Dịch giả: coc2cocBiên: nila32Lúc trước, khi Hải Yêu Hoàng nói chuyện với Liễu Minh, Lệ Côn đã cẩn thận đánh giá gã tiểu bối Nhân tộc này.
Với nhãn lực và kiến thức của cường giả Hóa Tinh như lão có thể dễ dàng nhìn ra tiểu kiếm hoàng kim mà Liễu Minh phun ra khi đó chính là Kiếm Phôi Chi Linh dùng để luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm. Nhưng làm cho Lệ Côn cực kỳ khó hiểu là chỉ với cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ như Liễu Minh, làm sao có thể ngưng tụ ra Kiếm Phôi Chi Linh, hơn nữa lại bạo phát ra uy lực khủng bố như thế.
Khi lão tận mắt thấy kiếm phôi hóa thành tro bụi sau một nhát chém khủng khiếp, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi kiếm phôi bị hủy, Liễu Minh không chỉ đại thương nguyên khí, không thể thi triển ra một kiếm như Thiên uy ban nãy, mà dù thương thế có hồi phục như trước cũng coi như mất khả năng tinh tiến trên con đường tu kiếm.
Nếu như đối phương có thể liên tục thi triển một kích kinh thiên như lúc nãy, về sau có gặp Liễu Minh lão cũng đành nhượng bộ lui binh, dứt khoát đem việc Thánh thú chi noãn vứt ra sau đầu.
Thêm nữa, hôm nay kẻ này đã đắc tội Hải Yêu Hoàng, tuy nói là tạm thời đưa hắn đi khai khoáng ở quáng mạch tại đáy biển sâu, nhưng người sáng suốt một chút đều hiểu rõ việc này không thể đơn giản như vậy. Hôm nay đến bản thân lão còn khó giữ, nếu có ý kiến gì cũng chắc chắn không mạo muội làm gì vào lúc này.
Đối với suy nghĩ trong lòng Lệ Côn, Liễu Minh cũng đoán ra được vài phần, nhưng lúc này cũng chỉ cười nhạt, không để ý đến.
Sau khi Già Lam và Lệ Côn rời đi, chỗ này chỉ còn lại hai người Diệp Thiên Mi và Liễu Minh. Diệp Thiên Mi hơi nhíu đôi mày, liếc nhìn Liễu Minh rồi chậm rãi đi đến gần hắn. Liễu Minh còn chưa kịp mở miệng, tay áo Diệp Thiên Mi khẽ vung lên, hào quang nhoáng lên một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một khỏa đan dược đỏ như lửa, mùi thơm lạ lùng. Viên đan dược vừa xuất hiện liền tỏa ra từng làn Linh khí cực kỳ nồng đậm, vừa nhìn đã biết chắc chắn không phải vật bình thường. Nhất là bên ngoài đan dược, phù văn mơ hồ lưu chuyển toát ra hào quang màu trắng sữa, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy sảng khoái tinh thần.
“Nhanh nhanh ăn vào đi!”
Diệp Thiên Mi cũng không nói thêm gì, ngón tay bắn ra, viên đan dược liền biến thành làn gió thơm bay vụt đi. Liễu Minh khẽ há miệng liền nuốt viên đan dược vào miệng, lập tức nó hóa thành một dòng nước chảy xuống bụng. Diệp Thiên Mi hơi do dự một chút, rồi giơ cánh tay lên, vỗ vào sau lưng Liễu Minh, truyền sang một luồng Pháp lực tinh thuần, dược lực nhanh chóng tan ra, hóa thành một luồng năng lượng tinh túy thần bí, lại mang theo hơi mát lạnh chạy khắp kinh mạch, không ngừng chữa trị thể nội kinh mạch và thân thể bị tổn thương của Liễu Minh. Vài lượt như thế, thương thế do cưỡng ép ngưng tụ pháp lực bị cắn trả, rốt cục cũng tạm thời được khống chế. Liễu Minh mang thần sắc bớt căng thẳng, quay đầu liếc khuôn mặt tinh xảo như tranh của Diệp Thiên Mi rồi khẽ nói
“Đa tạ!”
Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, xem xét tình huống trong cơ thể.
Lúc này, kinh mạch trong người hắn đầy rẫy vết rách, lục phủ ngũ tạng trông như lệch cả đi, thậm chí Linh Hải vốn nồng đậm Pháp lực mà giờ cũng khô cạn không còn lại chút nào. Thấy tình hình như thế, Liễu Minh cười khổ không ngừng, tình huống còn xấu hơn dự đoán nhiều lần, nếu không phải thân thể mình rắn chắc hơn hẳn tu luyện giả đồng giai thì khă năng lớn là kinh mạch đã đứt ra từng khúc mà chết từ lâu rồi. Mặc dù đã có đan dược chữa thương của Diệp Thiên Mi, nhưng muốn hồi phục lại không biết phải đến lúc nào mới xong nữa.
Bất quá, nhớ lại lúc chém ra một kiếm vượt xa tưởng tượng kia, trong lòng hắn cũng rung động mãnh liệt, không thể nghĩ đến, uy lực tự bạo của Thái Cương Kiếm Phôi lại có thể trực tiếp đả thương cường gia Chân Đan kỳ như Hải Yêu Hoàng Tuy rằng phải tự bạo Kiếm Phôi Chi Linh để đổi lấy một nhát chém, nhưng hắn tin rằng kiếm tu Hóa Tinh kỳ bình thường có tự bạo Kiếm Phôi Chi Linh cũng tuyệt đối không thể tạo thành hiệu quả như vậy.
Một mặt thấy rõ bí thuật Thái Cương Kiếm Phôi quả nhiên bất phàm, một mặt khác cũng chứng minh vị Lục Âm tổ sư sáng tạo Thái Cương Ngự Kiếm Thuật kia tu vi cực cao, chắc chắn không chỉ đơn giản là Hóa Tinh kỳ, tám chín phần mười là không thấp hơn Hải Yêu Hoàng, thậm chí cũng có thể là ở trên Chân Đan kỳ. Nếu không một kiếm ban nãy chắc chắn không thể có uy lực như thế được. Diệp Thiên Mi nhìn Liễu Minh đang cúi đầu ngẫm nghĩ, hai mắt hơi thất thần, than nhẹ một cái, muốn mở miệng nói gì đó với Liễu Minh.
Đúng lúc này, hai bóng người bay ra từ sau màn sáng màu lam. Liễu Minh hơi kinh hãi trong lòng nhìn lên, nhận ra hai người đang đến là Thanh Cầm và Xích Lý. Thanh Cầm sầm mặt nhìn hai người, trầm giọng nói:
“Hai người các ngươi còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ muốn cãi lệnh của Hải Yêu Hoàng đại nhân?”
Nhưng khi ánh mắt của gã lướt qua người Liễu Minh, rõ ràng trong đáy mắt hiện lên nét e ngại. Hiển nhiên nhát kiếm vừa rồi của Liễu Minh đã để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc. Lông mày Diệp Thiên Mi hơi nhếch lên, lạnh lùng nhìn hai người nhưng không có ý định rời đi. Thanh Cầm thấy thế, sắc mặt lạnh lẽo hẳn, giọng điệu lộ ra vẻ uy hiếp:
“Thế nào, Diệp đạo hữu còn muốn phản kháng, như vậy đừng trách Thanh mỗ không khách khí.”
Dứt lời, một luồng Linh áp mạnh mẽ tràn ra từ người Thanh Cầm. Mặt Xích Lý vẫn ra vẻ như cười như không, nhưng sâu trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Mi lại có thêm chút âm lãnh không dễ nhận ra. Diệp Thiên Mi thấy thế, mặt lạnh như sương, bàn tay như ngọc trong tay áo hơi động đậy, thanh kiếm nhỏ màu bạc từ từ bay lên.
“Đi thôi, chỉ cần có thể sống sót, làm bất kể việc gì cũng đáng.”
Đúng lúc ấy, Liễu Minh chợt nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói. Thân thể mềm mại của Diệp Thiên Mi khẽ run lên, ánh mắt óng ánh liếc nhìn lưng Liễu Minh, lại lướt lên bàn tay đang nắm lấy tay mình, im lặng một chút rồi khẽ gật đầu. Liễu Minh khẽ buông lỏng tay, không đợi hai người Thanh Cầm nói thêm gì nữa, thân hình nhẹ nhàng lướt tới chỗ màn sáng màu lam. Diệp Thiên Mi cũng khôi phục vẻ trong trẻo pha chút lạnh lùng như cũ.
…
Trong màn sáng màu lam nhạt, một chiếc phi chu to hơn mười trượng xuất hiện tự bao giờ, toàn thân chiếc thuyền đen sẫm, mặt ngoài lại lấp lóe kim quang lờ mờ, vừa nhìn đã biết là toàn các cấm chế không tầm thường.
“Mở!”
Trong khi Liễu Minh đang cẩn thận dò xét phi chu, trên tay trái Thanh Cầm, chẳng biết lúc nào, có thêm một tấm lệnh bài kín mít hoa văn, lớn cỡ bàn tay. Trên lệnh bài có in một ấn ký màu lam nhạt hình bông tuyết, cũng không biết làm từ tài liệu gì mà toàn thân phát ra màu xanh, nhìn như có vằn nước lưu chuyển, giống như ngọc thạch bình thường. Cánh tay Thanh Cầm nhoáng lên, từ trong lệnh bài chợt bắn ra một tia sáng màu lam nhạt, dung nhập vào kim quang bên ngoài phi chu, tại chỗ tiếp xúc hiện ra một điểm sáng, rồi bằng mắt thường cũng thấy được tốc độ khuếch tán của nó, sau một khắc liền biến thành một khe hở giống như cửa vào. Bốn người lập tức chui vào trong phi chu qua khe hở đó. Lát sau, bốn người đã đứng trong một gian phòng lớn ở giữa phi chu. Trong thính đường bố trí tinh xảo, một thanh niên mặc áo bào trắng đang đứng quay lưng về phía họ mà ngắm một bộ sơn thủy đồ.
“Yêu Hoàng đại nhân, người đã được dẫn đến!” Thanh Cầm, Xích Lý hơi khom lưng nói.
“Dẫn bọn chúng đi, thu xếp mỗi tên một chút. Đúng rồi, không được thất lễ với Diệp tiên tử!” Hải Yêu Hoàng cũng không quay đầu lại, nói.
“Vâng!”
Thanh Cầm, Xích Lý cùng chắp tay đáp lại, rồi chia ra mang Liễu Minh và Diệp Thiên Mi đi ra ngoài đại sảnh. Tới cửa, Xích Lý và Thanh Cầm trao đổi bằng ánh mắt xong, Xích Lý liền dẫn Diệp Thiên Mi đi trước về hướng lối vào phi chu. Diệp Thiên Mi đi được mấy bước, chợt quay đầu lại nhìn Liễu Minh một cái, ánh mắt toát lên một chút lo lắng. Liễu Minh thấy thế cũng nao nao, hướng về phía đó khẽ gật đầu, rồi lại bị Thanh Cầm đẩy về phía sau phi chu.
…
Sau khoảng thời gian cháy hết một nén nhang, Liễu Minh bị dẫn tới một căn phòng nhỏ hơi khuất nẻo, bên trong chỉ rộng khoảng vài trượng, có đặt mấy cái ghế dựa mang hơi hướm cổ xưa, bốn phía quây lại bằng ván gỗ, mặt ngoài mỗi tấm ván đều hiện lên một màn sáng màu nâu nhạt như ẩn chứa chi chít phù văn đang lưu chuyển, lờ mờ tản ra Linh khí dao động. Tùy ý đánh giá một lượt xong, thần sắc Liễu Minh không thay đổi nhưng trong lòng cười nhạt một tiếng.
Nhiều cấm chế như vậy, rõ ràng vị Hải Yêu Hoàng này muốn theo dõi mọi người xem có hành động gì khác thường không, nhưng lại không hề sợ mọi người phát hiện từ đó có thể thấy được vài phần tính cách bá đạo của y.
Tâm niệm Liễu Minh chuyển động, hít một cái thật sâu, rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy từ túi trữ vật ra một viên đan dược, ăn vào rồi bắt đầu vận công chữa thương. Lúc này hắn bị thương nặng, chỉ cần sơ sẩy một chút là rơi xuống một tầng cảnh giới, mà điều này chỉ sợ là nhiều khả năng xảy ra. Với hắn mà nói, việc đầu tiên phải làm bây giờ là hết sức ngăn chặn thương thế, hồi phục một chút Pháp lực rồi hãy nói.
Sau nửa canh giờ, khi Liễu Minh vẫn đang nhắm mắt luyện công, bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân tuyền đến từ phía cửa ra vào. Liễu Minh nhanh chóng mở hai mắt nhìn về phía cửa ra vào, một bóng người vụt qua, Thanh Cầm trong bộ áo bào xanh xuất hiện trong phòng. Khi gã nhìn thấy Liễu Minh, trên mặt liền lộ ra nét cười gằn, chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Minh, đột nhiên không nói hai lời, vung tay phải hóa thành một đạo tàn ảnh hung hăng đánh thẳng vào bụng họ Liễu.
“Phanh” một tiếng trầm đục.
Bụng Liễu Minh nóng lên, rõ ràng cảm ứng được một luồng lực đạo quỷ dị từ nắm đấm đối phương truyền vào người, với thân thể cường đại của hắn cũng không chịu được, “Bá” một cái, mặt tái nhợt đi, trên trán cũng nổi gân xanh, mồ hôi lạnh rịn ra trên mặt. Nhưng không đợi hắn ổn định lại, Thanh Cầm không chút khách khí đánh tới một quyền nữa.
“Ranh con, cảm giác một quyền này thế nào?” Nhìn Liễu Minh co cuộn người như con tôm to tướng, Thanh Cầm vừa cười âm hiểm vừa nói.
Rồi gã nhẹ nhàng giơ tay phải, một viên đan dược đen nhánh xuất hiện, hóa thành một đám ô quang, bay đến miệng Liễu Minh. Cánh tay phải hắn lại nhoáng thêm một cái, hung hăng đấm vào bụng Liễu Minh. Trong cơn đau quặn bụng, Liễu Minh vô thức há miệng, nuốt luôn viên đan dược vào bụng. Viên đan dược màu đen vừa vào bụng liền biến thành một cỗ năng lượng tanh hôi, nhanh chóng dung nhập vào lục phủ ngũ tạng.
“Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Liễu Minh miễn cưỡng ngồi thẳng lên, cảm giác chút ít dị biến trong thân thể, không lộ ra chút tức giận nào, ngược lại cực kỳ bình tĩnh hỏi.
“Đợi tí rồi ngươi sẽ thấy.” Thanh Cầm thấy vậy, hừ lạnh đáp.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật