Dịch giả: khangvanBiên: nila32Trong nháy mắt, hai mươi ngày đã trôi qua.
Một ngày, trên không Thái Âm Động, đột nhiên gió lạnh đại tác, gào thét không ngừng. Sau đó, từ trên đỉnh động toát ra âm khí cuồn cuộn, ngưng kết thành từng mảng mây mù màu xám.
Sau một khắc, theo tiếng oanh minh vang vọng chân trời, một đầu giao long và cự hổ màu đen, vô cùng sống động từ trên Thái Âm Động phóng lên trời, sau đó bay múa, đan xen vào nhau, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang vọng không ngừng.
Phía trên âm huyệt của Liễu Minh, hư không bỗng nhiên hiện ra từng đạo linh văn màu xám cổ quái, sau đó rung động kịch liệt, đại lượng khí tức âm hàn kéo đến nơi này, rồi dần dần tạo thành một vòng xoáy vô cùng lớn trên đỉnh động.
Vòng xoáy vừa xuất hiện trong hư không thì không gian bắt đầu vặn vẹo, sau đó một luồng linh áp không kém Hóa Tinh, theo sát long hổ phóng lên trời, chui vào bên trong vòng xoáy.
Ầm ầm!
Vòng xoáy âm khí ngưng tụ lại, sau đó lập tức tán loạn. Từng đạo âm khí liền tỏa ra bốn phương tám hướng.
Thời gian qua chừng một chén trà, hết thảy mọi thứ mới dần dần khôi phục lại bình thường.
Tuy trên từng âm huyệt đều có cấm chế ngăn cách, nhưng một ít đệ tử tu luyện tại những âm huyệt xung quanh cũng có thể cảm nhận được được âm khí chấn động kịch liệt trong huyệt động.
Cùng một thời gian, trong thạch thất của Thái Âm Động, lão giả mặc hoàng bào đang ngồi xếp bằng trước pháp trận lam sắc cũng hé hai mắt ra.
“Chỉ là đột phá Ngưng Dịch hậu kỳ mà lại gây ra động tĩnh to lớn như vậy. Long Hổ Minh Ngục Công mặc dù có chút …, phương thức tu luyện cũng khác người, nhưng cũng tính là một môn công pháp thượng thừa. Lần trước xuất hiện dị tượng như vậy, không biết là bao nhiêu năm trước rồi, cũng không biết là đệ tử nội môn phong nào đột phá.” Lão giả tự nói một câu, sau đó vẻ mặt cũng không có biến đổi gì, nhắm mắt lại.
Lúc này, Liễu Minh ở trong huyệt động, sương mù tràn ngập, mà long hổ cũng đang uốn lượn không ngừng.
Hai mắt Liễu Minh bỗng nhiên trợn lên, hai tay bắt pháp quyết, khói đen biến thành long hổ quanh thân liền hợp lại, biến thành một đạo hắc khí nồng đậm, xoay quanh một cái rồi chui vào trong đỉnh đầu của hắn.
“Chúc mừng… chủ nhân… Đột… phá… Ngưng Dịch hậu kỳ.” Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến thanh âm lắp bắp của nữ đồng.
Liễu Minh mỉm cười, nhìn về phía góc của cốt hạt, sau đó đứng dậy, hai tay vung ra. Lúc này, xương cốt toàn thân đều truyền ra âm thanh như pháo nổ.
Nắm đấm hắn nắm chặt lại, cánh tay vung lên. Trên da liền hiện lên một lớp linh văn màu đen như ẩn như hiện. Đột nhiên hắn xoay người, không nói hai lời, đấm thẳng về phía cự thạch.
Phanh!
Cự thạch lập tức vỡ tung, mảnh vỡ bắn ra bốn phía.
Liễu Minh hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Một kích vừa rồi, hắn chỉ dùng một phần lực mà thôi.
Một ngón tay của hắn lại hướng về phía thạch bích phía xa. Trên đầu ngón tay liền ngưng tụ ra một đạo sương mù màu đen, bắn về phía thạch bích.
Sau một khắc, hư không trước thạch bích liền chấn động, mặt ngoài của thạch bích liền xuất hiện một lỗ thủng hơn một xích, mà thạch bích màu xám liền biến thành bột phấn, rơi lả tả trên đất.
Liễu Minh lại chỉ thêm vài cái về phía thạch bích, sau đó mới thỏa mãn dừng tay.
Lúc này, mặc dù Thông Mạch Linh Phù đã mất đi hiệu lực, nhưng kinh mạch trong cơ thể hắn đã lớn thêm một chút. Chỉ cần thúc giục một chút thì pháp lực trong kỳ kinh bát mạch liền vận chuyển rất nhanh chóng, uy năng khi thúc giục công pháp cũng tăng thêm một phần.
Pháp lực trong linh hải của hắn mơ hồ cũng đã ngưng kết thành dạng keo, nồng đậm gấp đôi lúc trước, cũng đã gần đạt đến trạng thái Hóa Tinh sơ kỳ, có lẽ thừa cho lần hấp thu tiếp theo của bọt khí rồi.
Cùng với pháp lực gia tăng, dưới tác dụng của Minh Cốt Quyết, độ mạnh mẽ thân thể của hắn cũng đã tăng thêm ba phần so với trước khi tiến giai.
Từ đó thì hắn cũng cảm thấy, với mức độ thân thể của mình thì cũng đã mạnh mẽ hơn Hóa Tinh bình thường, có lẽ cũng không kém bao nhiêu so với những Hóa Tinh Luyện thể sĩ rồi.
Thời gian tiến vào Thái Âm Huyệt cũng đã được hơn hai mươi ngày rồi, như vậy thì hắn còn có hơn mười ngày nữa để yên tâm củng cố cảnh giới.
Hắn tháo hai chiếc Dưỡng Hồn Đại cao giai và một chiếc khác từ bên hông, ném xuống mặt đất, sau đó bấm niệm pháp quyết. Văn trận trên ba chiếc túi lóe lên, sau đó không ngừng thu nạp âm khí xung quanh.
Đã đột phá cảnh giới hậu kỳ, cho nên giờ đây hắn cũng không thèm quan tâm đến sự nồng đậm của âm khí nơi đây, bắt đầu cho Dưỡng Hồn Đại thu nạp.
Hắn cũng câu thông vài câu đơn giản với cốt hạt, rồi một lần nữa tiếp tục nhập định, muốn củng cố cảnh giới một phen.
Hai mắt nhắm lại, trong thần thức hải bỗng nhiên lóe lên hào quang, sau đó một cuốn điển tịch được hắc khí quấn quanh hiện ra, đúng là Long Hổ Minh Ngục Công!
Những ngày này, hắn vẫn một mực phỏng đoán về tầng thứ ba của công pháp. Dựa theo như miêu tả phía trên thì sau khi đột phá Ngưng Dịch hậu kỳ, Long Hổ Minh Ngục Công cũng thuận lý thành chương mà có thể bắt đầu tu luyện đến tầng thứ ba.
Nhưng pháp quyết tầng thứ ba có chút huyền ảo khó hiểu, hắn cũng chỉ tìm được một chút đầu mối trong đó mà thôi. Xem ra, muốn tìm hiểu hoàn toàn thì chắc phải tiêu tốn một khoảng thời gian không ngắn rồi.
Nghĩ đến đây, điển tịch trong thần thức hải của Liễu Minh bắt đầu lật qua lật lại từng trang một.
Thời gian thoáng cái lại trôi qua mấy ngày.
Ngày hôm nay, Liễu Minh đang sử dụng thần thông nhất tâm nhị dụng, một bên vận chuyển pháp lực trong cơ thể để củng cố cảnh giới, một bên thông qua tinh thần lực tìm hiểu tầng thứ ba của Long Hổ Minh Ngục Công.
Bỗng nhiên, từ trong chiếc túi da mà hắn ném xuống đất lúc trước phát ra âm thành ông ông.
Liễu Minh kinh ngạc mở hai mắt ra, ngừng tu luyện, nhìn về phía chiếc túi da.
Cái túi này đúng là một chiếc mà hắn dùng để đựng Phi Lô!
Mà Phi Lô từ khi cắn nuốt không ít tinh thể và cốt nhục của đầu lâu cự ma, sau đó thì ngủ liền một mạch từ đó đến nay, chưa có dấu hiệu tỉnh dậy lần nào.
Trước đây, Cốt Hạt sau khi thức tỉnh thì thực lực đại tiến, còn sinh ra thần thông mới. Điều này càng khiến cho Liễu Minh mong đợi, xem ma đầu này tiến giai như thế nào.
Hắn suy tính một phen, sau đó phất tay đánh ra một đạo pháp quyết về phía chiếc túi da.
Chỉ thấy hắc khí đen kịt từ trong túi da quay cuồng không ngừng, từ trong đó phát ra tiếng cười cạc cạc quái dị, sau đó hắc khí quay tròn rồi ngưng tụ, hiện ra chân thân của phi lô.
Sau một thời gian dài ngủ say, bộ tóc xanh của Phi Lô hiện ra càng thêm chói mắt, mà hai cái đầu nhỏ hai bên cũng lớn hơn một chút, ẩn hiện có màu nâu đen, mà hắc khí ngoài thân cũng dày hơn một chút so với trước đây.
Nhưng điều khiến cho Liễu Minh có chút thất vọng chính là, khí tức của Phi Lô cũng không tăng lên bao nhiêu, tựa hồ vẫn ở cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ.
Hắn suy nghĩ một chút, lúc này muốn dùng thần thức câu thông với ma đầu này.
Nhưng không ngờ, Phi Lô lại không để ý chút nào đối với thần niệm của Liễu Minh. Sau khi hít sâu vào một hơi thì từ trong hốc mắt màu đỏ hồng kia hiện ra vẻ tham lam, nó liền há miệng, bắt đầu điên cuồng thôn phệ âm khí xung quanh.
Mà hai cái đầu lâu nhỏ bên cạnh cũng phát ra âm thanh hưng phấn, cũng mở miệng ra, bắt đầu hấp thu.
Vài hơi thở sau thì xung quanh nó nhanh chóng xuất hiện một vòng xoáy, âm khí trong huyệt động cũng nhanh chóng tràn vào trong miệng của nó.
Liễu Minh thấy vậy thì ánh mắt lóe lên, cũng không hề ngăn cản, chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát.
“Xèo xèo…” Cốt Hạt chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bên thân của Liễu Minh.
“Chủ nhân… đã xảy ra… cái gì…” Cốt Hạt giơ đôi cự ngao của mình lên, đối với vòng xoáy âm khí rất là bất mãn, kêu lên hai tiếng xèo xèo.
“Không có gì, đó là Phi Lô đang hấp thu âm khí.” Liễu Minh trấn an Cốt Hạt, khẽ mỉm cười, nói.
Bất kể là Cốt Hạt hay là Phi Lô Cửu Anh, ở bên trong Thuần Âm chi khí thì đều vô cùng có lợi, càng dày càng tốt.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng rằng, Phi Lô hấp thu âm khí tại đây, khí tức của nó, dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng, tăng lên ầm ầm.
Trọn vẹn qua nửa canh giờ mà ma đầu Phi Lô vẫn chưa thỏa mãn, vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại.
Mà âm khí trong huyệt động lúc này, vốn nồng đậm, vậy mà giờ này lại có chút mỏng manh. Thạch động vốn bị hắc khí bao trùm thì giờ phút này cũng lộ ra một mảng lớn thạch bích màu đen.
Những thạch bích này đều là Âm Nguyên thạch, có thể hấp thu liên tục Âm Sát chi lực từ dưới mặt đất, sinh ra Thuần Âm chi khí. Nhưng mà hiện tại, âm khí tựa hồ đã bị quét sạch sẽ, huyệt động này chỉ sợ phải mấy tháng sau mới có thể hồi phục được trạng thái như lúc trước.
Giờ phút này, bao quanh Phi Lô là hắc khí nồng đậm, so với lúc trước thì dày hơn mấy lần, khí tức cũng tăng lên không ít, gần như đã đạt đến Ngưng Dịch hậu kỳ.
“Ken két!”
Từ trong hắc khí truyền ra âm thanh xương cốt va chạm, mà Phi Lô cũng không ngừng phát ra quái thanh giống như kim thạch ma sát, tựa hồ vô cùng thống khổ.
Cốt Hạt vốn đang bất an đứng một bên, bỗng nhiên nhúc nhích thân hình, phát ra âm thanh xèo xèo.
Liễu Minh nhíu mày, một lần nửa thả thần thức, lúc này rốt cuộc lại có thể liên lạc với Phi Lô Cửu Anh. Theo như phản hồi lại thì nguyên nhân ngày trước cắn nuốt không ít cốt nhục của cự ma, nhưng lại thiếu âm khí tẩm bổ cho nên Phi Lâu nó một mực không thể tiến giai.
Lần này sau khi tỉnh dậy, lại hấp thu nhiều âm khí như vậy nên cuối cùng, nó đã bắt đầu biến dị.
Khối không khí màu đen bao quanh Phi Lô lúc này chuyển động kịch liệt, trong hắc khí chợt bắn ra từng đạo ánh sáng tím.
Cứ như vậy chừng nửa canh giờ, tử mang đan lại với nhau, bỗng nhiên biến thành một quang đoàn tử sắc, bao phủ Phi Lô vào bên trong.
Bên trong màn sáng, hắc khí chuyển động kịch liệt, bỗng nhiên xoay tròn, rồi bị Phi Lô hút vào trong miệng.
Giờ phút này, Phi Lô cuối cùng đã bắt đầu biến hóa!
Hai cái đầu lâu nhỏ đột nhiên rung lên, phù văn màu xanh lá bên ngoài biến mất, sau đó dần chuyển thành màu đen, mà hốc mắt tối đen cũng dần xuất hiện một điểm lục quang sâu kín.
Tiếp theo, cả ba cái đầu đồng thời phát ra tiếng kêu quái dị, hai chiếc đầu bên cạnh, da thịt bắt đầu nhúc nhích, bất ngờ dần dần co bóp, tựa hồ như có vật gì muốn phá ra, khiến cho Phi Lô trông vô cùng dữ tợn.
Nhưng hiện tượng này chỉ kéo dài một chút rồi đột nhiên dừng lại.
Ba đầu của Phi Lô bắt đầu đánh giá bản thân mình, sau đó hiện lên vẻ thỏa mãn, quay quanh một cái liền đã xuất hiện trong hư không, cách Liễu Minh trong gang tấc, đồng thời phát ra tiếng kêu ninh nọt.
Trên mặt Liễu Minh hiện ra một vẻ kinh ngạc, một tay sờ lên chiếc đầu lâu chính giữa của Phi Lô, trong nội tâm lập tức nhớ tới điển tịch trước đây tại Man Quỷ Tông, sự tình liên quan đến việc tiến hóa đến Cửu Anh của Phi Lô.
Hiện tại, Phi Lô đã biến thành ma đầu lục phẩm, khí tức cũng đã đạt đến cảnh giới Ngưng Dịch hậu kỳ, ngoại hình cũng đã có nét giống với Cửu Anh trong điển tịch.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật