Dịch giả: pr0vkl1102Biên: nila32Cảnh tượng trước cửa khách điếm Bích Ba lộ ra một chút quạnh quẽ, ngoại trừ hai ba người bên ngoài ngẫu nhiên đi ngang qua thì cũng không gặp bất kì một tiểu thương nào. Lúc này, một thanh niên áo bào xám ngũ quan bình thường đang vội vã hướng nơi đây bước tới, dừng lại ở cửa ra vào một chút, sau đó liền một bước tiến nhập khách sạn. Đúng là Liễu Minh từ tòa miếu đổ nát bên ngoài thành ngựa không dừng vó một đường chạy về nơi này.
Chỉ thấy hắn mới bước vào khách sạn, liền liên tiếp xuyên qua mấy cái sân nhỏ, trực tiếp đi tới một chỗ yên tĩnh trong đình viện, dừng trước cửa một gian phòng ốc. Chỗ gian phòng Diệp Thiên Mi thuê ở lúc này cánh cửa đóng chặt, xem ra vị Diệp sư thúc này ra ngoài còn chưa có phản hồi nơi đây. Liễu Minh thấy vậy, nhíu mày một cái, cũng tịnh không để ý, lường trước vị Hóa Tinh kỳ nữ kiếm tu này cũng không có khả năng một mực ở trong phòng không ra ngoài, liền quay người trở về phòng của mình, tĩnh tâm chờ đợi.
Liễu Minh ngồi xếp bằng trên giường, ổn định lại tâm thần, đem những sự tình mới từ trong miệng Hoàng Bào lão giả thuật lại, nhanh chóng lướt qua một lần trong đầu, cả người liền bắt đầu tỉnh táo lại. Theo như tin tức lấy được trước mắt này, nơi đây những người mất tích khó hiểu đều là Ngưng Dịch kỳ tráng tiên tu sĩ, mà lại phần lớn là ở đây mua sắm tài nguyên, trên người tất nhiên là mang theo không ít linh thạch, lúc này có người ra tay trên người bọn họ, dĩ nhiên hoặc là vì linh thạch hoặc là vì người rồi.
Linh Thạch tạm thời không nói đến, bất cứ ai biết được có người mang nhiều Linh Thạch như vậy theo người cũng sẽ không thờ ơ, nhưng sự tình những người kia bị phái ra tiến hành mua sắm, chắc hẳn cũng minh bạch đạo lý tại địa phương lạ lẫm tiền tài không lộ ra ngoài, trừ phi … là người cùng hắn giao dịch đột nhiên ra tay. Nhưng Tinh Cốc vì một chút linh thạch này mà làm ra việc như thế sao?
Mà Liễu Minh lúc ở Man Quỷ Tông, thông qua thư tịch trong Tàng Kinh các đã nghe chuyện một số tà tu có thể có lợi dụng một ít thủ pháp cực kì quỷ dị rút cạn tinh hồn hoặc tinh huyết của người sống để tu luyện vài loại ma công uy lực tà dị, thậm chí là, trực tiếp lấy thân thể hắn dùng để luyện chế khôi lỗi, pháp khí có lực công kích cực kỳ khủng bố. Dù sao một ít tu luyện giả vì truy cầu thực lực cường đại, dù là thủ pháp tàn nhẫn gì cũng có thể làm được. Bất quá sự thật không nằm ngoài một trong hai hoặc là loại khả năng thứ ba, vẫn là một sự tình khó nói. Nhưng dưới loại tình hình quỷ dị này. Chính mình ngược lại là muốn bớt đi chút tâm tư. Liễu Minh tự định giá đến đây bèn thở dài ra một hơi, sau đó quên đi tạp niệm, bắt đầu nhắm mắt nhập định.
…
Nửa ngày sau.
“Mau ra đây, ta mang ngươi đi gặp một người.” Bên tai Liễu Minh bỗng nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng của Diệp Thiên Mi truyền âm đến.
Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên cả kinh, lúc này đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài. Diệp Thiên Mi một thân y phục trắng đang đứng tại chỗ cửa khách sạn. Không đợi Liễu Minh lên tiếng vấn an, vị nữ Kiếm Tu này đã lập tức xoay người dời đi. Liễu Minh thấy vậy chỉ có thể cười khổ một tiếng, sau đó đồng dạng rời khỏi Bích Ba khách điếm.
“Cũng không biết vị Diệp sư thúc này dẫn ta đi gặp người phương nào?”. Trên đường, trong nội tâm hắn âm thầm nghĩ ngợi.
Vì đã thăm dò được một chút tin tức có tác dụng từ chỗ hoàng báo lão giả, Liễu Minh liền bắt đầu thông qua truyền âm trình bày với Diệp Thiên Mi:
“Diệp sư thúc, vãn bối hai ngày này tại trong Cốc Nam thành lúc tìm hiểu tin tức phát hiện một ít manh mối, có lẽ cùng sự tình hai vị chấp sự liên minh vô duyên vô cơ mất tích có quan hệ… Hơn nữa, thế lực Tinh Cốc của thành Cốc Nam này tựa hồ đối với sự tình này cũng không để ý tới…” Lập tức, Liễu Minh mồm năm miệng mười đem tin tức thăm dò được hai ngày này báo cáo cho Diệp Thiên Mi.
Diệp Thiên Mi nghe Liễu Minh thuật lại sự việc xong, thần sắc có chút động dung, nhưng lại không nói chuyện. Liễu Minh thấy thế, liền không lên tiếng, tiếp tục bước theo. Sau khi ăn xong bữa cơm, hai người liền đi tới một tòa thạch điện cao lớn bên ngoài thành Cốc Nam.
Thạch điện kiến trúc từ một loại cự thạch ngăm đen không biết tên mà thành, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tản ra từng vầng sáng nhàn nhạt, chắc hẳn trong đó bố trí không ít cấm chế, bộ dạng tựa hồ cũng không đơn giản. Bên ngoài thạch điện có vài tên thủ vệ. Trang phục cùng thủ vệ cửa thành giống nhau, chỉ là lộ ra dáng người cao lớn, khôi ngô, khôi giáp trên người màu tím nhạt dưới ánh chiều tà chiếu rọi xuống ánh xạ ra hơi chói mắt, gây cho người ta cảm giác chướng mắt. Chỉ cần theo khí tức bọn họ phát ra liền có thể phát hiện, những thủ vệ này tất cả đều là Linh Đồ hậu kỳ. Thậm chí có cá biệt đã là Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ rồi.
Liễu Minh trong nội tâm thầm giật mình, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.
Diệp Thiên Mi đi đến trước những thủ vệ này, hướng người cầm đầu truyền âm nói vài câu gì đó, người thủ vệ này lập tức mặt lộ vẻ cung kính xoay người hướng chủ nhân điện này mà đi bẩm báo. Diệp Thiên Mi thì thần sắc không thay đổi đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Không lâu sau, trong môn truyền đến tiếng bước chân, tên thủ vệ kia lại vội vàng chạy ra, chỉ thấy hắn khoát tay về sau, thủ vệ lập tức lùi sang hai bên nhượng đường, làm ra tư thế cung kính xin mời. Diệp Thiên Mi không nói hai lời hướng cửa điện đi tới, Liễu Minh tự nhiên theo sát bên Diệp Thiên Mi tiến vào bên trong cửa điện.
Đi qua một hành lang dài, hai người tới chính sảnh bên trong thạch điện. Chỉ thấy đại sảnh này hình chữ nhật, ước chừng lớn tầm mười trượng, hai bên dựng không ít pho tượng quái thú, trong đại điện chỉ có một cái bàn và tám cái ghế, khiến cho đại điện thoạt nhìn vô cùng trống trải thâm thúy. Trong đại sảnh có thể nhìn thấy một gã nam tử mặc trường bào màu tím nhạt, thân ảnh cao lớn, đang đưa lưng về phía lối vào, đứng chắp tay. Nghe được tiếng bước chân, lão giả này chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy da thịt bên ngoài thân hắn hiện lên màu xanh biếc, đồng tử vàng óng ánh, phát tán ra khí tức thâm bất khả trắc, mà loại cảm giác uy áp này, Liễu Minh từng cảm nhận được trên người Diệp Thiên Mi.
Lão giả này hiển nhiên cũng là một gã có tu vi khủng bố Hóa Tinh kỳ cường giả!
Mà theo tướng mạo của lão giả này, Liễu Minh có thể phán đoán đối phương hẳn là một gã Thú Nhân tộc dị tộc nhân. Trên đường tới đây, Liễu Minh đã tìm hiểu tinh tường, Thú Nhân tộc này kỳ thật cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, cũng không phải là tướng mạo bọn họ thật sự như thú loại Yêu tộc, hoặc là nói huyết mạch của hắn cùng thú loại thực sự có quan hệ. Bất quá Thú Nhân dị tộc tại nhiều phương diện, thực tế trên tố chất thân thể thì hoàn toàn chính xác là Nhân tộc bình thường hoàn toàn không thể so sánh. Phàm là Thú Nhân tộc, đại để trời sinh cường hoành, cốt cách cực kỳ tỉ mỉ kiên cố. Mà một khi tiến vào con đường tu luyện, cũng có công hiệu đối với các công pháp luyện thể, điểm ấy cùng luyện thể sĩ Nhân tộc có chút tương tự, nhưng lại không giống Nhân tộc Luyện thể sĩ sử dụng năng lực bản thân hơi có sai lầm, bàn về uy lực lại càng không thể so sánh nổi.
Chỉ thấy Thú Nhân tộc lão giả một thân áo bào tím này, trên ống tay áo minh ấn một khỏa Tinh thạch hình dáng như Ngân sắc đồ án, tựa hồ nói rõ thân phận không thấp của hắn ở trong cốc.
Hiện tại Liễu Minh biết rõ, Diệp Thiên Mi dẫn hắn đến địa phương nào rồi, hiển nhiên nơi đây đúng là Tinh Cốc chính thức khống chế trong Cốc Nam thành.
Diệp Thiên Mi vừa thấy lão giả, thần sắc trên mặt hơi động. Tựa hồ cũng là có chút ít kinh ngạc, bất quá trong nháy mắt khôi phục như thường, chằm chằm nhìn lão giả thản nhiên nói:
"Nguyên lai là Mông Nanh đạo hữu, đã lâu không gặp, không nghĩ tới hôm nay ngươi cũng đã bước vào Hóa Tinh kỳ. Thật sự là đáng chúc mừng rồi."
Nghe nàng nói, giống như nhận ra lão giả Thú Nhân tộc trước mắt. Vị được xưng là Mông Nanh Thú Nhân tộc lão giả, nghe vậy thì cười khổ một tiếng, sau đó lại có chút cảm kích mà nói:
“Diệp Tiên Tử nói đùa, ta bị nhốt tại Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ trọn vẹn mười năm. Nếu không phải bởi vì về sau một phen kỳ ngộ. chỉ sợ đã sớm hao hết thọ nguyên mà tọa hóa rồi. Ngoài ra, lúc ấy nếu không phải Diệp tiên tử xuất thủ cứu giúp, Mông Nanh chỉ sợ sớm đã…”
“Sự tình ngày trước tạm không đề cập tới, ta hôm nay đến đây, là cũng có một số việc muốn hỏi ngươi.” Đối với ngôn ngữ cảm kích của Mông Nanh, Diệp Thiên Mi giống như căn bản không có nghe thấy, không chút khách khí khoát tay cắt đứt lời nói của đối phương.
“Diệp tiên tử muốn nói cái gì, cứ hỏi, nếu Mông Nanh biết được nhất định sẽ nói rõ.” Mông Nanh cũng biết vài phần tính tình Diệp Thiên Mi, nghe vậy cũng không quái lạ ngược lại chậm rãi gật đầu.
Tuy biết năm đó Diệp Thiên Mi cứu lão một mạng cũng là sự tình thuận tay mà thôi, nhưng trong nội tâm tự nhiên đối với Diệp Thiên Mi vẫn có vài phần cảm kích. Bằng không thì dựa vào địa vị của lão bây giờ, cùng với thực lực cường giả Hóa Tinh kỳ hôm nay, cũng không cần tỏ ra kính cẩn đối với Diệp Thiên Mi như vậy.
“Chuyện ta muốn hỏi, khẳng định là ngươi đã biết rõ, chính là chuyện một năm gần đây có không ít Ngưng Dịch cảnh tu sĩ mất tích bên trong thành Cốc Nam một cách khó hiểu?” Diệp Thiên Mi đôi mắt đẹp lóe lên tinh quang, hỏi Mông Nanh một câu.
“Ân, việc này ta xác thực cũng có nghe thấy. Không biết Diệp tiên tử muốn hỏi điều gì?” Mông Nanh cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Diệp Thiên Mi. Sau một chút trầm mặc, lão mới chậm rãi trả lời.
“Trong đám ngươi mất tích có hai vị chấp sự của liên minh Vân Xuyên.” Diệp Thiên Mi nhìn chằm chằm vào Mông Nanh, khẩu khí bắt đầu trở nên lạnh lùng, từng chữ nói ra.
Mông Nanh nghe vậy, cơ bắp trên mặt bỗng nhúc nhích mà không thể phát giác.
Liên Minh Vân Xuyên bây giờ mặc dù không lớn, nhưng ở chỉnh hợp Vân Xuyên đại lục có rất nhiều lực lượng các tông môn, về sau cũng mơ hồ trở thành một trong những thế lực lớn tại khu vực Thương Hải, sánh ngang với Thương Hải Vương tộc và Hải Yêu Hoàng. Tinh Cốc tuy không tiếp xúc nhiều lắm với liên minh Vân Xuyên nhưng tự nhiên cũng phải nể mặt đối phương vài phần. Chưa nói đến lão và Diệp Thiên Mi còn là chỗ quen biết cũ, cũng biết rõ nàng đáng sợ ra sao.
“Ta hôm nay đã điều tra rõ, hai gã chấp sự Vân Xuyên liên minh mấy tháng trước tiến vào thành Cốc Nam không bao lâu liền mất tích, mà nguyên bản là vốn định cùng Tinh Cốc làm giao dịch. Mông đạo hữu phải chăng nên cho ta một cái công đạo.” Tiếng nói Diệp Thiên Mi hơi đề cao một ít, tựa hồ nhắc nhở Mông Nanh cái gì đó.
“A, lão phu ngược lại thật không ngờ hai vị chấp sự của quý minh đã mất tích ở trong thành. Như thế có chút vượt quá dự liệu của ta rồi. Rất có thể hai người bọn đã gây thù kết oán gì đó tại thành Cốc Nam nên bị cừu gia trả thù cũng nói không chừng.” Mông Nanh trên mặt thần sắc có chút cổ quái, trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói.
Diệp Thiên Mi nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lúc này trên người một cỗ khí thế kinh người phóng xuất, khí tức toàn thân như một lưỡi kiếm sắc nhọn vô cùng, cũng lạnh lùng nói ra:
“Mông Nanh, ngươi cảm thấy giải thích như thế ta có tin hay không? Nếu hôm nay ngươi không cấp cho ta một cái công đạo, chỉ sợ tiếp theo bổn minh lại phái người đến, không phải là một mình ta nữa. Bổn minh vừa mới thành lập không bao lâu, vừa vặn cũng cần tìm cơ hội thị uy một hai với bên ngoài.”
“Diệp tiên tử đừng hiểu lầm! Việc này ta cũng chỉ là nghe nói một hai mà thôi. Tại hạ cũng là gần đây mới được trong cốc phái đến đây. Cho nên đối với chuyện xảy ra trong thành đoạn thời gian này, ta xác thực không rõ lắm. Nếu tiên tử không tin, có thể tự mình nghe ngóng một ít, từ khi lão phu tọa trấn thành này, có hay không còn người mất tích như vậy.” Mông Nanh thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật