Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 1101: Triều tịch hàn lưu

Chương 1101: Triều tịch hàn lưu

Dịch giả: KaTuLa, nila32

Phong kinh nhân hề, triều tịch hàn

Song hữu tương hề, hứ mộ vương.

(NguyenDuy)


Sau khi rời khỏi tửu lâu, Liễu Minh liền đi thẳng đến đại điện ở trung tâm thành Thanh Nhạc. Vực Cửu U tuy có không ít thành trì, thế nhưng tất cả đều có pháp trận Truyền Tống liên thông với nhau. Nếu buộc phải một mình đi xa một mình trong U tộc, có khi vì để tiết kiệm thời gian hoặc là nảy ra từ cân nhắc vì đảm bảo an toàn cho bản thân, mỗi người có thể lựa chọn thông qua pháp trận Truyền Tống để đi lại các nơi, nhưng chỉ có điều biện pháp này cũng đòi hỏi tiêu phí không nhỏ. Liễu Minh thay đổi xe cùng Truyền Tống trận mấy lần liên tục, đi xe đến tòa thành trì có chút phồn hoa. Xuyên qua mấy con đường phố đã quen thuộc từ lâu liền tới một tiểu viện thanh tịnh.

Nơi đây chính là chỗ ở hắn thuê tạm thời.

Trong gian mật thất của tiểu viện, Liễu Minh ngồi khoanh chân trên cái bồ đoàn, vẻ mặt hắn vẻ đăm chiêu, dường như đang suy suy nghĩ điều gì đó. Gặp được Âm Lưu kia coi như là một niềm vui ngoài ý muốn, thế nhưng thân thế đối phương toát ra sắc thái thần bí. Rốt cuộc là có ý đồ gì vẫn không biết được, xem ra cần phải cẩn thận hơn một chút. Qua một phen suy nghĩ, Liễu Minh phất tay lấy ra một khối ngọc giản có bạch quang mờ nhạt, đặt lên trán, thần thức nhanh chóng dò xét trong đó. Lúc ở Động Hào, hắn chỉ là xem xét đại khái phần nội dung trong ngọc giản. Hôm nay, hắn đã cùng Âm Lưu ước định thời gian là ba tháng sau. Vừa vặn có thể cẩn thận xem xét nghiên cứu tỉ mỉ tư liệu trong đó một phen, hơn nữa cũng có thể làm một ít việc chuẩn bị...

Ba tháng nhanh chóng trôi qua.

Vào một ngày nắng sáng sớm, ở bên ngoài thành Thái Trinh vực U Thủy có hai đạo độn quang bay nhanh về phía xa chân trời. Bên trong độn quang phảng phất có thể thấy có thể mơ hồ nhìn thấy được một người trung niên mặc áo sam màu xám tro cùng một người thanh niên mặc áo bào trắng, hai người này chính là Liễu Minh cùng với Âm Lưu. Thành Thái Trinh nằm ở phía bắc vực U Thủy, tiếp giáp vực U Thanh. Giữa hai khu vực này là một sơn mạch mênh mông vô tận. Mà theo truyền thuyết, khu vực U Vương chi thương cực kỳ nguy hiểm nằm trong sơn mạch này. Sau một ngày phi hành, bầu trời lặng lẽ trở nên u tối, Cửu U Minh Khí trong không khí càng lúc càng nồng đậm. Cho dù có hào quang hộ thể ngăn cách, Liễu Minh vẫn có thể cảm nhận được từng đợt khí âm hàn ùa về trong đêm tối.

"Nơi đây cách U Vương chi thương cũng không xa lắm, vượt qua sơn mạch Bạo Phong này là đã có thể nhìn thấy triều tịch hàn lưu." Âm Lưu nhìn qua bốn phía rồi nói.

Liễu Minh nghe thế liền ngẩng đầu dõi mắt về nơi xa, phát hiện xa xăm phía trước thấp thoáng có thể thấy một dãy sơn mạch uốn éo kéo dài, dường như có thể che khuất cả một khoảng trời rộng lớn. Hắn khẽ nhắm hai mắt, cảm nhận được âm khí âm hàn phát ra từ trong không khí liền nhẹ gật đầu. Sau khoảng thời gian một nén nhang, hai người Âm Lưu đứng trước cửa khẩu sơn mạch Bạo Phong. Liễu Minh rốt cuộc cũng đã hiểu được ý nghĩa của tên đại biểu cho dãy núi này. Sơn mạch hiện ra ngay trước mắt, tất cả đều là núi đá đen thui trụi lủi, không thể tìm được đến một cọng cỏ. Trong không khí mắt thường có thể thấy được minh phong màu đen gào thét lướt qua thân núi, âm thanh phát ra thảm thiết như tiếng gào thét giống như tiếng gào thét thảm thiết. Bên trong Minh Phong còn có hàn khí lạnh thấu xương, người bình thường đến nơi này chỉ sợ chưa được một lát thì đã đông thành người băng.

Thế nhưng hai người Liễu Minh dĩ nhiên đều đã chuẩn bị từ trước. Liễu Minh dang hai tay ra, trên thân thể hiện ra một tầng hắc khí hóa thành một vòng màu đen bảo vệ bảo vệ màu đen bao bọc hắn lại chính mình trong đó. Còn Âm Lưu không biết từ khi nào đã lấy ra một cái trường bào màu vàng liền trực tiếp choàng lên người, từng luồng khí nóng vô hình đột ngột tỏa ra từ trường bào. Liễu Minh cảm nhận được Âm Phong xung quanh, trong mắt xuất hiện một tia quang mang. Nơi đây vẫn chưa đến dòng hải triều lạnh mà đã gặp tình cảnh này rồi. Đợi đến lúc đó, không biết sẽ gặp loại hoàn cảnh nào nữa đây?

"Âm Lưu đạo hữu, theo lời trước kia của người thì thông đạo bí ẩn kia rốt cuộc nằm ở nơi nào?" Hắn quay đầu nhìn Âm Lưu, thuận miệng mà hỏi.

Âm Lưu nghe thấy cũng không nói gì mà lấy ra một khối ngọc giản đặt lên trán, hai mắt bắt đầu nhắm lại.

"Đi theo ta, qua phía bên này." Sau một lát, y mở mắt thu hồi ngọc giản, gọi Liễu Minh một tiếng rồi vội vã đi theo hướng khác.

Liễu Minh khẽ động ánh mắt, thúc giục độn quang bay theo. Càng đi nhanh vào sâu trong sơn mạch, sức gió trong không khí càng lớn. Rốt cuộc sau khi đi qua tòa sơn mạch thì Liễu Minh cũng thấy được khung cảnh dòng hải triều lạnh. Chỉ thấy không trung phía trước đầy sương mù như nối trời với đất. Từng luồng kình phong cuồng bạo lướt tới lui như gào thét trong đó, dường như di chuyển không theo quy luật nào cả. Nhìn từ xa, nhìn phảng phất như bão cát màu đen cực lớn, chắn ngang trước mặt hai người. Khí tức âm hàn vốn đã rét lạnh thấu xương, vậy mà nơi đây lại tăng lên không ít hơn mười lần. Cho dù Liễu Minh thân thể có mạnh mẽ thì cũng không tránh khỏi cảm giác chết lặng.

"Thì ra đây chính là triều tịch hàn lưu..." Liễu Minh lẩm bẩm trong lòng.

Phải biết rằng, quy mô dòng nước lạnh này vẫn trong thời kỳ yếu ớt hơn nữa hắn còn chưa chính thức tiến vào trong thì đã có cảm giác này. Có thể thấy rằng, nếu lúc khác vượt qua thì cơ hội liền giảm đi không nhỏ. Vừa nghĩ đến đây hắn liền quay đầu nhìn thoáng qua Âm Lưu. Giờ phút này, trường bào màu vàng trên người Âm Lưu tỏa ra ánh sáng sắc kim chói mắt, thoạt nhìn thì cũng không có gì lạ thường, đột nhiên thân hình gã khẽ động bay về bên trái. Liễu Minh nhìn thấy, cũng thúc dục pháp lực trong cơ thể, truyền vào hắc khí bảo vệ cơ thể liền hóa thành một luồng hắc quang bay theo sát. Qua chừng một phút, hai người bay đến một tòa sơn cốc bí mật dài và hẹp.

"Theo ký hiệu trên bản đồ, nơi này chính là thông đạo kia rồi." Âm Lưu ánh mắt lóe lên.

Liễu Minh phóng tầm nhìn ra xung quanh, sơn cốc này ở sâu trong sương mù âm u, không biết là thông đến nơi nào. Mà hai bên cốc đều có một mảng núi lớn che khuất, nơi đây chính là tiếp giáp triều tịch với Bạo Phong, quả nhiên bạo phong nơi đây so với nơi khác loãng hơn không ít.

"Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi." Liễu Minh hững hờ nói một câu.

Âm Lưu mỉm cười, khẽ gật đầu. Sau khi thúc giục độn quang đáp xuống miệng sơn cốc, hai người liền sóng vai tiến vào cốc khẩu. Giờ phút này, bên ngoài thân thể Liễu Minh đã được hắc khí dày đặc bao phủ, đồng thời ngọc bội bên hông của hắn không ngừng sáng lên màn sáng màu đỏ bao bọc cả người vào giữa. Từ ba tháng trước, hắn đã hoàn thành việc luyện chế khối Noãn Dương Bảo Ngọc kia thành một tấm Tịch Hàn Ngọc Bội cấp bậc Linh khí khiến cho hiệu quả tránh rét từ đó tăng lên gấp bội. Khi ánh sáng ấm áp từ trong màn sáng lộ ra, hàn khí chung quanh liền bị ngăn cách hoàn toàn, thân thể họ Liễu theo đó lập tức trở nên ấm áp.

Cùng lúc đó, Âm Lưu cạnh đó không ngừng lầm rầm tụng niệm vài câu chú ngữ khó hiểu khiến cho trường bào ngoài thân không ngừng nổi lên từng nhóm phù văn hoàng sắc tản mát kim quang sáng rõ. Khí lạnh trong sơn cốc lúc này đã suy yếu hơn trước vì vậy không thể đến gần thân thể của y. Liễu Minh nhìn thấy cảnh này không khỏi tấm tắc kêu lạ. Phù văn mặt ngoài trường bào của Âm Lưu thoạt nhìn có chút bất đồng với Minh văn tại Cửu U giới, hơn nữa so với linh văn của Nhân tộc lại có nhiều điểm tương tự. Âm Lưu dường như cảm nhận được ánh mắt của họ Liễu bèn quay đầu nhìn lại, đồng thời trên mặt lộ ra ý cười vô cùng ý vị. Liễu Minh thấy vậy cũng bình tĩnh cười đáp một cái sau đó lập tức quay mặt sang nơi khác. Lại nói, dưới sự chuẩn bị ổn thỏa của hai người, lại thêm khí lạnh chỗ này so với nơi khác mỏng manh không ít, cho nên ngoại trừ ban đầu có chút khó khăn thế nhưng tốc độ của hai người cũng không vì thế mà trở nên chậm hơn tí nào. Trải qua chừng nửa canh giờ, lối vào cốc khẩu đã hoàn toàn biến mất sau lưng bọn họ, Mà lúc này, nương theo bước tiến của hai người vào trong sơn cốc, hàn khí xung quanh cũng dần trở nên nồng đậm.

Hô!

Phía trước đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy cao chừng trăm trượng, hơn nữa còn đang tiến đến vị trí của họ với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Theo sự xoay chuyển điên cuồng của vòi rồng, một cỗ hấp lực mạnh đến khó tin cũng bắt đầu theo đó phát ra, kéo theo gió bay cát chạy khiến cho phạm vi lốc xoáy ngày càng mở rộng.

“Là vòng xoáy hàn tịch, mau tránh ra!” Âm Lưu thấy vậy gấp rút hét to một tiếng, thân thể cũng liền theo đó nấp nhanh phía sau ngọn núi bên cạnh, đồng thời trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã nhiều hơn một thanh trường kiếm dài chừng ba xích không ngừng vũ động.

Oanh!

Không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số vệt kiếm tạo thành cái hố sâu hơn mười trượng. Chỉ thấy bóng trắng lóe lên, Âm Lưu đã nhanh chóng chui tọt vào trong. Liễu Minh thấy vậy cũng gấp rút hóa thành một đạo hắc ảnh tiến nhập vào lòng hố nhỏ vừa được tạo thành. Rất nhanh sau đó, chỉ qua chừng vài nhịp thở, cảnh quang bên trong sơn cốc chỉ còn lại vòi rồng đen ngòm, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì có thể tồn tại. Vòi rồng màu đen mang theo tiếng xé gió gào thét, rất nhanh đã biến mất ở phía xa.

“Không ngờ vòng xoáy hàn tịch lại có thể tồn tại bên trong sơn cốc này…” Đợi khi trời yên biển lặng, Âm Lưu mới cẩn thận chui ra bên ngoài, đôi mắt vẫn còn mang ánh nhìn sợ hãi.

Căn cứ tư liệu ghi chép, vòng xoáy hàn tịch chỉ xuất hiện ở nơi có mật độ hàn lưu dày đặc, không chỉ thế vài nơi còn có thể ngẫu nhiên xuất hiện biến dị về mặt kích thước khiến cho tu sĩ vô ý bị hãm vào trong dù không lập tức thần hồn câu diệt thế nhưng bản thân cũng vì trọng thương mà không thể thoát thân một cách dễ dàng khiến cho pháp lực cạn kiệt mà chết.

“Cũng nhờ Âm huynh phản ứng kịp thời nên chúng ta có thể an toàn vượt qua biến cố vừa rồi.” Liễu Minh dường như không hề để tâm đến nghi vấn của Âm Lưu, thay vào đó sự chú ý của hắn lúc này đều đã tập trung vào phi kiếm trong tay đối phương. Ngay khi Âm Lưu xuất kiếm, Liễu Minh bất ngờ cảm thấy Kiếm Hoàn đặt trong túi kiếm bên hông thình lình nhúc nhích, động đậy.

Đoạn đường tiếp theo lại có vẻ thuận lợi hơn nhiều, bất quá dựa vào ký hiệu đánh dấu bên trên địa đồ, bọn họ đã đi được hơn nửa đường. Có thể nhìn thấy địa hình hai bên càng ngày càng thấp, hàn lưu xung quanh cũng dần theo đó không ngừng biến lớn.

“Có thể vượt qua đoạn đường tiếp theo hay không còn phải dựa vào bản lĩnh thật sự của chúng ta. Phía trước vài dặm chính là điểm của triều tịch hàn lưu, ra khỏi nơi đó chúng ta sẽ nhìn thấy khu vực bên ngoài của U Vương Chi Thương.” Âm Lưu vừa thúc giục pháp lực cung cấp cho trường bào màu vàng trên người vừa lên tiếng căn dặn.

“Không thành vấn đề, đã đến được đây, một chút mạo hiểm nào có xá gì!” Liễu Minh nghe vậy liền khẽ gật đầu tiếp đó quanh thân cuộn lên hắc khí dày đặc hóa thành một đạo hắc quang bay nhanh đến phía trước.

Âm Lưu thấy vậy liền cười hắc hắc tiếp đó nhanh chóng hóa thành một đạo kim quang không ngừng bám sát Liễu Minh Chỉ thấy phía trước thình lình xuất dãy núi trập trùng, xiêu vẹo. Bên trên sườn núi là từng bụi cỏ sinh trưởng lộn xộn, tạo nên không khí thập phần hoang vu. Xa hơn một chút là dải đồi nhỏ có phần thấp hơn, bao bọc một con đường nhỏ dẫn đến khu rừng đỏ sẫm như máu, không biết rộng lớn bao nhiêu. Lúc này, hai người Liễu Minh xuất hiện ở phía xa xa, một trước một sau tiến về phía trước kéo theo từng tiếng bước chân “Sàn sạt”. Trải qua bao phen cố gắng, bọn họ rốt cuộc đã vượt qua triều tịch hàn lưu bên ngoài U Vương Chi Thương sau đó một đường thông qua hạp cốc hình dạng hồ lô để tiến nhập nơi này. Dựa vào ghi chép trên bản đồ, nơi này gọi là Ước Toái Nham Pha, chỉ cách U Vương Chi Thương chỉ chừng trăm dặm.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật