Dịch giả: Vong MạngMa Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi
==========================================================
“Thì ra là đạo hữu Kim Ngọc Tông. Tại hạ họ Liễu, chỉ là một tán tu thôi.” Liễu Minh hờ hững đáp lễ lại.
Kim Ngọc Tông, Liễu Minh cũng không phải là chưa từng nghe qua. Tông này dù không thể đánh đồng với những đại tông môn siêu cấp như Thái Thanh Môn, nhưng cũng là một đại tông có lịch sử vạn năm, tên thiếu tông chủ kia có thể đạt tu vi Chân Đan cảnh cũng không phải việc gì quá kỳ quái.
Tông này dùng bằng việc kinh doanh các nguồn tài nguyên tu hành ở khắp nơi trên đại lục Trung Thiên mà nổi danh, một số linh dược linh vật khó gặp ở bên ngoài nhưng chỉ cần đưa ra được một cái giá đủ lớn thì có thể tìm thấy tại tông này, thậm chí nghe bên ngoài đồn rằng tông này còn trữ một số mặt hàng tài nguyên đặc biệt đến độ có thể so với Tứ Đại Thái Tông, Bát Đại Thế Gia.
Trừ cái đó ra, cũng có đồn đại rằng tông này thực chất là chi nhánh của một thế lực bí ẩn lớn nào đó mà thôi, thế nên mới dám ngang nhiên mở rộng phạm vi kinh doanh ra khắp đại lục Trung Thiên, hơn nữa lại có thể bền lâu không sa sút.
“Nếu như mọi người đều đồng tình, hai ngày sau chúng ta gặp mặt tại đây rồi lên đường đi tìm con hư không yêu thú kia nhé?” Hoàng trưởng lão tức thì tủm tìm cười, nói.
“Hai ngày sau? Nhị vị nếu không có chuyện khẩn yếu gì khác bên người mà nói thì giờ chúng ta lên đường luôn được không? Nếu như đợi thêm hai ngày nữa, tại hạ lo sẽ có sự tình phức tạp nào đó phát sinh.” Đôi mắt Liễu Minh lại lóe sáng xong hắn liền không chút do dự, lắc đầu nói.
“Cái gì, giờ lên đường luôn…” Sắc mặt tu sĩ áo trắng hơi đổi.
“Giờ lên đường tất nhiên cũng được.” Hoàng trưởng lão hơi ngẩn ra một chút, cuối cùng lại đáp ứng.
“Hoàng trưởng lão…” Tu sĩ áo trắng trầm mặt xuống.
Nhưng mà một khắc sau, lão giả béo khẽ nhúc nhích bờ môi truyền âm vài câu cho tu sĩ áo trắng, tiếp đó trong mắt vị thiếu tông chủ kia liền hiện lên một tia dị sắc, nhìn lại Liễu Minh một cái rồi bỗng nhiên lại đổi giọng, gật đầu nói:
“Nếu như Liễu đạo hữu đã vội chuyện hư không thú như thế, Phong mỗ tuy còn có một số việc chưa xử lý xong, ừm, vậy thì chờ đến sau khi trở về mới lại xử lý a.”
Vừa dứt lời, tu sĩ áo trắng đưa một tay vỗ một cái túi khá tinh xảo ở bên hông, tức thì một đám sương mù màu tím từ đó tuôn ào ra, quay tròn biến ảo trong không trung một cái rồi một con chim nhỏ màu tím dài nửa xích thình lình xuất hiện.
Liễu Minh nhíu mày nhìn, con thú này giống hệt so với miêu tả trong tư liệu trước đây của hắn, đúng thực là Tử Tinh Điêu.
Chim nhỏ màu tím vừa mới đáp xuống đất, hai con mắt linh hoạt như hai hạt đậu nành chớp chớp, cái mũi xinh xắn chun chun vài cái xong nó liền phát ra tiếng kêu ríu rít đoạn nhảy lên đầu vai tu sĩ áo trắng, cọ cọ mấy cái vào cổ áo y, bộ dáng như vô cùng thân thiết.
Xem ra con yêu thú cấp thấp này mới sinh ra không bao lâu liền đã bị tên kia thu phục được.
“Thiếu chủ, việc dùng máu nuôi nấng Tử Tinh Điêu hãy để cho ta a.” Mắt thấy tu sĩ áo trắng này lấy ra một cây đao sáng lấp lánh, bộ dáng y như định cắt ngón tay lấy máu, lão giả mập vội vàng tiến lên nói.
“Không sao.” Tu sĩ áo trắng hờ hững nói một câu xong cây đao liền xoẹt một tiếng cắt qua, tức thì trên đầu ngón tay y xuất hiện vết cắt nhỏ, mấy giọt máu tươi từ đó rớt xuống.
Tử Tinh Điêu vừa mới nhìn thấy máu tươi liền vội vàng nhảy từ trên vai tu sĩ áo trắng xuống tay kia, không chút e dè, bắt đầu liềm láp.
“Đủ rồi đấy, cái con này.”
Qua thời gian mấy hơi thở, tu sĩ áo trắng vung tay chộp phắt phần lưng Tử Tinh Điều, cưỡng ép túm nó lôi từ trong tay ra, lúc này mới ngăn cản được nó tiếp tục hành vi hút máu.
Mà con Tử Tinh Điêu kia so với lúc mới rồi thì rõ ràng lớn hơn một vòng, tròng mắt lại càng trở nên đỏ thẫm một màu, bộ dáng y như chưa có được thỏa mãn dục vọng ăn uống, tứ chi nó không ngừng khua múa, ý đồ giãy thoát khỏi sự kìm kẹp của tu sĩ áo trắng.
Tu sĩ áo trắng lật tay lấy một tấm phù màu vàng ra dán vào trong tay, một quầng sáng màu vàng lóe lên xong miệng vết thương trên tay liền lành lại như lúc ban đầu.
Đến giờ Tử Tinh Điêu mới khôi phục lý trí, tựa như phạm lỗi, bắt đầu cuộn mình.
“Ăn uống no đủ rồi, chờ đến chỗ hư không thú kia hay qua lại thì ra sức làm việc cẩn thận cho ta.” Tu sĩ áo trắng lạnh lùng nói, một tay cuốn lại, nhanh chóng ném bỏ con Tử Tinh Điêu vào trong linh thú đại.
Tiếp đó, ba người thương lượng một lát, cùng nhau xác nhận tư liệu mà song phương nắm giữ, cuối cùng xác định vị trí tương đối mà hư không thú hay qua lại xong liền lập tức xuất phát.
Năm ngày sau, trong một dãy núi nhấp nhô, ba người Liễu Minh đang tự mình cưỡi mây bay xuôi theo một con suối.
Trong đó, tu sĩ áo trắng một mình bay tuốt ở phía trước, Liễu Minh và Hoàng trưởng lão lại hơi tụt lại phía sau một chút, sánh vai cùng bay, thỉnh thoảng còn chuyện trò gì đó với nhau, bộ dáng càng nhìn càng giống như có phần hợp nhau.
“Lão phu và thiếu tông chủ biết nơi đây có hư không thú ẩn nấp, có điều phải bỏ ra cái giá không thấp mới mua được tin mật này. Nhưng không biết Liễu huynh từ đâu mà biết tới nơi này.” Lão giả mập cười hỏi.
“Liễu mỗ chẳng qua là nhờ cơ duyên xảo hợp, từ một trong miệng một vị tiền bối có phần uyên nguyên mới biết được. Ngược lại nhị vị đạo hữu không hổ là xuất thân Kim Ngọc Tông, đến tin tức trân quý bực này cũng có thể mua được.” Liễu Minh lại tấm tắc đáp lại.
*uyên nguyên: ở đây có thể hiểu là thâm sâu, có quá trình lịch duyệt và tư tàng nhiều.
“He he, chuyện này tính là gì đâu. Quan trọng nhất là nếu chúng ta đã kết bạn mà đi thì những thứ không thoải mái trước đây, kính xin đạo hữu đừng có để trong lòng. Lại nói Liễu huynh có Nguyên Linh Phi Kiếm mang thuộc tính không gian sắc bén như thế, chẳng lẽ lần này là muốn luyện chế ra một kiện linh khí thuộc tính không gian?” Lão giả mập như muốn lôi kéo làm quen với Liễu Minh, thân hình lão hơi chếch đi, bay gần Liễu Minh hơn một chút xong liền như thuận miệng hỏi.
“Tại hạ lúc xưa luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm này có dùng tài liệu thuộc tính không gian, chính là mượn từ chỗ một vị hảo hữu, từ đó đến giờ vẫn không thể tìm được tài liệu tương tự để trả lại nên lần này vừa mới nghe nói rõ một con Hư Không Hương Chương qua lại ở quanh khu vực này nên liền không quản ngàn dặm xa xôi, đặc biệt chạy đến truy bắt đến, chỉ mong kiếm một ít tài liệu thuộc tính không gian, hoàn trả đầy đủ cho vị hảo hữu kia.” Liễu Minh, mặt không đổi sắc, thuận miệng bịa ra mấy câu đối phó.
“Thì ra là thế, Liễu huynh thực là một người có trước có sau nha.” Hoàng trưởng lão mập mạp nghe thế, không lưỡng lự tán dương.
Hai ngươi câu hỏi câu đáp như thế liền lại bay thêm mấy trăm dặm, đến trước một chỗ gần một khe núi được trải đầy các loại rêu xanh.
Tu sĩ áo trắng bay dẫn đầu, thân hình lập tức dừng lại, lật tay một cái lấy ra một tấm thẻ ngọc đem đặt lên trán rồi cẩn thận phân biệt địa hình trước mặt một lát xong liền quay đầu nói:
“Nếu địa đồ không sai mà nói thì nơi đây hẳn là khu vực mà con Hư Không Hương Chương kia qua lại.”
*Hư Không Hương Chương: Tên như nghĩa, là con hoẵng phát mùi mang thuộc tính không gian.
Liễu Minh và lão giả mập nghe thế, lập tức liền bay tới, tự mình phóng mắt nhìn ra xa một khoảng.
Chỉ thấy khoảnh khe núi thực sự không có giống lắm so với những chỗ khác, ngoài rêu xanh phủ đầy đất, phóng mắt nhìn lại thì đều là một ít cây cối cành lá trơ trụi, hơn nữa lại không cách nào nhìn thấy hình dáng phần cuối.
“Ừm, địa hình nơi này kỳ lạ như thế, chắc có lẽ không sai đâu.” Liễu Minh sau khi xem xong cũng gật gật đầu nói.
Lão giả béo tự nhiên cũng không có ý kiến gì khác.
Tu sĩ áo trắng thấy thế liền không chần chừ, vỗ túi da bên hông, tức thì một đám sương mù tuôn ào ra xong liền biến thành con Tử Tinh Điêu dài nửa xích kia.
"Đi!"
Tu sĩ áo trắng rung tay lên, miệng lập tức ra lệnh.
Tử Tinh Điêu ngửa đầu phát ra vài tiếng kêu khẽ sau đó cái mũi xinh xắn chun chun mấy cái xong liền “vèo” một tiếng, hóa thành một luồng sáng tím bay vụt về chỗ sâu trong khe núi.
Tu sĩ áo trắng mừng rỡ nói một câu “Bám theo!!!” xong lập tức từ trên không bay xuống dưới.
Liễu Minh và Hoàng trưởng lão cũng không dám thờ ơ, đều bám theo xuống dưới.
Hai canh giờ sau đấy, rêu xanh dần dần trở nên ít thấy, mặt đất lại đổi sang bùn đất màu vàng, đồng thời cây cối cũng dần thưa thớt đi. Phía trước cách đó không xa, ánh sáng tím bỗng nhiên dừng lại, tia sáng tím lóe lên để lộ ra bóng dáng Tử Tinh Điêu. Chỉ thấy đôi mắt nhỏ linh hoạt của con thú này nháy vài cái, bộ dạng do dự đứng nguyên tại chỗ, cái mũi hơi động hít hà một chút xong trong mắt nó tựa như lộ ra vẻ hơi sợ hãi rồi liền quay người chạy vội về phía tu sĩ áo trắng đồng thời tung người nhảy lên đầu vai y, ở bên tai y phát ra tiếng kêu ríu rít.
Tu sĩ áo trắng và lão giả mập rối rít ngừng độn quang sau đó đáp xuống một khối đá lớn trơn bóng.
Chỉ thấy xa xa cách mấy trăm dặm ở phía trước, thình lình có một biển sương mù tối tăm mờ mịt, che lấp những vật xung quanh khiến chúng trở nên như ẩn như hiện, cách đó thật xa còn có thể mơ hồ ngửi thấy một mùi hôi tanh nhạt.
Mà ở chỗ biên giới biển sương mù, có vài gốc linh thảo mang mầu sắc có phần tươi đẹp, tỏa linh quang mờ mờ lấp lánh.
Liễu Minh cũng đứng chỗ trên tầng trời thấp cạnh đó, trông thấy những linh thảo này, trong nội tâm liền khẽ động.
Lúc trước hắn từng tìm đọc tư liệu, loại Hư Không Hương Chương này thiên tính thích gặm ăn một ít thảo quả độc, như thế xem ra vài gốc linh thảo kia chắc chắn là cũng mang độc tính.
“Phía trước chính là khói độc và chướng khí, con Hương Chương này xem ra đúng là ẩn nấp ở trong đó rồi.” Tu sĩ áo trắng nhìn qua vùng sương mù tăm tối ở trước mắt, hưng phấn nói rồi lại vỗ túi da bên hông, tức thì Tử Tinh Điêu liền hóa thành một luồng sương mù chui vào trong đó.
“Liễu đạo hữu, kính ở một bên nghỉ ngơi một lát, tiếp đây trước do tại hạ và thiếu chủ nhà ta thiết đặt thật tốt mê hương và pháp trận, đợi con hư không yêu thú kia bị dụ dỗ đi ra xong đến khi đó tại hạ sẽ đích thân chủ trì cái pháp trận cấm chế liên hoàn này vây khốn nó lại, còn thiếu chủ nhà ta sẽ dùng Huyễn Linh Chung trong tay tác động đến tâm thần, kiềm chế hành động của nó. Đến lúc đó Liễu đạo hữu chỉ cần ở thời điểm mấu chốt thả ra Nguyên Linh Phi Kiếm thuộc tính không gian đánh trọng thương nó là được.” Lão giả mập đi tới bên cạnh Liễu Minh, chậm rãi nói với hắn.
Liễu Minh nghe thế bèn khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, xong liền lách mình đi qua một bên, lẳng lặng đứng chắp tay chờ đợi.
Ngay sau đó, tên tu sĩ áo trắng Phong Thanh Mạch ở cách đó không xa giơ một tay lên, một dải sáng màu lam nhạt từ trong tay y phóng vụt ra, trong không trung đón gió hóa thành một trận kỳ sáu mặt lớn hơn một xích, tỏa ánh sáng màu lam mịt mờ, trên trận kỳ có khắc rõ một loại phù văn quỷ dị trông như giọt nước.
Sau đó y bỗng nhiên đưa tay, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, đồng thời lóe lên, tức thì chui vào trong tiểu kỳ không thấy bóng dáng, mặt ngoài tiểu kỳ sáu mặt bỗng nhiên sáng ngời lên đồng thời quay tít một vòng, sau đó phát ra vài tiếng “vèo vèo” rồi tản ra, đáp xuống mặt đất khắp bốn phía.
"Ô... ô... n... g" một tiếng.
Một màn sáng màu lam nhạt mờ lập tức được ngưng kết ra, nó lóe lên trong không trung rồi lập tức cùng tiểu kỳ sáu mặt màu lam cùng biến mất vô ảnh vô tung.
Liễu Minh thấy thế, khóe mắt thoáng nhíu lại.
Bộ trận kỳ này hắn cũng không lạ gì, khi trước đã từng thấy ở một tiệm trận pháp trong phường thị, chính là một bộ pháp trận cấm không cấp cao thuộc tính thủy, khi dùng thì bất luận kẻ nào hay yêu thú nào tiến vào trong, thân đều như bị hãm dưới nước sâu vạn mét, cảm giác được lực cản từ khắp bốn phương tám hướng, so với lồng nước do Trọng Thủy Châu trong tay hắn huyễn hóa ra thì cũng có vài điểm tương tự, đúng là vật không thể thiếu để đối phó với khả năng thuấn di của hư không yêu thú này.
Chỉ có điều bộ kỳ trận này là thông qua những phù văn cổ quái như giọt nước có chứa lượng lớn linh lực thuộc tính thủy, chỉ có thể kích phát một lần, thuộc về pháp trận loại hình tiêu hao, tạm thời do tỉ lệ luyện chế thất bại cao, giá cả xa xỉ nên một bộ liền cần đến gần bốn, năm trăm vạn linh thạch.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật