Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 146: Hàng Ma

Chương 146: Hàng Ma

Dịch giả: Tiểu Quỷ

Biên: hungprods

Mặc dù lúc trước bởi vì hắn đã kịch chiến một trận rồi lại chạy trối chết một phen, lúc này Tinh thần lực đã tiêu hao quá nhiều, trong đầu cảm thấy có chút đau đớn, tuy nhiên vẫn mạnh mẽ dùng tinh thần không ngừng quét qua bốn phía.

Vừa rồi hắn sơ sẩy một cái, đã không nhìn thấy đầu Phi Lâu kia rút cuộc thi triển loại thần thông ẩn nấp nào mà biến mất, nhưng chắc chắn nó cũng chỉ ở đâu đó quanh đây, điều này tuyệt đối không thể sai được.

Trong tình huống này, Liễu Minh đương nhiên không thể tiếp tục liều lĩnh chạy trốn, nếu không một khi rơi vào trong bẫy rập mà đối phương bố trí, lúc đó thực sự không có một tí ti cơ hội nào để lật ngược thế cờ.

Giờ phút này, Liễu Minh rất hy vọng có đệ tử tông môn khác chạy tới, chỉ cần có thể dây dưa với đầu Phi Lâu này một chút, hắn liền có cách bỏ trốn.

Tuy nhiên hy vọng này hiển nhiên chỉ không thể nào thành sự thực được.

Lúc này bốn phía quanh đây đừng nói có người xuất hiện, thậm chí ngay cả tiếng chim thú cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ xào xạc qua những tán lá cây.

Đột nhiên một chân Liễu Minh đạp mạnh, thân hình lập tức phóng lên cao.

Cùng lúc đó, chỗ nhánh cây hắn vừa đứng, hơn trăm sợi tóc màu đen bất ngờ bắn ra từ trong vỏ cây, cũng xuyên thủng qua vị trí của hắn vừa rồi.

Nhưng ngay khi Liễu Minh vừa phóng lên trời, bỗng nhiên một tiếng cười quái dị vang lên trên đỉnh đầu, một luồng khí đen ùn ùn xuất hiện, sau khi quay tròn ngưng tụ lại, liền biến thành đầu Phi Lâu dữ tợn. Miệng nó chỉ há to ra, lập tức một hàm răng đen kịt sắc nhọn lộ ra, hung hăng cắn về phía Liễu Minh.

Liễu Minh cả kinh, không lưỡng lự giơ một tay lên, lúc này mấy quả cầu lửa bắn ra.

Nhưng "Phốc", "Phốc" vài tiếng, mấy quả cầu lửa này vừa bắn vào trong cái miệng lớn đó, vậy mà không hề phát ra tiếng nổ nào, trái lại cứ ảm đạm dần mà tan biến.

Nhưng có chút thời gian trì hoãn này, cái eo Liễu Minh uốn éo, thân hình bắn nhanh xuống phía dưới.

"Phanh" một tiếng.

Đúng lúc Liễu Minh vừa kịp đứng vững trên mặt đất, sắc mặt lập tức trầm xuống, trên tay lóe lên ánh sáng màu xanh, lúc này thanh đoản kiếm đã biến mất không thấy bóng dáng.

Cùng lúc đó, sợi xích màu bạc trên cánh tay hắn khẽ động, bắt đầu bay múa hóa thành từng vòng xích ảnh quấn quanh thân hình.

Nếu Thanh Nguyệt Kiếm cơ bản không thể đối phó được với đầu Phi Lâu này, hắn dứt khoát thu vào, dù sao Tinh thần lực và Pháp lực của hắn bây giờ cũng chỉ có khả năng điều khiển được một kiện Linh Khí mà thôi.

Mặc dù Phục Ma Liệm này vì nguyên nhân chưa được tế luyện, điều khiển rất tốn sức, nhưng hắn cũng chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Lúc này, cái miệng đang há lớn của Phi Lâu bắt đầu gào thét, đồng thời trên một cây đại thụ gần đó lóe lên ánh sáng màu đen, một đám tóc dài bắn vụt tới, sau khi lóe lên một cái đã chui vào trong miệng Phi Lâu không thấy tăm hơi.

Sắc mặt Liễu Minh lập tức trầm xuống, sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết, ngay lập tức một quả cầu lửa khổng lồ đỏ thắm hiện ra giữa không trung, đồng thời sợi xích màu bạc trên người hắn rít lên một tiếng, liền biến thành vô số xích ảnh bắn tới cái miệng lớn của Phi Lâu.

Nhưng Phi Lâu trên không trung lại phát ra một tràng cười quái dị, bỗng nhiên nhoáng lên một cái, từ một hóa thành hai, từ hai hóa thành bốn, từ bốn hóa ra tám, … trong nháy mắt biến ảo ra gần trăm cái bóng đầu lâu giống nhau như đúc.

Sợi xích màu bạc sau một hồi cuồng vũ, trong nháy mắt đã xuyên thủng qua mười cái đầu lâu, nhưng còn rất nhiều đầu lâu khác đang bay múa đầy trời, cũng bắt đầu vây quanh Liễu Minh, hơn nữa càng ngày càng có thêm nhiều cái bóng đầu lâu biến ảo ra.

Lúc này sắc mặt Liễu Minh đã tái xanh rồi, hắn còn chưa nghĩ ra cách diệt trừ tất cả những cái bóng Phi Lâu này thì đột nhiên có tiếng xé gió vang lớn!

Vô số sợi tóc màu đen hóa thành chi chít chằng chịt những đường chỉ màu đen từ bốn phương tám hướng bắn về phía hắn.

Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ném mạnh quả cầu lửa cực lớn trong tay lên không trung, một tay còn lại bấm niệm pháp quyết, sợi xích màu bạc bỗng nhiên điên cuồng vũ động, trong nháy mắt bốn phía xung quanh thân hình hắn xuất hiện một bức tường màu bạc nhạt.

Ngay sau đó, vách tường màu bạc run lên, lúc này một hồi tiếng nổ vang giống như mưa rào vang lên ở một bên vách tường.

Thân hình Liễu Minh bị chấn động một chút, không kìm được mà lùi lại nửa bước. Nhưng sau khi hai mắt hắn sáng ngời lên, đột nhiên nhìn về phía một cái bóng đầu lâu đang bay trên không trung, đồng thời miệng hô lên một chữ "Đi".

Lúc này quả cầu lửa cực lớn trên không trung kia lại “Ô...ô...n...g…” một tiếng, bắn về phía cái bóng Phi Lâu đó.

Đầu lâu nam tử kia vừa thấy cảnh này, trên mặt lại hiện lên vẻ dữ tợn, sau khi một tiếng "phốc" truyền ra, thình lình lại hóa thành một luồng khí đen biến mất.

Cùng lúc đó, những cái bóng Phi Lâu khác đang bay múa đầy trời cũng lóe lên rồi biến mất không thấy đâu.

Tinh quang trong mắt Liễu Minh lóe lên, một ngón tay điểm nhẹ về phía quả cầu lửa cực lớn trên không trung, miệng hét một tiếng: "Bạo!". Sau đó sợi xích màu bạc đột nhiên run lên, cũng hóa thành một đường sáng màu bạc bắn đi.

"Oanh", một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Quả cầu lửa cực lớn trên không trung nổ tung ra, hóa thành mấy chục quả cầu lửa nhỏ cỡ quả trứng gà, thoáng cái đã bao phủ toàn bộ phạm vi vài chục trượng.

“Phừng” một tiếng!

Một quả cầu lửa nhỏ bỗng nổ tung ở một chỗ nhìn như trống trơn, nhưng không ngờ Phi Lâu kia lại loạng choạng xuất hiện.

Đúng lúc này, ánh sáng màu bạc lóe lên!

Phục Ma Liệm dường như đã chờ sẵn ở gần đó, sau khi nhoáng lên một cái liền biến thành vô số đường sáng màu bạc hạ xuống, cứ như vậy trói gô Phi Lâu lại.

Liễu Minh thấy vậy mừng rỡ, đột nhiên giật mạnh một đầu sợi xích, lập tức Phục Ma Liệm run lên, kéo đầu Phi Lâu đã bị trói chặt lại trước mặt hắn.

Tiếp đó hắn không chút do dự lật tay một cái, ba tấm Phù Lục màu vàng hiện ra giữa mấy ngón tay, cách tay khẽ chuyển động, liền nhanh như chớp bay về phía gáy Phi Lâu.

Mà đúng lúc này, một chuyện ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra!.

Phi Lâu nhìn như không tài nào nhúc nhích nổi, mắt thấy Phù Lục sắp dán vào sau gáy mình, vậy mà bỗng nhiên nhếch miệng cười cười quỷ dị. Một tiếng trầm đục vang lên, nó đang bị trói trong tầng tầng sợi xích màu bạc bống biến thành một luồng khí đen. Hơn nữa sau khi nó cuốn một phát đã bổ nhào về phía Liễu Minh, lại chớp lóe một cái liền chui vào trong thân thể Liễu Minh.

Mà bộ Đằng Giáp trên người Liễu Minh dường như cơ bản không ngăn cản được ma đầu này chút nào.

Một màn này nhanh như chớp, kể cả là Liễu Minh cũng không kịp phản ứng gì. Sau khi hắn định thần lại được mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt Liễu Minh thoáng cái liền tái nhợt không còn chút máu.

Một vài tin đồn liên quan đến ma đầu này là thích nhất thôn phệ tinh hồn sinh linh chợt lóe lên trong đầu hắn.

Nhưng ngay cả như vậy, Liễu Minh cũng không thể khoanh tay chịu chết. Hắn đột nhiên cắn răng một cái, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, muốn thi triển Pháp lực bức Phi Lâu từ trong cơ thể ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, trong Linh Hải hắn chợt nóng lên, sau đó “Phốc” một tiếng, luồng khí đen kia không ngờ lại bay vọt từ trong thân thể ra, sau khi quay tròn ngưng tụ lại, lần nữa biến thành đầu lâu nam tử.

Tuy nhiên lúc này, trên mặt Phi Lâu tràn đầy vẻ hoảng sợ, hai mắt kinh ngạc nhìn vào gương mặt Liễu Minh, bỗng nhiên “Phốc” một tiếng, toàn thân phát run rẩy trên mặt đất, mặt cúi gằm xuống đất, miệng kêu lên mấy tiếng “tê…tê... ê…”, không dám ngẩng lên.

Liễu Minh thấy một màn như vậy, tự nhiên càng thêm giật mình.

Nhưng trong đầu hắn vẫn nhanh chóng suy nghĩ một lượt, đột nhiên tay áo run lên, ba tấm Phù lục màu vàng lại lóe lên rồi bắn nhanh ra.

Kết quả là trong ánh mắt ngưng trọng của hắn, “Phanh” “Phanh” “Phanh” ba tiếng, ba tấm Phù Lục thoáng cái đã hóa thành ba tấm lưới ánh sáng bung ra, bao trọn Phi Lâu vào trong.

Mà gương mặt Phi Lâu vẫn cúi gằm xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy, cơ bản cũng không định tránh né.

Lần này, trong lòng Liễu Minh đã thực sự buông lỏng xuống, đồng thời cũng cảm thấy buồn bực.

Lúc này đã có cơ hội tốt như vậy, hắn tất nhiên sẽ không thể bỏ qua. Sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần, bỗng nhiên đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ, tiếp đó trong miệng bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.

Nếu chi Cửu Anh đã sử dụng ma đầu này với tư cách là thần thông lợi hại nhất, hắn thân là đệ tử chi này, mặc dù không tu luyện qua công pháp có liên quan, nhưng hắn vẫn từng đọc qua một vài pháp quyết cấm chế đơn giản để hàng phục ma đầu trên nhiều điển tịch, hơn nữa cũng ghi nhớ không ít.

Chỉ thấy ngón tay bị hắn cắn chảy máu đang không ngừng múa may lên không trung, lúc này một đám phù văn do máu huyết biến thành hiển hiện trong hư không, sau đó lại được Pháp Lực thúc giục, chúng liền quay tròn một vòng rồi biến thành một cái phù trận mờ ảo nho nhỏ.

Liễu Minh quát khẽ một tiếng, hai tay đồng thời bấm niệm pháp quyết thúc giục, lúc này phù trận màu máu từ từ bay về phía Phi Lâu.

Phi Lâu dường như cũng cảm ứng được phù trận đang bay tới, gương mặt rút cuộc cũng ngẩng lên, nhưng trên mặt vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi, ngây ngốc tại chỗ không động đậy chút nào.

Phù trận màu máu lóe lên một cái, đã chui vào trong mi tâm Phi Lâu không thấy bóng dáng.

Tiếp đó ma đầu Phi Lâu kia gào thét một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, sau khi ánh sáng màu máu vừa hiện ra, trên trán nó lập tức có thêm một đạo phù văn không biết tên màu đỏ nhạt.

Cùng lúc đó, Liễu Minh cảm thấy tâm thần rung chuyển một hồi, dường như lại mơ hồ có thể cầu thông với thần niệm của ma đầu kia.

Liễu Minh mừng rỡ, biết mình đã thi pháp thành công.

Bí thuật vừa rồi hắn thi triển mặc dù không quá phức tạp, nhưng hiệu quả cấm chế dùng với ma đầu cũng rất ổn định. Một khi thi triển thành công, kể là tồn tại như ma đầu Cửu Anh kia, cũng chỉ có thể mặc cho người ta sai khiến mà thôi.

Điều kiện tiên quyết để thi triển thuật này, nhất định trong lúc thi pháp không được gián đoạn, hơn nữa ma đầu bị thi pháp sẽ không chủ động phản kháng, nếu không hầu như không có khả năng thành công.

Vừa rồi cũng do hắn nhìn thấy biểu hiện của Phi Lâu kỳ quái như thế, nên mới mạo hiểm thử một lần, không ngờ lại thực sự hàng phục được ma đầu này. Nếu không phải như vậy, hắn cũng chỉ thừa dịp công hiệu Phù Lục vẫn chưa biến mất, tranh thủ chạy trốn ra thật xa mà thôi.

Mặt mũi Liễu Minh tràn đầy vẻ vui mừng, lại thử cầu thông với Phi Lâu vài cái, cũng cảm giác rõ ràng ấn ký trong cơ thể Phi Lâu có liên hệ rất rõ rệt với bản thân, sau khi xác định hoàn toàn không có vấn đề gì, lúc này một tay hắn mới bấm niệm pháp quyết điểm nhẹ một cái vào hư không.

Sau một tiếng trầm đục!

Ba tấm lưới ánh sáng lóe lên mà tan biến, Phi Lâu mở trừng hai mắt, liền ngoan ngoãn từ từ bay lên trời.

Liễu Minh lập tức thử khống chế Phi Lâu bay lên bay xuống mấy lần, cũng lệnh cho nó bay quanh mình vài vòng, sau khi toàn bộ đều tuân theo ý mình, lúc này mới chính thức yên tâm.

Hắn cũng không dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa, lúc này thân hình nhoáng lên mang theo Phi Lâu rời đi.

Hơn nửa ngày sau, bên trong một hốc cây bí mật, Liễu Minh đang thổ nạp nghỉ ngơi, bỗng đồng thời mở hai mắt ra, lượng Pháp lực tiêu hao lúc trước đã khôi phục lại gần hết.

Từ khi hắn bắt đầu ngồi điều tức, Phi Lâu vẫn lẳng lặng canh giữ ở lối vào hốc cây, dường như không nhúc nhích tí nào.

Liễu Minh thấy vậy, trong lòng rất thỏa mãn.

Nhưng hắn đương nhiên vẫn tràn đầy nghi hoặc về chuyện ma đầu này đột nhiên hàng phục mình.

Đáng tiếc, dù sao hắn cũng chưa từng tu luyện loại bí thuật cùng loại với Thuật Thông Linh để chuyên môn câu thông với tâm thần ma đầu. Ngoại trừ hiện tại hắn có thể mơ hồ cảm ứng thấy ma đầu kia cực kỳ kính sợ mình, cũng có thể ra lệnh cho nó làm vài việc đơn giản, cơ bản không có cách nào biết rõ nguyên do trong đó.

Xem ra hắn chỉ có thể chờ sau khi trở về tông môn, tìm một môn bí thuật câu thông rồi tu luyện qua một chút, mới có thể tìm ra được nguyên nhân thực sự.

Liễu Minh vừa quan sát Phi Lâu thành thành thật thật đứng đó, vừa thầm suy nghĩ như vậy.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật