Dịch giả: hungprodsKhởi Linh tác, Liễu chế trụ Đường Lang
Xuất Phong nhận, Minh đẩy lui Địch thủ.
=========================
"Không cần, hai người chúng ta đã rất hài lòng với kết quả này, không cần tiếp tục tỷ thí nữa." Đạo cô họ Chung chợt mở miệng nói.
"Đúng vậy, tiểu tử Thông Thiên này chỉ may mắn giành chiến thắng trận này mà thôi, nhưng nếu đấu pháp với Kim Vũ, nghĩ như thế nào thì tỷ lệ chiến thắng cũng hơi thấp một chút." Lúc này Chu Xích cũng bình tĩnh lại, trực tiếp nói lời từ chối.
Bọn hắn đang chiếm ưu thế trong lần đánh cược này, nhưng nếu không có cách nào giành chiến thắng, đương nhiên vẫn cứ là công dã tràng.
"Nếu đã như vậy, ta sẽ thêm vào một trăm cân Thiết Tinh, hai vị thấy sao?" Đại Trí nhướng mày lên, sau đó không ngờ lại tăng thêm tiền đặt cược.
Đối phương vừa nói xong lời này, Chu Xích thực sự giật mình, sắc mặt của đạo cô họ Chung cũng đông cứng lại.
"Ta không nghe lầm chứ, hai vị đạo hữu chỉ vì một phần ba Linh quả còn lại này mà bằng lòng thêm một trăm cân Thiết Tinh. Chỉ sợ giá trị của trăm cân Thiết Tinh đã không thấp hơn tất cả Linh quả nơi đây a!" Chu Xích sau khi định thần lại, có chút không tin tưởng nói.
"Không gạt Chu đạo hữu, Chung tiên tử, lần này hai người chúng ta đúng là rơi vào tình thế bắt buộc phải có số Thiên Quỳnh Quả này, hoặc là không có được quả nào, hoặc là có được toàn bộ. Về phần nguyên nhân trong đó, thứ lỗi cho chúng ta không thể nói ra. Nhưng hai vị đạo hữu cũng an tâm, cho dù đệ tử các người có thất bại trong tỷ thí, hai người chúng ta cũng sẽ để lại trăm cân Thiết Tinh này lại để đền bù tổn thất." Lão già tóc bạc rất nghiêm túc trả lời.
Chu Xích và đạo cô họ Chung liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy trong mắt người kia có một chút kinh ngạc.
"Hai vị chờ một lát, ta và sư muội phải bàn bạc một chút mới có thể quyết định được." Chu Xích chỉ có thể trả lời trước như thế.
"Điều này là đương nhiên, hai vị đạo hữu cứ thoải mái bàn bạc, chừng ấy thời gian hai người lão phu vẫn chờ được." Lão già tóc bạc đương nhiên lập tức đồng ý.
"Thông Thiên, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, nói không chừng lát nữa ngươi sẽ phải thực sự lên tỷ thí một lần nữa đó." Đạo cô họ Chung không phản đối, quay đầu một cái, nghiêm túc lạ thường nói với Liễu Minh.
"Vâng, đệ tử đã biết."
Liễu Minh đáp ứng một tiếng, tiếp đó thực sự khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu yên lặng vận công khôi phục Pháp lực, nhưng trong lòng đương nhiên cũng cực kỳ kinh ngạc, không biết hai vị Linh Sư của Cửu Khiếu Sơn rút cuộc là có chủ ý gì.
Lúc này, Chu Xích và đạo cô họ Chung đã đi tới một chỗ khuất, môi khẽ nhúc nhích, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, đúng là Thuật Truyền Âm vô cùng huyền diệu.
Chỉ sau khi đạt tới Linh Đồ hậu kỳ mới có thể học được thuật này, cho nên đây cũng là lần đầu tiên Liễu Minh nhìn thấy, sau khi thoáng nhìn qua một chút, trong lòng không nén nổi cảm giác tò mò.
Từ khi Liễu Minh bất giờ giành chiến thắng, sắc mặt hai người Vu Thành và Tiêu Phong liền trở nên phức tạp lạ thường, đặc biệt là Tiêu Phong lại càng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Gã đường đường là một đệ tử chín Linh Mạch mà không thể thắng nổi một trận, kết quả lại làm cho đệ tử ba Linh Mạch như Liễu Minh thắng được một trận, hơn nữa dường như còn phải lại tiếp tục tỷ thí một trận với đối thủ đã đánh bại gã, điều này thực sự làm cho trong lòng Tiêu Phong rất rất không cam lòng.
Ánh mắt gã nhìn về phía Liễu Minh không khỏi có chứa một chút ghen ghét.
Sau trọn vẹn thời gian dùng hết một chén trà nhỏ, Chu Xích và đạo cô họ Chung mới thảo luận xong, một lần nữa đi tới.
Đại Trí, Đại Thượng thấy thế tinh thần chấn động, lộ vẻ chuẩn bị lắng nghe.
"Nếu như hai vị đạo hữu đã không kể thắng thua đều bằng lòng đưa tặng một trăm cân Thiết Tinh, hai người chúng ta đương nhiên cũng không tiện từ chối. Nhưng chúng ta còn có một điều kiện khác!" Chu Xích mặt không đổi sắc, nói.
"Có điều kiện gì, hai vị đạo hữu cứ việc nói là được." Đại Trí, Đại Thượng liếc nhìn nhau, sau lão già tóc bạc chậm rãi trả lời.
"Cuộc tỷ thí này, nếu môn hạ đệ tử chúng ta mà thua, ta và sư muội đương nhiên sẽ không nói hai lời lập tức nhận lấy Thiết Tinh rời khỏi nơi đây, toàn bộ Linh quả đều thuộc về hai vị đạo hữu. Nhưng nếu thắng, hai vị đạo hữu còn cần phải nói cho chúng ta biết chi tiết về nguyên nhân thực sự vì sao mà các ngươi lại coi trọng Thiên Quỳnh Quả này như vậy." Chu Xích không cần suy nghĩ nói.
"Nói cho các ngươi biết nguyên nhân? Được, nếu chúng ta thua trận thì cũng chẳng có một Linh quả nào, ta đương nhiên cũng không giữ lại tin tức này làm gì." Đại Trí nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nhưng sau một phen suy tính cũng nhanh chóng đồng ý.
"Tốt, vậy lập ước định." Hai hàng lông mày Chu Xích nhíu lại, duỗi một bàn tay ra.
"Ba" "Ba" "Ba" ba tiếng đập tay vang lên, lão già tóc bạc và Chu Xích đập tay vào nhau, sau đó bốn vị Linh Sư đều bước ra ngoài vòng tròn đi về phía đám đệ tử của mình.
"Thông Thiên, ta không biết ngươi còn có thủ đoạn khác hay không, nhưng trận tỷ thí tiếp theo hãy thi triển toàn bộ ra đi, chỉ cần có thể thắng tiểu tử Kim Vũ kia, hai người chúng ta sẽ làm chủ để phân cho ngươi một phần mười trong tổng số lợi ích đoạt được từ lần tỷ thí này." Khi Chu Xích đi ngang qua bên người Liễu Minh, bỗng nhiên quay đầu trịnh trọng nói một câu.
"Đúng, chỉ cần ngươi thắng, ta có thể làm chứng lời hứa hẹn này cho ngươi." Đạo cô họ Chung cũng nghiêm nghị nói thêm vào một câu.
"Đệ tử đã biết, nhất định sẽ dốc hết toàn lực." Liễu Minh nghe xong mình có thể đạt được một phần mười lợi ích, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên, vội vàng cúi đầu trả lời.
Lúc này, hai người Đại Trí, Đại Thượng cũng nghiêm túc dặn dò thiếu niên lạnh lùng vài câu, sau đó mới để gã bước ra.
Kim Vũ mặt không hiện lên chút cảm xúc nào bước vào trong vòng tròn, tay áo run lên, quả cầu màu xanh lăn ra, nhanh chóng biến thành một con Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang.
"Sư muội, ngươi cảm thấy Thông Thiên có mấy thành giành chiến thắng?" Chu Xích đứng ngoài vòng tròn, bỗng nhiên quay sang hỏi đạo cô họ Chung một câu.
"Nếu là lúc trước khi hắn lên sân tỷ thí, ta chỉ có thể nói chỉ có nửa thành. Nhưng nếu như Thuật Hỏa Đạn của hắn đã đạt tới tiểu thành, hơn nữa lúc tỷ thí còn nhẹ nhàng giành phần thắng như vậy, ta nghĩ chắc hẳn tiểu tử này còn có thủ đoạn khác chưa dùng tới. Nhưng nếu vẫn chỉ có như vậy, phần thắng nhiều lắm cũng chỉ có ba thành mà thôi. Dù sao Kim Vũ có thiên phú nhất tâm đa dụng, lại phối hợp với Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang, thực sự rất lợi hại." Đạo cô họ Chung sau một thoáng trầm ngâm mới trả lời như vậy.
"Ba thành! Điều này cũng đủ cho chúng ta đánh cược một phen. Nhìn dáng vẻ Đại Trí Đại Thượng, nếu chúng ta không tỷ thí một trận cuối cùng này, chỉ sợ bọn hắn cũng sẽ không để chúng ta dễ dàng rời đi đâu." Chu Xích cười lạnh một tiếng, trả lời.
"Ừm, nhưng như thế lại làm ta càng hiếu kỳ, vì sao hai người bọn hắn lại coi trọng những Thiên Quỳnh Quả này như vậy." Đạo cô chậm rãi nói.
"Ha ha, nếu Thông Thiên có thể giành chiến thắng, chúng ta hiển nhiên có thể biết rồi. Nếu không cũng có thể mang về trăm cân Thiết Tinh, cũng coi như là thắng lợi trở về a." Chu Xích cười ha hả một tiếng rồi nói.
"Đúng thế, việc bây giờ chúng ta có thể làm cũng chỉ có yên lặng chờ kết quả mà thôi." Đạo cô khẽ gật đầu.
Lúc này, Liễu Minh đã đứng dậy, từng sợi khí đen lại bay tán loạn ra từ trong cơ thể, một tay lại bấm niệm pháp quyết, vòng đồng trên cổ tay sáng ngời lên, sau đó nhanh chóng đánh một đạo pháp quyết vào trong cơ thể.
Cùng lúc đó, vòng đồng cũng vang lên tiếng ‘ông ông’, một tấm thuẫn bằng ánh sáng cũng hiện lên ngay sát cánh tay.
"Vật này là Phù Khí của ngươi à? Thoạt nhìn không được tốt lắm thì phải!" Kim Vũ nhìn vòng đồng trên tay Liễu Minh, lạnh lùng nói.
"Có lợi hại hay không, các hạ tự mình thử chẳng phải sẽ biết rõ sao!" Liễu Minh nhìn kỹ đối phương, miệng thản nhiên nói.
"Đúng không vậy, ta đây sẽ tới thử qua một lần." Hung quang trong mắt Kim Vũ lóe lên, lúc này một ngón tay điểm nhẹ lên trán.
Hai cái chân trước của Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang lúc này đột nhiên mài mài vào nhau, sau đó hai cái cánh mở ra, hóa thành mấy cái bóng mờ nối đuôi nhau lao thẳng về phía đối diện.
Liễu Minh thấy vậy, trong miệng nhanh chóng niệm quyết, hai tay chắp lại trước ngực, lúc này từng đợt ánh sáng màu xanh lóe lên, mấy phiến mỏng màu xanh mau chóng hiện ra, cổ tay lại run lên.
"Vèo" "Vèo" "Vèo" ba tiếng xé gió vang lên!
Ba đạo Phong Nhận hầu như hợp thành một đường thẳng bắn đi, tốc độ cực nhanh, vượt xa tốc độ của Thuật Hỏa Đạn trước đây, thậm chí còn ngang ngửa với tốc độ của Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang kia.
Thiếu niên lạnh lùng thấy vậy hơi kinh hoảng, vội vàng thúc giục Khôi Lỗi Thú.
"Coong!" "Coong!" "Coong!" ba tiếng, chân trước Khôi Lỗi cấp tốc xoay tròn, mặc dù đánh bay được ba đạo Phong Nhận, nhưng cũng không thể không lùi lại mấy bước.
Sắc mặt Kim Vũ trầm xuống, cánh tay không làm gì bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, điểm nhẹ vào hư không về phía Đường Lang.
Lúc này, Khôi Lỗi lần nữa xông lên, tuy nhiên cặp cánh sau lưng lại đồng thời chấn động, huyễn hóa ra bốn cái bóng mờ mờ không rõ khiến cho người ta không thể nào phân biệt được thật giả, cùng lúc đánh tới Liễu Minh.
Con ngươi Liễu Minh co rụt lại, nhưng miệng niệm động pháp quyết ngày càng thêm dồn dập, lần nữa giơ hai tay lên.
Tiếng xé gió nổi lên!
Lại có bốn đạo Phong Nhận bắn ra, lập tức lóe lên chém tan ba cái bóng mờ kia, chỉ có một cái cuối cùng khẽ chuyển động hai chân trước mới đánh bay được đạo Phong Nhận bắn tới, nhưng thân hình giữa không trung lại không tự chủ được mà bay ngược ra phía sau rơi ra ngoài.
Đúng lúc này, bỗng nhiên tay áo Liễu Minh phất lên, một bóng đen lóe lên, một sợi dây thừng đen nhánh như rắn độc lao thẳng tới Khôi Lỗi Đường Lang.
"Phốc" một tiếng.
Mắt thấy Đường Lang sẽ bị sợi dây đen nhánh kia bất ngờ quấn lấy, hai cánh sau lưng Khôi Lỗi Thú vỗ mạnh, thân hình lập tức nghiêng nghiêng bắn sang hướng khác.
Sợi dây đen nhánh lập tức quấn thất bại.
Tuy nhiên thừa dịp Kim Vũ hơi phân tâm, Liễu Minh bên kia lại lần nữa giơ hai tay lên, tiếng xé gió lại vang lên, không ngờ lại xuất hiện hai đạo Phong Nhận lao vọt ra. Nhưng lúc này mục tiêu cũng không phải là Khôi Lỗi Đường Lang, mà sau mấy cái chớp lóe đã như ma quỷ xuất hiện trước mặt thiếu niên lạnh lùng.
Không ngờ vừa rồi Liễu Minh ra tay lại không dùng hết toàn lực.
Pháp lực tinh thuần của hắn cộng thêm Thuật Phong Nhận đại thành, dưới sự thi triển toàn lực, tốc độ của đòn tấn công cực nhanh, không ngờ còn nhanh hơn lúc trước ba bốn phần.
Mặc dù tính tình Kim Vũ luôn luôn cuồng ngạo, nhưng thấy vậy cũng không kìm được mà sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này muốn tránh né đã không còn kịp nữa rồi.
"Phanh", "Phanh" hai tiếng.
Phong Nhận mạnh mẽ chém lên ngực thiếu niên lạnh lùng, nhưng lúc này ánh sáng màu vàng lóe lên, phát ra tiếng trầm đục như cành cây khô bị gãy vậy.
"Cơ quan chiến giáp. Đại Trí, Đại Thượng, hai người các ngươi vậy mà đưa cho hắn bảo vật này, cuộc tỷ thí này không tính!" Chu Xích vốn đang vui mừng muốn nhảy lên, nhưng vừa thấy cảnh này đã giật nảy mình, lập tức quay sang phía hai lão giả quát mấy tiếng chói tai.
Đạo cô họ Chung thấy một màn này, sắc mặt cũng khó coi lạ thường.
"Hừ, ngươi xem cho rõ đi. Cơ quan Vũ nhi sử dụng hoàn toàn không phải cơ quan chiến giáp mà hai chúng ta đã sử dụng lúc trước, mà chính là cơ quan Hộ Kính do chính hắn luyện chế ra."
Lão già tóc bạc miễn cưỡng cười cười trả lời, sắc mặt cũng hơi trắng ra, hiển nhiên một màn vừa rồi cũng khiến cho lão phải sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Hộ Kính?!"
Chu Xích nghe vậy, trong lòng nao nao.
Lúc này, Kim Vũ hừ lạnh mấy tiếng, sau đó đột nhiên xé rách bộ quần áo đang mặc trên người, lộ ra một bộ quần áo màu trắng khác bó sát da thịt, nhưng trước sau bộ quần áo này không ngờ đều có một tấm gỗ hình tròn trông giống như hai tấm gương bảo vệ gắt gao trước ngực và sau lưng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật