Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 887: Tuyệt lộ

Chương 887: Tuyệt lộ

Dịch giả: khangvan

“Thích khách? Ngược lại đây chỉ là do Phí Nghi diễn trò mà thôi!”

Liễu Minh thì thào nói, hơi lắc đầu, lập tức ánh mắt lạnh lẽo cất giọng nói:

“Ta đang đuổi giết người tên là Phí Nghi, cũng chính là tà tu được mệnh danh là Thiên Huyễn Nhân Ma, cái tên này chắc hẳn các ngươi đã nghe qua rồi chứ? Người này là tu sĩ Chân Đan cảnh, sở trường về thuật huyễn hóa, các ngươi tu vi không đủ nên tự nhiên sẽ không nhìn thấu được tướng mạo sẵn có của hắn rồi.

“Thiên Huyễn Nhân Ma!?”

Bốn gã cung phụng hoàng thất Khương quốc nghe vậy không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tên tu sĩ tà đạo đại danh đỉnh đỉnh này thì bọn hắn cũng đã được nghe đến.

“Đại trưởng lão, vị tiền bối này nói cũng không phải là không có lý, việc Khương Ly xảy ra hôm nay, đúng là có nghi ngờ trùng trùng, chẳng lẽ…Hắn thật sự là do người khác biến ảo mà thành?” Tên đại hán mặt đen một mực không nói gì, đột nhiên đi đến bên cạnh lão giả, thấp giọng nói ra.

Lão giả nghe vậy thì liền do dự!

Sao hắn lại không nghĩ đến việc này chứ, nhưng mà thân là tu sĩ hộ pháp của hoàng đế Khương quốc, tự nhiên trong nội tâm hắn không muốn bởi vì một câu nói của ngoại nhân mà lại đi nghi ngờ thân phận con cháu nhà mình.

“Lời tiền bối nói quả thật là có đạo lý, nhưng mà chỉ bằng vào mấy lời nói như vậy, đã muốn nói Khương Ly là do tà tu biến ảo mà thành thì khiến cho vãn bối khó xử rồi. Vạn nhất lão tổ trong tộc trách tội xuống thì vãn bối cũng không đảm đương nổi.” Lão giả cao lớn chậm rãi mở miệng nói, cố ý đem mấy chữ “Lão tổ trong tộc” nói lớn thêm vài phần.

Thiếu phụ trẻ tuổi và thanh niên tóc vàng có chút kinh ngạc nhìn lão giả một cái, không hẹn mà cùng cúi đầu, cũng không dám nhìn sắc mặt Liễu Minh một chút nào.

Liễu Minh cau mày, vừa rồi thần thức hắn sớm đã khuếch tán ra thì phát hiện trong cung điện lục giác này, thấy thân thể hoàng đế Khương quốc chỉ hơi run rẩy một chút, thần thái và cử chỉ vô cùng giống với một phàm nhân, xác thực đúng là không có phát hiện được một chút pháp lực nào chấn động.

Nếu không phải là hắn sớm đã dùng U Minh Tâm Hồn Thuật tập trung vào người này thì cũng tưởng là mình đã nhìn lầm. Lại nói thuật huyễn hóa của Thiên Huyễn Nhân Ma quả nhiên là vô cùng tinh diệu, nếu không thì cũng không có khả năng hắn gây ác nhiều như vậy mà vẫn có thể tiêu dao tại Trung Thiên đại lục cho đến nay.

“Hắc hắc, ta đã nói đến nước này, lão tổ quý tộc nếu trách tội xuống thì cứ bảo hắn đến Thái Thanh Môn tìm ta.” Liễu Minh nghe vậy thì thanh âm trầm xuống, nói.

Vừa dứt lời thì trên người hắn đột nhiên bộc phát ra một luồng linh áp vô cùng mạnh mẽ, đập vào bốn người lão giả.

Bốn người lão giả lập tức đại biến, thân thể không hề có lực phản kháng nào, liền bị một luồng man lực tràn đến, đánh bay ra ngoài, bốn người riêng mình đều phun ra một ngụm máu tươi, nhìn về phía Liễu Minh, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Lão giả có tu vi cao nhất, trên mặt sự kinh hãi lại là cao nhất.

Khương thị thân là một quốc gia hoàng tộc, lại là gia tộc tu sĩ nên tài nguyên cung cấp cao hơn so với tán tu không biết bao nhiêu lần, trong tộc thì tu sĩ Hóa Tinh cũng là không ít, tu sĩ Chân Đan cảnh cũng là có mấy người, mà lão tổ Khương gia càng là đại năng Chân Đan hậu kỳ.

Kể từ đó thì kiến thức của họ tự nhiên sẽ không kém, vì vậy lão mới có thể nhận thức được người đệ tử Thái Thanh Môn trước mắt này thực lực quả thật là mạnh mẽ, so với mấy vị trưởng lão Chân Đan cảnh của Khương gia thì còn cường đại hơn vài phần.

“Tiền bối thực lực cao thâm, chúng ta vô lực ngăn cản. Nhưng mà nếu như tại hạ nhớ không lầm thì tứ đại Thái Tông các vị đã cùng đưa ra một quy định là tu sĩ từ Hóa Tinh trở lên, trong tình huống đặc biệt thì không được can thiệp vào trật tự của thế giới phàm tục. Nếu là sau đó chứng minh được Khương Ly chỉ là một gã phàm nhân thì đến lúc đó mong tiền bối cho Khương gia chúng ta một cái công đạo.” Lão giả cao lớn đứng dậy, tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn cương quyết nói ra.

Liễu Minh đối với những lời uy hiếp của lão giả thì giống như là không nghe thấy, thân hình khẽ động liền mang theo một dãy tàn ảnh xông về đại môn của cung điện lục giác.

“Phanh” một tiếng!

Vẻn vẹn một cái hô hấp, bóng người liền phá vỡ đại môn, trực tiếp bay vào bên trong.

Lão giả nhìn thấy thân hình Liễu Minh biến mất trước mắt thì khóe mắt co quắp vài cái, ba người còn lại thì hai mắt nhìn nhau, không biết nói gì nữa.

Liễu Minh vừa lao vào trong cung điện thì một bóng đen như ẩn như hiện từ phía sau lao ra khỏi cung điện, hướng về phía xa nhanh chóng chạy đi, vô thanh vô tức, không tạo ra bất cứ chấn động nào.

“Hừ, giờ muốn trốn thì đã muộn rồi!”

Liễu Minh lại “Oanh” một tiếng phá vỡ vách tường của cung điện, đồng dạng cũng nhanh chóng đuổi theo.

Động tĩnh lớn như vậy thì lão giả cao lớn và những người khác lập tức nhận ra là không đúng, tất cả đều biến sắc bay vào trong cung điện.

Trong tẩm cung đâu còn thân ảnh của Khương Ly, mà lỗ hổng không xa đó đang có hai thị nữ của cung đình nằm trên mặt đất, sống chết không rõ, mâm đựng trái cây điểm tâm rơi đầy trên đất.

Mà ở bên kia, một cái lỗ hổng lớn thình lình xuất hiện trên vách tường, gió lạnh từ đó thổi ngược vào trong cung điện khiến cho những tấm vải rèm theo gió mà bay lên, đại điện hiện giờ hết sức quạnh quẽ.

“Chẳng lẽ lời của người Thái Thanh Môn kia nói là sự thật? Khương Ly hắn…” Thiếu phụ trẻ tuổi thì thào nói.

Mà lão giả thì mặt mày càng xanh lét.

Dưới tầng trời thấp hơn mười dặm bên ngoài, bóng đen phía trước vừa mới thoát ra khỏi Lô Nam thành hai ba trăm dặm, phía dưới mặt đất bỗng nhiên phát ra một hồi hoàng mang chói mắt, đồng thời mặt đất nổ tung ra, vô số đá vụn giống như những mũi tên bay vọt về phía bóng đen.

Cùng lúc đó thì trong thân ảnh Hạt nhi trong đám đá vụn lóe lên, thình lình đã biến thành bản thể Cốt Hạt, cái đuôi móc câu mơ hồ, theo đó là một màn xám xịt như là mưa rơi kèm theo tiếng xé gió bén nhọn bắn đến.

Trong bóng đen lập tức truyền ra tiếng gầm lên phẫn hận của Thiên Huyễn Nhân Ma, lúc trước quần đấu hắn đã thưởng thức qua sự lợi hại của chất độc trên cái móc câu đó nên không dám chủ quan chút nào, một luồng hắc khí từ trên người bắn ra, biến thành một thanh cốt phiên đen kịt, lớn hơn một xích.

Cốt phiên đón gió biến lớn, trong nháy mắt liền to đến một trượng, phía trên đó có thêu một đồ án khô lâu dữ tợn, ma khí trùng thiên, hắc quang lập lòe, nghiễm nhiên cũng là một kiện pháp bảo hình thức ban đầu cấp bậc Ma Đạo linh khí.

Thiên Huyễn Nhân Ma vừa mới tế ra cốt phiên thì đá tảng đã phá không bay tới.

“Đùng đùng” một hồi thanh âm như là mưa đập lên thân chuối!

Mưa đập lên thân chuối: chả biết hán việt viết như thế nào

Những hòn đá vừa đập lên cốt phiên thì trên mặt phiên cũng chỉ lóe lên hắc quang, sau đó liền đem toàn bộ chúng bắn bay đi.

Ngay sau đó thì màn xám xịt cũng như điện, đập lên cốt phiên, khiến cho bảo vật này nhẹ nhàng rung lên vài cái, nhưng cũng điềm nhiên như không có việc gì.

Hạt nhi chẳng qua chỉ là linh sủng Hóa Tinh hậu kỳ, mặc dù đã trải qua biến dị nhưng nếu so sánh với tu sĩ Chân Đan kỳ thì vẫn có chênh lệch không nhỏ, hơn nữa cái móc câu cũng không phải là mạnh nhất, đối mặt với linh khí phòng ngự mạnh mẽ như vậy thì tác dụng hầu như là không có.

Nhưng mà dưới sự ngăn trở một lát của Hạt nhi thì Liễu Minh cũng đã đuổi theo đến.

Một tiếng long ngâm trầm thấp truyền đến!

Một đầu vụ long màu đen cao vài trượng gầm thét, từ phía sau mãnh liệt đánh tới, tốc độ nhanh như thiểm điện.

“Đáng chết!”

Thiên Huyễn Nhân Ma tức giận khẽ quát một tiếng, hai tay liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Hắc mang trên cốt phiên lập tức đại phóng, hơn nữa lại quay tròn tại chỗ, mà hào quang của đồ án khô lâu bỗng nhiên quỷ dị sáng lên, trong đôi mắt của nó trực tiếp phun ra hai đạo cột sáng màu xanh lá.

“Rống” một tiếng kêu to!

Đồ án khô lâu như biến thành thực chất, từ trong cốt phiên vọt ra, lục quang lóe lên, liền biến to như một căn phòng ốc, đối kháng với vụ long ở giữa không trung.

Trong nhất thời, tiếng long ngâm gào rít không ngớt, mà quang hà hai màu xanh đen nổi lên, âm thanh Oanh long long không ngừng truyền ra!

Cùng lúc đó thì pháp quyết trong tay của Thiên Huyễn Ma Nhân cũng biến đổi, từ trong cốt phiên lại bay ra một cơn gió lốc màu đen cao hơn mười trượng, khuếch tán ra bốn phương tám hướng khiến cho đất đá xung quanh bị cuốn bay, xoắn thành bột phấn đầy trời.

Cốt Hạt cũng bị luồng gió lốc này cuốn bay lên, vô số đã vụn cũng đập lên thân mình nó phát ra tiếng vang tích ba không ngớt, rồi lăn lộn mấy vòng trên không trung, văng ra ngoài, bộ dáng vô cùng chật vật.

Gió lốc thu lại, Thiên Huyễn Nhân Ma cầm cốt phiên trong tay hiện ra, nhưng lúc này hắn đã biến thành một nam tử có gương mặt dài lạ lẫm, nhưng cũng không có ý tiếp tục đuổi giết Cốt Hạt, ngược lại thì nhoáng một cái, lần nữa phá không bay đi.

Nhưng vào lúc này, “Oanh” một tiếng vang thật lớn!

Một đạo quyền ảnh vụ hổ màu đen to hơn một trượng từ phía sau lóe lên, lập tức bắn xuống.

Quyền ảnh đến cực nhanh, căn bản là không cho Thiên Huyễn Nhân Ma có thời gian tránh né.

Hắn chỉ có thể quát to một tiếng, cốt phiên trong tay quét ngang, lập tức từ đó tuôn ra một mảng lớn hắc khí chắn trước người.

Một tiếng trầm đục vang lên, hắc khí liền bị quyển ảnh đánh tan, mà quyền ảnh cũng không dừng lại chút nào, mạnh mẽ đánh lên cốt phiên.

Thiên Huyễn Nhân Ma chỉ cảm thấy một luồng man lực xuyên thấu qua cốt phiên truyền đến, hai tay run lên, sắc mặt lập tức trắng nhợt, toàn thân bị đánh bay về phía sau hơn mười trượng.

Lúc này Liễu Minh mới quét về phía vị trí của Cốt Hạt, tâm niệm vừa động liền thông qua thần hồn câu thông.

“Chủ nhân, ta không sao, vừa rồi chẳng qua là không cẩn thận mà thôi.” Thanh âm của Hạt nhi thanh thúy, mơ hồ mang theo một tia tức giận, tựa hồ với bộ dạng chật vật của mình vừa rồi rất là xấu hổ.

Cũng may là lực phòng ngự của nàng ta cũng không thấp, lại thêm việc gần đây Liễu Minh ban cho mấy viên Kim Cương Thối Cốt Đan nên lực lượng của thân thể tăng lên cũng không nhỏ, cũng không có bị trọng thương.

Liễu Minh lúc này mới yên lòng, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Thiên Huyễn Nhân Ma đang vất vả đứng dậy.

“Liễu đạo hữu, ta và ngươi cũng không có thâm cừu đại hận gì, chẳng qua chỉ là lập trường bất đồng mà thôi. Mà đạo hữu đến đuổi giết tại hạ cũng chỉ là muốn đổi lấy ban thưởng của tông môn, tại hạ có thể đền bù tổn thất cho ngươi nhiều hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể tha cho ta một mạng, ngươi thấy thế nào?” Sắc mặt Thiên Huyễn Nhân Ma trắng xám dị thường, ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh thì tràn đầy vẻ sợ hãi nhưng bỗng nhiên trên mặt lại cố ra vẻ tươi cười, nói.

Thực lực của Liễu Minh còn vượt xa dự đoán của hắn, sau một phen giao thủ vửa rồi lại để cho hắn cảm giác khó có thể địch lại, giờ phút này chỉ có thể hy vọng dùng chỗ tốt có thể đả động đối phương, giữ lại cái mạng của mình.

Liễu Minh nghe vậy thì chỉ cười lạnh, căn bản không hề muốn nghe hắn nói nhảm, nâng một tay lên, hắc khí trên người đại thịnh, mắt thấy đã muốn tung ra một chưởng nữa.

“Đạo hữu chẳng lẽ ngay cả phương pháp thao túng của Phổ Độ đại trận cũng không muốn? Bộ pháp trận thượng cổ này có uy lực cực kỳ cường đại, tuy rằng đạo hữu đã có trận bàn và trận kỳ nhưng nếu không có phương pháp thao túng thì tuyệt đối không thể phát huy được toàn bộ uy lực của đại trận, chỉ cần có thể tha cho ta một mạng, tại hạ nguyện ý đem phương pháp thao túng toàn bộ trận pháp giao hết cho ngươi.” Thiên Huyễn Nhân Ma biến sắc, gấp giọng nói ra.

Liễu Minh nghe lời này thì trong lòng cũng hơi động, công pháp trong tay dừng lại một chút, đồng thời trên mặt cũng lộ ra vẻ do dự.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật