Dịch giả: nila32Mượn hiếu kính, thâm tâm cẩn trọng
Nhờ trông nom, đại đạo truy cầu.
(tridatinh)
Những đệ tử Cửu Anh này lập tức cảm thấy từng sợi hắc khí như dòng nước ấm tràn vào tứ chi bách hải, khiến cho pháp lực của họ vận chuyển một cách nhanh chóng hơn nữa cảm giác còn truyền đến những nơi sâu nhất trong thân thể bọn họ dần dần đẩy ra một dòng chất lỏng màu đen chảy qua lỗ chân lông. Đạo cô họ Chung thấy vậy như hiểu ra điều gì đang xảy ra bèn ầm thầm liếc nhìn Liễu Minh một cách cảm kích. Sau thời gian một nén nhang, họ Liễu mới vung tay tán đi những hắc quang xung quanh.
Gần như lập tức, những đệ tử Linh Đồ kia liền thấy thân thể trở nên nhẹ bẫng. Theo nhịp hô hấp của bọn họ, một cỗ thanh khí bắt đầu chạy dọc từ đầu đến chân không chút trở ngại tạo nên cảm giác vô cùng sung sướng. Chung đạo cô tự nhiên nhìn ra vừa rồi Liễu Minh đã tiện tay mở rộng linh mạch của những đệ tử bên dưới qua đó ban tặng cho họ chỗ tốt cực lớn trong quá trình tu luyện về sau.
“Đa tạ tiền bối!” Sau khi trải qua một hồi kinh hỉ, nhóm đệ tử chi Cửu Anh vội vàng bái tạ Liễu Minh một tiếng. Họ Liễu thấy vậy bèn cười cười khoát tay áo. Với tu vi của hắn hiện tại, tiến hành dịch kinh phạt tủy cho một nhóm tu sĩ Linh Đồ chỉ là việc tiện tay mà thôi, cứ xem là lễ gặp mặt là được.
Thời gian tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Chung đạo cô, Liễu Minh liền đi vào chủ điện của núi Cửu Anh. Khi họ Liễu vừa bước qua cửa, một luồng khí tức xưa cũ liền thốc vào mặt khiến hắn không khỏi bồi hồi. Sau hơn trăm năm, nơi này thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu biến hóa. Chẳng qua khi xưa, dù chi phái Cửu Anh bị xem là xuống dốc nhưng vẫn có ba vị Linh sư là Khuê Như Tuyền, Chu Xích cùng đạo cô họ Chung tọa trấn, lại thêm đám đệ tử do Thạch Xuyên dẫn đầu, trên dưới vô cùng vui vẻ hòa thuận. Thế mà hôm nay trong đại điện, chỉ còn lại chiếc ghế chủ tọa trơ trọi lẻ loi, tạo nên cảm giác cô đơn tịch liêu không nói nên lời.
Sau khi sai người bố trí một chút, hai người liền sóng vai ngồi xuống, những đệ tử còn lại cũng theo đó phân thành hai hàng khoanh tay đứng hầu.
“Sư tôn, toàn bộ đệ tử đều đã có mặt ở đây rồi sao?” Sau khi nhìn thoáng qua, Liễu Minh liền hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy, sau khi Khuê sư huynh vẫn lạc, một mình ta không cách nào dạy bảo quá nhiều đệ tử vì vậy nhân số thu vào cũng không nhiều. Chi phái này đã xuống dốc rất nhiều so với khi người còn ở đây.” Chung đạo cô thở dài trả lời.
“Sự tình của Khuê bá con đã nghe chưởng môn nói qua. Vận mệnh của tu sĩ chúng ta vốn dĩ biến ảo vô thường, sư tôn không cần quá đau lòng.” Liễu Minh liền lên tiếng an ủi.
Chung đạo cô nghe vậy bèn gật nhẹ đầu.
Thời gian kế tiếp, hai người lại hỏi thăm lẫn nhau một hồi. Qua đó, Liễu Minh càng hiểu thêm tình huống hiện tại của chi phái. Đám người Tiêu Phong, Tiết Sơn, Vạn Tiểu Thiến năm đó cùng hắn bái nhập Cửu Anh nhất mạch kẻ đã vẫn lạc trong khi giao chiến với Hải tộc, người thì chết già khi hết thọ nguyên. Điều này khiến họ Liễu có chút thổn thức. Lúc này, nhìn thấy dung mạo già yếu của Chung đạo cô, Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi lấy ra hai chiếc bình ngọc màu trắng cùng một thanh trường kiếm đỏ rực đi kèm với ngọc bài trắng toát, đặt lên bàn.
“Sư tôn, đây là một ít đan dược có thể giúp pháp lực tinh tiến, cùng hai kiện Linh khí không tệ coi như lễ vật đệ tử hiếu kính người!”
Trong bình ngọc là Lãnh Ngưng Đan mà hắn phục dụng khi còn là tu sĩ Ngưng Dịch. Trường kiếm đỏ rực cùng ngọc bài màu trắng là hai kiện cực phẩm linh khí. Một công một thủ phối hợp với nhau càng khiến uy lực của chúng trở nên mạnh mẽ. Chung đạo cô nhìn qua liền biết hai kiện linh khí có điểm bất phàm. Về phần bình ngọc, mặc dù còn có một tầng ngăn cách nhưng vẫn có thể cảm nhận Linh khí kinh người tản mát từ trong. Những vật như vậy há chỉ đạt mức không tệ như hắn nói, nói không ngoa dù là phóng mắt toàn cõi đại lục Vân Xuyên, nếu để đám tu sĩ Hóa Tinh biết được tất dẫn đến một trận tranh đấu máu chảy đầu rơi.
“Cái này… Nếu ngươi đã có lòng như vậy, vi sư cũng xin nhận lấy.” Sau một thoáng do dự, Chung đạo cô dường như muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một hồi nàng ta vẫn nhận lấy những đồ vật trên bàn.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi thở dài. Phần lớn linh khí và đan dược trên người hắn đều dành cho tu sĩ Chân Đan, tối thiểu phải đạt đến đẳng cấp Hóa Tinh mới có thể sử dụng. Với thói quen thanh lý túi trữ vật sau mỗi thời gian ngắn, phần lớn đồ vật đều bị hắn đổi thành linh thạch vì vậy lúc này số lượng vật phẩm có thể đem tặng cũng không nhiều lắm. Sớm biết có ngày trở về Vân Xuyên, hắn đã sớm chuẩn bị một ít đồ vật có ích. Có điều các loại linh tài trên người hắn quả thật không ít, chỉ cần hao tốn một ít công phu liền có thể giúp thực lực của Man Quỷ Tông đề cao mảng lớn.
Trong lúc Liễu Minh cùng Chung đạo cô nói chuyện phiếm với nhau, những ngọn núi khác tại Man Quỷ Tông cũng đều nhận được tin tức mà chưởng môn truyền ra.
…
Trong đại điện của chi Quỷ Vũ, trên ghế chủ tọa là một mỹ phụ áo trắng ước chừng bốn năm mươi tuổi. Dựa vào dung mạo mơ hồ của nàng, có thể đoán được đây chính chủ mạch chi Quỷ Vũ năm đó, Lâm Thải Vũ. Hai bên nàng ta là hai người con gái xinh đẹp, chính là Tiền Tuệ Nương và Trương Thúy Nhi. Tiền Tuệ Nương thân vận áo đen, da trắng nõn nà, mái tóc đen nhánh càng tôn thêm khí chất lạnh lùng của nàng. Trương Thúy Nhi lúc này đã sớm trưởng thành, thoạt nhìn cũng là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị với gương mặt trái xoan cùng ngũ quan vô cùng ưa nhìn. Vừa tiếp nhận trận bàn đưa tin, thần sắc họ Lâm không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
“Lâm sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thải Vũ, Tiền Tuệ Nương liền lên tiếng hỏi thăm.
Lâm Thải Vũ nghe vậy bèn nói lại nội dung tin tức một lần. Điều này khiến cho Tiền, Trương hai vị nữ tử lập tức há hốc ngạc nhiên.
“Năm đó, ta đã cảm giác Liễu Minh nhất định không phải nhân vật tầm thường. Không nghĩ chỉ qua mấy trăm năm ngắn ngủi, hắn đã đạt đến thành tựu như thế.” Lâm Thải Vũ lẩm bẩm như tự nói với mình.
Tiền Tuệ Nương cùng Trương Thúy Nhi nghe vậy bèn liếc nhìn nhau.
“Liễu Minh, chẳng lẽ chính là tiểu tử với tư chất ba linh mạch của chi phái Cửu Anh năm đó?” Trương Thúy Nhi thốt lên kinh ngạc.
“Thúy nhi, không được nói bậy, Liễu tiền bối hôm nay đã là tu sĩ Chân Đan cảnh, chớ để mang họa vào thân.” Lâm Thải Vũ tức giận khiển trách.
Trương Thúy Nhi biết lỗi bèn lập tức im lặng.
“Chưởng môn sư huynh triệu tập Linh sư chúng ta đến bái kiến Liễu tiền bối. Đi thôi, lập tức khởi hành tiến về núi Cửu Anh.” Lâm Thải Vũ đứng lên, dứt khoát ra lệnh.
Tiền Tuệ Nương cùng Trương Thúy Nhi nghe vậy cũng đứng phắt dậy, trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ.
…
Trong đại điện của chi phái Hóa Huyết, Cao Trùng đang ngồi lặng tại chỗ, trước mặt hắn là chưởng môn Hoàng Thạch với sắc mặt nghiêm túc. Trải qua nhiều năm, dung mạo họ Cao đã có rất nhiều biến đổi, thân thể cũng trở nên vô cùng vạm vỡ, dù đang ngồi cũng không thấp hơn Hoàng Thạch bao nhiêu, bất quá giờ phút này hai mắt của hắn không ngừng trừng to tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Sư tôn, việc này là thật hay sao?” Cao Trùng thốt lên kinh ngạc.
“Đương nhiên là thật. Sự tình bậc này, ta sao có thể lừa ngươi được chứ. Liễu Minh hôm nay đã có tu vi Chân Đan hậu kỳ. Khi hắn còn ở trong tông, quan hệ của hai ngươi có chút không tốt. Một lát khi gặp mặt, nhất định phải chú ý một chút.” Hoàng Thạch cẩn thận khuyên bảo đệ tử.
“Đệ tử hiểu rõ.” Cao Trùng miễn cưỡng nhẹ gật đầu.
“Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo nhưng vào lúc này tuyệt đối không thể đắc tội Liễu Minh.” Hoàng Thạch lạnh lùng dặn thêm.
“Sư tôn yên tâm. Liễu tiền bối đã là tu sĩ Chân Đan, ta sẽ không chán sống đến mức đi trêu chọc hắn.” Cao Trùng cúi đầu đáp lời một cách cay đắng.
“Ngươi hiểu là tốt rồi, đi thôi.” Hoàng Thạch nghe vậy mới tỏ ra yên tâm một chút sau đó mang theo đệ tử bước nhanh khỏi đại điện.
Trên ngọn chủ phong của chi phái Âm Sát, một đóa tro vân bắn nhanh về phía Cửu Anh Sơn, bên trên là lão già áo xám có tranh chấp với Khuê Như Tuyền năm đó, Sở Kỳ sơn chủ. Qua nhiều năm chinh chiến cùng Hải tộc, chi phái của lão cũng giống Cửu Anh nhất mạch, chỉ còn lại một vị Linh sư tọa trấn.
Tại ngọn núi của chi phía Luyện Thi và chi phái Thiên Cơ, chư vị Linh Sư cũng bắt đầu tuân theo hiệu lệnh của chưởng môn Man Quỷ Tông mà đồng loạt chạy tới núi Cửu Anh.
…
Trong đại điện của chi phái Cửu Anh, Liễu Minh đang ngồi thưởng thức linh trà đặc sản trên ghế chủ tọa. Chung đạo cô lúc này lại bất ngờ không thấy đâu. Hắn tuy ngồi uống trà một cách bình thản thế nhưng thần thức đã sớm bao phủ tình hình bên ngoài không chút bỏ sót. Lúc này, tất cả Linh Sư các chi phái đang không ngừng tụ tập trên quảng trường cạnh bên đại điện. Dưới sự chỉ đạo của Hoàng Thạch chưởng môn, bọn họ đều nghiêm trang chuẩn bị, đợi khi đông đủ sẽ cùng tiến vào tham kiến Liễu Minh.
Ken két…
Chỉ nghe tiếng bước chân từ xa truyền đến, lão già họ Ngan đã một mình đẩy cửa đi vào.
“Ngạn đạo hữu, ta cùng những đạo hữu bên ngoài xem như là người đồng tông. Một chút lễ nghĩa nếu có thể miễn thì xin bỏ qua cho, không cần phải trịnh trọng như vậy.” Không đợi Ngạn lão lên tiếng, Liễu Minh đã đứng dậy mời lão ngồi xuống.
“Liễu đạo hữu không cần khách khí. Ngươi hôm nay đã là tu sĩ Chân Đan cảnh, một chút lễ nghĩa không thể bỏ qua nếu không sao có thể xứng với thân phận của ngươi hiện tại. Hôm nay chỉ là tụ hội trong môn, ta đã thông báo tin tức đạo hữu trở về cho các phái trong liên minh Vân Xuyên được biết, hơn nữa còn mời bọn họ tham gia đại điển vào ba ngày sau.” Lão già họ Ngạn sau khi ngồi xuống liền lên tiếng giải thích.
Liễu Minh suy nghĩ một chút liền hiểu rõ cái gọi là đại điển thực chất là dịp tụ tập mọi người cùng nhau thương thảo kế sách đối phó với Hải Yêu Hoàng. Dù sao hiện tại mọi việc đều do liên minh Vân Xuyên làm chủ, hắn cũng không muốn ý kiến gì thêm bèn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đa tạ Liễu đạo hữu thông cảm, còn có một chuyện cần thương lượng vẫn mong đạo hữu có thể đáp ứng..” Thấy Liễu Minh không từ chối, lão già họ Ngạn liền nhẹ nhàng thở ra sau đó đứng lên thành khẩn hỏi dò.
“Chưa nghe cụ thể ta cũng không thể hứa hẹn có thể đáp ứng hay không.” Liễu Minh bình tĩnh đáp lời.
“Là như thế này, hôm nay đại lục Vân Xuyên liên tục chinh chiến với hải tộc đã khiến tu sĩ Man Quỷ Tông thương vong rất nhiều, số lượng Linh Sư đã trở nên ít ỏi đến mức đáng buồn vì vậy không được năm phái của Đại Huyền coi trọng. Hôm nay, thọ nguyên của ta cũng đã gần hết nhưng trong tông lại không xuất hiện bất cứ tu sĩ Hóa Tinh nào có thể kế thừa y bát. Cũng may Liễu đạo hữu với thực lực thâm bất khả trắc, lần này trở lại có thể thay ta tiếp quản Man Quỷ Tông, Ngạn mỗ có chết cũng không còn gì hối tiếc nữa rồi.” Lão già họ Ngạn nói xong liền khom người thi lễ một cái.
“Ngạn huynh không cần như thế.” Liễu Minh thấy vậy bèn khẽ nhấc tay.
Lão già họ Ngạn lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh nâng đỡ thân thể khiến cho thân hình của lão không có cách nào đi xuống từ đó càng thêm kính sợ thực lực thâm hậu của đối phương.
“Cũng không phải Liễu Minh làm cao gì cả, chỉ là ta đã quyết tâm cả đời truy cầu đại đạo, thật sự không còn hứng thú với những chuyện thế tục, kính xin Ngạn huynh thứ lỗi.” Liễu Minh trả lời không chút do dự.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật