Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 317: Cự túc bị phong ấn

Chương 317: Cự túc bị phong ấn

Dịch giả: khangvan

Biên: nila32

* Cự túc: chân khổng lồ

Sau thời gian bằng một bữa cơm, hai bên đã đuổi nhau được hơn mười dặm. Đúng lúc này, đột nhiên Hắc Xà chui xuống mặt đất, biến mất trong lớp cát vàng.

“Hô”

Liễu Minh thấy vậy không cần suy nghĩ, hai quyền mang theo cuồng phong, liền đấm thẳng xuống phía dưới chỗ Hắc Xà vừa chui vào.

Một tiếng nổ mạnh vang lên!.

Sóng vàng mang theo bụi đất bay lên bốn phương tám hướng, làm hiện ra một hố sâu bị che lấp. Nhưng trung tâm hố sâu lại trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì bên trong. Liễu Minh lông mày nhăn lại, một ngón tay hướng lên trán phóng ra một luồng Tinh Thần Lực khổng lồ.

“Vết nứt không gian.”

Sau một khắc, hắn nghẹn ngào thốt lên, sắc mặt âm tình bất định, nhưng một lát sau vẫn lấy ra một trương phù lục dán lên người. Phốc một tiếng, phù lục lập tức biến thành một đám phù văn bạo liệt ra xung quanh. Chỉ thấy quanh người Liễu Minh bất ngờ hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng, một tay niệm pháp quyết, hắn liền vô thanh vô thức chìm vào bên trong cát vàng.Tuy rằng bốn phía đều là cát, nhưng dưới bí pháp gia trì khiến cho Liễu Minh có thể quan sát được toàn bộ vài trượng xung quanh.

Khi vào sâu bảy tám trượng bên trong, trong cát bỗng xuất hiện một màn sáng có đường kính tầm một trượng. Vầng sáng chuyển động liên tục ra xung quanh, tản ra chấn động không gian nhàn nhạt, nhưng mơ hồ có thể thấy một thứ gì đó bên trong. Liễu Minh một tay bấm niệm pháp quyết, thân hình liền xuất hiện gần vầng sáng, hai mắt ngưng tụ hướng nhìn vào bên trong, kết quả phát hiện ra một chút quái dị.Chỉ thấy bên trong vầng sáng, mơ hồ có một hình ảnh đen sì. Hắn cẩn thận nhìn xuống mới có thể đại khái nhìn ra một tầng kiến trúc ở bên trong. Điều này làm cho hắn trầm ngâm trong giây lát.

Không còn nghi ngờ gì nữa!

Con Hắc Xà kia khẳng định đã men theo khe không gian quỷ dị này để chạy sang phía bên kia. Thế nhưng bảo hắn cam lòng buông tha một cách dễ dàng là chuyện không thể. Dù sao lúc trước họ Liễu đã từng hứa hẹn sẽ đem đầu Ma Mãng này về, nếu để nó chạy thoát như vậy lúc ra khỏi tháp làm sao có thể ăn nói với đám người chưởng môn Nguyên Ma Môn. Chưa biết chừng thủ cấp của Huyết Hổ cũng không thể về được tay hắn một cách dễ dàng. Cái giá mà Nguyên Ma Môn đồng ý xuất ra làm thù lao, một đầu Huyết Hổ hiếm thấy, không thể coi là thấp được. Mà hắn tuy rằng không biết vết nứt không gian xuất hiện như thế nào, bên kia thông đạo hướng đến đâu, nhưng nếu Hắc Xà có thể bình yên vô sự đi qua thì hơn phân nửa hắn cũng có thể vô sự đi qua. Liễu Minh suy nghĩ nhanh, trong nội tâm liền quyết định, nhưng vì cẩn thận để đạt được mục đích, hắn không lập tức xuyên thủng khe hở trước mắt, mà khẽ vung tay áo phóng ra một tấm phù lục cũ nát, xoay quanh một hồi, rồi lơ lửng trước mặt hắn. Trong miệng lẩm bẩm, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, rồi một ngón tay điểm về phía phù lục.

“Phốc!”

Tàn phá phù lục phát ra vô số phù văn màu vàng, sau đó liền ngưng tụ huyễn hóa ra một gã kim giáp Phù Binh. Liễu Minh đứng thẳng, một cỗ tinh thuần pháp lực quán chú qua ngón tay điểm vào chỗ lông mi của Phù Binh. Một lát sau, Phù Binh hai mắt vốn đang nhắm chặt, bỗng mở ra, không nói một lời liền xoay người, hướng phụ cận màn sáng màu trắng mà đi. Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, Phù Binh ánh mắt chớp động, được liên hệ mật thiết bởi Tinh Thần Lực.

Vô thanh vô tức!

Kim giáp Phù Binh vừa đi đến trước vầng sáng, lập tức bên trong có một luồng hấp lực cuốn ra, trực tiếp kéo vào. Liễu Minh chỉ cảm thấy đầu óc trầm xuống một chút, Kim giáp Phù Binh liền xuất hiện bên kia màn sáng cũng may mối liên hệ giữa hai bên vẫn không bị cắt đứt. Kim Giáp Phù Binh sau khi đánh giá xung quanh một lượt, liền lẳng lặng đứng tại chỗ bất động.

“Rất tốt, quả nhiên không có việc gì!”. Liễu Minh thấy vậy, nội tâm buông lỏng, sau đó không chần chừ liền hướng màn sáng đi vào.

Sau một hồi bạch quang chớp động, hắn liền xuất hiện trong một hành lang dài hẹp được kiến tạo bằng cự thạch màu đen, hai bên cột đá mang phong cách cổ xưa, mà màn sáng phát ra trên một cột đá giống như là được khảm nạm vào vậy.

Liễu Minh kinh ngạc nhìn xung quanh, liền đem tất cả cảnh vật phụ cần nhìn rõ ràng. Chỉ thấy trên hành lang trước sau tất cả đều giống bên trong Trấn Yêu Tháp một mảng sương mù tối đen, mà hai bên hành lang lại là một mảng lớn tinh hà trong hư không màu đen, từng điểm từng điểm ngân quang, không cách nào nhìn thấy đoạn cuối. Cả đầu hành lang vậy mà lơ lửng giữa không trung.

Liễu Minh nhẹ nhàng bước đến một bên hành lang, nhìn xuống phía dưới thấy vô số ánh sao, căn bản không thấy thứ gì dưới đáy. Hắn một tay bấm niệm pháp quyết đem khổng lồ thần niệm tràn ra, nhưng mà vừa mới quét đến gần hành lang liền lập tức bị một tầng vô hình cấm chế ngăn cản bắn ngược trở lại.

Hành lang này bị người nào đó phong tỏa cấm chế, khiến cho thần niệm không thể nào ly khai thân thể nửa phần. Liễu Minh có chút hoảng sợ, âm thầm thúc giục pháp quyết, ngoài thân hắc khí bắt đầu tuôn ra, nội tâm mới khẽ buông lỏng. Thế nhưng một thân pháp lực ngược lại không hề bị áp chế chút nào. Hắn lại bấm niệm pháp quyết, dưới bàn chân nổi lên hắc vân, nguyên bản hạn chế phi độn cũng không còn.

Liễu Minh giật mình một chút!

Niơ này nhiều khả năng không phải nằm trong Trấn Yêu Tháp, mà chính là một không gian độc lập khác. Nhưng lúc này, Hắc Xà sớm đã chạy mất, muốn truy tung không chừng phải tốn một chút công phu. Cũng may, ma thú này mới ly khai không lâu nên vẫn còn bảo tồn một ít khí tức chưa biến mất. Mà lúc trước hắn đã nhớ rõ ràng khí tức của Ma Mãng. Sau một chút do dự, hắn đảo một tay, một xấp phù lục đủ mọi màu sắc cùng trận kỳ hiện ra, sau đó vung lên ném vào không trung. Trận kỳ tất cả đều chui vào phụ cận hư không biến mất bóng dáng. Hắn liền điểm vào một chỗ hư không, một mảng bạch quang hiển ra, chắn lên một mảng màu sắc khác hư không, che đậy hoàn toàn vết nứt không gian.

Liễu Minh khẽ động thần niệm phân phó Kim giáp Phù Binh một tiếng, liền lấy từ trong ngực ra một trận bàn hình tròn. Mười ngón tay điểm một chút trên hư không, hắc khí nhàn nhạt từ đó hiện ra. Thân hình hắn khẽ động, liền hướng một đường ma tiến tới.

Tại một tế đàn lơ lửng trên hư không của một đảo nhỏ, 'Đơn Cam' đang đứng gần một pháp trận khổng lồ chằng chịt thất sắc linh văn. Ở trung tâm trận pháp, một quái vật khổng lồ bị vô số phù văn màu ngà sữa trói buộc. Sắc mặt 'Đơn Cam' có chút tái nhợt nhưng vẫn không giấu nổi vẻ mừng rỡ như điên. Chỉ thấy ở trung tâm pháp trận đang trói buộc một cái chân to như một ngọn núi nhỏ, mặt ngoài trải kín vảy đen, móng chân dài hơn một trượng, trên đó có hơn mười chiếc lông đen.

Nếu mà lúc này Liễu Minh chứng kiến vật ấy chắc chắn sẽ rất sợ hãi.

Cự Túc khổng lồ này cùng hắn năm đó trong Bí Cảnh nhìn thấy Kình Thiên Ma Thủ thập phần giống nhau, rõ ràng là xuất phát từ cùng một thân thể.Nhưng ngoại trừ từng đám phù văn màu ngà sữa quấn quanh, Cự Túc này còn bị một màn sáng pháp trận đem bao phủ hoàn toàn vào trong, hơn nữa nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những phù văn ngà sữa kia hơn phân nửa chui vào huyết nhục Cự Túc, dường như là cùng một thân thể trời sinh.

Lúc này, 'Đơn Cam' từ từ dạo qua một vòng, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

“Cái Thượng cổ phong ấn này so với trong dự liệu còn bảo tồn còn nguyên vẹn hơn, xem ra nếu dùng thủ đoạn trước kia khó có thể phá vỡ được nó.”

Thanh niên khẽ nói vài câu, thần sắc ngưng trọng, từ trong lòng lấy ra một đống đồ vật, vài miếng ngọc bài hơi sáng mờ, một bình nhỏ màu vàng, một cánh quạt màu bạc lớn cỡ bàn tay, cùng với một quyển trục màu vàng mười phần bị tàn phá. 'Đơn Cam' tay áo run lên, những đồ vật này từng cái bay lên lơ lửng trước người. Một ngón tay vừa điểm, cánh quạt màu bạc liền hóa thành một đoàn ngân quang bắn lên, mạnh mẽ đâm vào màn sáng bảy màu.

“Đương!”

Màn sáng bảy màu thế mà không bị tổn hao chút nào. Cánh quạt màu bạc giống như trảm lên Tinh Cương, bắn ngược trở lại. Thanh niên thấy thế không kinh ngạc chút nào, ngược lại một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức cạnh cánh quạt vang lên âm thanh “Rắc rắc”, hư không hiện ra vô số răng nhọn dài gần tấc, cũng ông ông bắt đầu chuyển động, lần nữa chém tới màn sáng trước mặt. Sau một hồi chói tai, giữa Ngân Luân Phiên và màn sáng phát ra vố số tia lửa, nhưng màn sáng vẫn không chút sứt mẻ.

'Đơn Cam' hừ một tiếng, một tay vỗ vào quyển trục màu vàng. Quyển trục từ từ mở ra, hiện ra bên trong một bức họa chằng chịt linh văn, ở trung tâm vẽ một đầu Tam Túc Ô Nha(quạ ba chân), hai cánh mở ra, ngẩng đầu.... Thanh niên há miệng phun ra một viên đan dược màu máu, cũng run lên hướng cổ họa bay nhanh đến, đồng thời làmxung quanh tràn ra mùi thuốc nồng đậm. Tiếp theo 'Đơn Cam' lại nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết hướng cổ họa bên trên mà đi.

Một màn không thể ngờ xuất hiện.

Kim Nha nhìn như bất động, bắt đầu mơ hồ đứng lên, tiếp theo một tiếng chói tai, đầu của hư ảnh Kim Nha bỗng nhiên vươn ra đem đan dược nuốt vào. Tiếp theo bức họa kim quang đại phóng, bên trong truyền ra vài tiếng “Oa oa”, rồi bay ra một con Kim Nha ba chân.

“Đi”

Thanh niên quát khẽ một tiếng, một ngón tay chỉ về phía Kim Nha. Lúc này con chim xoay một cái trên không trung, há miệng phun ra một đoàn kim sắc hỏa diễm, vừa vặn xuất hiện phía trên cánh quạt. “Đằng.” Toàn bộ cánh quạt bị kim sắc hỏa diễm bao quanh, những chiếc răng nhọn phía ngoài chuyển động, hiện ra từng đám hỏa tuyến màu vàng làm cho uy lực vết cắt càng tăng lên gấp mấy lần.

Màn sang bảy màu lúc đầu có vẻ kiên cố lúc này đã bắt đầu đung đưa.

'Đơn Cam' thấy vậy vui mừng, ngón tay tiếp tục bắn ra.

“Phanh” một tiếng.

Bình nhỏ màu vàng vỡ ra, bên trong liền xuất hiện một ít chất lỏng màu đen. Chất lỏng vừa xuất hiện, lập tức phát ra âm thanh cực lớn, quay tít một vòng, tức thì phun ra sương mù màu đen cuồn cuộn.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật