Dịch giả: nila32MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Dịch: nila32
==============================
Lại dùng thời gian hai năm, Liễu Minh thông qua huấn luyện hằng ngày đã có thể thích ứng với hoàn cảnh. Khả năng điều khiển hư ảnh của hắn rõ ràng càng thêm xuất quỷ nhập thần so với trước. Linh lực phát ra từ hư ảnh do hắn tạo ra càng ngày càng giống với bản thể.
Chỉ là hắn vẫn không thể hoàn toàn ngưng thực ra đạo hư ảnh thứ tư. Không còn cách nào khác, hắn đành quyết tâm gia tăng độ khó hơn nữa.
Một năm rồi lại hai năm, thời gian năm năm cứ thế trôi qua trong chớp mắt.
Bản thể của Liễu Minh lúc này được bao phủ trong hắc khí, cả người như u linh màu đen không ngừng yên lặng len lỏi bên trong rừng đá.
Bên cạnh của hắn vẫn là hai đạo hư ảnh giống với bản thể như đúc, chỉ là hư ảnh này so với trước đã trở nên hoàn chỉnh hơn nhiều, tay chân đều đủ, thậm chí ngũ quan trên khuôn mặt đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cả ba không ngừng tăng tốc, lại thêm sự che phủ của hắc khí cuồn cuộn khiến người ngoài không còn cách nào có thể bằng mắt thường nhận ra điểm khác biệt.
Liễu Minh đã luyện đến trình độ mỗi khi gặp phải nguy hiểm, tiềm thức sẽ nhanh chóng phân tích hoàn cảnh xung quanh, thân thể cũng ngay lập tức nảy sinh phản xạ có điều kiện tùy theo tình hình thực tế để tự điều chỉnh đến góc độ tốt nhất.
Chỉ cần hắn vừa suy nghĩ trong đầu, hư ảnh liền theo đó mà hành động.
Trong lúc bất tri bất giác, tinh thần của Liễu Minh dường như đã tiến vào một trạng thái kỳ diệu nào đó khiến chung quanh cũng muốn trở nên linh hoạt kỳ ảo.
Liền đó tận sâu trong cơ thể của hắn đột nhiên truyền đến một cảm giác kích động.
Liễu Minh gần như thuận theo bản năng, thúc giục pháp lực trong cơ thể. Khí đen quanh người hắn đột nhiên có chút dao động, một đạo hư ảnh thứ ba chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn!
Hư ảnh đen kịt vừa xuất hiện liền cùng ba thân ảnh phía trước tiếp tục lao đi thật nhanh, vô luận là tốc độ hay là dáng vẻ bên ngoài đều giống nhau như đúc.
Quá trình vừa rồi diễn ra vô cùng tự nhiên giống như đạo hư ảnh thứ ba không phải do Liễu Minh ngưng tụ ra mà là một bộ phận thân thể bình thường của hắn bị thất lạc nhiều năm, hôm nay đã tìm lại được!
Cảm giác của Liễu Minh lúc này chính là như thế!
Mà ba hư ảnh bên cạnh hắn từng cái đều tản mát ra chấn động pháp lực nhè nhẹ, thoạt nhìn cũng ít nhiều có linh tính. Hắn rốt cuộc đã hoàn thành một bước tu luyện cuối cùng của Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp.
Sau một khắc, Liễu Minh bỗng nhiên rời khỏi cảnh giới linh hoạt kỳ ảo kia, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Hắn khẽ điều động, cả người lại được bao phủ trong hắc khí, xung quanh cũng nhanh chóng hiện ra ba đạo hư ảnh.
Từ xa nhìn lại, bốn bóng người màu đen kể cả động tác bên ngoài hay là Linh lực tỏa ra đều giống nhau như đúc, căn bản không có cách nào phân biệt thật giả!
Liễu Minh vui vẻ trong lòng, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh. Bốn đạo bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, những nơi đi qua đều xuất hiện vô số tàn ảnh. Tuy rằng chỉ có bốn cái bóng đen thế mà thoạt nhìn lại giống như có trăm ngàn nhân ảnh tán loạn bốn phía.
Tất cả hư ảnh đột nhiên thu lại, hiện ra một bóng người sừng sững trên đỉnh cột đá.
Đúng là Liễu Minh.
Vẻ tươi cười trên mặt hắn càng lúc càng đậm, trong mắt cũng hiện lên vẻ hài lòng.
Hắn có thể cảm giác được khả năng ứng dụng cực cao khi đạt đến cảnh giới đại viên mãn của Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp.
Khuyết điểm duy nhất chính là tốc độ tiêu hao Pháp lực so với trước kia cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên nếu như thân pháp đã viên mãn, hắn liền không có ý định tiếp tục rèn luyện bí pháp này. Sau một phen suy nghĩ, hắn quyết định tận dụng thời gian còn lại, thông qua đôi mắt Huyễn Ma trên hồn thiên bia tiếp tục tiến hành huấn luyện thực chiến.
…
Năm thứ ba mươi kể từ khi Liễu Minh tiến vào không gian thần bí, bên trong ảo cảnh.
Một bóng người được lôi điện tím biếc bao bọc đang không ngừng truy đuổi một thân ảnh màu đen phía trước.
Đúng là Liễu Minh cùng yêu tu Thiên Tượng Cảnh, Lôi Yêu Liệt Chấn Thiên của Nam Hoang!
Liễu Minh từng mô phòng quá trình chiến đấu cùng Lôi Yêu bên trong ảo cảnh thế nhưng khi đó hắn chủ yếu là luyện tập khả năng trốn chạy, còn lần này, hắn lại có ý định đối đầu trực diện với cường giả Thiên Tượng Cảnh như Lôi Yêu.
Hắn cũng không ôm hy vọng có thể chiến thắng tu sĩ Thiên Tượng Cảnh, ý định của hắn là thông qua lần huấn luyện này có thể đề cao khả năng ứng biến.
Liễu Minh lúc này vững vàng đứng trên một đạo kiếm quang màu vàng nhạt. Một người một kiếm không ngừng di động, kéo theo từng đạo tàn ảnh vô cùng linh động.
Sấm sét đậm đặc quanh người Lôi Yêu thình lình hóa thành một đạo điện mang màu tím khổng lồ bắn về phía Liễu Minh.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến!
Ngọn núi nhỏ lân cận dưới sức công phá của lôi điện liền biến thành một đống đá vụn.
Mà Liễu Minh đối diện lại quỷ dị dễ dàng tráng khỏi, cử chỉ không ngờ lại có chút thong dong.
Lôi Yêu nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay vung lên phóng ra hai thanh trường mâu màu tím xé gió bay đến trước mặt Liễu Minh trong nháy mắt.
Đối diện với công kích mạnh mẽ nhưng Liễu Minh dường như không có ý định né tránh.
Mắt thấy công kích của đối phương đánh tới, Liễu Minh nhanh chóng quay đầu lại rồi quát một tiếng thật to. Một quyền nhanh chóng được đánh ra, sương đen từ trong cơ thể không ngừng tuôn ra, chỉ nghe vài tiếng “Phốc” “Phốc” trầm đục, năm con hắc giao khổng lồ cùng năm hư ảnh Hắc Hổ mạnh mẽ đã nhanh chóng hiện ra.
Giao, hổ không ngừng gầm gừ dữ tợn, sau đó đồng loạt há miệng phun ra hắc diễm cuồn cuộn đối chọi với hai đạo điện mâu tử sắc đối diện.
Không ngờ hai điện mâu màu tím kia lại bắn ra mười đạo tia chớp lớn bằng cánh tay, hời hợt ngăn chặn ngọn lửa màu đen kia.
Liễu Minh không chút nao núng, nhanh chóng biến ảo pháp quyết trong tay, năm rồng năm hổ theo sự điều khiển của hắn đồng loạt xông ra, hơn nữa còn đột nhiên rời khỏi cơ thể chủ nhân sau đó nhanh chóng dung hợp trong không trung, biến thành một cự thú màu đen đầu có hai sừng, bốn chân còn có móng vuốt bén nhọn.
Con thú này lớn chừng mười trượng, thân hình vừa giống Hổ lại có đặc điểm của loài rồng. Bên ngoài cơ thể còn có lân phiến bao phủ phát ra hắc quanh nhàn nhạt, thoạt nhìn rất sống động lại không khác gì vật sống thật sự.
Khí tức từ người cự thú phát tán ra vô cùng mạnh mẽ.
“Đi!”
Liễu Minh đột nhiên vung cánh tay lên.
Cự thú màu đen lúc này há to miệng, bốn chân khẽ nhún, thân thể khổng lồ trong nháy mắt đã không thấy đâu, xa xa một đạo cuồng phong màu đen đã mạnh mẽ vồ đến điện mâu đang bắn tới.
Lôi Yêu thấy vậy không ngờ chỉ cười lạnh một tiếng.
Không kịp nhìn rõ động tác của hắn, đã thấy hai đạo trường mâu tím biếc bỗng nhiên phát ra điện mang mạnh mẽ, ánh sáng tím chói lòa khiến cho người ta không thể nhìn thẳng đến.
Lại một tiếng nổ rung trời chuyển đất.
Điện quang màu tím cùng cự thú màu đen va chạm lẫn nhau, ánh sáng đen tím không ngừng đan xen, gầm ghè lẫn nhau.
Nhưng chỉ sau một khắc liền thấy cự thú màu đen gào thét đau đớn, thân hình nhanh chóng tan biến.
Trường mâu màu tím tuy rằng đánh tan cự thú màu đen thế nhưng cũng như cung mạnh hết đà mà chậm lại.
Sắc mặt của Liễu Minh đã trở nên trắng nhợt, nhưng rất nhanh hắn liền hít một hơi thật sâu, pháp quyết trong tay đánh xuống phi kiếm màu vàng dưới chân.
Chỉ thấy kim quang quanh người đột ngột trở nên đậm đặc sau đó ngưng tụ thành một hư ảnh cự kiếm dài chừng mười trượng.
“Vèo” một phát!
Dưới sự bao phủ của điện mang màu vàng, tốc độ của hắn liền trở nên nhanh hơn, rốt cuộc tránh thoát được tập kích của điện mâu, quả nhiên là cực kỳ nguy hiểm!
Một tiếng nổ mạnh “Oanh long long”!
Hai đạo tử mâu giáng xuống ngọn núi sau lưng Liễu Minh tạo thành hai cột sáng màu tím chói mắt xộc thẳng lên trời.
Sau khi lôi quang biến mất, thân núi thình lình đã nhiều hơn cái hố đen kịt sâu chừng hai mươi trượng, xung quanh miệng hố chằng chịt những vết rạn không ngừng lan tràn ra bốn phía. Vố số đá vụn lớn nhỏ từ từ rơi xuống.
Lôi Yêu thấy vậy, phẫn nộ quát lớn.
Liễu Minh cẩn thận quan sát thân ảnh của Lôi Yêu, quang hoa màu đen trên cơ thể ẩn ẩn lưu động, sau một lát, sắc mặt của hắn đã khôi phục như thường.
Phi kiếm dưới sự dẫn dắt của Liễu Minh nhanh chóng vượt qua ngọn núi đổ nát phía sau, kiếm quang vàng kim càng trở nên chói mắt không ngừng phi độn về phía xa.
Trải qua vô số lần khiêu chiến, hắn đã sớm nắm rõ các loại pháp thuật cùng thói quen chiến đấu của Lôi Yêu. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa có cách nào lấy cứng chọi cứng với yêu tu Thiên Tượng cảnh này nhưng chỉ bàn về chạy trốn thì Liễu Minh lại có thừa khả năng.
Đôi mắt của Lôi Yêu lúc này đã tràn ngập vẻ bạo ngược, mặc cho tầng tầng điện quang ngăn trở vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sát khí đậm đặc phát ra từ trên người gã.
Chỉ thấy Lôi Yêu nhấc một tay vẽ một đường vào trong không khí, một đạo điện quang màu tím lại bắn ra sau đó biến thành mười tia chớp hình con rắn, xé gió lao đi vun vút.
Tia chớp này lớn bằng cánh tay, bên trên lại có vô số phân nhánh lôi điện lớn nhỏ, diện tích che phủ cực lớn. Những nơi bị nó quét qua đều trở thành hư vô trong chớp mắt.
Liễu Minh thoáng nhìn về phía sau liền lập tức nhận ra đây là pháp thuật lôi hệ cao cấp chỉ những kẻ đạt đến Thiên Tượng Cảnh mới có thể thi triển.
Công kích này có phạm vi quá lớn, hắn muốn né tránh cũng không được nữa rồi, sắc mặt không khỏi trầm xuống, pháp quyết trong tay vung lên đột ngột thu lại Kiếm Khí màu vàng, phi kiếm màu vàng theo đó nhanh chóng chui vào bên trong tay áo của hắn.
Cùng lúc đó hắc quang trên người hắn đã trở nên đại thịnh, thân hình không ngừng xoay tròn giữa không trung giống như một đám mây đen không ngừng tích tụ.
Bên trong mây đen, một hư ảnh Thanh Ngưu từ trong thanh sắc quang mang hiện ra, không ngừng gầm gừ đe dọa kẻ thù.
Sau một khắc, điện mang màu tím sau mấy lần chớp nháy đã bao phủ trăm trượng xung quanh.
Ánh sáng tím đã sáng chói đến mức tối đa, ầm ầm bạo liệt nhưng rất nhanh liền biến mất.
Trên mặt đất đã nhiều thêm một cái hố sâu ba thước, bên trong cháy đen một mảnh, khói đen cuồn cuộn tuôn ra.
Đúng lúc này, một bóng người được hắc khí bao phủ từ trong đó bay ra, đúng là Liễu Minh.
Bất quá khuôn mặt hắn cũng bị tro đen làm cho nhem nhuốc, đầu tóc cũng dựng đứng lên, y phục trên người cũng cháy đen.
“Phì, pháp thuật đẳng cấp cao do tu sĩ Thiên Tượng thi triển quả thực không phải tầm thường…” Liễu Minh há miệng, liên tục than vài tiếng, trong miệng dường như cũng có khói đen lờ mờ bay ra.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật