Dịch giả: KunimiMa Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi
=========================================================
Dựa theo ghi chép trên điển tịch, nếu căn cứ theo thuộc tính phi kiếm của mình mà chế ra vỏ kiếm chuyên dụng thì có thể bỏ thêm các loại linh dược, linh thảo vào vỏ kiếm, chuyển hóa thành linh lực tinh thuần dùng để chậm rãi bồi dưỡng phi kiếm.
Mà khi đã có vỏ kiếm đặc chế cho phi kiếm thì chỉ cần bồi dưỡng một thời gian ngắn là có thể lợi dụng hiệu quả tăng phúc của vỏ kiếm, chỉ thoáng để phi kiếm trong vỏ kiếm là đã tăng uy năng phi kiếm lên nhiều, giúp dễ dàng khắc địch chế thắng hơn.
Nghe nói đã từng có một vị kiếm tu danh chấn đại lục Trung Thiên, chỉ bằng lực lượng của vỏ kiếm lại có thể khiến cho uy năng phi kiếm của y khi lâm trận đối địch tăng vọt hơn mười lần, ngay cả tu sĩ cao hơn y một cảnh giới cũng không có ai có thể tiếp được một kiếm của y.
Nhưng nếu Nguyên Linh phi kiếm may mắn tiến cấp tới Kiếm Hoàn thì ngay tức khắc sau khi trở thành Kiếm Hoàn phải đem nó đặt vào vỏ kiếm rồi phong ấn, đồng thời phải trải qua thời gian thời gian bồi dưỡng, ngắn thì mấy chục, dài thì trên trăm năm mới có thể mở vỏ kiếm, thả kiếm ra.
Nếu không Nguyên Linh phi kiếm khi vừa mới tiến cấp thành Kiếm Hoàn, bản thân vì mũi kiếm quá sắc bén nên chẳng bao lâu sau khi trở thành Kiếm Hoàn sẽ vỡ vụn ra.
Nhưng Kiếm Hoàn này yêu cầu tối thiểu là tu sĩ Chân Đan mới có thể điều khiển, mà bản thân Liễu Minh còn có một khỏa Đấu Kiếm đan bên người nên cũng không cần lo lắng quá về vấn đề tế luyện.
Trái lại, vì thuộc tính không gian của Hư Không phi kiếm nên muốn luyện chế ra vỏ kiếm cùng thuộc tính với việc kiếm các loại linh dược bỏ thêm vào vỏ kiếm lại khiến Liễu Minh rất đau đầu..
Dù là bất kỳ loại tài liệu nào, một khi dính đến hai chữ “Không Gian” thì giá trị lập tức tăng gấp đôi, có tiền mà không mua được.
Dựa theo ghi chép trên điển tịch, tài liệu chủ đạo để luyện chế ra vỏ kiếm tốt nhất là dùng da lông yêu thú có cùng thuộc tính, mà yêu thú có thuộc tính không gian thì hiếm đến bực nào, muốn tìm được một loại thôi cũng chắc chắn là sự việc cực kỳ khó khăn.
Nhưng càng như vậy thì hắn nhất định càng phải sớm lưu ý việc này.
Thần sắc Liễu Minh lộ ra vẻ như có điều cần suy tính.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền rời khỏi động phủ, hóa thành một luồng sáng vàng kim xé gió bay về phía Huyền Điện.
Hai canh giờ sau, Liễu Minh, thân vận áo bào xanh, từ trong Huyền Điện lắc lư bước ra, trông bộ dạng như có điều suy nghĩ.
“Trọng thưởng tất có dũng phu, hy vọng nhờ sự to lớn của Thái Thanh Môn, chắc chắn sẽ có người biết chỗ có yêu thú mang thuộc tính không gian, nếu có thể trực tiếp có được thi thể yêu thú thuộc tính không gian từ tay người khác vẫn là tốt hơn cả.” Liễu Minh hờ hững tự nói vài câu, sau đó liền lần nữa hóa thành một luồng sáng vàng, bay về phía động phủ.
Lúc này trước Huyền Bảng trong Nội Điện của Huyền Điện có không ít hơn mười người đang đứng chen chúc, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về nhiệm vụ mới có thêm ở dòng thứ ba trên Huyền Bảng rồi lại châu đầu ghé tai thảo luận xôn xao.
“Mau nhìn cái nhiệm vụ mới này đi!”
“…Cung cấp manh mối yêu thú thuộc tính không gian sẽ nhận được hai trăm vạn linh thạch, một vạn điểm cống hiến… Không biết kẻ ban bố nhiệm vụ này là người phương nào mà lại hào phóng như thế.” Một gã nam tử to lớn vận áo màu lúc kinh ngạc nói.
“Có thể cung cấp manh mối rồi cùng đi làm người dẫn đường, thù lao năm trăm vạn linh thạch, ba vạn điểm cống hiến, nếu có thi thể yêu thú thuộc tính không gian cũng có thể trực tiếp bán ra đổi lấy trăm ngàn vạn linh thạch, năm vạn điểm cống hiến.” Bên cạnh nam tử áo lục, một nữ tu cũng mặc áo lục, dáng người thướt tha nói.
Nam tử áo lục nghe vậy, tức thì rất động tâm.
Nhưng chính lúc này, một tên thanh niên mặc áo xám lại cười hắc hắc một tiếng rồi tiếp lời:
“Hai vị đừng nghĩ việc này quá đơn giản như thế. Yêu thú thuộc tính không gian này trông thế nhưng cực kỳ thưa thớt, vô cùng khó tìm. Mà hiện tại những yêu thú thuộc tính không gian còn có thể sống, tối thiểu cũng là Hóa Tinh, thậm chí là vượt qua cả Chân Đan cảnh, hơn nữa chúng còn giỏi thuật thuấn di, chúng ta dù có tìm kiếm được tung tích loại thú này cũng chẳng thể trêu chọc nổi, một khi bị nó phát hiện thì còn có thể bị mất đi mạng nhỏ. Thế nên những điểm cống hiến này cũng không phải thuận lợi mà đến tay được đâu.”
“Thì ra là thế.” Nam tử áo lục nghe vậy, trong lòng rùng mình bèn không nói thêm gì nữa.
Nữ tử bên cạnh cũng có chút giật mình.
Lúc nghe thấy ba chữ Chân Đan Cảnh, phần lớn đệ tử đang vây quanh thảo luận dưới Huyền Bảng đều nhao nhao tản đi, hoặc là đưa mắt rời sang những nhiệm vụ khác, chỉ có duy nhất một thanh niên thân vận áo đen vẫn nhìn không rời mắt khỏi nhiệm vụ này, trên mặt y hiện lên vẻ đang nghĩ tới điều gì đó.
Không bao lâu sau, Liễu Minh lại về mật thất trong động phủ, vỗ một cái dưỡng hồn đại ở bên hông, tức thì một đám sương mù màu đen và một luồng sương mù màu xanh là cùng cuồn cuộn tuôn ra, đoạn chúng quay tròn ngưng tụ trước người Liễu Minh rồi huyễn hóa thành một nữ tử mặc áo lụa đen, dáng người thướt tha và một bé trai trắng trẻo mặc áo xanh, tự nhiên là hai linh sủng biến hóa ra, Hạt Nhi và Phi Nhi.
“Chủ nhân!” thiếu nữ vận đồ lụa đen vừa mới hiện thân ra, thân hình liền lóe lên rồi đi sát vào bên người Liễu Minh, cánh tay trắng trẻo nhẹ nhàng ôm lấy tay hắn.
“Xem ra thì dưỡng hồn đại kia hiện giờ đã cho thấy không gian của nó có hơi thiếu thốn rồi, ở bên trong đó một thời gian dài thật là khó chịu.” Bé trai mặc áo lục tức thì ngáp một cái, thoáng lắc đầu, dùng thanh âm như trẻ còn đang bú nói.
“Ta biết rồi, có cơ hội sẽ đổi cho hai người hai cái dưỡng hồn đại phẩm chất cực tốt.” Liễu Minh khẽ cười một tiếng nói.
Sau đó, hắn lộn một tay, lấy ra hai cái bình nhỏ màu xanh biếc, giao cho hai đứa, mỗi đứa một lọ.
Bé trai áo lục vừa mới nhận bình nhỏ liền mở ngay ra, tức thì từng sợi linh khí từ trong bình bay ra, trong bình chính là mấy viên linh đan có thể tăng tiến pháp lực, Uẩn Linh Đan.
“A… Thơm quá!” Bé trai áo lục liền đổ một viên ra đồng thời chẳng nói chẳng rằng bỏ luôn vào miệng, nhai nhau nháu một hồi, miệng nói ra mấy lời ngọng nghịu không nghe rõ.
“Đa tạ chủ nhân!” Thiếu nữ vận đồ lụa đen trừng mắt liếc bé trai, tựa như trách cứ nó không hiểu lễ nghĩa, thứ bậc đoạn nâng áo thi lễ với Liễu Minh.
“Chẹp…. Cảm ơn chủ nhân!” Bé trai áo lục chép chép cái miệng rồi nuốt đan dược vào, sau đó quyết chẳng chịu thiệt, xoay nhìn thiếu nữ bên canh làm động tác le lưỡi rồi mới chịu quay đầu nói với Liễu Minh.
“Được rồi, những Uẩn Linh Đan này đối với Hóa Tinh kỳ mà nói là vật hiếm có, các người tiến vào Hóa Tinh chưa được lâu, dùng chúng để củng cố lại tu vi thì rất phù hợp.” Liễu Minh mỉm cười giải thích.
Tuy nói Uẩn Linh Đan này có giá trị xa xỉ nhưng hắn trong mấy năm cuối ở Nam Hoang đã góp nhặt không biết bao nhiêu Ngũ Quang Dịch để luyện chế Uẩn Linh Đan dùng cho bản thân dùng tu luyện, giờ chia một ít cho hai linh sủng thì vẫn dư dùng.
Thiếu nữ vận áo lụa đen nghe thế, chớp chớp đôi mắt ngọc, cũng mở nắp bình, lấy ra một viên Uẩn Linh đan tỏa ánh sáng mông lung màu xanh rồi bỏ vào trong miệng rồi nuốt xuống, đồng thời thoáng thôi động luyện hóa dược lực sau đấy liền khoanh chân ngồi xuống, chuyên tâm vận công tu luyện.
Lập tức một ít đá vụn cùng bụi đất trong mật thất bị cuốn lên, dần dần khắp xung quanh phạm vi hơn một trượng quanh nàng này có một tầng bảo hộ màu vàng bằng đất được hình thành.
Bé trai áo lục cũng ngồi xếp bằng xuống, quanh thân nó có khói xanh lượn lờ, hiện nhiên là sau khi thôi thúc luyện hóa dược lực cũng không thể trì hoãn được việc tu luyện.
Liễu Minh hài lòng nhìn ngắm hai linh sủng một chút rồi cũng ngồi xuống điều tức.
Một ngày này, Liễu Minh đang cùng Phi Lâu và Cốt Hạt tu luyện trong mật thất, bỗng nhiên lệnh bài thân phận bên hông hơi đung đưa đồng thời một tia sáng màu xanh bắn ra, ngay sau đó từ trong nó có âm thanh nhàn nhạt của Âm Cửu Linh truyền ra.
“Liễu Minh, sáng sớm ngày mai hãy đến đại điện Lạc U Phong, vi sư muốn gặp ngươi.”
Tính ra thì Âm Cửu Linh này xuất quan cũng đã được hơn nửa tháng, đến giờ mới nhớ tới mà muốn triệu kiến hắn khiến cho Liễu Minh trong lúc nhất thời thực sự có chút nghĩ không ra nhưng miệng tự nhiên vẫn cung kính vâng dạ một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Minh liền rời khỏi động phủ, chân đạp một đám mây đen xé gió bay về phía đại diện.
Sau thời gian cạn nửa chén trà nhỏ, hắn tiến vào trong đại điện, nhưng khi vừa bước vào cửa lớn của sảnh chính liền hơi kinh ngạc.
Chỉ thấy trong đại điện có hai ngươi đang đứng đối diện nói chuyện với nhau.
Một trong hai người là một vị lão giả, thân mặc áo bào đen, khuôn mặt nửa khô nửa nhuận, không cần nói nhiều cũng biết đó dĩ nhiên là chưởng tọa Lạc U Phong, sư phụ của Liễu Minh, Âm Cửu Linh, thế nhưng y đối với nam tử trước mặt lại tỏ thần sắc cực kỳ kính cẩn.
Còn người kia là một nam tử trung niên, đầu mang ngọc quan, mặc áo bào màu vàng, khí thế bất phàm, nhưng Liễu Minh chưa bao giờ gặp.
Hắn tuy không dám mạo hiểm nhưng vẫn dùng thần thức đảo qua, vẫn có thể cảm thấy một cảm giác áp bức mờ nhạt từ trên người nam tử này.
Mà Liễu Minh sau nhiều lần giao thủ với Lôi Yêu Liệt Chấn Thiên trong huyễn cảnh, đối với khí tức cường giả Thiên Tượng Cảnh đã sớm quen thuộc vô cùng, lúc này trong nội tâm cực kỳ rét lạnh, vội vàng đi lên nói lời tham bái.
“Đệ tử bái kiến sư phó, tiền bối.”
“Liễu Minh, vị này cũng không thể gọi tiền bối, người chính là môn chủ Thái Thanh Môn của chúng ta, Thiên Qua chân nhân. Sư thúc, Liễu Minh không biết thân phận của người, xin hãy tha lỗi.” Âm Cửu Linh hắc hắc một tiếng nói.
“Không sao, kẻ không biết không có tội.” Nam tử mặc áo bào vàng cười cười đáp lời.
"Bái kiến Môn chủ!"
Liễu Minh khi nghe mấy chữ môn chủ Thái Thanh Môn, tự nhiên trong lòng cả kinh, vội vàng thi lễ lần nữa.
Về tiếng tăm của vị môn chủ Thái Thanh Môn, hắn khi mới vừa gia nhập Thái Thanh Môn cũng đã như sấm bên tai.
Nghe nói vị Thiên Qua chân nhân này từng dùng tu vi Chân Đan cảnh xông qua bảy mươi hai tầng Hư Linh Tháp, đơn độc đối chiến với sáu con Quỷ vương Chân Đan cảnh hậu kỳ cùng liên thủ, sau đó tự nhiên thuận lý thành chương trở thành môn chủ Thái Thanh môn.
*Thuận lý thành chương: Ý chỉ việc thuận lòng người, thuận quy tắc.
Đang lúc Liễu Minh nhớ lại những thông tin có liên quan đến vị Thiên Qua chân nhân này thì nam tử áo vàng lại đưa mắt đánh giá trên dưới Liễu Minh, trên mặt y không có chút dị sắc nào nhưng đột nhiên lại hời hợt khoát tay, tức thì một ảo ảnh cự chưởng màu vàng lớn đến mấy trượng được ngưng kết ra mang theo một luồng sức mạnh lớn đến cực điểm kèm tiếng xé gió, dùng khí thế như Thái Sơn áp đỉnh vỗ tới Liễu Minh.
Còn Liễu Minh chỉ thấy một cái bóng màu vàng lóe lên rồi một luồng sức mạnh khủng bố ép xuống, trong lòng tự nhiên hơi kinh ngạc, nhưng khi hắn đưa mắt nhanh chóng nhìn qua Âm Cửu Linh ở một bên thì thấy sắc mặt vị sư phó này vẫn bình tĩnh như trước nên ngay lập tức kịp phản ứng, vội vã đưa hai tay bấm niệm pháp quyết liên tục đồng thời khói đen bên ngoài thân cuồn cuộn nổi lên.
Âm thanh rồng ngâm hổ gầm truyền ra như vang tới tận cuối chân trời.
Hai tay Liễu Minh rung lên, năm con vụ giao màu đen cùng năm con cự hổ màu đen nhanh chóng được ngưng kết ra, đồng thời con này nối con kia cùng nhau thoát thế, trực diện đón đỡ cự chưởng mênh mông màu vàng.
Một tiếng “ầm” thật lớn truyền đến!
Hai con vụ giao đi đầu và hai con vụ hổ sau khi đụng độ với cự chưởng kia lại khiến nó ngưng lại một chút, nhưng chỉ một thoáng tiếp đó liền bị luồng sức mạnh kia ép cho tán loạn tiêu tan.
Sau một khắc, ba con vụ giao và ba con vụ hổ nối tiếp, nhanh như điện cùng đồng loạt tiến lên, đánh tới rồi dồn dập quấn quanh, cắn xe lòng bàn tay khổng lồ kia.
Sau một hồi những tiếng rồng ngâm hổ gầm, cự chưởng màu vàng lập tức cùng vụ giao, vụ hổ quấn lại làm một đoàn, xu thế áp đỉnh lập tức dừng lại.
Nhưng vào lúc này, cự chưởng màu vàng chỉ lóe sáng một cái rồi rung lên, ngay lập tức có hai con vụ hổ cùng hai con vụ giao tán loạn ra, nhưng linh áp của cự chưởng cũng đột ngột giảm hơn phân nửa.
Cuối cùng cự chưởng màu vàng và một giao một hổ còn lại triệt tiêu lẫn nhau, nhao nhao hóa thành từng điểm sáng tán loạn ra.
[/J]
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật