Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 820: Trở về

Chương 820: Trở về

Dịch giả: Vong Mạng

Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Người dịch: Kunimi

==========================================================

Sau một khắc, tất cả những cái tên còn sáng trên bia đá bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ nhưng lượng Khí Vận đều không có gia tăng.

Cũng không lâu sau đó, không ít người tham gia thí luyện dồn dập từ quầng sáng khổng lồ lộ ra bóng dáng đồng thời chậm rãi đáp xuống.

Chẳng mấy chốc mà trên khoảng đất trống giữa đỉnh núi vốn trống không liền có hai, ba trăm người xuất hiện, hơn nữa nhân số còn tiếp tục tăng thêm, tất cả đều là đệ tử các tông tiến vào Thiên Môn lúc trước.

Đa số những người này mang vẻ mặt ngơ ngác, hình như với việc bản thân đột ngột bị truyền tống ra ngoài thì phần lớn đều có vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Liễu Minh đưa mắt khẽ quét qua trên người những người này, cặp tràng mày không khỏi dựng lên một chút.

Không ngoại trừ một ai, tất cả Khí Vận Tỏa trên cổ tay những người này đều đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.

Mà ngược lại hơn mười người cạnh mình thì Khí Vận Tỏa trên tay lại vẫn nằm yên lành trên cổ tay như cũ.

Sau một khắc, quang cầu khổng lồ hai màu đen trắng đan xen ở trong không trung xoay một hồi xong bỗng nhiên chia làm hai nửa, một nửa màu trắng, một nửa màu đen.

“Vèo” một tiếng, hai cột sáng thô to như thùng nước, một trắng một đen, bắn vụt về phía mâm tròn trên tay hai vị sứ giả Thiên Cung.

Trên mặt mâm tròn, ánh sáng óng ánh sáng ngời một hồi, hai cột sáng lóe lên chui vào trong đó rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Cùng lúc đó, trên một ngọn núi cách cửa vào bí cảnh Thiên Môn không xa, Thiên Qua chân nhân đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa và nam tử áo bào xám bỗng nhiên mở hai mắt, lộ ra tia nghi hoặc nhìn về phía đỉnh núi tuyết cách đó không xa.

“Chưởng môn sư huynh, thí luyện Thiên Môn hội đang tiến hành hình như đột ngột dừng lại rồi, xem ra đúng như người dự liệu lúc trước, bên trong bí cảnh chắc chắn là đã có chuyện dị biến gì đó xảy ra.” Nam tử áo bào xám nhỏ giọng nói.

“Không biết Thiên Thành và Liễu Minh kẻ này rốt cuộc gặp phải chuyện gì, nếu hai đứa nó xui xẻo gặp phải điều bất trắc thì chỉ e xếp hạng của bổn môn lần này so với lần trước phải kém thua mấy lần chứ không phải thua gấp rưỡi, gấp đôi nữa.” Thiên Qua chân nhân khẽ thở dài một tiếng.

“Chưởng môn sư huynh cũng không cần lo lắng. Tên của những đệ tử kia cũng không hoàn toàn tối đi mà Thiên Hà lão nhân kia cũng đích thân tiến vào trong Thiên Môn. Dù có biến cố gì thì cũng có thể bảo đảm vô sự.” Nam tử áo xám lại an ủi nói.

“Đi nhìn kỹ rồi hẵng nói a.” Thiên Qua chân nhân hờ hững nói một câu xong liền cùng nam tử áo bào xám hóa thành hai vầng hào quang bay vụt về phía đỉnh núi tuyết.

Cùng lúc đó, trong tòa kiến trúc mà Mộ Dung thế gia đóng quân dưới chân núi tuyết, vị lão giả vận áo bào đen kia ngẩng đầu thất thần nhìn một khối cầu bằng thủy tinh có khói đen lượn lờ, trong đó lờ mờ hiện ra tình hình trên đỉnh núi tuyết, trong đó thu hút nhất tự nhiên là tấm bia đá khổng lồ kia rồi.

“Mặc dù không biết tại sao Thiên Môn lần này lại vội vàng kết thúc như thế nhưng trước mắt xem ra Mộ Dung thế gia chúng ta hẳn là tiến vào ba thứ hạng đầu không phải nghi ngờ rồi.”

Lão giả áo bào đen phất phất cái quạt lông trong tay, lại một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười âm lãnh sau đó bèn quay người đi ra khỏi mật thất, hóa thành một vầng sáng đen bồng bềnh bay về phía đỉnh núi tuyết.

Bên trong nơi đóng quân của Hạo Nhiên Thư Viện, hai vị nho sinh trung niên thân cùng vận áo bào trắng đang mang sắc mặt ngưng trọng nhỏ giọng nói chuyện gì đó với nhau.

“Sư huynh, Thiên Môn hội lần này sao như thế đã kết thúc rồi. Xếp hạng trước mắt đối với Hạo Nhiên Thư Viện chúng ta thực cực kỳ bất lợi, giờ đây tuy nói là chuẩn bị không đầy đủ nhưng có Hàn U nàng này xuất mã thì cũng không thể rớt xuống bước này chứ?” Vị nho sinh trung niên mặt từ mục thiện trong đó nhíu mày, lạnh lùng nói.

“Nàng này lúc trước còn xếp hạng thứ tám nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra mà tên lại ảm đạm vô quang đi, có điều nghe nói nàng đã được Thiên Hà lão nhân đích thân đưa ra khỏi bí cảnh rồi. Mặt khác, mười tên đệ tử bổn môn tham gia thí luyện lại có năm đứa bỏ mạng. Điều này so với lần trước cũng không tính là nhiều.” Vị trung niên nhân nho nhã, tuổi lớn hơn một chút chậm rãi đáp.

“Đại hội đã chấm dứt, chúng ta trước tiên cùng qua bên đó trông xem tình hình thế nào rồi nói sau.”

Hai người liền rời khỏi nơi đóng quân. Vị trung niên nho nhã giương tay áo lên, triệu hồi một con tiên hạc đầu đỏ lớn mấy trượng, nâng hai người lên, hóa thành một luồng sáng trắng, bay về phía đỉnh núi.

Theo quá trình lan tỏa của thông tin Thiên Môn đại hội sớm chấm dứt, càng ngày càng nhiều vị chưởng bối của tất cả các tông môn và thế giới cùng dồn dập đứng lên, phi độn đến lối vào bí cảnh Thiên Môn.

“Liễu Minh tên này lại vẫn còn sống, Long Hiên ngay sát bên người tên này mà thế nào lại không thể trảm sát nó? Bỏ lỡ cơ hội lần này thì khi nào mới có cơ hội báo thù cho thằng cháu ruột của ta.” Bên trong một luồng gió đen cuồn cuộn thổi tới, một thanh âm trầm thấp lại khàn khàn nói.

“Sư tôn, tướng mạo tên này giờ chúng ta đã tra xét xong, ngày sau vẫn còn nhiều cơ hội thế nên cũng không cần phải gấp gáp trong lúc nhất thời này, sau sẽ tìm những kẻ khác cùng ra tay.” Ở bên cạnh gã, một nam tử tướng mạo âm trầm, cung kính nói

“Long Hiên tuy hãy còn ở Hóa Tinh hậu kỳ nhưng thực lực tương đương với ngươi, nó cũng không thể đắc thủ, không lẽ lại phải để vi sư phái một đám tu sĩ Chân Đan truy sát Liễu Minh hay sao? Về sau nhớ động não trước rồi hãy nói chuyện với vi sư.”

Gió đen cuồn cuộn bỗng nhiên vọt nhanh, “Phần phật” một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này, nơi trung tâm bình đài trên đỉnh núi tuyết, có đến năm, sáu trăm tên đệ tử của tất cả tông môn, gia tộc tụ tập, người quây xung quanh lại có đến hơn một ngàn người, tình cảnh nhất thời trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Bọn người Liễu Minh, Bành Việt và nam tử xe bạc tức thì ngồi tĩnh tọa điều tức nguyên tại chỗ, một bên khôi phục lại pháp lực, một bên tựa như đang đợi người dẫn dội của tông môn đến đây tiếp ứng.

Một dải ánh sáng trắng dẫn đầu đoàn người đáp xuống, dải ánh sáng tan đi xong để lộ ra một vị bạch mi lão giả ở trong đó, đúng là người dẫn đội của Âu Dương thế gia.

“Âu Dương Thiến, Âu Dương Cầm bái kiến nhị thái gia!” Âu Dương Thiến và Âu Dương Cầm thấy vậy bèn đứng dậy, tiến lên mấy bước, hướng về phía bạch mi lão giả chắp tay, cúi đầu tham kiến.

“Tốt, tốt, tốt!” Bạch mi lão giả nhìn thấy hai vị nữ tử tuy sắc mặt có chút tái nhợt, khí tức có phần suy yếu nhưng cũng may cả người trên người cũng không có dính thương tích nặng nào, không khỏi mừng rõ nói liên tiếp ba chữ “Tốt”.

Đúng lúc này, một luồng sáng vàng và một đám sương mù xám gào thét tới rồi dừng lại ở chỗ cách bọn người Liễu Minh không xa, chính là môn chủ Thái Thanh Môn Thiên Qua chân chân và vị nam tử áo bào xám kia.

Hai người sau khi nhìn thấy La Thiên Thành và Liễu Minh trong đám người, cả hai đều bình yên vô sự, thần sắc lúc này cũng thả lỏng một chút rồi lại đưa mắt quét vào trong đám người, muốn tìm đệ tử Thái Thanh môn còn lại.

Liễu Minh trông thấy Thiên Qua chân nhân nháy mắt, trong giây lát liền nhớ tới việc có liên quan đến thời điểm trước khi xuất hành, Điền trưởng lão ở Lạc U Phong có nhắn nhủ hắn ở trong bí cảnh Thiên Môn phải tìm Phần Tâm Quỳ có hỏa hầu ngàn năm mà giờ lại chưa có tới tay.

Hắn vốn định chờ sau khi từ trong truyền thừa chi địa đi ra rồi mới lập tức bắt tay vào tìm kiếm vật ấy, nhưng hắn không ngờ rằng do ba tên quái vật dị tộc kia xuất hiện lại gây ra nhiều biến cố như vậy, cuối cùng Thiên Môn hội lại làm cho xong chuyện, kết thúc sớm.

“Bành huynh, tại hạ đang tìm kiếm một loại linh thảo chỉ có trong Thiên Môn hội tên là Phần Tâm Quỳ, hỏa hầu trên dưới ngàn năm là được, không biết huynh đài lúc trước có từng tìm được không, tại hạ đồng ý dùng một cây Tử Địa Duẫn và Mạt La Hoa hỏa hầu ngàn năm trao đổi.” Liễu Minh thần sắc khẽ động, nhỏ giọng hỏi Bành Việt ở bên cạnh.

“Ồ? Phần Tâm Quỳ đúng là chỉ có thể tìm được trong bí cảnh Thiên Môn này nhưng không may là tại hạ cũng chưa từng thấy nó, Liễu huynh không ngại thì hỏi những người khác một chút.” Bành Việt nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu đáp.

Thanh niên xe bạc ở ngay sát Bành Việt nghe thế cũng khẽ lắc đầu.

“Trong tay Liễu huynh có Tử Địa Duẫn và Mạt La Hoa?”

Đúng lúc này, nữ tử áo lục Âu Dương Cầm vốn đang nói chuyện với bạch mi lão giả ở bên kia tức thì mừng rỡ nói một tiếng xin lỗi với lão giả rồi bước tới mấy bước, mở tròn to đôi mắt ngọc hỏi.

“A, không lẽ Âu Dương cô nương trong tay có vật ta cần?” Liễu Minh có chút bất ngờ hỏi.

“Hi hi, Liễu huynh nhìn xem đây là cái gì!” Âu Dương Cầm nghe thế cười khúc khích một tiếng, linh quang trong tay lóe lên liền có thêm một cây linh thảo tỏa ánh sáng vàng mờ mờ.

Một vòng lá như một vầng mặt trời nhỏ màu cam bao quanh, tô điểm cho một nụ hoa màu đỏ thắm ở giữa, trông như một trái tim người được một đám linh diễm màu vàng nhạt bao quanh vậy.

“Đúng rồi, đúng là vật này!”

Liễu Minh ánh mắt ngưng tụ, cẩn thận đánh giá một phen gốc linh thảo trước mắt, sau khi xác định nó giống y như miêu tả trong điển tịch, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, lật tay một cái rồi cũng lấy ra một gốc măng tre màu tím và một đóa linh hoa xinh đẹp để trong tay.

Âu Dương Cầm nhìn thấy hai thứ này, hai mắt ngời sáng, bèn ném linh thảo trong tay về phía đối diện đồng thời nhận lấy gốc măng tím và linh hoa rồi cẩn thận từng chút thu chúng vào.

Liễu Minh trong lòng cũng thả lòng, thuận tay để Phần Tâm Quỳ vào trong hộp ngọc rồi bỏ nó vào trong tu di giới đồng thời ôm quyền nói:

“Lần này thực sự phải đa tạ Âu Dương cô nương rồi!”

“Có lẽ tiểu muội đa tạ Liễu huynh mới phải. Tuy nói Phần Tâm Quỳ chính là thứ linh thảo mà chỉ bí cảnh Thiên Môn mới có, nhưng hai gốc linh thảo này bất luận là hỏa hầu hay giá trị, so với một cây Phần Tâm Quỳ mà nói lại đều quý trọng hơn không ít.” Nữ tử áo lục tức thì cười khúc khích nói xong liền xoay người rời đi.

Âu Dương Thiến ở cách đó không xa trông thấy cảnh này cũng nhìn Liễu Minh, tự nhiên cười nói.

“La Thiên Thành, Liễu Minh, hai người các ngươi tới đây.”

Đúng lúc này, Thiên Qua chân nhân ở chỗ gần đó vẫy tay một cái với hai người, truyền âm ra lệnh.

La Thiên Thành mặt không biểu tình nhìn Liễu Minh xong liền hóa thành một vầng sáng bạc bồng bềnh bay đi.

“Bành huynh, vậy tại hạ cáo từ trước, có duyên ngày sau gặp lại!” Liễu Minh tức thì lịch sự thi lễ với Bành Việt một cái, xong lại nhìn sang thanh niên xe bạc thần sắc bình tĩnh ở cạnh đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi chắp tay hướng người này hỏi:

“Tại hạ Liễu Minh, còn chưa biết các hạ xưng hô thế nào?”

“Thiên Công Tông Diệp Quýnh.” Thanh niên xe bạc hơi sững người một chút nhưng lập tức cười nhẹ một tiếng rồi cũng chắp tay đáp.

Liễu Minh gật nhẹ đầu rồi liền đi nhanh về phía Thiên Qua chân nhân.

Tiếp đấy, người tiếp ứng của từng tông môn, thế gia cũng tới, chẳng bao lâu trong không trung trên đỉnh núi là có nguyên một đám phù văn hình dạng khác nhau hiện ra, đúng là tín hiệu tiếp dẫn của các đại tông môn.

Từng đạo độn quang màu sắc khác nhau xuyên thẳng qua tầng trời thấp, đệ tử các đại môn phái đều dựa theo tín hiệu mà tìm chỗ tông môn mình.

Đúng lúc này, một mảng tinh quang lập lòe hiện ra, sau đó một luồng linh áp khổng lồ bỗng nhiên áp xuống khiến cho mọi người ở đây sắc mặt đều đại biến, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

*tinh quang: điểm sáng, ánh sao.

Cùng lúc đó, hai dải sáng một tím, một bạc từ trong đám người lóe lên, lao ra lướt nhanh về phía tinh quang lập lòe kia.

Đúng là, nam tử tóc tím Lữ Mông và vị nữ tử tóc bạc Ngân Sắt của Bắc Đẩu Các.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật