Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 502: Thí luyện chấm dứt

Chương 502: Thí luyện chấm dứt

Dịch giả: khangvan

Biên: aiemk46nhat2

Liễu Minh sau khi nghe vậy thì hết sức kinh ngạc, vì vậy sau khi tách khỏi Tàng Huyền lại lẳng lặng quay lại nơi này. Cốt Hạt chớp động một cái, liền nhảy lên đầu vai của hắn. Dựa theo sự chỉ dẫn của Cốt Hạt, Liễu Minh dùng thuật độn thổ, từ vị trí của cự đỉnh, tiềm nhập sâu xuống phía dưới hơn trăm trượng. Thần sắc hắn bỗng nhiên khẽ động, một lát sau, thân thể hắn chợt nhẹ rồi xuất hiện trong một không gian hình tròn rộng hơn một trượng, đất đá nơi đây giống như bị người ta khoét đi, thoạt nhìn vô cùng bóng loáng. Mà trong không gian này có một quang đoàn đỏ sậm, to bằng nắm đấm đang lơ lửng, lập lòe bất định, bên trong tựa hồ còn có một vật gì đó, mơ hồ thấy quang mang chớp động trong đó.

Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, đưa ánh mắt nhìn về phía quang đoàn.

“Đúng…đúng là…nó…” Trên vai, cốt hạt phát ra tiếng nữ đồng bập bẹ.

Một tay hắn liền niệm pháp quyết, một luồng tinh thần lực khổng lồ quét ra, nhưng lại bị quang đoàn cản lại bên ngoài, không cách nào dò xét bên trong là vật gì, có điều năng lượng ẩn chứa trong quang đoàn lại vô cùng ôn hòa, hẳn là vô hại. Liễu Minh nhướng mày, sau đó trảo vào hư không, nắm quang đoàn vào trong tay, hai tay chà xát với nhau, ánh sáng màu đỏ tản đi, lộ ra vật bên trong.

“Đây là…”

Hắn vừa nhìn rõ vật bên trong thì ánh mắt lập tức sáng ngời. Giữa hai tay hắn thình lình xuất hiện một đoàn đăng diễm ba màu, trong đăng diễm là một viên đan dược ba màu. Đan dược trong đăng diễm chậm rãi chuyển động, mỗi khi chuyển động một vòng thì đăng diễm ba màu lập lòe, co lại một chút, giống như mà một trái tim đang đập vậy. Nhìn kỹ thì phát hiện mặt ngoài của đan dược còn có ba đường vân màu vàng vặn vẹo, vô cùng nhỏ, lại giống như vật sống, liên tục chuyển động trên bề mặt của đan dược. Liễu Minh đại hỉ, tuy rằng không biết đan dược này là gì, nhưng vừa nhìn là biết không phải vật phàm, lấy được nó đúng là cơ duyên của mình vô cùng lớn. Hắn truyền âm khen ngợi Cốt Hạt vài câu, sau đó lấy ra một cái hộp ngọc, cẩn thận thu cả đan dược và đăng diễm ba màu vào trong đó.

Chỉ thấy đan dược này như có linh tính, run rẩy liên tục trong hộp ngọc, đăng diễm ba màu bên ngoài chớp động, giống như tùy thời có thể bay ra ngoài. Trong mắt Liễu Minh lộ ra một tia kinh ngạc, liền đậy nắp hộp ngọc lại, lại lấy thêm một tấm phù lục màu vàng nhạt nữa, “Ba” một tiếng, dán lên hộp ngọc, lúc này mới yên tâm thu vào trong Tu Di Loa. Làm xong hết thảy, hắn tìm tòi xung quanh một hồi, xác định không còn bỏ sót điều gì nữa, sau đó ánh sáng màu vàng lóe lên ngoài thân rồi chui ra khỏi mặt đất. Bóng người nhoáng một cái liền chui vào bên trong hỏa vân.

Sau thời gian một bữa cơm.

Trong động quật dưới mặt đất của một hạp cốc, sâu dưới lòng đất là một nơi sương mù màu đỏ tràn ngập. Tại chỗ sâu nhất của động quật, có một dòng sông nham thạch nóng chảy đang chậm rãi chảy qua. Bốn phía của dòng sông nham thạch nóng chảy này, trên mặt đất có bảy tám gốc linh thảo dài nhỏ màu xanh biếc, phát ra ánh sáng lập lòe. Linh thảo này chỉ cao có nửa xích, hình như chỉ là linh chi bình thường, nhưng bề ngoài có màu xanh nhạt. Có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh này, tự nhiên không phải là vật bình thường.

“Kim Lâm Chi!”

Liễu Minh vừa liếc qua liền nhận ra vật ấy. Trước khi vào hắn Tiểu Viêm giới này đã để ý tìm đọc trước một số điển tịch về dược liệu của Thái Thanh Môn, trong đó có ghi chép về loại linh thảo này. Đây đúng là một loại tài liệu cao giai dùng để luyện chế linh đan hỏa thuộc tính, có giá trị rất lớn. Thần sắc họ Liễu tràn đầy vẻ vui mừng, hắn ngắt hết toàn bộ số linh thảo này, dùng hộp ngọc bảo quản, lại tìm qua động quật một lần nữa, nhưng đáng tiếc là không phát hiện thêm linh vật nào nữa.



Nửa khắc đồng hồ sau.

Trên một vách núi đá tràn ngập sương mù màu đỏ trong một hạp cốc, một đạo thanh quang lóe lên, hiện ra thân hình của Liễu Minh. Giờ phút này, trên ngực hắn đang ôm một viên khoáng thạch màu đỏ sậm, to bằng đầu người, phía trên có những đường vân như mạng nhện, lúc sáng lúc tối, thoạt nhìn có chút quỷ dị.

“Tử Dương Thạch, không thể tưởng tượng được nơi đây lại tìm được một khối lớn như thế.” Liễu Minh lẩm bẩm nói, khó nén khỏi sự vui mừng.

Tử Dương Thạch là một loại tài liệu luyện khí vô cùng hiếm thấy, bên trong ẩn chứa hai loại linh lực âm dương, là tài liệu tuyệt hảo để luyện chế đỉnh lô cao cấp. Mà hắn cao hứng như vậy, nguyên nhân là do trong Hỏa Luyện Chân Kinh có ghi, đây chính là một loại tài liệu phụ trợ khi muốn luyện chế Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn lên tầng cấm chế thứ ba sáu.

Liễu Minh cẩn thận cất kỹ vật đó, thân hình lắc lư một cái, lại lao về phía xa.



Tại một động quật bí ẩn trong lòng đất, trong một hố lớn trải rộng khoáng thạch màu đỏ thẫm. Trên người Liễu Minh đang có một vòng bảo hộ thủy thuộc tính màu lam nhạt, cầm trong tay là một cái cuốc óng ánh, đang tập trung tinh thần thu thập cái gì đó. Trong hố to có một vật có hình trụ, chừng cỡ nắm tay, màu sắc óng ánh, mơ hồ có thể thấy được những đường vân gỗ, thoạt nhìn trông rất giống với một khối gỗ mục, một đầu lộ ra bên ngoài, còn một đầu lại chôn sâu vào trong vách núi. Vật ấy chính là Cự Dương Mộc, tên nghe thì giống như là một loại linh mộc, nhưng thực tế lại là thi thể của Cự Dương trùng biến thành. Cự Dương trùng là một loại linh trùng sinh hoạt trong nham thạch nóng chảy, bề ngoài tương tự như giòi bọ, sau khi chết thì thi thể lẫn vào trong nham thạch nóng chảy, qua hơn trăm năm thì chậm rãi cứng lại, hấp thu đại lượng linh lực của nham thạch nóng chảy, cuối cùng hình thành Cự Dương Mộc. Cự Dương Mộc khi sống sẽ kết hợp tinh khí với tinh hoa hỏa diễm, cũng là một loại linh tài hiếm thấy, hơn nữa một khi hình thành thì cứng rắn vô cùng. Liễu Minh vung vẩy cái cuốc, trọn vẹn sau một bữa cơm, rút cuộc mới đào được ra một đoạn Cự Dương Mộc bằng cánh tay trẻ con.



Hơn một canh giờ sau, toàn bộ tài liệu trong hạp cốc gần như đều bị Liễu Minh và Tàng Huyền càn quét sạch sẽ. Mà không lâu sau, nơi chân trời truyền đến tiếng xé gió, mơ hồ hiện ra vài đạo độn quang.

Một tháng sau, trong một đại điện vô danh!

Trong đại điện, hào quang của Truyền Tống trận lập lòe, không bao lâu sau, bên trong Truyền Tống trận hiện ra bảy tám bóng người, đúng là đám đệ tử ngoại môn gồm cả Liễu Minh và Tàng Huyền rốt cuộc cũng vừa đi ra khỏi Tiểu Viêm giới.

“Tốt rồi, đây chính là những người cuối cùng, lần thí luyện tại Tiểu Viêm Giới này chính thức kết thúc!” Trên một đài cao của đại điện, lão giả hoàng mi của Lăng Phong viện lấy ra một gương đồng, xem xét trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói ra.

Mấy người khác cũng như vậy.

“Giang huynh, theo như lời của Chấp Pháp điện thì tựa hồ chính hai tên đệ tử của quý viện đã đánh chết đầu Hỏa linh vương kia, thực lực bực này, tại thi đấu ngoại viện hai năm sau, chỉ sợ không phải là hạng vô danh rồi?” Bên trong bát đại viện chủ, một gã nam tử trung niên hơi mập lùn, đưa tầm mắt nhìn về phía Liễu Minh Tàng Huyền, sau đó nhẹ nhàng cười nói.

“Đạo hữu quá khen, trong quý viện nhân tài đông đúc, hai bọn họ tham gia thi đấu cũng là hơi sớm, còn phải tôi luyện thêm chút nữa.” Giang Trọng nghe vậy thì ngáp một cái rồi trả lời.

“Với tuổi của bọn hắn, coi như lần này không được nhưng tiềm lực thì rất khá, nói không chừng quý viện lại có thêm hai gã đệ tử nội môn nữa đấy.” Nam tử ục ịch cười hắc hắc một tiếng, nói.

Lúc này thì Giang Trọng liền mỉm cười.

“Lại nói tiếp, lần thí luyện này, Trần Đăng hiền chất có biểu hiện cũng không tồi, so với Trần huynh thì cũng có phong độ của một đại tướng a.” Nam tử ục ịch thấy vậy, liền quay sang viện chủ Phong Lăng viện nói.

Với việc phát sinh trong Tiểu Viêm Giới lần này, bọn họ sớm đã thông qua những đệ tử ra sớm, biết rõ được bảy tám phần. Lão giả hoàng mi nghe được câu đó, tuy rằng trong miệng khiêm tốn nói vài câu, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười.

“Hừ! Lần thí luyện này chẳng qua chỉ là một khảo thí nho nhỏ cho đệ tử mới nhập môn mà thôi, thi đấu hai năm sau sao có thể nhìn ra cái gì, tốt hơn là nên xem những đệ tử lâu năm đi.” Phu nhân xinh đẹp mặc áo đỏ nghe vậy thì hừ một tiếng, nói.

“Nói như vậy thì Thược sư muội đối với thi đấu lần sau, hẳn là vô cùng tự tin rồi.” Ánh mắt trung niên ục ịch lập lòe, mỉm cười nói.

“Hừ, đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết.” Lông mày phu nhân xinh đẹp nhảy lên, không khách khí nói.

Cứ như vậy, tám vị viện chủ Đông một chuyện, Tây một chuyện, nói chuyện phiếm với nhau một lúc rồi ai nấy đều mang theo đám đệ tử cuối cùng đi ra khỏi đại điện. Một canh giờ sau, Giang Trọng dẫn bọn người Liễu Minh về tới đại điện nghị sự của Phiêu Hồng viện. Tại đó, đã có người sớm đã thông báo cho toàn bộ những đệ tử mới nhập môn tham gia thí luyện tập trung ở đó. Nhưng mà so với lúc trước, những đệ tử mới nhập môn giờ này chỉ còn có hơn hai mươi người, có hơn mười người đã vẫn lạc. Mà Ngạn Danh Tuyết thì bình an vô sự đứng trong đó. Ánh mắt vị viện chủ Phiêu Hồng Viện Giang Trọng này đảo qua tất cả chúng đệ tử, sau đó thở dài một hơi rồi nói ra:

“Tốt rồi, lần thí luyện này xảy ra không ít biến cố, các ngươi đều đã khổ cực, nhưng mà dựa theo quy củ lần này, mỗi người chỉ cần nộp lên ba khối tinh thạch hỏa linh thì tính là thông qua thí luyện, hơn nữa bởi vì độ khó của thí luyện tăng lên nên mỗi người sẽ được tặng thêm một ngàn điểm cống hiến nữa.

Những đệ tử có thể may mắn sống sót trong dị biến, tự nhiên không ai là kẻ yếu, chỉ là ba viên tinh thạch tự nhiên thì ai cũng lấy được, sau khi nghe xong còn được cộng thêm điểm cống hiến thì đều vui vẻ. Mọi người nhanh chóng lấy ra ba viên tinh thạch nộp cho Giang Trọng, sau đó lại nghe lão giả khen ngợi vài lời, rồi nhanh chóng đi ra khỏi đại điện. Liễu Minh và Tàng Huyền sau khi giao lên tinh thạch đang định lui ra thì bất ngờ bị gọi lại.



Trong một đại sảnh bên cạnh đại điện của Phiêu Hồng Viện, Giang Trọng ngồi ở vị trí chủ tọa, mà hai người Liễu Minh thì cung kính đứng ở một bên.

“Ta đã được Chấp Pháp điện nói lại, hai ngươi trong Tiểu Viêm Giới biểu hiện xuất sắc, liên thủ đánh chết Hỏa linh vương, khiến cho Phiêu Hồng Viện nở mày nở mặt.” Giang Trọng bưng chén trà trong tay, nhấp một ngụm, mặt lộ ra vẻ tươi cười nói.

“Viện chủ quá khen, đây đều là việc mà chúng đệ tử phải làm.” Tàng Huyền cung kính nói.

“Nghe người của Chấp Pháp Điện nói, tại thời khắc cuối cùng, Hỏa linh vương tựa hồ đã đột phá đến cảnh giới Hóa Tinh, vậy mà hai ngươi liên thủ lại có thể vượt cấp chém giết nó, có thể thấy được đúng là có vài phần thực lực. Các ngươi hãy đem việc đó thuật lại một cách kỹ càng cho ta nghe lần nữa.” Giang Trọng lộ ra vẻ hứng thú, nói.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật