Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 302: Cự Ma sơn cùng Tiểu Duyệt Bạch

Chương 302: Cự Ma sơn cùng Tiểu Duyệt Bạch

Dịch giả: Tiểu Băng

Biên: nila32

"Thánh Thú?" Liễu Minh nghe vậy thần sắc hơi động.

Nếu hắn nhớ không lầm, lúc trước cái Phù Lục kia biến thành Kim Giáp Nhân trong khi đuổi giết hắn, hình như có nói tới "trứng của Thánh Thú”. Nhưng lúc đó hắn đang lo cho mạng sống, nên căn bản chẳng hề quan tâm tới việc này, sau này lại bận rộn lu bù nên liền quên khuấy đi mất.

"A, thế ra sư đệ không biết chuyện về Thánh Thú của Hải tộc, ta quên mất là giống loài này căn bản không lên bờ, nên không có mấy người nói đến nó. Tất cả Thánh Thú của đám người này, đều vô cùng cường đại. Hải thú và Hải tộc có một loại hiệp nghị quan hệ cộng sinh. Bộ lạc Hải tộc bình thường sẽ cung phụng những món tế phẩm Hải thú ưa thích, ngược lại lúc Hải tộc bộ lạc gặp phải địch nhân cường đại, Hải thú sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng vì Thánh Thú quá mức cường đại, nên khác với những Hải thú được Hải tộc phục tùng nên những người đã cùng với Thánh Thú thiết lập quan hệ bình đẳng. Nhưng có điều Thánh Thú đều quen sống trong biển sâu, khi rời khỏi biển, thực lực sẽ bị suy yếu, nên chúng không bao giờ chủ động lên bờ. Nên, lần này Hải tộc xâm lấn, các tông thuộc Nhân tộc chúng ta mới không cần để ý đến sự tồn tại của Thánh Thú." Khuê Như Tuyền nói vắn tắt.

"Thánh Thú cường đại như vậy, ba đại Hải tộc của Vân Xuyên có lẽ cũng không có mấy con đâu đúng không?" Liễu Minh kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên. Nghe nói Thánh Thú thích nhất là ăn những con mồi có linh tính, ba đại Hải tộc không thể nào có nhiều để cung phụng như vậy, mỗi bộ lạc cũng chỉ cung phụng được một đầu Thánh Thú mà thôi." Khuê Như Tuyền trả lời không chút do dự.

Lúc này Liễu Minh mới hiểu ra. Sau khi tán gẫu thêm một lúc, hắn mới cáo từ rời đi.

Chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ, Liễu Minh đã xuất hiện ở trong mật thất, tay khẽ vẫy một cái, trong tay đã xuất hiện hộp ngọc có dán mấy lá Phù Lục phong ấn, trong hộp chính là quả trứng thú màu tím hắn lấy được từ tay tên Linh Sư trung kỳ của Hải tộc.

Xem ra quả trứng này chính là thú noãn Bát Túc Hải Yêu do Hải tộc Thánh Thú sinh ra, hèn gì tên Hải tộc Hóa Tinh Kỳ cứ bám đuổi hắn ráo riết không tha, hơn phân nửa chắc vì nguyên nhân này. Tuy quả trứng này khí tức rất yếu, nhưng lão già Hải tộc vẫn coi trọng như vậy, xem ra chắc chắn nó vẫn có tác dụng đối với cường giả cấp Hóa Tinh. Chẳng lẽ có thể dùng như Yêu thú bình thường, cứ thế bỏ vào miệng ăn sống giúp gia tăng tu vi, hay là có loại công dụng gì khác? Nếu hắn nhớ không lầm, trứng Yêu thú bình thường hình như không có hiệu quả nghịch thiên như vậy, nhưng nếu là trứng Thánh Thú, thì có lẽ cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây, họ Liễu không khỏi cảm thấy hưng phấn trong lòng. Trứng thánh thú là vật hiếm có vì vậy Nhân tộc trên toàn đại lục Vân Xuyên cũng không có mấy người biết rõ công dụng thật sự của nó. Nếu muốn tìm hiểu, hắn phải tìm cơ hội tra hỏi tộc nhân Hải Tộc nhân mới có khả năng. Nghĩ vậy, hắn đã tỉnh táo trở lại, nghĩ nghĩ thêm một lúc, cất hộp ngọc đi. Chuyện trứng Thánh Thú này, xem ra muốn gấp cũng không được, để sau này có cơ hội rồi tính tiếp.

Chuyện bây giờ hắn cần phải làm, là đi một chuyến đến Nguyên Ma Môn, tìm một bộ hài cốt yêu hổ có cảnh giới thấp nhất là Ngưng Dịch sơ kỳ, để luyện thành tầng thứ nhất của Long Hổ Minh Ngục Công. Theo lời Khuê Như Tuyền, trong Trấn Yêu Tháp của Nguyên Ma Môn có lẽ thật sự có yêu thú loại hổ, chuyện duy nhất phải tính toán, là đến lúc đó phải nói hay trả giá như thế nào để thuyết phục được Nguyên Ma Môn cho một tiểu tu sĩ của một tiểu tông đi vào. Liễu Minh nghĩ tới nghĩ lui, hai mắt dần dần híp lại.

...

Ba tháng sau, khi cuộc tuyển chọn Tam chân Lục tử ở liên minh tổng bộ rút cuộc chính thức bắt đầu, bên ngoài sơn môn đệ nhất đại tông Vân Xuyên, Nguyên Ma Môn, có một chiếc phi chu màu xanh bay tới. Ở lối vào phi chu, mơ hồ có một thanh niên đứng sừng sững ở đó, nhìn sơn môn Nguyên Ma Môn cách đó không xa, nét mặt có vẻ giật mình.

Phía trước, cách mấy chục dặm, những cây cột đá to như núi đột ngột từ mặt đất mọc lên, cao hơn nghìn trượng, nửa phần trên được bao phủ bởi sương mù tối om dữ tợn. Số lượng cột đá rất nhiều, Liễu Minh nhìn mãi mà không thấy cuối, trong tầm mắt hắn chỉ toàn những cây cột đá vừa thô vừa to, làm cho người ta vô cùng rung động. Liễu Minh mới bay hơn mười dặm, trước mặt đã bay tới ba chiếc phi xa màu đen, mỗi chiếc có ba người, mặc áo đen, cầm trường qua màu bạc, ba chiếc phi xa tạo thành hình chữ Phẩm chặn đường đi.

"Không biết tôn tính đại danh tiền bối là gì, phía trước chính là sơn môn Nguyên Ma Môn ta, tu luyện giả từ bên ngoài đến nếu không có việc thì không được vào." Trên chiếc phi xa đứng đầu, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi có đôi mắt đẹp và lông mày xanh, cắm trường qua trong tay xuống, hơi khom người nói.

Hắn đã nhìn ra thân phận Ngưng Dịch cảnh Linh Sư của Liễu Minh, thái độ không hề kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

"Tại hạ Liễu Minh, Linh Sư đến từ Man Quỷ Tông thuộc nước Đại Huyền, lần này tới đây là muốn xin gặp Chưởng môn quý tông, có chuyện quan trọng muốn thương lượng một chút." Liễu Minh tuy thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.

"Thì ra là tiền bối Man Quỷ Tông, mong tiền bối chờ một chút, tại hạ phải trở về hỏi qua, mới biết có thể để tiền bối tiếp tục đi tới hay không." Thanh niên kia do dự rồi trả lời.

Liễu Minh đương nhiên ra vẻ không ý kiến.

Thanh niên rút từ hông ra một cái pháp bàn, nhanh tay huy động mấy cái. Chỉ trong chốc lát, pháp bàn sáng lên, thanh niên nhìn mấy lần, nghiêm mặt nói:

"Liễu tiền bối, mời, Chưởng môn đã đồng ý gặp ngài. Nhưng phải để vãn bối dẫn đường mới được!"

"Không sao, ngươi cứ dẫn đường." Liễu Minh híp mắt, không chút do dự đáp.

Thanh niên kia nói với những người khác mấy câu, rồi nhảy xuống phi xa, lên phi chu của Liễu Minh. Ba chiếc phi xa lách ra nhường lối, phi chu tiếp tục tiến tới. Lần này, không còn ai tới cản đường nữa. Phi chu một hơi bay vào khu rừng cột đá. Quan sát trong khoảng cách gần mới thấy những cột đá này vừa cao, vừa thô vừa to, làm người ta rung động càng lớn. Nhưng Liễu Minh cũng nhìn thấy ở mặt ngoài của những cột đá có những cánh cửa đá to nhỏ khác nhau, và có người ra vào những cánh cửa đó. Nhìn gần hơn, mấy thấy nửa dưới cột đá có khắc những linh văn màu đen vừa thô vừa to, và sương mù màu đen chính là từ những Linh văn này toát ra, với số lượng vô cùng vô tận. Liễu Minh dù thấy hiếu kỳ với các linh văn trên cột đá, nhưng đương nhiên sẽ không phạm vào húy kị, không hề hỏi đến,chỉ theo thanh niên hướng dẫn, khống chế phi chu bay đi.

Trên đường đi, cũng có đệ tử Nguyên Ma Môn xuất hiện, phần lớn là cưỡi mây bay tới, cũng có người cưỡi Linh cầm quái dị, hoặc khống chế phi xa màu đen mà hắn từng thấy, song ai cũng vội vội vàng vàng, chẳng mấy ai dừng lại trên đường nói chuyện với nhau. Một số đệ tử Nguyên Ma Môn nhìn thấy phi chu, cũng chỉ nhìn Liễu Minh vài lần, rồi giống như không thấy gì, tiếp tục đi. Trong đó thậm chí cũng có cả mấy Linh Sư Nguyên Ma Môn Ngưng Dịch cảnh. Điều này làm cho Liễu Minh hơi kinh ngạc, cũng may hắn không phải người thường, nên mặt không lộ vẻ gì, tiếp tục điều khiển phi chu bay sâu vào trong rừng cột đá. Sau khi vượt qua một cây cột đá cực lớn, trước mắt mắt bỗng nhiên sáng ngời, một ngọn núi hình nửa vòng tròn màu xám trắng xuất hiện. Lúc đầu Liễu Minh không để ý, nhưng sau khi nhìn kỹ mấy lần, thì hít một hơi khí lạnh!

"Cái này là..."

"Ha ha, có lẽ tiền bối đã nhìn ra. Đây là Cự Ma Sơn, nghe nói là thời thượng cổ, do đầu lâu cự ma bị chư tộc liên thủ chém chết biến thành, tuy rằng cách nay đã rất nhiều năm, nhưng núi này vẫn còn Ma khí, là Thánh Địa tu luyện tuyệt hảo của Ma Đạo chúng ta." Thanh niên áo đen vẫn im lặng từ đầu tới giờ, đột nhiên lên tiếng giải thích ra vẻ tự hào.

"Thì ra là do đầu lâu của Cự Ma biến thành, khó trách có thể phát ra ma khí kinh người như vậy." Liễu Minh nhìn lớp hắc khí nhàn nhạt trôi nổi bên trên ngọn núi, tuy không tin lời thanh niên nói cho lắm, nhưng cũng vẫn trả lời.

Ngọn núi này, nếu bỏ hết kiến trúc và cây cối bên ngoài, thì nhìn quả thật rất giống một cái đầu lâu cực to. Trong nháy mắt, phi chu đã đáp xuống một cái sân to ở sườn núi, hai người Liễu Minh nhảy xuống. Một đại hán râu ria rậm rạp thấy vậy liền chạy chạy ra đón chào.

"Đệ tử bái kiến Tiêu sư thúc!" Thanh niên vừa thấy đại hán, thì biến sắc, vội khom người thi lễ.

"Quả nhiên thật sự là Liễu đạo hữu không phải giả, tại hạ Tiêu Duyệt Bạch xin có lời chào." Đại hán không để ý đến thanh niên, quay sang ôm quyền mỉm cười chào Liễu Minh.

"Thì ra là Tiêu huynh, đạo hữu biết tại hạ sao?" Liễu Minh kinh ngạc hỏi.

"Hặc hặc, không gạt Liễu đạo hữu, tại hạ chính là một trong số thành viên Nguyên Ma Môn ngày đó đi giúp Đại Huyền chư tông, chẳng qua vì tại hạ chịu trách nhiệm về trận pháp, hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, nên Liễu đạo hữu không nhận ra cũng phải. Đạo hữu chém giết Hải tộc trung kỳ Linh Sư và phá hư pháp trận phù thành của Hải tộc, tên tuổi vang danh, tại hạ đã sớm muốn kết giao với đạo hữu rồi." Tiêu Duyệt Bạch cười ha ha.

"Đạo hữu nói đùa, chút hư danh ấy là tại hạ may mắn có được, căn bản đâu có là gì." Liễu Minh đương nhiên khách khí trả lời.

"Mặc kệ, nói như thế nào Liễu đạo hữu lần này tới Nguyên Ma Môn, nhất định phải ở lại chơi vài ngày. Bây giờ ta đưa đạo hữu đi gặp Chưởng môn a. Đơn Cam, chỗ này hết chuyện của ngươi rồi, ngươi đi xuống trước đi." Tiêu Duyệt Bạch gật đầu về sau, nghiêm mặt quay sang nói với thanh niên.

"Vâng, đệ tử cáo lui trước." Đơn Cam khom người, lùi lại mấy bước, xoay người lăng không bay đi.

Liễu Minh liếc mắt theo bóng lưng thanh niên, mơ hồ cảm thấy thanh niên này hình như không phải một Linh Đồ đệ tử đơn giản như vậy.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật