Dịch giả: Gia“Hiện giờ lý trí của Tiết sư huynh vẫn còn tỉnh táo mà, không bằng cùng tại hạ trở về Kim Quang Thành một chuyến, các trưởng lão trong tông hẳn sẽ có cách giải cứu cho huynh.” Liễu Minh hơi trầm ngâm rồi chợt mở miệng đề nghị.
Tiết Hồ nghe đến đây, trong đôi mắt vốn hốc hác lạnh lùng không khỏi hiện lên vài phần ấm áp hiếm thấy, nhưng chỉ thoáng qua chốc lát hắn bèn lắc lắc đầu giống như đã hạ quyết tâm nào đó:
“Đã không còn kịp nữa rồi… thời gian hiện giờ của ta không nhiều lắm, có một chuyện ta muốn nói với ngươi. Khoảng bảy tám năm trước, lúc phần hồn quỷ tộc còn chiếm lấy cơ thể ta, ta đã từng mang theo một đội Quỷ tốt phục kích tu sĩ bổn tông ở Thiên Quỷ bình nguyên… cũng may khi ấy ta còn một tia thanh tỉnh nên cố gắng khống chế bản thân không đem họ đuổi tận giết tuyệt…. hôm nay bọn họ bị giam giữ ở Linh Thứu Pha, sau khi Liễu sư đệ trở về Kim Quang Thành nhớ đem việc này báo lên tông môn, nhanh chóng nghĩ cách cứu bọn họ… Haizz, hôm nay ta trở nên như thế này đều là bởi lòng tham cả, bất quá những người kia hẳn là còn có thể cứu…”
Nam tử mặt vuông nói đến đây, trên gương mặt lại lộ ra vẻ đau khổ một lần nữa, thân thể cũng theo đó bắt đầu run rẩy kịch liệt.
“Thiên Quỷ bình nguyên? Tiết sư huynh, bên trong đội tu sĩ của bổn tông ấy còn có một nữ tu tóc ngắn tu luyện công pháp quỷ đạo đúng không?” Liễu Minh nghe lời ấy, sắc mặt khẽ biến rồi gấp gáp hỏi.
Nhưng lúc này diện mạo của Nam tử mặt vuông đã vặn vẹo biến hình, nơi nào còn nghe được lời Liễu Minh, chỉ thấy đôi mắt trên khuôn mặt người của hắn từ từ khép lại, rồi đôi mắt trên khuôn mặt quỷ kia bỗng trợn mở, lập tức hắc khí trên thân hắn đại thịnh, cả cơ thể nhanh chóng bị quỷ khí bao trùm, trong nháy mắt, hơn nửa thân thể đã chuyển sang ác quỷ chi thể.
Liễu Minh thở dài, trong mắt hiện lên một tia thương cảm, nhưng kiếm quyết trong tay vung lên, Khổ Luân Kiếm kích bắn ra nhanh như điện chớp, chỉ trong chốc lát đã hóa lớn khoảng một trượng, hướng về phía cổ ác quỷ chém xuống.
Trên gương mặt ác quỷ hiện lên vẻ kinh hoàng, há miệng rống to một tiếng, nhưng lúc này phần hồn ác quỷ vẫn chưa hoàn toàn chiếm lấy thân thể, chỉ có thể miễng cưỡng điều khiển quỷ khí ngưng tụ thành một luồng quỷ khí hộ tráo bao quanh người.
“Hừ!”
Kiếm quyết trong tay Liễu Minh biến hóa, kiếm quang của Khổ Luân Kiếm đột nhiên sang ngời, đồng thời từ thân kiếm bắn ra những luồng tử sắc lôi xà to chừng cánh tay, trong những tiếng “xèo xèo” vang lên, lôi xà dễ dàng xé rách quỷ khí hộ tráo đen kịt kia.
Ngay sau đó, tử quang chợt lóe, Khổ Luân Kiếm nhẹ nhàng xoay một vòng trên cổ ác quỷ nhanh như điện chớp.
Thần sắc dữ tợn trên mặt ác quỷ bỗng chốc cứng đờ, một khắc sau, đầu nó khẽ nghiêng rồi rơi xuống, một cột máu đỏ tươi liền phun mạnh ra.
Cơ thể mất đầu cũng ầm ầm ngã xuống, quỷ khí trong cơ thể Nam tử mặt vuông chạm rãi tiêu tán đi. Cả người cũng nhanh chóng hóa thanh nhân hình.
Nhưng vào lúc này, một xanh một đen, hai luồng tinh phách cuộn quấn chợt lóe lên rồi bay ra khỏi thiên linh cái của chiếc đầu rơi xuống kia, đồng thời hai luồng tinh phách bay nhanh về phía xa.
Trên mặt Liễu Minh hiện lên một tia dị sắc, cánh tay nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo kiếm khí xoáy ốc màu tím nhạt kích bắn ra rồi đâm vào phía trên đoàn tinh phách màu đen một cách chính xác.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, tinh phách màu đen lập tức tan thành mây khói ngay trong những tia chớp màu tím nhỏ bé mà kiếm khí hình xoáy ốc kia phát ra!
Còn tinh phách màu xanh còn lại thì quay tròn ngưng tụ giữa không trung, phát ra tiếng thở dài tựa như được giải thoát, rồi cũng lập tức bay về phía xa xa.
Liễu Minh dõi theo đoàn tinh phách màu xanh bay đi xa, sau đó thu hồi tầm mắt lại, ngón tay cong nhẹ nhàng bật ra, hai hỏa cầu liền rơi xuống hai đoạn thi thể của Nam tử mặt vuông, liệt hỏa lập tức bốc lên hừng hực.
Cô sơn huyết vũ, liệt diễm phần thi. Tình này cảnh này… khiến cho thâm tâm Liễu Minh bất chợt hiện lên một chút đau buồn thất vọng.
Có thể tiến vào Ác Quỷ Đạo, và dùng tu vi Chân Đan để môn phái cử đi làm nội ứng, hiển nhiên Tiết Hồ này dù là tâm tính hay tư chất đều là kẻ tài giỏi trong tong môn, có lẽ không phải là hạng người vô danh gì.
Nhưng hôm nay bởi vì một chút suy nghĩ tham tiến, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm như thế, khiến mọi người không khỏi thở dài tiếc nuối.
“Ồ…”
Ngay lúc thi thể hóa thành tro tàn bay theo gió, đột nhiên Liễu Minh lại khẽ nhíu chân mày, vẫy tay một cái, một nhẫn trữ vật từ trên mặt đất lóe lên rồi bay vào trong bay hắn.
“Đây là nhẫn trữ vật của Tiết Hồ….” Sắc mặt Liễu Minh hơi động, trở tay thu nó vào.
Cùng lúc đó, nơi những cứ điểm ở cự sơn có vài đạo quỷ ảnh hiển hiện như có như không, đồng thời bay về phía bên này.
Ánh mắt Liễu Minh lướt nhìn qua, không dừng ở nơi này nữa, kiếm quyết trong tay khẽ ngưng tụ, tử quang của Khổ Luân Kiếm khẽ cuốn rồi nâng cơ thể hắn lên, hướng về phía xa phi độn nhanh như điện chớp.
Chỉ chốc lát sau, tử sắc kiếm quang liền hóa thành một điểm sáng nơi cuối chân trời, sau đó thì không còn dấu vết gì nữa.
Mấy ngày sau, bên trong đại sảnh trên ngọn tháp cao giữa Kim Quang Thành.
Liễu Minh vừa mới an toàn trở về, đang đứng giữa đại sảnh, kể hết những chuyện xảy ra ở cứ điểm cự sơn mấy hôm trước với Hạo Nguyệt đồng tử và nam tử mặt lạnh.
Liễu Minh vừa mới an toàn phản hồi đương đứng ở trung tâm đại sảnh, hắn đang thuật lại sự tình ở cứ điểm cự sơn vừa mới xảy ra mấy ngày trước cho Hạo Nguyệt đồng tử và nam tử trung niên mặt lạnh.
“Đúng là không thể ngờ, sau khi hóa thành thân quỷ mà gặp phải vấn đề lớn như thế, cả Thương Tùng Phong Tiết Hồ cũng không thể nào thoát ra được.” Hạo Nguyệt đồng tử nghe Liễu Minh kể hết thì thở dài than.
Liễu Minh khoanh tay đứng đó không nói năng gì.
“Khó trách liên tiếp đệ tử náu thân đã mất đi liên lạc, mặc dù chưa mất hết đệ tử nhưng khoảng cách tin tức truyền lại cũng càng lúc càng lâu, chỉ sợ những người này cũng không như sở liệu trước đây bị tiêu diệt do cao tầng quỷ quân phát hiện mà có lẽ gặp phải tình huống tương tự, e rằng không ít người đã sa đọa thành quỷ quân chính thức từ lâu rồi… Ngày trước vội vàng dùng kế hoạch náu thân đúng là đường đột thật rồi.” Nam tử trung niên mặt lạnh lắc đầu, cảm thán tiếc hận.
“Cổ sư huynh không cần quá tự trách mình, theo ta biết thì tình huống lúc đó tương đối gấp gáp, kế hoạch náu thân cũng do bề trên quyết định, cũng là bất đắc dĩ, hiện tại chúng ta cần làm là mau chóng thương lượng ra kế sách ứng đối.” Hạo Nguyệt đồng tử tức thì khuyên can.
“Hạo Nguyệt sư đệ nói cũng đúng, việc này chúng ta cần phải báo cáo lên trên, sau đó mới quyết có nên triệu hồi các đạo hữu nằm vùng khác hay không” Trung niên mặt lạnh nhíu mày bảo.
“Liễu Minh, ngoại trừ những đệ tử tông môn bị giam kia thì Tiết Hồ còn lưu lại tin khác không?” Hạo Nguyệt đồng tử quay lại hỏi Liễu Minh.
“Lúc ấy Tiết tiền bối mới nói vậy đã bị phân hồn ác quỷ chiếm cứ nên đệ tử vì an toàn bất đắc dĩ phải giết chết. Nhưng trữ vật giới chỉ đệ tử cũng đã lấy về, không biết trong đó có… có tin tức trọng yếu gì không” Liễu Minh cung kính bẩm báo, đồng thời trình lên trữ vật giới chỉ.
Cái trữ vật giới chỉ này hắn mới chỉ dụng thần thức lướt nhanh qua. Hắn thấy cấu tạo vô cùng phức tạp, không gian trữ vật bị phân chia thành mấy phần, trong đó có đầy những cấm chế tự bạo, không biết cách gỡ thì căn bản không thể mở được.
Nam tử mặt lạnh đưa một tay lên vẫy, trữ vật giới chỉ màu đỏ nhạt quay tròn trong hư không rồi từ từ rơi vào trong tay.
Sau đó, bàn tay nhè nhẹ điểm, linh văn trên trữ vật lập lòe liên tục, từng đạo ánh sáng màu xanh bừng lên, sau một lát mới trở lại như cũ.
Sau đó nam tử mặt lạnh cẩn thận kiểm tra trữ vật giới chỉ rồi quay đầu nhìn Hạo Nguyệt đồng tử, khe khẽ gật đầu.
“Liễu Minh, lần này ngươi đã lập một đại công. Ta sẽ báo cáo hết thảy lên cao tầng, tông môn tất có ban thưởng. Ngươi về trước đi, ta và Cổ sư huynh còn cần thương lượng chuyện giải cứu những đệ tử bị giam giữ kia thế nào đã.” Hạo Nguyệt đồng tử khen ngợi Liễu Minh vài câu rồi đuổi hắn ra.
“Đa tạ nhị vị sư thúc, nếu có tin tức sư tỷ Hiểu Ngũ xin được nhắn nhủ. Đệ tử cáo từ.” Liễu Minh nghe thế bèn cung kính chắp tay rồi xoay người định đi.
“Chờ chút, ngươi đã đề cập tới Hiểu Ngũ thì chuyện giải cứu đệ tử này nếu ngươi nguyện ý... thì giao nhiệm vụ này cho ngươi. Cái ngọc giản này ngươi xem đi.”
Nam tử mặt lạnh nghĩ chút chợt gọi Liễu Minh lại, lấy ngọc giản màu xanh trong trữ vật giới chỉ ném cho hắn.
Liễu Minh nhận ngọc giản bèn dán lên trán, một khắc sau, sắc mặt hơi đổi.
Bên trong ngọc giản có ghi chép đúng là Linh Thứu Pha mà nam tử họ Tiết đã từng đề cập tới.
Linh Thứu Pha cách cứ điểm cự sơn về phái đông bắc chừng hơn mười vạn dặm. Đó là một sơn cốc tự nhiên, cốc khẩu có dốc núi cao ngất, quanh năm tuyết đọng như hình con đại bàng cắn rắn* nên mới gọi là như vậy.
[* Giải nghĩa từ Quick Translator: Linh Thứu sơn 靈鷲山 núi Linh Thứu. Một núi nhỏ gần Vương Xá 王舍, nơi đức Phật Thích Ca hay dừng chân. Theo truyền thuyết, đức Phật giảng Diệu Pháp Liên Hoa kinh tại đây. Tên núi Kên Kên xuất phát từ tích nói rằng, Ma Vương đã tìm cách quấy phá thiền định của A-nan-đà bằng cách hiện hình với dạng của một con chim kên kên. Có sách cho rằng, các tảng đá ở núi này có hình chim kên kên.]
Chỗ này quanh năm có âm khí bao phủ, có vài quỷ trận được nghiên cứu chuyên dùng, quỷ quân coi giữ không nhiều nhưng có không ít cấm chế phòng ngự.
Liễu Minh gỡ ngọc giản xuống, mặt tỏ ra do dự.
Theo ngọc giản ghi chép dù rằng quân coi giữ Linh Thứu Pha không nhiều nhưng ác quỷ thống lĩnh cấp Chân đan có lẽ cũng có vài tên, tuy bảo hắn đối phó một tên thống lĩnh không thành vấn đề nhưng cấm chế ở đó quá nhiều, nếu không có thủ đoạn phá cấm chế để nhanh chóng xuất nhập cứu người, thời gian một khắc chắc sẽ có cả đàn quân đoàn ác quỷ tiếp viện.
Mặt khác, theo phán đoán thì chỗ giam giữ đệ tử Thái Thanh môn rất có thể có tiểu đội Hiểu Ngũ bị mất tích.
“Liễu Minh, nếu ngươi nguyện ý tiên phong, ta sẽ tận lực phái những tiểu đội tới tập kích các cứ điểm quanh Linh Thứu Pha để phân tán quỷ quân. Nhưng hành động giải cứu không được để ai chú ý nên chỉ một người đơn độc âm thầm hành động. Nếu ngươi cảm thấy không thích hợp cũng không cần miễn cưỡng.” Hạo Nguyệt đồng tử thấy vậy thì lên giọng nhắc nhở.
“Đệ tử đã nghĩ kỹ, nguyện ý chấp hành nhiệm vụ lần này.” Liễu Minh nghĩ một hồi bèn dứt khoát đồng ý.
Thấy Liễu Minh đáp dứt khoát thế, Hạo Nguyệt đồng tử hơi sững sờ, mà nam tử mặt lạnh cũng hiện tia dị sắc.
“Hay lắm, quả ta không nhìn lầm người! Ngươi về chuẩn bị trước đi, ta sẽ báo cáo việc này với mấy vị Thái thượng trưởng lão xem xét cân nhắc kế hoạch cụ thể thế nào.” Nam tử trung niên mặt lạnh ra lệnh.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật