Dịch giả: DionysusSâu trong một sơn động gồ ghề ở Hắc Phong Cốc, một bóng người đang lẳng lặng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, một màng quang mang màu đỏ đang không ngừng lưu chuyển trên mặt của y.
Bất chợt thân thể của y hơi lay động, một tiếng kêu nhỏ vang lên, lập tức một đạo hào quang chói mắt từ một khối bạch ngọc thuần khiết trong tay y sáng lên.
Hào quang chiếu sáng khắp sơn động, cảnh vật đơn sơ tự nhiên cho thấy đây là một tòa sơn động thiên tạo, ngoại trừ người đang ngồi xếp bằng trên tảng đá kia thì tuyệt nhiên không còn ai khác.
Người đang xếp bằng là một lão giả mặc trường bào đỏ, mặt ngoài trường bào lập lòe tản ra quang mang màu đỏ. Trên mặt lão giả có một chút nếp nhăn, tóc ở hai bên thái dương trắng như tuyết, nhìn như một lão già lục tuần. Nhìn sơ qua, cách ăn mặc của vị lão giả này không có vẻ gì đáng chú ý ngoài hai cái thủ trạc màu vàng đang đeo ở cổ tay trông giống như hai cái ống đồng.
Khối bạch ngọc trong tay vị lão giả kia lấp lánh phát ra một cột hào quang, bên trong ánh hào quang dần dần hiện ra một hàng chữ nhỏ.
Vừa nhìn thấy dòng chữ này, sắc mặt của vị lão giả lập tức biến đổi.
Vẻ mặt của lão trầm ngâm, một lúc sau, lão lật tay lấy ra một cổ trận bàn cổ xưa được làm bằng đá xanh. Một tay bắt quyết trước ngực, tay kia đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức trận bàn lóe lên ánh thanh quang, lập lòe vài cái rồi tán đi.
Lão giả đột nhiên đứng lên, kéo theo phía sau một đạo tàn ảnh màu đỏ. Sau một khắc, lão đã xuất hiện phía trên ngọn núi khổng lồ bên ngoài sơn động.
Nơi này vốn lúc nào cũng lồng lộng gió cuốn, những cơn gió cứ thổi ngang qua người lão giả giống như thân thể của lão không tồn tại, cứ thế lướt qua không bị vật gì ngăn cản.
Đôi mắt lão hơi chuyển động, từ bên trong phát ra ánh quang mang màu đỏ, như có thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của người đối diện.
Vị lão giả này không phải ai khác, chính là người mà Tứ đại Thái tông của nhân tộc chống đỡ tại Ác Quỷ Đạo, tu sĩ Thông Huyền cảnh đại năng của Thái Thanh Môn: Hỏa Diệp Chân Nhân.
“Cứ điểm Thái Thiên quả nhiên đã xảy ra vấn đề.”
Lão giả nhìn chăm chú về hướng Bắc, trong miệng lão lẩm bẩm mấy câu khó hiểu. Sau một lúc, lão quay đầu nhìn xuống mảng tối bên dưới ngọn núi, nét mặt có vẻ hơi do dự.
Bản thân lão là đại năng tu sĩ tọa trấn Ác Quỷ Đạo, hầu như quanh năm đều tĩnh tu trong Hắc Phong Cốc, không bao giờ để ý đến những việc vặt vãnh của Tứ đại Quân đoàn. Kỳ thật, Hắc Phong Cốc chính là thông đạo từ nhân tộc đi vào Ác Quỷ Đạo.
Hỏa Diệp Chân Nhân trầm ngâm một chút rồi lại vung tay, lấy ra một cái khăn gấm màu xanh. Vừa xuất hiện, tấm khăn đã lấp lóe ánh hào quang màu xanh, trong chớp mắt đã hóa thành một đám sương mù xanh thẫm, bao trùm cả mấy ngọn tiểu sơn ở phía dưới.
Hỏa Diệp Chân Nhân đột nhiên đánh ra mười mấy đạo pháp quyết, đám sương mù xanh thẫm trước mắt bỗng nhiên biến mất không còn tung tích, toàn bộ ngọn núi phía dưới khôi phục bộ dạng như ban đầu.
Thực hiện xong, Hỏa Diệp Chân Nhân gật gật đầu, thân hình lão khẽ động, rồi đột nhiên hóa thành một đám mây màu đỏ hướng về phía Bắc bay đi vun vút.
Vừa bay được không bao lâu, hư không ở phía trước chợt rung lắc, một màng tơ màu đen mỏng manh đột nhiên xuất hiện mà không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước, rồi đột ngột bắn về phía đám mây màu đỏ do Hỏa Diệp Chân Nhân biến thành.
Những nơi màng tơ đen này đi qua, hư không nổi lên chấn động, hiện ra những vết nứt. Từ trong những vết nứt này truyền ra trận trận hấp lực kinh người.
Hỏa Diệp Chân Nhân biến sắc, lập tức vung tay áo, đột nhiên xuất hiện ra một cuộn dây xích phát ra từng cuộn sóng lửa cuộn quanh người lão. Cả người lão lập tức hóa thành một khối hỏa cầu chói mắt, giống như một mặt trời đang tỏa ra vạn đạo quang mang ra bốn phương tám hướng.
Phần lớn màng tơ màu đen bị hào quang đốt cháy, phát ra tiếng kều “xì xì” rồi tiêu tán đi. Một ít màng tơ còn sót lại, len lỏi vào trong hỏa cầu, hỏa cầu hơi lắc lư một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như cũ.
Một khắc sau, hỏa cầu phân thành hai, rồi từ từ tiêu tán đi, còn lại thân ảnh của Hỏa Diệp Chân Nhân bên trong, hai mắt lão lúc này lóe sáng, đang chăm chú nhìn về phía màng tơ màu đen xuất hiện lúc nãy. Nhưng chỗ đó giờ đã khôi phục như bình thường, không có chút dị trạng nào.
“Hừ!”
Hỏa Diệp Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, bên ngoài thân thể của lão ánh lửa chợt sáng lên, hai tay chỉ xiên về phía trước. Thủ trạc màu vàng bỗng nhiên phụt ra một luồng Liệt Diễm (*) hừng hực ngưng tụ trước người hình thành một khối đại hỏa cầu sáng chói.
(*)Liệt Diễm: lửa nóng.
“Đi!”
Hỏa Diệp điểm ra một điểm, phần giữa hỏa cầu co rụt lại, trong khoảng khắc đại hỏa cầu hóa thành một tiểu hỏa điểu (*) màu trắng, hai cánh chớp động, thân hình mơ hồ đã biến mất vô tung vô ảnh.
(*)Hỏa điểu: chim lửa.
Một khắc sau, hỏa điểu màu trắng đột nhiên xuất hiện trong hư không phía trước, nó phát ra một tiếng kêu cao vút. Hỏa diễm quanh thân như bao kín tầng tầng quang mang màu đen, tiếp theo, hỏa điểu khẽ vỗ hai cánh, đầu vươn về phía trước.
“Phốc!”
Không gian trước mặt hỏa điểu đột nhiên vặn vẹo, ngay lập tức hỏa điểu chui người vào. Bên trong lập tức vang lên những tiếng nổ ầm ầm, vô số hỏa diễm sáng rực văng ra khắp mọi phía, cơ hồ nhuộm trắng cả một vùng. Nhiệt độ xung quanh nóng hừng hực, bóp méo cả phiến hư không quanh đó.
Đúng vào lúc này, ở nơi hỏa điểu vừa chui vào chợt lóe lên một bóng người, sau một thoáng mơ hồ đã xuất hiện trước mặt Hỏa Diệp Chân Nhân chừng mười trượng.
“Huyền Quỷ Cổ Khôi?” Ánh bạch quang trong mặt Hỏa Diệp Chân Nhân thu lại, thân hình lão vẫn không chút lay động, lạnh lùng hỏi.
“Hắc hắc, trăm nghe không bằng một thấy, Thiên Cương Chân Hỏa của đạo hữu quả nhiên tinh diệu vô cùng.”
Bóng người không trả lời thẳng câu hỏi của Hỏa Diệp, sau khi dứt lời, hắc khí quanh thân hắn từ từ tiêu tán, lộ ra một Quỷ Ảnh cao gầy, thân hình thoạt nhìn cũng xuýt xoát với người trong nhân tộc.
Đuôi long mày của Hỏa Diệp khẽ nhúc nhích, hai mắt lão chợt chớp động phát ra tinh quang rơi vào trên người quỷ vật vừa xuất hiện.
Quỷ vật cao gầy này, màu da tái nhợt dị thường, mũi cao mày thẳng, ngũ quan thoạt nhìn giống như một gã nhân tộc trung niên. Hai tay quỷ vật cầm một thanh cốt địch (*) màu đen, một đầu của cốt địch là một đầu lâu trắng bệch. Cái đầu lâu này đang lắc lư, phát ra tiếng nghẹn ngào như câu tâm đoạt phách người nghe.
(*) Cốt địch: sáo làm bằng xương (người).
“Các hạ đột nhiên xuất hiện là muốn ngăn trở lão phu?”
Hỏa Diệp khẽ liếc cây cốt địch trên tay Huyền Quỷ Cổ Khôi, vừa âm trầm hỏi.
“Đúng vậy, nếu như Hỏa Diệp đạo hữu tự tin có thủ đoạn nào ngăn trở Cổ mỗ thì cứ việc ly khai.” Cổ Khôi âm trầm thừa nhận.
Hỏa Diệp nghe vậy liền nhíu mày, Huyền Quỷ đột nhiên xuất hiện chặn đường, hiển nhiên là đối phương đã sớm có dự tính. Nhưng nếu lão muốn đi Thái Thiên cứ điểm thì truyền tống thông đạo tại Hắc Phong Cốc này sẽ lâm nguy.
Việc một tên ác quỷ cảnh giới Thông Huyền tiến vào Trung Thiên Đại lục, viễn cảnh như thế nào trong lòng lão tự nhiên vô cùng hiểu rõ.
Trong nội tâm đánh giá thiệt hơn một lúc, chợt ánh mắt của Hỏa Diệp Chân Nhân chợt trở nên băng lãnh, thân thể lão khẽ động, trên đỉnh đầu của lão đột nhiên bắn ra một đạo hào quang màu đỏ, sau đó lan tỏa thành một biển lửa đỏ rực, từ từ lan ra khắp nơi.
“Tại hạ khuyên đạo hữu nên suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động.”
Cổ Khôi cười lạnh, vung tay phải lên, thanh cốt địch trên tay gã hiện ra một đạo âm phù (*) đen kịt.
(*) Âm phù: ký hiệu âm nhạc (dài ngắn, cao thấp), các nốt nhạc trên bản nhạc.
Ngay lập tức liền vang lên một hồi tiếng sáo, từ chỗ Cổ Khôi liền tỏa ra một làn âm khí màu xám, bên trong âm khí vô số Quỷ Ảnh khi ẩn khi hiện như mạn thiên phi vũ, tiếng cười khặc khặc vang lên khắp nơi.
“Bách Quỷ Dạ Hành Khúc!”
Sắc mặt của Hỏa Diệp Chân Nhân lập tức chìm xuống, trở nên vô cùng khó coi, lão thảng thốt không nói nên lời…
…
Lúc này, Thái Thiên cứ điểm vẫn đang bị một khối sương mù vô cùng to lớn bao phủ. Ở bên ngoài không thể nhìn thấy bất cứ gì bên trong.
Đứng phía trên khối sương mù, bốn người Xích Mi Quỷ Soái đang tụ lại với nhau, vẻ mặt của bọn chúng vô cùng hưng phấn.
Bốn phía xung quanh khối sương mù đông kịt vô số quỷ quân.
Vì đã tế sống hết mấy vạn quỷ vật, lúc này ác quỷ quân đoàn chỉ còn hơn vạn tên. Những tên này đều là những quỷ vật tinh nhuệ trong quân đoàn, nên đối với thực lực của ác quỷ quân đoàn mà nói kỳ thật cũng không hao tổn quá nhiều.
“Kế sách của Cổ Tôn chủ quả nhiên hiệu nghiệm.” Ánh mắt của Thân Xuyên Cốt Khải Lục Phát Quỷ Soái chớp động, trong lời nói lộ rỏ ý hưng phấn.
“Cũng nhờ có Xích Mi huynh và Thanh Lão uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục những bộ lạc này cùng liên thủ, nếu chỉ dựa vào chúng ta e rằng không có cách nào đồng thời chia ra năm đường, càng không thể bố trí được Huyền Môn Quỷ Táng trận này được.” Khôi Ngô Quỷ Soái có dáng người cường tráng vừa nhìn Xích Mi Quỷ Soái và lão giả mặt xanh một mắt vừa nói.
“Hừ, vì thuyết phục những bộ lạc quỷ vật gian ngoan kia, chúng ta phải ra giá không nhỏ đấy, nhưng điều này cũng đáng giá.” Xích Mi Quỷ Soái hừ một tiếng tiếp lời.
“Hôm nay Thái Phiên cứ điểm bị phong tỏa thì mấy tòa thành khác của nhân tộc cũng như tứ cố vô thân rồi, sớm hay muộn cũng bị tộc của ta công phá. Hắc hắc, đợi Tôn Chủ mời đến mười hai vị La Sát từ cấm miếu (*), chỉ có một gã Thông Huyền sao có thể ngăn cản được quỷ quân bọn ta tiến vào nhân giới được.”
(*)cấm miếu: miếu giam cầm.
Nói đến đây, Xích Mi Quỷ Soái không dằn được thống khoái, cười lên hắc hắc. Hai gã Quỷ Soái còn lại cũng lộ rõ ý thèm khát.
“Trước mắt chúng ta không cách nào dò xét được tình hình của bọn nhân tộc ở bên trong cứ điểm. Nhưng dù sao bọn chúng đã lăn lộn ở đây nhiều năm, bọn ta không thể khinh thường được. Hơn nữa, đối phương cũng có bốn gã cường giả Thiên Tượng, đừng vội khinh địch.” Lão giả mặt xanh nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
“Thanh lão không cần quá lo lắng, theo như tính toán, thì dù bốn gã tu sĩ Thiên Tượng của Nhân tộc đồng loạt ra tay cũng không có khả năng phá vỡ đại trận của chúng ta ngay được. Với lại, còn có bốn người chúng ta ở đây, cam đoan sẽ không có bất kỳ sơ suất gì." Quỷ Soái mày tím trả lời.
Lão giả mặt xanh nghe vậy khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Hắc hắc, lúc này trận pháp đã thành, âm khí bên trong cứ điểm ngày càng nặng, chẳng bao lâu nữa, thực lực của tu sĩ nhân tộc sẽ đại giảm, thậm chí có thể bị âm khí xâm nhập vào cơ thể.” Cốt Khải Quỷ Soái hắc hắc cười nói.
“Bất quá chúng ta cũng không thể không đề phòng tên tu sĩ Thông Huyền của nhân tộc, nếu hắn biết tình hình ở đây, e rằng sẽ nhanh chóng đến đây giải cứu.” Khôi Ngô Quỷ Soái nhướng mày, giọng có chút lo lắng.
“Việc này không cần lo lắng, Cổ Tôn chủ đã sớm lo liệu, ngài đã tự thân xuất mã rồi, tên tu sĩ Thông Huyền kia tuyệt sẽ không xuất hiện ở đây đâu.” Lão giả mặt xanh chậm rãi nói.
“Nếu vậy, ta yên tâm.” Khôi Ngô Quỷ Soái thở phào nhẹ nhõm.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật