Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 1019: Liên lạc

Chương 1019: Liên lạc

Dịch giả: nila32

Cách khu rừng mấy chục dặm, có thể nhìn thấy hai tòa cự phong đen nhánh cao mấy ngàn trượng mọc lên sừng sững. Cứ điểm của quân đoàn Ác Quỷ được kiến tạo ngay giữa hai ngọn núi hùng vĩ này, với diện tích chừng hơn trăm dặm, khoảng chừng gấp mười lần phạm vi của thành Kim Quang.

Nơi bọn họ hẹn gặp là một địa phương bí ẩn dưới lòng đất nằm gần cứ điểm, cách vị trí hiện tại một đoạn không xa. Bất quá muốn thuận lợi vượt qua quãng đường ngắn ngủi này cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lấy chủ thành bên trong cứ điểm làm trung tâm, xung quanh tập trung rất nhiều kiến trúc hình tháp ẩn hiện từng nhóm Quỷ Tốt canh phòng cẩn mật. Ngoài ra còn có thể bắt gặp những tốp tuần tra luân phiên đảo qua.

Sau khi đánh giá thật nhanh tình hình trước mắt, hắn nhận định kế hoạch ban đầu là lẫn vào quân đoàn Ác Quỷ để xâm nhập vào trong xem ra đã không thể thực hiện được nữa. Chẳng biết tại sao, từ lúc hắn chờ đợi ở đây, không hề có đại đội nào xuất nhập cứ điểm. Mà thời gian còn lại cho hắn cũng không nhiều vì vậy họ Liễu quyết định không tiếp tục chờ đợi mà bắt đầu hành động.

“Hạt Nhi, thật sự không thể xâm nhập bằng phép độn thổ được sao?” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh liền liên lạc với Hạt Nhi thông qua tâm thần.

“Thật sự xin lỗi chủ nhân, lòng đất bên dưới cự sơn cứ điểm có bố trí một pháp trân cỡ lớn khiến cho thuộc tính Thổ trong phạm vi trăm dặm trở nên vô cùng hỗn loạn. Mặc dù có thể miễn cưỡng thi triển thuật độn thổ để tiến vào nưng ta cũng không hoàn toàn xác định được phương hướng, ngược lại còn có thể ảnh hưởng đến việc lớn của chủ nhân.” Giọng nói có chút ủy khuất của Hạt Nhi truyền đến thần thức của Liễu Minh.

Liễu Minh nghe vậy liền khẽ nhướng mày. Xem ra quân đoàn Ác Quỷ đã nghĩ ra đối sách để phòng ngừa người ngoài như hắn xâm nhập vào trong. Bất quá có thể tạo ra cấm chế cỡ lớn như vậy chỉ có thể là mấy tên đại sự trận pháp cấp Thiên Tượng liên thủ với nhau mới đủ khả năng thực hiện.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên truyền đến từ xa, thì ra là một đội Quỷ Tốt tuần tra dang chậm rãi đi tới. Dường như bọn chúng chuẩn bị đi ngang vị trí ẩn nấp của Liễu Minh. Sau khi suy nghĩ một chút, họ Liễu liền phóng xuất ánh sáng màu xanh từ đầu vai, bao phủ toàn bộ cơ thể rồi nhanh chóng biến mất vào lòng một cây đại thụ.

Đội ngũ tuần tra rất nhanh đã bay tới gần. Đó là một đám Khô Lâu Quỷ Quân với đặc điểm nổi bật là hai hốc mắt trống rỗng đỏ rực như máu và sức mạnh chỉ ngang với tu sĩ Ngưng Dịch kỳ.

“Khô Lâu Quỷ Quân…” Liễu Minh đang ẩn nấp gần đó, nhìn thấy hình dạng của đội ngũ tuần tra tiến đến liền nghĩ đến một cái tên.

Quân đoàn Ác Quỷ kỳ thật chỉ là tên gọi chung chung của đội ngũ do vô số chủng loại quỷ vật tạo thành. Khô Lâu Quỷ Quân chính là chủng tộc thường thấy nhất, chẳng qua vì có trình độ không cao nên thường bị phân làm Quỷ Tốt cấp thấp. Đội tuần tra này chỉ kiểm tra xung quanh một hồi, sau đó liền bay đi chỗ khác, căn bản không hề phát hiện chút nào kỳ lạ.

Lúc này, Liễu Minh liền ra quyết định. Thân thể vốn đang ẩn mình trong lòng đại thụ chợt biến thành một cỗ sương mù màu đen lẩn nhanh về phía trước. Hắn định lợi dụng khả năng che giấu khí tức của đồ đằng Xa Hoạn, mạo hiểm dung nhập bản thân vào hư không tràn ngập Âm khí ở đây để tránh khỏi tai mắt của binh sĩ tuần tra.

Khi hắn tiến về phía trước một dặm đường thì thấy trước mắt hiện ra một tòa tháp vô cùng cao bèn giảm bớt độn tố, vòng qua hướng khác tránh khỏi cự tháp. Chỉ thấy khắp nơi đều tồn tại sương mù nhàn nhạt phiêu đãng vì vậy sự ngụy trang của hắn mới không bị quỷ quân phát hiện.

Bên trên tháp cao, một tên ác quỷ mặt xanh phụ trách đột nhiên nhìn xuống rừng cây bên dưới, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc. Sương mù bên dưới dường như trôi đi hơi nhanh so với bình thường. Sau một thoáng chần chờ, tên quỷ quân này mới đánh ra một đạo pháp quyết về phía mặt gương đen kịt lớn chừng một trương đặt trên mặt tháp khiến cho một cỗ chấn động vô hình nhanh chóng chiếu rọi tình cảnh xung quanh.

“Chuyện gì xảy ra?” Những tên khác nghe được động tĩnh bèn quay đầu lại hỏi, có chút ngạc nhiên.

Chỉ thấy trong gương không hề lộ ra dị trạng, tất cả đều giống với tình cảnh bình thường.

“Không có việc gì, ta nhìn nhầm chút thôi.” Tên ác quỷ mặt xanh thấy vậy bèn lắc đầu, đồng thời triệt tiêu hắc quang nhàn nhạt trên tay.

Cùng lúc đó, đằng sau một tảng đá lớn lọt giữa rừng cây bên dưới, một cỗ sương mù nhàn nhạt thình lình nổi lên.

“May mà nấp kịp, không nghĩ tới quân đoàn Ác Quỷ cũng sở hữu bảo vật giống với Thiên Cơ Kính…” Bên trong sương mù, Liễu Minh thì thào tự nói một câu sau đó vung tay thúc giục pháp quyết, đề cao thần thông ẩn nấp của đồ đằng Xa Hoạn lên đến cực hạn.

Lúc này, thân ảnh của hắn ẩn trong sương mù đã trở nên vô cùng mờ nhạt khiến cho bước tiến của hắn về phái trước không hề để lại chút dấu vết nào. Sau khi vượt qua tòa thấp vừa rồi, hắn mới đẩy nhanh tốc độ một chút. Cũng may, một ít quỷ quân tuần tra chỉ dựa vào mắt thường cùng thần thức nên không thể nhận ra hành tung của hắn. Chỉ là càng tới gần cự sơn cứ điểm, tu vi của đội ngũ tuần tra cũng dần trở nên lợi hại hơn nhiều. Từ đầu đến giờ, hắn đã gặp vài tên Đô Úy có trình độ Hóa Tinh Kỳ thế nhưng nhờ vào sự cẩn trọng của bản thân vẫn có thể thuận lợi lẻn qua.

Càng đến gần phía tây bắc của cứ điểm, số lượng cây cối kỳ dị xuất hiện càng nhiều. Trong đó phần lớn là giống cây đen kịt, toàn thân trụi lủi, chỉ có ở cuối thân cây mới mọc ra một ít lá cây trông giống vây cá. Loại thực vật kỳ lạ này chính là Di Hồn Thụ chỉ có thể tìm thấy ở Ác Quỷ Đạo.

Giờ phút này, một mảnh sương mù màu đen đang lẳng lặng tiến nhanh về phía rừng Di Hồn, người này không ai khác chính là Liễu Minh. Căn cứ vào thông tin ghi lại bên trong ngọc giản nhận từ tông môn, địa điểm hẹn gặp chính là bên trong khu rừng trước mặt. Để đến được nơi này, hắn phải tiêu tốn một hai canh giờ để vượt qua chặng đường chừng hai ba mươi dặm. Lúc này, thời gian hẹn ước chỉ còn cách mấy canh giờ. Sau khi rảo mắt quan sát chung quanh vài lần, Liễu Minh mới dán lên người một tấm phù lục màu vàng sau đó hoàn toàn biến mất vào trong mặt đất bên dưới.

Đúng lúc này, một mảnh mây đen đột ngột phóng ra từ trong cứ điểm cách đó không xa, mang theo một tiếng nổ vang cực lớn hơn nữa còn nhằm thẳng đến vị trị khu rừng Di Hồn. Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh bèn điên cuồng vận dụng đồ đằng Xa Hoạn, kiệt lực thu liễm khí tức toàn thân khiến cho cơ thể giống như một tảng đá nằm yên dưới mặt đất, chỉ có con mắt là còn chuyển động.

Bên trong mây đen rõ ràng là một con Cốt Long màu trắng lớn gần trăm trượng, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức chết chóc nồng đậm đến mức khiến cho Liễu Minh nằm dưới mặt đất cảm thấy một cỗ áp bách không thể nói rõ, cực kỳ đáng sợ. Trên lưng Cốt Long lúc này là một tên giáp sĩ người mặc mặc trọng giáp màu bạc, quanh thân tản mát pháp lực vô cùng mạnh mẽ.

Rõ ràng là một gã Quỷ Soái Thiên Tượng cảnh!

Liễu Minh không dám nhìn nhiều, sau khi liếc mắt một cái liền ngoảnh mặt quay đi. Tên kị sĩ kia dường như cũng không phát hiện được gì bèn nhanh chóng rời khỏi khu rừng Di Hồn, biến mất tại phía chân trời.

Sau khi đối phương rời đi, Liễu Minh vẫn còn cảm thấy ngây ngốc một lúc mới có thể nhẹ nhàng thở ra, khống chế pháp lực vận chuyển bên trong cơ thể. Đồ đằng Xa Hoạn vẫn được hắn vận dụng liên tục. Dù sao nơi đây cách không quá xa cứ điểm cự sơn, cẩn thân một chút vẫn tốt hơn. Thời gian tiếp theo, vài đội tuần tra cũng vô tình rảo qua nơi này thế nhưng tu vi cao nhất trong số bọn chúng chỉ là Đô Úy Hóa Tinh kỳ vì vậy không tên nào có thể nhận ra sự tồn tại của Liễu Minh.

Theo thời gian trôi qua từng chút một, màn đêm cũng chậm rãi buông xuống khu rừng bên dưới. Đúng vào lúc này, vô số tầng mây phía trên cứ điểm bỗng nhiên hóa thành màu đỏ như máu. Sau đó không lâu, từng giọt mưa ăn mòn bắt đầu tí tách rơi xuống.

“Ông trời giúp ta rồi!” Liễu Minh chẳng những không kinh sợ ngược lại còn cảm thấy cơn mưa này đến thật đúng lúc.

Hủ vũ nhanh chóng thấm đãm mặt đất. Liễu Minh vì phải duy trì bí thuật ẩn nấp nên không thể vận chuyển pháp lực bảo vệ cơ thể, khiến cho tác dụng ăn mòn của nước mưa không ngừng tiến nhập vào trong cơ thể của hắn. Chẳng qua thân thể của hắn vô cùng cứng cỏi, trong nhất thời không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Tuy Liễu Minh có thể chịu đựng Hủ Vũ trong thời gian ngắn thế nhưng đội ngũ tuần tra xung quanh lại không được như vậy. Phần lớn những tên này đều là quỷ tốt với tu vi Ngưng Dịch kỳ thậm chí là Linh Đồ kỳ, ảnh hưởng ăn mòn của cơn mưa vẫn tạo thành thương tổn cực lớn với bọn chúng. Đúng lúc này, chỉ nghe từ trong cự sơn cứ điểm lập tức vang lên một hồi kèn báo hiệu như tiếng quỷ tru, những đội ngũ tuần tra xung quanh liền đua nhau trở về căn cứ.

Màn đêm rốt cuộc buông xuống hoàn toàn thế nhưng đà rơi của Hủ Vũ chẳng hề có dấu hiệu chậm đi ngược lại tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, khiến cho toàn bộ ngọn núi đều chìm trong một mảnh hơi nước màu máu.

Khi mặt trăng màu máu lên đến đỉnh điểm, một bóng người mờ ảo thừa dịp cảnh đêm thình lình phóng ra từ một góc của cứ điểm, tiếp đó mặc kệ cơn mưa ăn mòn buông rơi rả rích, chạy nhanh như bay, lẳng lặng tiến nhập khu rừng Di Hồn. Khi bóng đen dừng chân tại một cây đại thụ to lớn, độn quang màu đen dần dần tản đi, lộ ra một đầu quỷ vật cao chừng hai ba trượng.

Tên quỷ quân này mặc trên người một kiện áo giáp bằng đồng xanh. Bộ mặt khô quắt với làn da xanh đậm lại thêm hắc khí quẩn quanh hai lỗ mũi sâu hoắm càng tạo nên cảm giác dữ tợn mỗi khi nhìn vào. Chỉ không ngờ kẻ này lại là một tên thống lĩnh với tu vi Chân Đan cảnh. Chỉ sau một thoáng chần chờ, gã liền rảo mắt quan sát xung quanh.

Đúng vào lúc này, sâu trong rừng Di Hồn, một đoàn hắc khí chậm rãi chui lên từ dưới lòng đất, ngưng tụ thành một bóng người hơi mờ, quan sát vị thống lĩnh quỷ quân kia từ xa, xuyên qua tầng tầng bóng cây lượn quanh xen lẫn màn mưa đỏ nhạt.

Tên thống lĩnh kia nhìn quanh một hồi, khuôn mặt thình lình lộ ra thần sắc lo lắng. Sau một lát, chỉ nghe một tràng chú ngữ vang lên khe khẽ, làn da của gã bắt đầu tỏa ra hắc khí, trong thoáng chốc, một thân ác quỷ cao lớn bỗng hóa thành một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ điền hốc hác. Thoạt nhìn, khí sắc của y có chút bất ổn, sắc mặt đượm vẻ u ám, hai mắt hõm sâu, tơ máu giăng đầy, bộ dáng đã lâu không được nghỉ ngơi thật tốt.

Liễu Minh vốn đang ẩn nấp bên trong khu rừng thấy vậy, ánh mắt liền hiện ra vẻ vui mừng. Toàn thân theo đó trở nên ngưng thực. Lúc này, hắn mới chậm rãi đi ra từ sau một gốc đại thụ.

Người đàn ông trung niên nghe được động tĩnh bèn xoay người nhìn lại.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật