Dịch giả: khangvanLúc này, vô số những thân dây leo như có sinh mệnh, liền lao đến rồi quấn quanh kết giới, nhưng mặc cho chúng quăng quật, đè ép như thế nào thì kết giới màu xám này vẫn vững chãi như ban đầu, một điểm chấn động cũng không có.
Cực Ảnh sau khi nhanh chóng nuốt đan dược, trong tay bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu lam, hiện ra một đại ấn mang phong cách cổ xưa.
Đại ấn này to cỡ đầu người, trên bốn cạnh của nó có khắc những đồ án kỳ dị, thoạt nhìn như là những văn tự thượng cổ, một luồng lam quang từ trên đại ấn khuếch tán ra ngoài.
Những dây leo quấn quanh kết giới, vừa tiếp xúc với lam quang của đại ấn thì nhanh chóng héo rũ, sau đó liền tiêu tán.
“Lam Mộc Ấn!” Lam quang vừa lóe lên thì thân ảnh của Lam Tư liền xuất hiện cách đó không xa, gắt gao nhìn chằm chằm vào đại ấn trong tay của Cực Ảnh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nộ.
Cực Ảnh bên trong kết giới cười hắc hắc vài tiếng, nhưng trong lòng cũng có một tia không nỡ.
Lam Mộc Ấn là thánh khí của Lam Mộc tộc, một khi thúc giục thì trong chớp mắt có thể phá vỡ Mộc Linh Đại Trận này.
Nhưng bảo vật này lại có thời gian sử dụng hạn chế, một khi vận dụng thì trong thời gian ngắn không thể nào sử dụng lần thứ hai được nữa.
Mà Ảnh Lang tộc lần này đến phế tích thượng giới còn có một mục đích quan trọng khác, mà Lam Mộc Ấn này chính là bảo vật quan trọng nhất để hoàn thành mục đích đó, nhưng lúc này Cực Ảnh vì muốn bảo vệ tính mạng của mình thì cũng đành bất chấp.
Lam Mộc Ấn dường như là một cái động không đáy, không ngừng hấp thu toàn thân pháp lực của hắn.
Cực Ảnh với tư cách là tu sĩ Chân Đan cảnh, pháp lực tuy rằng thâm hậu nhưng mà bởi vì truy đuổi cả ngày, lại thêm phần kịch đấu liên tục, trước đây không lâu lại còn dùng thuật cuồng hóa nên giờ phút này cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Vẻn vẹn qua thời gian hai ba hơi thở, toàn bộ phù văn kỳ dị trên đại ấn đều phát sáng lên.
“Ô…ô…n…g” một tiếng chấn minh lan ra, Lam Mộc Ấn từ trong tay Cực Ảnh trôi nổi trên không trung, tản mát ra từng vòng lam quang mãnh liệt.
Dưới sự chiếu rọi của lam quang, kết giới màu xám lấy mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng ảm đạm, rút cuộc “Rặc rặc” một tiếng rồi vỡ vụn, hóa thành bốn viên châu màu xám, ảm đạm vô quang rơi xuống đất.
Mà cây cối bên trong đại trận, vừa mới tiếp xúc với lam quang thì nhanh chóng bị hòa tan ra, biến thành sương mù nồng đậm màu xanh lá, phô thiên cái địa, cuồn cuộn lao về phía Cực Ảnh.
Cực Ảnh tức thì cầm lấy đại ấn giơ lên cao, trong miệng lẩm bẩm niệm chú, sương mù bốn phía lập tức giống như là cự kình hấp nước, bị mộc ấn nuốt vào.
Cũng chỉ sau bảy tám hô hấp thì nguyên bản Mộc Linh Đại Trận vốn đang xanh um tươi tốt, chiếm diện tích mấy trăm trượng hoàn toàn bị phá, trên không trung cách đó hơn mười trượng lộ ra thân ảnh của hai người Liễu Minh và Lam Tư.
“Hặc hặc, đã không có Mộc Linh Đại Trận thì bằng vào hai người tiểu bối các ngươi còn có thể lật được thế cờ hay sao…” Cực Ảnh chậm rãi bay về phía trước, trong miệng cười ha ha.
Nhưng vượt qua dự liệu của hắn là trên mặt của Lam Tư và Liễu Minh cũng không vì việc đại trận bị phá mà kinh hoảng, ngược lại còn dùng ánh mắt khá bình tĩnh nhìn về phía này.
Tiếng cười của Cực Ảnh liền dừng lại, trong nội tâm cũng thoáng xao động, một cảm giác không ổn bỗng nhiên xuất hiện, nhưng hắn cũng không phải người tầm thường, hung quang trong mắt lóe lên, trước hết liền muốn giết chết một trong hai người rồi hẵng nói.
Đã không còn Mộc Linh Đại Trận quấy nhiễu, bằng vào việc trong người còn sót lại ha ba phần uy lực cuồng hóa, hắn cũng có bảy tám phần nắm chắc việc trong thời gian ngắn có thể giết chết một người.
Sau một khắc, Cực Ảnh đang muốn đánh tới hai người, nhưng vừa mới động thì vài chỗ yếu hại trên người bỗng nhiên đau nhói, nhanh chóng mất đi tri giác, mà yêu khí và khí lực trong người lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Hai mắt hắn trừng trừng, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, dùng toàn bộ điểm khí lực trong người quay đầu lại, rút cuộc khóe mắt cũng nhìn thấy những phát sinh trên người mình.
Chỉ thấy nguyên bản Lam Mộc Ấn trên tay hắn, không biết từ bao giờ đã bắn ra mấy tia tinh ti trong suốt, vô thanh vô tức xuyên thủng tấm áo giáp đỏ sậm trên người mình, đâm thật sâu vào bên trong cơ thể cường hãn có thể so với linh khí của hắn.
Giờ phút này, Lam Mộc Ấn phập phù, lúc sáng lúc tối giống như một trái tim đang đập vậy, tinh ti từ nó bắn ra đang hút đi toàn bộ yêu khí trên người của Cực Ảnh, sau đó lại bắt đầu hấp thu khí huyết và thần hồn, phát ra thanh âm tê…ê…eee trong trẻo.
Cực Ảnh kêu to một tiếng, sau đó thân thể cao hai ba trượng nhanh chóng khô quắt, trong chốc lát liền biến thành một cỗ thi thể khô quắt.
Cực Ảnh này tại đại lục Man Hoang cũng coi như là một yêu tu Chân Đan kỳ đại danh đỉnh đỉnh, vậy mà lại vẫn lạc tại Vô Danh Cốc trong phế tích thượng giới.
“Rặc rặc” vài tiếng, linh khí của kiện chiến giáp màu đỏ sậm trên thây khô, sau vài hơi thở cũng bị tinh ti trong suốt hấp thu sạch sẽ, từ một kiện giáp sắt sáng bóng biến thành mảnh vỡ rơi xuống.
Lam Mộc Ấn sau khi ăn uống no nê, thoáng một cái liền giãy giụa khỏi tay của thây khô, lơ lửng giữa không trung, tiếp tục tản mát ra từng vòng lam quang.
Liễu Minh thấy cảnh này thì thở dài một cái, cũng không lộ ra vẻ quá giật mình.
Trong cuộc chiến lúc trước, Lam Tư cũng đã đem bí mật của Lam Mộc Ấn nói cho hắn biết.
Ấn này sở dĩ có thể trở thành thánh khí của Lam Mộc tộc cũng bởi vì trong đại ấn này phong ấn một khí linh cực kỳ đáng sợ, mà điều kiện thức tỉnh nó thì cần phải bố trí Mộc Linh Đại Trận, sau đó một gã Lam Mộc tộc phá vỡ phong ấn, dâng lên tế phẩm là vô số huyết nhục tinh hoa, mà người bị hiến tế cũng phải là một gã tu sĩ yêu tộc Chân Đan cảnh, cái giá cũng không thể nói là không lớn.
Khí linh một khi hoàn toàn tỉnh dậy thì uy năng của Lam Mộc Ấn tự nhiên sẽ bạo tăng, cũng có thể thi triển ra rất nhiều thần thông cực kỳ huyền diệu, nhưng cũng rất khó có thể chính thức khống chế nó, cho nên bình thường Lam Mộc tộc cũng không muốn đánh thức nó dậy.
Kể từ đó, cũng rất lâu rồi, trong Lam Mộc Tộc ngoại trừ tộc trưởng và một số người ra thì đại bộ phận tộc nhân đều không biết được bí mật chính thức của Lam Mộc Ấn, mà lúc sử dụng thánh khí cũng chỉ là vận dụng một chút phụ trợ hoặc là đơn giản tăng công năng một chút mà thôi.
Ảnh Lang tộc tự nhiên càng không thể biết được tình huống thật sự của Lam Mộc Ấn, cũng chỉ là nhìn trúng sự tăng phúc bất phàm của Lam Mộc Ấn và sự quan trọng đối với Lam Mộc tộc nên mới mạnh mẽ chiếm đoạt.
Địa vị của Lam Tư tại Lam Mộc tộc tự nhiên cũng không phải chuyện đùa, cũng trong một lần ngẫu nhiên mà nàng ta biết được bí mật thật sự của Lam Mộc Ấn, cũng học được phương pháp thức tỉnh khí linh, lúc này mới cùng với Liễu Minh liên thủ, bày ra mưu kế này.
Trên tất cả, cũng bởi vì nàng ta sớm đã bố trí ra Mộc Linh Đại Trận, lấy Liễu Minh làm mồi nhử, cũng mượn nhờ Mộc Linh Đại Trận áp chế thần thông của Cực Ảnh, khiến cho hắn phải vận dụng Lam Mộc Ấn.
Theo đó, Lam Tư lại dùng bí thuật, âm thầm câu thông với khí linh, mượn khí linh và uy lực của Lam Mộc Ấn, cuối cùng thành công ám toán Cực Ảnh.
Giờ phút này, thấy đại địch đã trừ, nàng này mặc dù cực kỳ vui mừng, nhưng nhìn về phía Lam Mộc Ấn đang lơ lửng trong không trung, trên mặt một lần nữa lộ ra vẻ ngưng trọng.
Giờ này, đại ấn sau khi hấp thu toàn bộ yêu khí và tinh huyết của Cực Ảnh thì những tinh ti trong suốt của nó vẫn đong đưa ra bốn phương tám hướng, lay động không ngừng, bộ dạng vẫn chưa được thỏa mãn.
Mà mặt ngoài màu lam của đại ấn, lúc này mơ hồ hiện ra một gương mặt không rõ mặt mũi, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía hai người, một luồng sát khí điên cuồng cũng tản ra.
“Lam đạo hữu.”
Liễu Minh thấy thế thì sắc mặt hơi đổi, mở miệng nhắc nhở một câu.
“Đạo hữu yên tâm, ta biết phải làm gì.” Lam Tư nghe vậy thì không chút do dự trả lời.
Vừa dứt lời thì thân thể mềm mại của nàng ta nhoáng một cái liền kích bắn đi, sau vài cái chớp động thì liền xuất hiện gần đại ấn.
Giờ phút này, thần sắc nàng ta nghiêm túc cực kỳ, hai tay đan chéo trước ngực, lam mang lóe lên liền xuất hiện một đoạn khô mộc quái dị lăng không, trong miệng nhanh chóng phát ra những tiếng chú ngữ khó hiểu.
Theo âm thanh chú ngữ vang lên thì đoạn khô mộc trong tay nàng ta bỗng nhiên tỏa ra một tầng lam mang, xoay tròn một cái liền bao phủ cả Lam Mộc Ấn và nàng ta vào trong đó.
Đắm chìm trong màn lam quang, những tinh ti đang bay múa bên ngoài đại ấn màu lam lập tức yên tĩnh lại.
Thấy vậy thì Lam Tư nhẹ nhàng thở ra, từ miệng thở ra mùi đàn hương, đồng thời hé miệng phun ra một phù văn màu lam không biết tên, lóe lên liền rơi vào đại ấn.
Cứ như vậy, qua một nén hương thì phù văn trên Lam Mộc Ấn chậm rãi mờ đi, vô số những sợi tinh ti cũng thu lại, mà khuôn mặt mang theo khí tức hung ác tại mặt ngoài cũng biến mất vô ảnh vô tung.
“BA~” một tiếng!
Sau khi tia hào quang cuối cùng trên Lam Mộc Ấn thu lại thì ấn này liền rơi trên mặt đất, khôi phục hình dạng lúc đầu.
Sắc mặt Lam Tư buông lỏng, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi, một tay lập tức thu lại Lam Mộc Ấn một cách cẩn thân, sau đó mới lộ ra vẻ kích động.
Liễu Minh nhìn về phía Lam Tư, tức thì lóe lên rồi bay đến bên cạnh thây khô của Cực Ảnh, lấy ra một cái thủ trạc trên tay của hắn, cầm ở trong tay rồi vuốt vuốt.
Lam Tư thấy vậy thì liền nâng vật trong tay của mình lên, hướng về phía Liễu Minh nói lời cảm tạ:
“Lần này nhờ có Liễu đạo hữu, tiểu nữ mới có thể thuận lợi giết chết Cực Ảnh, thu lại thánh khí của tộc ta!”
“Lam đạo hữu khách khí rồi, liên thủ lần này đều có lợi cho hai ta, huống hồ còn lấy Chân Hồn quả làm thù lao, tại hạ tất nhiên là tận lực mà làm.” Liễu Minh cười khẽ một tiếng, nói đến Chân Hồn quả thì vô tình hữu ý mà nhấn mạnh ba chữ này.
“Giờ đây Cực Ảnh đã bị giết, trong này chính là một quả Chân Hồn, Liễu đạo hữu xin hãy nhận lấy.” Lam Tư mỉm cười, một tay nhấc lên, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng xanh, một hộp ngọc hình vuông liền hiện ra.
Chất liệu của hộp ngọc thoạt nhìn có chút cổ quái, không phải vàng cũng không phải là gỗ, thoạt nhìn cũng không phải là một loại ngọc thạch nào đó, xung quanh nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh nhạt.
“Tảo Ngọc…” Liễu Minh vừa thấy hộp ngọc thì ánh mắt lóe lên, nói một câu.
“Không ngờ Liễu đạo hữu cũng nhận ra được tài liệu này, đúng vậy, hộp này đúng là dùng Tảo Ngọc để chế thành. Tảo Ngọc tên gọi đầy đủ là Linh Quang Tảo Ngọc, chính là một loại ngọc thạch đặc thù chỉ có ở đại lục Man Hoang chúng ta, có thể đảm bảo cho việc thần hồn lực của Chân Hồn quả không bị tiết ra ngoài.” Lam Tư có chút ngoài ý muốn nói ra.
Liễu Minh nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, tiếp nhận hộp ngọc rồi mở ra.
Chỉ thấy trong hộp ngọc là một quả trái cây màu xanh nhạt, to chừng quả trứng gà, có dạng bầu dục, vỏ của nó có những linh văn như ẩn như hiện, tản ra linh khí kinh người.
“Đúng thật là Chân Hồn quả, mà còn là loại đã thành thục hoàn toàn, dược lực cũng không có tiêu tán chút nào.” Trên mặt Liễu Minh lộ ra vẻ ngưng trọng, xem xét một hồi lâu mới hài lòng gật đầu.
“Liễu đạo hữu vừa ý là tốt rồi.” Lam Tư khẽ sửa lại lọn tóc bên thái dương, khẽ cười nói.
Liễu Minh đóng nắp hộp ngọc lại, tay nhoáng lên liền thu vào trong Tu Di Giới.
Lập tức, hai người đều đồng loạt thi pháp, giải trừ cấm chế trên người đối phương.
Đến bây giờ thì việc ước định của hai người đã hoàn thành toàn bộ.
Sau một khắc thì hai người đều nhìn vào vật trong tay của đối phương.
Trong tay của Liễu Minh chính là thủ trạc trữ vật của Cực Ảnh, mà trong tay của Lam Tư chính là Lam Mộc Ấn.
“Cực Ảnh bây giờ đã bị giết, để lại những vật này, ta và đạo hữu hãy chia đều ra vậy.” Liễu Minh rung rung thủ trạc trong tay, thản nhiên nói.
“Không cần phân ra, tiểu nữ có thể đoạt lại thánh khí của bổn tộc đã mãn nguyện lắm rồi, những thứ khác đạo hữu cứ cầm lấy đi.” Lam Tư nhoẻn miệng cười, sau đó liền lật tay, thu lại Lam Mộc Ấn.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật