Dịch giả: nila32“Cái gì, tin tức này liệu có đáng tin không?” Liễu Minh nghe vậy không khỏi chấn động bèn vội vàng hỏi lại một câu.
“Những năm gần đây, Lam Mộc tộc chúng ta và Huyết Đằng tộc thường xuyên tiến hành một số giao dịch vãng lai. Vài năm trước, ta đã tận mắt nhìn thấy cự chu vượt biển tại Lạc Thành…” Lam Tư trả lời một cách quả quyết.
“Nói như vậy, quả thật đáng tiếc.”
Liễu Minh nghe đến đó không khỏi lộ ra vài phần thất vọng. Tuy rằng trên đường đến đây hắn từng phỏng đoán thời gian cự chu rời cảng thế nhưng không nghĩ vận khí bản thân lại không tốt như vậy, vừa vặn bỏ lỡ thời cơ thích hợp.
“Liễu Minh không cần nản chí. Thời gian trăm năm đối với tu sĩ Chân Đan chúng ta chỉ như sự tình thoáng qua mà thôi. Nếu ngươi đã đến đại lục Man Hoang, chi bằng chờ đợi trăm năm trôi qua tại Lạc Thành đi. Số lượng tu sĩ Nhân tộc có mặt ở đây quả thật không ít. Hơn nữa, theo ta được biết, tài nguyên tu luyện của đại lục này cũng không hề thua kém vùng đất Trung Thiên của các hạ chút nào.” Lam Tư khẽ cười sau đó lên tiếng an ủi.
“Việc đã đến nước, cũng chỉ có thể như vậy.” Liễu Minh nghe vậy bèn thu hồi vẻ mất mát trên khuôn mặt sau đó gật đầu cảm tạ.
Càn Như Bình nghe được cự chu vượt biển phải đợi trăm năm nữa mới xuất hiện thì tỏ ra vô cùng thất vọng. Dù sao, nàng vẫn luôn mơ ước có thể đặt chân đến đại lục Trung Thiên mà Liễu Minh vẫn luôn ca ngợi.
“Đúng rồi, đây là địa đồ Lạc Thành. Sau khi đến đó, Liễu đạo hữu trước tiên có thể tìm cho mình một chỗ nghỉ chân. Nếu ta nhớ không lầm, phần lớn tu sĩ Nhân tộc trong thành thường tụ họp tại một địa phương gọi là Tiểu Hoàn Viên, hai vị có thể đến đó tìm hiểu một chút.” Sau khi suy nghĩ một chút, Lam Tư liền vung tay lấy ra một khối ngọc giản màu trắng giao cho Liễu Minh.
“Như vậy phải cảm tạ Lam tiên tử rồi.” Liễu Minh nhận lấy ngọc giản sau đó cảm ơn một câu rồi mới sử dụng thần thức thăm dò bên trong.
Chỉ thấy bên trong là bức địa đồ của một tòa thành trì có diện tích vượt xa những nơi mà hắn thấy qua trên đường. Hơn nữa, có thể nhận bố cục của địa phương ghi lại trong địa đồ được chia làm nhiều khu vực. Từ đó, hắn rất nhanh đã tìm được Tiểu Hoàn Viên mà Lam Tư nhắc đến, là một địa phương nằm ở Đông Bắc tòa thành.
“Lạc Thành nằm dưới sự khống chế của Huyết Đằng tộc. Bọn họ tuy là một trong tám bộ tộc cường đại nhất của Man Hoang nhưng cũng là thế lực đối xử ôn hòa với người ngoại tộc nhất. Ngược lại, bảy tộc kia thường yêu cầu sản lượng cung phụng rất cao đối với chủng tộc phụ thuộc khiến những người này chinh phạt lẫn nhau vì kế sinh nhai. Đây cũng là lí do Lam Mộc nhất tộc bọn ta cam nguyện đầu quân dưới chương của tộc Huyết Đằng. Chưa hết, bọn họ còn chia Lạc Thành ra nhiều khu vực dành cho các nhóm tu sĩ khác nhau như Nhân tộc, Dực tộc,.. Vì vậy Liễu đạo hữu một khi đến được nơi đó sẽ không cần lo lắng phương diện an toàn.” Lam Tư giải thích rõ ràng cho hai người Liễu Minh.
“Huyết Đằng tộc… Lam tiên tử, không biết ngươi còn biết được tin tức gì về cự chu vượt biển kia hay không?” Liễu Minh thì thào một tiếng sau đó đột nhiên hỏi một câu.
“Kỳ thật, ta cũng không nắm quá nhiều thông tin về cự chu vượt biển này. Chỉ biết rằng vật ấy đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, hơn nữa còn có thể là phương tiện duy nhất để đại lục Man Hoang duy trì việc đi lại với các vùng đất khác.” Sau khi suy nghĩ một lát, Lam Tư liền trả lời như vậy.
“Vùng đất khác? Chẳng lẽ ngoài đại lục Trung Thiên, cự chu kia còn có thể tiến đến đại lục khác?” Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình.
“Đúng vậy, ngoại trừ đại lục Trung Thiên, con thuyền này còn có thể tiến đến đại lục Vạn Ma của Ma tộc. Bất quá cũng vì khoảng cách giữa các đại lục quả thật quá xa xôi, hơn nữa trên đường còn có không ít hiểm địa khiến cho tu sĩ Thông Huyền cũng phải chùn bước vì vậy thời gian đi tới đi lui cũng cần trăm năm thời gian cùng với phí tổn thập phần xa xỉ.” Lam Tư gật đầu đáp lời.
“Nói như vậy, hành trình trăm năm sắp tới rất có thể không phải là đại lục Trung Thiên mà là đại lục Vạn Ma?” Liễu Minh nghe vậy không khỏi có chút lo lắng.
“Hẳn là không đâu, nghe đồn quan hệ giữa Huyết Đằng tộc và đại lục Vạn Ma bởi vì sự tình nào đó đã trở nên vô cùng ác liệt. Vài ngàn năm trước, hai bên đã sớm cắt đứt việc qua lại với nhau.” Lam Tư che miệng cười duyên sau đó từ tốn giải thích.
“Thì ra là thế.” Liễu Minh thở dài một hơi thế nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng hiếu kì với việc Huyết Đằng nhất tộc có thể sở hữu thuyền lớn vượt biển.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại hỏi thăm Lam Tư một ít thông tin liên quan đến đại lục Man Hoang, Lạc Thành cùng Bát Tộc của nơi này. Lam Tư cũng không giấu giếm điều gì, lần lượt giải đáp từng vấn đề một. Vì vậy trong nhất thời hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Trong lúc đó, Càn Như Bình lại không ngừng quan sát hai người Liễu Lam đang trò chuyện tâm đắc với nhau. Khi nhìn đến Lam Tư, ánh mắt của nàng không khỏi trở nên ảm đạm đôi chút. Thế nhưng Liễu Minh lại không nhận ra điểm khác thường của tiểu cô nương bên cạnh. Dựa vào những gì Lam Tư cung cấp, cộng thêm một ít thông tin từ trong sách vở, hắn đã biết được không ít tin tức bí ẩn về bát tộc của Man Hoang mà ngoại nhân khó lòng biết được.
Trên đường tới đây, họ Liễu đã cảm nhận rõ ràng thế lực khủng bố của bát đại Yêu tộc tại đại lục Man Hoang. Những chủng tộc này đã xưng bá nơi này mấy chục vạn năm. Muốn tìm hiểu cặn kẽ nguồn gốc có thể phải ngược dòng về thời Thái Cổ lúc còn tồn tại thần thú Man Hoang. Trong cơ thể bất cứ tộc nhân nào tại dây đều có dòng máy của sinh vật này chảy xuôi cho nên lịch sử của bọn họ còn muốn lâu đời hơi hẳn tứ đại Thái tông của Nhân tộc. Lại thêm, dựa theo tin tức mà Lam Tư thu thập, thực lực của mỗi tộc đều không thua sút bao nhiêu so với Thái Thanh Môn.
Bất quá, nếu như ở đại lục Trung Thiên, những tu sĩ có tu vi cao nhất tại tông môn hoặc gia tộc thường được gọi là Thái Thượng trưởng lão, có quyền bế quan nhiều năm không hỏi tục vụ thì tại đại lục Man Hoang, chỉ có người có tu vi mạnh nhất mới được nắm giữ danh hiệu tộc trưởng bộ lạc của mình. Tám vị tộc trưởng của bát tộc thường được xưng là Bát Thánh. Mỗi người đều là Đại Yêu với thời gian tu luyện không dưới vạn năm hơn nữa đều có tu vi Thông Huyền mạnh mẽ.
“Nếu dựa theo thực lực để sắp xếp, Huyết Đằng tộc hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất đại tộc. Uy danh của tộc trưởng Huyết Đằng tộc, Huyết Đồ Thánh Vương tại đại lục Man Hoang có thể nói là không ai không biết.” Khi nói đến Huyết Đồ Thánh Vương, Lam Tư không khỏi lộ ra thần sắc ngưỡng mộ cùng ao ước.
Nhìn thấy biểu hiện của cô gái này như vậy, Liễu Minh không kìm được mỉm cười. Danh tiếng của Huyết Đồ Thánh Vương, mấy năm qua hắn đã nghe thiên hạ nói đến không ít. Tuy vị đại năng Thông Huyền này được xưng là Thánh Cơ nhưng thực chất nàng lại là một vị nữ tu vì vậy tự nhiên trở thành hình tượng mà nữ tử như Lam Tư hướng đến.
“Uy danh của Huyết Đồ Thánh Vương ta quả thật đã từng nghe qua. Có điều không biết Lam tiên tử đã từng nghe đến một nữ tử gọi là Dao Cơ của tộc Cửu Vĩ Hồ?” Liễu Minh chợt mở miệng hỏi.
“Dao Cơ? Chẳng lẽ người mà Liễu đạo hữu nói đến lại là công chúa Dao Cơ của Thiên Hồ nhất tộc hay sao?” Lam Tư khẽ giật mình, ánh mắt theo đó rõ ràng có chút kinh ngạc.
Càn Như Bình ở bên nghe vậy cũng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Liễu Minh.
“Dao Cơ… Công chúa… Ta cũng không biết thân phận của nàng…” Liễu Minh nhướng mày. Tuy rằng đoán được Dao Cơ có khả năng đến từ tộc Thiên Hồ hơn nữa còn có thân phận không tầm thường, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến cô gái này lại là công chúa gì đó.
“Nếu đã là hồ ly chín đuôi thì nhất định chính là công chúa Dao Cơ của Thiên Hồ nhất tộc. Không biết Liễu đạo hữu làm thế nào quen biết được nàng. Theo ta được biết, vị công chúa này gần như chưa bao giờ rời khỏi Vạn Ba Cung của Thiên Hồ tộc.” Lam Tư không khỏi có chút tò mò.
“Ta cũng là ban đầu ở phế tích của Thượng giới, đã cùng nàng… từng gặp mặt nàng một lần vì vậy mới thuận miệng hỏi thăm một câu, không thể ngờ được cô gái này lại là công chúa của Thiên Hồ nhất tộc.” Liễu Minh bình tĩnh trả lời.
“Thì ra là thế! Công chúa Dao Cơ mỹ mạo kinh người, được xưng là đệ nhất mỹ nhân của đại lục Man Hoang hơn nữa còn có huyết mạch cực kỳ tinh thuần, gần như giống hệt Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết. Phải biết rằng, Yêu tộc chúng ta cực kỳ coi trọng huyết mạch. Nghe nói mấy chục vạn năm qua, số người có thể đạt đến tư chất Cửu Vĩ tuyệt đối không vượt quá một bàn tay từ đó có thể thấy được địa vị của nàng trong tộc quan trọng đến mức nào. Trừ việc đó ra, tu vi của nàng cũng mạnh đến mức không thể tưởng tượng được, sau mấy chục năm trở về từ phế tích của Thượng giới, nàng đã đạt đến cảnh giới Thiên Tượng khi tuổi chưa đầy ba trăm. Điều này đã khiến giới tu luyện tại Man Hoang rúng động không nhỏ hơn nữa còn khiến Luy Tố Thánh Vương của tộc Thiên Hồ quyết định đề phong nàng làm thiếu chủ của Thiên Hồ nhất tộc.” Lam Tư giống như cười mà không phải cười liếc nhìn họ Liễu một cái.
“Đã tiến giai Thiên Tượng cảnh!” Liễu Minh nghe vậy không khỏi tỏ ra giật mình.
“Thiếu chủ khác của Bát tộc những năm này vẫn thường tranh nhau cầu hôn với công chúa Dao Cơ, thậm chí còn vì nàng mà tiến hành tranh đấu vô cùng quyết liệt từ đó nhấc lên rất nhiều mưa gió tại đại lục Man Hoang. Thế nhưng chẳng biết tại sao, công chúa Dao lại không chấp thuận bất cứ lời cầu thân nào cả. Vì vậy một thời gian sau, mọi người đều dần bỏ qua sự chú ý đến việc này. Hắc hắc! Chẳng lẽ Liễu đạo hữu sớm đã động tâm tư với nàng…” Lam Tư liếc nhìn họ Liễu một cái sau đó mở miệng trêu chọc.
Càn Như Bình nghe vậy cũng không kìm được nhìn hắn một cái, trong lòng theo đó nhất lên cảm giác vô cùng khẩn trương.
“Lam tiên tử nói đùa!” Liễu Minh nghe vậy trong lòng cũng đánh thót một cái nhưng trên mặt lại không hề lộ ra điểm gì khác lạ.
Thời gian tiếp theo, hắn liền bỏ qua sự tình có liên quan đến Dao Cơ để xoay chuyển chủ đề có liên quan đến kinh nghiệm tu luyện. Liễu Minh tinh thông công pháp hai tộc Nhân, U thậm chí đối với công pháp của Yêu tộc cũng hiểu biết không ít vì vậy trải qua một phen trao đổi, hai bên đều thu được rất nhiều lợi ích. Về phần Lam Tư, cô gái này có chút tinh thông đối với trận pháp đồ đằng của Yêu tộc vì vậy lập tức tạo được hứng thú cho Càn Như Bình. Hai người liền đó không ngừng thảo luận kiến thức về vấn đề này.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba bốn ngày say, đoàn xe rốt cuộc đã chạy tới bên dưới Lạc Thành.
“Nơi đây chính là Lạc Thành!” Liễu Minh cùng Càn Như Bình lần đầu nhìn thấy Lạc Thành, trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Chỉ thấy trước mắt là một tòa thành trì cao vút trong mây, chỉ riêng tường thành chỉ sợ đã vượt quá trăm trượng. Phóng mắt nhìn quanh hầu như không thể nhận ra giới hạn của nó, người đừng dưới thành chỉ như con sâu cái kiến bình thường đón nhận một cỗ khí thế bàng bạc không ngừng ấp đến. Liễu Minh dù đã đi khắp nơi Nam vùng Bắc của đại lục Trung Thiên giờ phút này cũng phải tấm tắc khen ngợi không ngớt.
Trên đường đến đây, hắn đã nghe Lam Tư nói qua. Lạc Thành chiếm diện tích chừng hơn vạn dặm. Phía Bắc tiếp giáp ngọn núi lớn nhất của Man Hoang là Thường Dương Sơn, phía Đông nhìn ra Vô Tận Hải. Hai mặt tường thành Tây và Nam có tất cả sáu cổng ra vào. Giờ phút này, đoàn người của họ đang đứng trước một cổng thành ở phía Tây.
Liễu Minh vừa sử dụng thần thức kiểm tra thoáng qua liền hiểu rõ độ cao của tường thành bên trong cùng đại khái năm khu vực tại đây. Mỗi khu vực đều bày bố vô số kiến trúc cực lớn nối tiếp nhau, thoạt nhìn có chút lộn xộn kỳ thực đã được sắp xếp theo một quy luật đặc thù nào đó. Ngoài ra, trên không tòa thành còn có một tòa cấm chế vô cùng lớn nhằm ngăn chặn tu sĩ từ trên cao đột nhập vào đây. Từ đó, nếu muốn vào thành nhất định phải tự mình đi một trong sáu cổng thành hai phía Tây, Nam.
Giờ phút này, cửa thành trước mặt bọn họ đang được mười mấy tên giáp sĩ Yêu tộc canh gác. Trên vai bọn họ đều vẽ một con Chương Ngư đỏ rực như máu. Mỗi tu sĩ muốn tiến vào thành đều phải thông qua kiểm tra hơn nữa còn phải nộp lên một lượng Linh thạch nhất định mới được đi tiếp.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật