Sơn Hà Châu cùng với với những đan dược giúp ích cho việc kéo dài tuổi thọ cũng như quá trình ngưng kết Chân Đan, hắn tuyệt đối sẽ không giao nộp. Thế nhưng dựa theo quy củ định ra, bản thân vẫn phải giao lên hai phần ba lượng thu hoạch bên trong phế tích vì vậy những linh thảo còn lại mà hắn thu hoạch được lại vẫn còn thiếu một chút.
Ngay khi Liễu Minh còn đang lâm vào suy tư, biển cát xung quanh bỗng nhiên truyền đến từng hồi âm thanh vù vù khiến cho mặt đất cũng theo đó run rẩy kịch liệt. Đột nhiên, giữa không trung truyền đến một tiếng sấm đinh tai nhức óc! Ngay sau đó, từng đợt chấn động kịch liệt bắt đầu truyền đến từ sâu trong lòng đất, giống như muốn chấn vỡ trọn phiến hư không xung quanh. Tám người Liễu Minh gặp tình hình đều khẽ động thần sắc, bật người đứng dậy. Chỉ thấy một cột sáng màu đỏ chói mắt đột nhiên hiện ra, sau đó thình lình tán loạn thành một mảnh sương mù hồng sắc bao trùm phạm vi mười trượng. Ẩn trong biển sương, một pháp trận truyền tống đã bắt đầu ngưng kết một cách chậm rãi tạo ra thanh thế vô cùng kinh người.
“Xem ra chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão đã sớm mở ra Truyền Tống Trận, chúng ta lên đường trở về thôi.” Cầu Long Tử thấy vậy, sau khi suy nghĩ một chút liền phân phó một câu.
“Cầu sư huynh, Ôn Tăng sư huynh đến nay còn không rõ tung tích, chúng ta không tiếp tục đợi hắn sao?” Một gã thanh niên tóc xoăn sau lưng Cầu Long Tử bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Mấy ngày trước, ta đã vân dụng Truyền Âm Phù đặc chế trong tông, ý đồ vượt qua khoảng cách vạn dặm để liên hệ với Ôn sư đệ nhưng hắn vẫn bặt vô âm tín. Nửa ngày vừa rồi, ta lại sử dụng Cảm Ứng Châu để thăm dò một phen nhưng cũng không có cách nào cảm nhận được hành tung của Ôn sư đệ. Nếu không ngoài dự đoán của ta, chỉ sợ Ôn sư đệ đã không may bỏ mình bên trong phế tích kia rồi. Cho dù còn sống, đệ ấy hẳn đang ở đâu cách đây trăm vạn dặm, chỉ sợ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến thì cũng đã chậm.” Cầu Long Tử nghe vậy liền than nhẹ một tiếng.
Thanh niên tóc quăn lập tức im lặng.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, pháp trận bên trong biển sương đã dần trở nên ngưng thực, phạm vi cũng được thu nhỏ lại chừng mấy trượng hơn nữa bên trong còn không ngừng tỏa ra linh áp vô cùng ôn hòa.
“Mấy vị trưởng lão muốn duy trì thông đạo này phải cần tiêu phí không ít pháp lực cùng tài nguyên, chỉ sợ không thể duy trì quá thời gian đốt nửa nén hương, các ngươi đi vào trước đi, ta sẽ ở đây chờ thêm chút nữa.” Cầu Long Tử quay đầu, phân phó một câu cho những đệ tử còn lại.
Thanh niên tóc quăn cùng một gã đệ tử khác của Thái Thanh Môn nghe vậy lập tức thả người tiến vào pháp trân. Chỉ thấy ánh sáng màu đỏ lóe, cả hai đã liền biến đi mất dạng. Ngay sau đó, Long Nhan Phỉ, tỷ muội Âu Dương Thiến và La Thiên Thành cũng lần lượt bước vào pháp trận, truyền tống trở về Nhân giới.
Sau khi tiến vào pháp trận, Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lên, cả người bỗng nhiên căng cứng, liền bị một mảnh ánh sáng màu đỏ nuốt trọn, không lâu sau đã nhanh chóng biến mất tại chỗ. Khi hắn lần nữa nhìn rõ cảnh vật trước mắt, bản thân đã đứng ở địa phương mà một năm trước bọn họ ly khai, cũng chính là ngọn núi dưới mặt đất bên trong đại sảnh. Tỷ muội nhà Âu Dương cùng đám người La Thiên Thành cũng đã trở về đến nơi chỉ có điều thân thể vẫn đang lâm vào mê muội sau khi trải qua quá trình truyền tống. Bốn phía xung quanh là Thiên Qua Chân Nhân và ba vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh.
“Liễu Minh, sao chỉ có mấy người các ngươi? Cầu Long Tử đã xảy ra chuyện gì hay sao?” Thiên Qua Chân Nhân vừa nhìn thấy Liễu Minh vẫn còn tỉnh táo liền lên tiếng ân cần hỏi han.
“Bẩm báo chưởng môn, Cầu sư huynh đang chờ đợi ở phế tích trên kia, bảo là muốn đợi thêm một lúc… nhìn xem có sư huynh đệ nào khác có thể trở về hay không.” Liễu Minh vội vàng đứng dậy, chắp tay hồi đáp.
Thiên Qua Chân Nhân nghe vậy, không khỏi lắc đầu. Hai tay liên tiếp đánh ra từng đạo pháp quyết, khiến cho dòng suối ở giữa đại sảnh lần nữa phun trào, đại phóng hào quang màu đỏ. Ước chừng nửa nén hương sau đó, một đạo ánh sáng màu đỏ thô to đã hạ xuống từ trên bầu trời. Một tiếng “Oành” vang lên thật lớn, cột sáng hồng sắc liền xuyên qua chủ điện Thái Thanh Môn, tiếp đó rơi lên phía trên biển sương màu đỏ, lộ ra một vị đại hán dáng người khôi ngô vận áo bào xanh, đúng là Cầu Long Tử. Thiên Qua Chân Nhân cùng ba vị Thái Thượng trưởng lão thấy vậy lập tức đình chỉ pháp quyết trong tay, sau đó đồng loạt đánh ra mấy đạo pháp quyết về phía bốn cây cột đá màu xanh cạnh bên. Chỉ thấy lam quang lóe lên, bốn cây cột đá lập tức khôi phục bộ dáng ban đầu. Pháp trận nằm giữa đại sảnh cùng với sương mù màu đỏ cũng theo đó tiêu tán.
“Cầu Long Tử bái kiến chưởng môn cùng các vị trưởng lão.” Cầu Long Tử sau khi khôi phục sự tỉnh táo liền ôm quyền thi lễ với bốn người đứng cạnh.
“Chỉ có mình ngươi trở lại, nói như vậy, những đệ tử khác thật sự đều đã vẫn lạc.” Giọng nói của Thiên Qua Chân Nhân có chút thất vọng.
“Bẩm báo chưởng môn, chỉ sợ là đúng như vậy. Lần này, đệ tử dẫn đội bất lợi, mới gây tổn thất nhiều vị sư đệ muội như vậy.” Cầu Long Tử có chút áy náy.
“Liệt Dương đã nói sơ qua về hành trình của các ngươi, chỉ có thể trách dị biến đua nhau nổi lên, ngươi cũng làm hết sức, dù sao có thể trở về là tốt rồi.” Lão giả hòa ái thình lình nhảy từ trên cột đá xuống, vỗ vỗ bả vai đồng thời mỉm cười với Cầu Long Tử.
Lúc này, tỷ muội Âu Dương Thiến cùng đám người La Thiên Thành cũng đã lần lượt tỉnh lại liền không chút chậm trễ thi lễ với đám người Thiên Qua Chân Nhân.
“Tốt rồi, các ngươi đều đã tỉnh dậy, cũng tiện kiểm tra một ít thu hoạch lần này. Cầu Long Tử, ngươi tới trước đi.” Thiên Qua Chân Nhân không nhanh không chậm phân phó mọi người một câu.
Tuy nói lần này chỉ có vẻn vẹn mấy người đi ra, nhưng dựa theo kinh nghiệm từ quá khứ, những kẻ có thể sống sót trở về có ai không mang theo người một ít bảo vật vì vậy hai lão giả với khuôn mặt tái nhợt đều lộ ra vẻ chờ đợi.
“Vâng, chưởng môn.” Cầu Long Tử nói xong, liền sải bước đi tới trung ương đại sảnh tiếp đó giơ một tay lên, phóng ra bốn năm miếng Trữ Vật Phù lục. Chỉ thấy năm ngón tay của y xiết lại, từng đạo hào quang ngũ sắc đã từ đó phát ra trong nháy mắt.
“Xoẹt xoẹt” vài tiếng, Trữ Vật Phù đang lơ lửng giữa không trung đã lập tức nổ tung khiến cho một đám linh khí dồi dào lập tức tràn ngập đại sảnh. Một đống linh thảo lớn nhỏ không đều cùng vô số khoáng thạch liền rơi lả tả trên mặt đất. Ngoài ra còn có vài chiếc hộp ngọc, có lẽ là linh khí hoặc pháp bảo gì đấy. Bất quá, bắt mắt nhất trong số đó là một đầu Mê Nhĩ Khổng Tước toát lên linh quang màu xanh nhạt lấp lánh.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật