Dịch giả: Bá Tước Ngàn NămBiên: Hàn Lâm NhiCó điều với tâm tính của Liễu Minh, đương nhiên rất nhanh đã có quyết định. Nếu Pháp Khí đặc thù lại có đẳng cấp Linh Khí đã không dễ tìm, vậy đợi sau khi trở về hắn lập tức toàn lực thu mua mấy tấm Phù Lục có liên quan tới việc đoạt xá giải quyết việc khẩn cấp trước mắt, sau đó từ từ đi tìm kiếm thêm Pháp Khí có liên quan cũng được. Nếu như Đại Huyền không có, thì hắn sẽ đi tìm ở vài quốc gia trong đất liền, nếu như tìm toàn bộ Vân Xuyên mà vẫn không tìm được, vậy thì sẽ đi những nơi khác trong Thương Hải để tìm kiếm.
Mặc dù loại Linh Khí khắc chế việc đoạt xá này rất ít ỏi, nhưng dù sao cũng không ít đến nỗi tìm cả Thương Hải vực cũng không tìm thấy a. Có điều ở bên ngoài Vân Xuyên, là thiên hạ của hải tộc và hải thú,vì sự an toàn của bản thân ít nhất hắn cũng phải đợi sau khi tiến vào Ngưng Dịch cảnh trung kỳ,rồi lại tăng thêm vài phần thủ đoạn để tự bảo vệ mình,lúc đó mới thật sự dám ra biển một mình. Sau khi trong lòng Liễu Minh tính toán cẩn thận như vậy, quyết định chuyện này cứ tạm thời gác lại đã, sau đó đánh giá tỉ mỉ thanh đoản kiếm màu vàng trong tay một lần nữa, tâm thần lại đắm chìm vào trong cơ thể mình.
Chỉ thấy thanh Kiếm Phôi Chi Linh màu vàng nhạt kia vẫn đang lẳng lặng nằm ở vùng phụ cận Linh Hải. Liễu Minh khẽ dùng thần niệm chạm vào một cái, lúc này có một luồng tinh quang từ bên trong thành tiểu kiếm màu vàng lưu chuyển ra bên ngoài, toát ra một cỗ hàn ý kinh người, khiến cho thần niệm của hắn giật mình một cái, vội vàng rút thần niệm ra khỏi cơ thể, sau khi nhìn lại Kim Nguyệt Kiếm trong tay một cái, khuôn mặt không khỏi lại hiện ra vẻ gượng cười.
Theo lý thuyết uy năng của Thái Cương Kiếm Phôi trong cơ thể hắn tăng vọt, hơn nữa trong tay cũng đã có một thanh cực phẩm kiếm khí,vậy đương nhiên là có thể chính thức luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm rồi.
Nhưng trên đường quay về, hắn lại phiền muộn phát hiện ra, thanh Kiếm Phôi Chi Linh uy năng đã tăng lên không biết bao nhiêu lần này mặc dù có thể dễ dàng thu vào trong cơ thể, nhưng vào lúc tiếp tục định dựa theo Thái Cương Kiếm Quyết thúc giục phóng xuất, lại phát hiện Kiếm Phôi này vẫn nằm im không nhúc nhích bên ngoài Linh Hải, căn bản là không có cách nào tiến hành khu động. Nhưng rõ ràng thần niệm của hắn vẫn có thể câu thông với Kiếm Phôi này một cách thuận lợi chẳng hề gặp trở ngại gì.
Điều này lại làm cho Liễu Minh phải trầm tư suy nghĩ rất lâu,cuối cùng mới tìm ra được nguyên nhân. Thanh Thái Cương Kiếm Phôi này rõ ràng là do hai thanh Kiếm Phôi bị biến mất kia dung hợp mà thành, cho nên mặc dù hạch tâm vẫn có sự tồn tại của ấn ký thần niệm, nhưng cũng bởi vì quán chú quá nhiều năng lượng tử bên ngoài, đã khiến uy năng của tân Kiếm Phôi Chi Linh vượt xa khỏi trình độ mà cảnh giới hiện giờ có thể thao túng, thế nên mới giống như trẻ con khua búa lớn, không thể nào tiến hành thúc giục được.
Mà trước đó sở dĩ có thể thuận lợi thu Kiếm Phôi vào trong cơ thể, có lẽ có quan hệ rất lớn với hai thanh Kiếm Phôi trước kia vốn luôn đặt ở Linh Hải trong cơ thể hắn, kết quả tân Kiếm Phôi bị nguyên lực ở Linh Hải của hắn hấp dẫn, chỉ cần hơi dẫn dắt kiếm quyết, là có thể dễ dàng để hút vào trong cơ thể một lần nữa. Nhưng nếu như hắn muốn phóng xuất Kiếm Phôi thì lại là chuyện muôn vàn khó khăn. Sau khi Liễu Minh nhận ra điều này, đương nhiên trợn mắt há hốc mồm. Bây giờ nếu hắn muốn thuận lợi thúc giục thanh Kiếm Phôi Chi Linh này, e là bắt buộc phải đợi đến khi pháp lực đại tiến, tu vi đạt đến một trình độ nhất định mới có thể rồi.
Dù sao xảy ra việc này, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do tu vi của bản thân hắn và uy năng của thanh Kiếm Phôi Chi Linh này có cách biệt quá xa. Về phần phải tu luyện tới trình độ nào, mới có thể thúc giục kiếm phôi này, đó lại là việc khó nói. Biết đâu cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ, đã lập tức có thể thúc giục thuận lợi, cũng có thể đến cả Hóa Tinh Kỳ còn chưa đủ dùng cũng không biết chừng.
Mặc dù Liễu Minh cảm thấy bất lực, nhưng nói tóm lại bản thân mình có thêm một kiện cực phẩm linh khí, uy năng Thái Cương Kiếm Phôi cũng được bạo tăng, đương nhiên cũng là một chuyện cực kỳ tốt rồi. Sau khi hắn thu hồi một chút phiền muộn trong lòng, lập tức ném đoản kiếm màu vàng về phía trước, hai tay bấm niệm pháp quyết bắt đầu tế luyện kiếm khí.
Thanh Kim Nguyệt Kiếm này đã được đề thăng tới trình độ cực phẩm linh khí.Trong đó có rất nhiều cấm chế ban đầu đã được cải biến lại từ đầu một lượt, nếu hắn muốn hoàn toàn tùy tâm sở dục, đương nhiên cũng cần phải tiến hành tế luyện lại từ đầu một phen. Còn những tầng cấm chế mới xuất hiện trong kiện Linh Khí này, với tu vi hiện tại của hắn cũng không có khả năng luyện hóa được, e rằng nhất định phải tiến giai Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ, mới có thể phát huy được hết uy năng của kiện cực phẩm linh khí này. Mà đợi khi hắn tiến giai Ngưng Dịch trung kỳ, thì nhiều lắm cũng chỉ luyện hóa được tầng cấm chế thứ hai mươi bảy có trong thanh kiếm này mà thôi. Nhưng cho dù như vậy,uy năng của thanh kiếm này cũng không phải thượng phẩm linh khí bình thường có thể đánh đồng được.
Cứ như vậy,trong mấy ngày kế tiếp,Liễu Minh dùng toàn bộ thời gian để tế luyện cấm chế của Kim Nguyệt Kiếm và viên ”Trọng Thủy Châu” mới kia. Trong lúc đó, cũng có mấy người quen biết khác sau khi nghe được tin hắn bình yên trở về, đặc biệt tới bái phóng một phen. Trong những người đó cũng bao gồm cả Dương Càn và thanh niên họ Vân của Cửu Khiếu Tông.
Liễu Minh từ trong miệng bọn họ mới biết được tin tức Trương Tú Nương đã từng bị vị cường giả Giả Đan kia bắt giữ và nay đã được Nguyên Ma cứu về, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, sau khi nữ tử này được cứu về lại luôn ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ Thiên Nguyệt Tông trông nom nữ tử này cực kỳ nghiêm mật, rất nhiều người đã từng đến định vấn an một chút, nhưng toàn bộ đều không được phép vào trong chỗ của nữ tử đó. Liễu Minh nghe xong cực kỳ kinh ngạc, đương nhiên cũng để ý thêm vài phần tới thiếu nữ này.
Ngày hôm đó, lúc hắn đang ở trong thạch ốc tiếp tục tế luyện bảo vật, bỗng nhiên bên hông vang lên tiếng ông ông. Liễu Minh giật mình một cái, lúc này tay áo run lên, lập tức thu viên châu màu đen đã tế luyện được một nửa lại rồi lật tay lấy ra một cái mâm tròn trắng mịt mờ. Ở giữa mặt ngoài mâm tròn có bạch quang chớp động, thình lình hiện ra một hàng chữ nhỏ màu bạc. Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, sau khi xem lướt qua, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Không ngờ lại bảo ta ngay bây giờ đi tới chỗ của Thiên Nguyệt Tông, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Sau khi hắn lẩm bẩm hai câu, đành thu chiếc mâm tròn cầm trong tay lại, rồi đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài. Một lát sau, Liễu Minh đã giẫm chân trên một đám mây màu đen bay thẳng về phía khu vực của Thiên Nguyệt Tông.
Không mất bao lâu,hắn đã đứng trước một tòa đại điện trông có vẻ rất hùng vĩ, đáp mây xuống, lúc sắp nhanh chân bước vào, bỗng nhiên có chút cảm ứng xoay người lại nhìn qua hướng khác một cái. Chỉ thấy xa xa trên bầu trời, một con chim bằng gỗ đang bay đến với tốc độ chóng mặt, sau mấy cái lắc lư, đã dừng lại ngay phía trên Liễu Minh. Tiếp đó, bóng người lay động, một thanh niên khuôn mặt đen xì liền nhảy xuống từ trên mình mộc điểu khôi lỗi đang bay lơ lửng giữa không trung.
“Liễu huynh đệ, sao ngươi cũng ở đây thế, chẳng lẽ cũng là được triệu hoán đến đây. Thanh niên mặt đen vừa thấy Liễu Minh, liền hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Liễu mỗ đích thật là phụng mệnh của Ngạn sư thúc mà đến, nhưng Vân huynh có biết là chuyện gì không?” Liễu Minh hỏi, hai mắt sáng lên.
“Ta đang luyện chế một đầu khôi lỗi, sau đó nhận được tin tức do Linh Ngọc sư bá truyền đến mới vội vàng chạy tới đây, cũng không rõ là nguyên nhân gì.” Thanh niên mặt đen sờ sờ trán, cũng đáp lại với vẻ hết sức buồn bực.
“Nếu đã vậy thì chúng ta cùng đi vào thôi, vào trong rồi có lẽ sẽ biết được nguyên nhân.” Liễu Minh gật đầu, nói với vẻ đăm chiêu.
Thanh niên mặt đen dĩ nhiên liền đáp ứng, lúc này hai người sóng vai nhau bước về phía cửa điện. Bên ngoài cửa điện đang có hai nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông lưng đeo trường kiếm đứng canh gác. Sau khi thấy hai người đi tới, lúc này một vị đệ tử dung thanh tú trong đó lập tức khom người nói:
“Hai vị sư thúc, các vị tiền bối đang chờ ở trong đại sảnh, bây giờ đệ tử sẽ dẫn hai vị sư thúc đi đến đó.”
“Được, đi trước dẫn đường đi.” Thanh niên mặt đen trả lời không chút lưỡng lự.
Sau đó dưới sự dẫn đường của vị nữ đệ tử này, cả hai người đi về phía sâu trong đại điện. Một lát sau, khi hai người xuất hiện trong đại sảnh của đại điện, lại bị đám người đang ngồi đợi trong đại sảnh làm cho giật nảy mình.
Chỉ thấy người ngồi trong đại sảnh không nhiều lắm, đại khái cũng chỉ có năm người. Bốn người trong đó lại chính là Diệp Thiên Mi, Lãnh Nguyệt sư thái của Thiên Nguyệt Tông, còn có Linh Ngọc thượng nhân của Cửu Khiếu Tông và với Ngạn sư thúc của Man Quỷ Tông. Song tất cả những vị cường giả Hóa Tinh Kỳ này đều ngồi ở hai bên, mà ngồi ở vị trí chủ vị lại là một trung niên nam tử thân khoác hắc bào, lưng đeo đai ngọc, gò má cao, nhưng hai mắt sáng ngời hữu thần, mang đến cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm không nói nên lời
“Vãn bối, bái kiến sư thúc cùng chư vị tiền bối!”
“Đệ tử bái kiến sư bá và các vị tiền bối!”
Liễu Minh và thanh niên mặt đen sau khi nhìn nhau một cái, mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn vội vàng bước lên trước hành lễ.
“Hai ngươi đứng lên đi, mau lại đây bái kiến Nguyên Ma đạo hữu một tiếng!” Ngạn sư thúc vừa thấy hai người trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười, đồng thời chỉ tay về phía trung niên nam tử đang ngồi ở giữa nói.
“Bái kiến Nguyên Ma tiền bối!”
Hai người Liễu Minh nghe xong lời này thì giật nảy mình, trong miệng đồng thanh lại một lần nữa tiến lên thi lễ.
“Ân, niên kỷ như vậy đã có thể tiến giai Ngưng Dịch cảnh, quả nhiên không tệ. Hai người các ngươi đứng lên đi.” Hắc bào nam tử đánh giá hai người trên dưới vài lần rồi khẽ mỉm cười nói.
“Nguyên Ma đạo hữu,ngươi xem hai người bọn hắn có khả thi không?” Lãnh Nguyệt sư thái đột nghiên mở miệng hỏi Nguyên Ma.
“Chuyện đó ta không thể chắc chắn được, cần phải kiếm tra một chút mới được. Hai vị sư điệt, ta nghe Linh Ngọc đạo hữu nói, tinh thần lực của các ngươi cường đại hơn rất nhiều so với các đồng đạo bình thường đồng giai khác. Bây giờ các ngươi dùng toàn lực phóng xuất tinh thần lực của minh ra, ta sẽ cẩn thận xem xét một lượt. Đúng rồi, nếu như tinh thần lực của các ngươi có thể làm cho lão phu hài lòng, đương nhiên có chỗ tốt cho các ngươi.” Sau khi trả lời Diệp Thiên Mi hai câu, Nguyên Ma lại điềm đạm nói với hai người Liễu Minh.
Liễu Minh nghe thấy lời ấy liền ngẩn ra, ánh mắt lại ý thức liếc về phía Ngạn sư thúc một cái.
“Liễu sư điệt, ngươi cứ tận lực mà làm thôi."
Chỉ thấy vị Hóa Tinh cường giả của Man Quỷ Tông khẽ gật đầu mỉm cười với hắn.
“Vâng, vậy vãn bối đành khiến các vị tiền bối chê cười rồi.” Lúc này trong lòng Liễu Minh mới yên tâm một chút, vội cung kính trả lời.
Thanh niên họ Vân ở bên cạnh cũng nhận được ám chỉ gì đó từ Linh Ngọc thượng nhân, cũng vội vàng gật đầu đồng ý. Vì vậy một khắc sau, hai người bắt đầu chia nhau ra thi pháp.
Chỉ thấy Liễu Minh một tay bấm niệm pháp quyết,lúc này bên ngoài thân thể từng cỗ hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, sau đó hai đầu lông mày mơ hồ có chút tinh quang chớp động, lúc này một cỗ năng lượng vô hình kinh người từ đó cuốn ra, sau đó lại tiếp tục xoay tít một vòng, ẩn ước có một vòng xoáy vô hình đang chầm chậm hình thành.
Còn thanh niên mặt đen ở bên cạnh, thì sau khi đặt một ngón tay lên trán, trong thân thể đột nhiên vọng ra nổ trầm đục như tiếng đốt pháo, tiếp đó cơ thể đột nhiên phình to ra, đồng thời thả ra một cỗ tinh thần lực kinh người, sau đó ngưng tụ biến thành một cột sóng khí vô hình cuồn cuộn vây quanh cơ thể, càng mơ hồ biến thành một đạo phong quyển trong suốt mờ mịt bay lên trời cao với khí thế dữ dội.
“Tốt, quả nhiên là tinh thần lực mạnh đến mức Ngưng Dịch sơ kỳ bình thường không thể so sánh được.” Nguyên Ma thấy tình huống này, chỉ bất động thanh sắc khen một câu.
“Thế nào, chẳng lẽ cả hai người bọn hắn cũng không được sao?” Lãnh Nguyệt sư thái ở bên cạnh nghe thấy vậy, chợt biến sắc hỏi.
Những người khác nghe vậy, cũng hiện lên vẻ mặt ngưng trọng, nhìn về phía Nguyên Ma.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật