Nói đoạn, Yên Phụng Phụng đưa mảnh địa đồ cho bốn người xem.
Diệp Trần nhìn xuống mảnh địa đồ không trọn vẹn, trên đó có những điểm đỏ được đánh dấu trước khá bắt mắt, những điểm đỏ này đều là hung địa, căn cứ màu sắc đậm nhạt để phân biệt độ nguy hiểm của hung địa, màu đỏ tươi tràn ngập sát khí nguy hiểm cao nhất. Ngoài ra, cũng có những màu sắc khác, những màu sắc này thể hiện không nguy hiểm, bao nhiêu năm qua, ai biết cổ địa hoang dã có những biến đổi gì, địa đồ không thể nói lên tất cả, huống hồ còn là một mảnh địa đồ không trọn vẹn.
- Có địa đồ dễ làm việc, vẫn tốt hơn là đi lại lung tung.
Hải Vô Nhai nhìn ra giá trị của mảnh địa đồ, nếu mang đi đấu giá, có lẽ còn được quý trọng hơn cả một món đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí.
Thu địa đồ lại, Yên Phụng Phụng nói:
- Việc không nên chậm trễ, xuất phát thôi, với tốc độ của độ không phi thuyền, có lẽ bốn ngày sau sẽ đến.
Ông!
Một chiếc thuyền lớn màu bạc dài mấy chục mét lơ lửng giữa không trung, là một con thuyền khôi lỗi khổng lồ, còn quý giá hơn cả khôi lỗi phi hành của Diệp Trần.
- Phi thuyền khôi lỗi của Khôi Lỗi Môn, ta sớm đã muốn có một chiếc, đáng tiếc không có cơ duyên.
Hải Vô Nhai nhảy lên đầu tiên, vẻ rất thông thạo, xem ra đây không phải lần đầu hắn hợp tác với Yên Phụng Phụng.
Đợi mọi người đứng cả trên boong tàu rộng rãi bằng phẳng, mi tâm Yên Phụng Phụng vụt sáng, phần đuôi của con thuyền màu bạc phun ra hoả diễm màu đỏ, phản lực cường đại trong nháy mắt tác dụng lên cả con thuyền, đẩy con thuyền lao đi vun vút, thoáng cái đã đi được mấy dặm đường.
- Yên Phụng Phụng, vận khí của nàng lúc nào cũng tốt hơn ta, sau này có bảo bối tốt hơn, nhất định phải bán lại độ không phi thuyền cho ta đấy.
Hải Vô Nhai vẫn lải nhải.
Yên Phụng Phụng cười nói:
- Độ không phi thuyền không dễ có được, muốn tìm được tác phẩm khôi lỗi tốt hơn nó, chỉ sợ không có hi vọng.
Quan Cầm nói:
- Yên sư tỷ, độ không phi thuyền này có công năng gì?
Hải Vô Nhai thay Yên Phụng Phụng trả lời:
- Độ không phi thuyền này là đỉnh tiêm thượng phẩm khôi lỗi thuyền, tốc độ có thể đạt đến tám lần âm tốc, tầng phòng ngự bao phủ bên ngoài có thể chặn được đòn tấn công toàn lực của vài chục chân nhân, cho dù là Linh Hải Cảnh tông sư, một chốc một lát cũng không thể công phá được nó, trực phòng ngự, trên độ không phi thuyền còn có đan khôi lỗi pháo, uy lực một pháo tương đương một đòn toàn lực cua Linh Hải Cảnh tông sư, có thể bắn chết bất cứ ai dưới cấp tông sư, Linh Hải Cảnh tông sư đối diện với sự tấn công dồn dập của khôi lỗi pháo cũng phải bỏ chạy.
- Lợi hại vậy sao!
Quan Cầm hít ngược một ngụm lãnh khí.
- Đúng là một món bảo vật hiếm thấy.
Diệp Trần so sánh một lúc, phát hiện khôi lỗi phi hành của mình ngoài ưu thế tốc độ, những thứ khác đều không đáng nhắc đến.
Yên Phụng Phụng nói với Diệp Trần:
- Khôi lỗi phi hành của ngươi hình như cũng là tác phẩm của Khôi Lỗi Môn!
Diệp Trần gật gật đầu,
- Nhưng vẫn còn thua xa độ không phi thuyền khôi lỗi của nàng.
- Không thể nói vậy, độ không phi thuyền của ta thập phần tiêu hao thượng phẩm linh thạch, cho nên mới toàn diện như vậy, khôi lỗi phi hành của ngươi nhỏ hơn cho nên chỉ chú trọng được một phương diện.
Với tài lực của Yên Phụng Phụng, cũng không thể tuỳ ý sử dụng độ không phi thuyền, bởi vì thể hình lớn, nên chỉ riêng việc phi hành, độ không phi thuyền đã tiêu hao một lượng lớn thượng phẩm linh thạch, nếu như cùng người khác giao chiến, thượng phẩm linh thạch tiêu hao thập phần kinh nhân.
Diệp Trần trầm mặc, thông qua linh hồn lực quét hình, hắn phát hiện, bên trên độ không phi thuyền có những đường thông đạo truyền dẫn nguyên khí, linh thạch nguyên khí bàng bạc sẽ từ độ không phi thuyền truyền tống lên, liên miên bất tận, tốc độ tiêu hao kinh nhân, sơ bộ tính toán, tốc độ và số lượng truyền dẫn gấp mười lần khôi lỗi phi hành.
Trời về khuya, độ không phi thuyền chìm vào trong bóng tối.
Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm.
Bọn Diệp Trần đứng trên boong quan sát vân quyển vân thư bên ngoài.
- Thật là một chiếc thuyền khôi lỗi tuyệt vời, phải không Yên Phụng Phụng!
Cách đó không xa, một con cự hổ với đôi cánh khổng lồ áp sát, trên lưng cự hổ, có bảy tám thanh niên, thanh niên dẫn đầu thân hình cao lớn, khí thế hùng hồn, ánh mắt như điện, rạng rỡ sinh huy, những người còn lại khí thế không hề thua kém thanh niên cao lớn, trên người có khí chất của sói, ánh mắt lạnh lùng.
Yên Phụng Phụng lạnh nhạt nói:
- Thì ra là Vạn Kỳ Lâu.
- Ha ha, cổ địa hoang dã, tuyệt đối đừng để chúng ta gặp phải, nói không chừng ta sẽ cướp phi thuyền khôi lỗi của nàng.
Thanh niên tên Vạn Sĩ Lâu ha ha cười, cự hổ vẫy đôi cánh khổng lồ, bay vút qua độ không phi thuyền.
- Tên đó hống hách quá.
Hải Vô Nhai bĩu môi.
- Đại sư huynh, hắn chính là bán yêu gia tộc Thiên Hổ nhất tộc thiếu chủ Vạn Sĩ Lâu?
Quan Cầm biết không ít.
- Không sai, Thiên Hổ nhất tộc là vương tộc của bán yêu gia tộc, cường đại hơn nhiều bán yêu vương tộc khác, tên này nhân phẩm chẳng ra sao, nhưng thực lực rất mạnh, người bên cạnh hắn cũng không thể coi thường, người này là bán yêu sự tộc thanh nhãn bạch lang Ngao gia nhị công tử Ngao Vô Bại, thực lực không hề thua kém Vạn Sĩ Lâu.
- Ngao gia Ngao Vô Bại.
Diệp Trần thần sắc hơi động, không ngờ lại gặp người của Ngao gia ở đây, huyết mạch của Ngao gia thanh nhãn bạch lang cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
- Đương nhiên, chúng ta cũng không cần phải sợ họ, tổ tiên của Vạn Sĩ Lâu Thiên Hổ Vương tư chất cũng chỉ tương đương bổn thể của Yên Phụng Phụng Thanh Phụng, hắn chỉ là có huyết mạch Thiên Hổ Vương mà thôi.
Hải Vô Nhai ngoài miệng nói vậy, kig thực là không muốn nâng ý chí người ta, diệt uy phong của mình, nếu đánh nhau thật, ai mạnh ai yếu, không thể đoán trước, dù sao Yên Phụng Phụng đẳng cấp mới cửu cấp, tương đương Linh Hải Cảnh sơ trung kì tu vi của nhân loại, cho dù tư chất thanh phụng cổ kim vô song, dưới vương thú không hề thua kém một loại yêu thú nào, nhưng vẫn là đẳng cấp thấp.
Yên Phụng Phụng nói:
- Thiên Hổ nhất tộc sở trường tốc độ, năng lực thiên phú đến từ huyết mạch thiên hổ Thiên Hổ gào thét có thể chấn động linh hồn, rất mạnh.
- Bán yêu cũng có năng lực thiên phú? Phải là rất nghặt nghèo chứ!
Diệp Trần nói.
Thiên Phụng Phụng gật gật đầu,
- Nồng độ của huyết mạch yêu tộc đạt đến trình độ nhất định mới có thể sản sinh năng lực thiên phú, nhưng nghe nói, năng lực thiên phú sản sinh từ huyết mạch nhân ma gia tộc hoàn mỹ còn mạnh hơn, đáng tiếc nhân ma gia tộc suy tàn quá lợi hại, chẳng còn được mấy nhân tài.
- Đúng là suy tàn lợi hại.
Vũ Văn gia tộc nhìn thì có vẻ cường thế, nhưng nếu so sánh với cả đại lục thì chẳng là gì, có lẽ tác phong bá đạo của Vũ Văn gia tộc có liên quan đến âm mưu nắm giữ nhân ma gia tộc, có lợi lộc gì Vũ Văn gia tộc hưởng trước, những nhân ma gia tộc khác hưởng sau, võ học ma tộc cũng không lấy ra chia sẻ, làm vậy, cường thịnh được mới lạ, nhưng năng lực phòng ngự thiên phú của Vũ Văn Dã thì đúng là không yếu, trên thực tế là rất mạnh, đáng tiếc đối phương vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được năng lực thiên phú này.
- Không biết Mộ Dung tấn thăng lên Linh Hải Cảnh sẽ xuất hiện năng lực thiên phú gì.
Diệp Trần có chút chờ mong.
- Đúng rồi Yên sư tỷ, năng lực thiên phú của tỷ là gì?
Quan Cầm đột nhiên hỏi,
Yên Phụng Phụng cười nói:
- Đợi đến cổ địa hoang dã rồi cho muội xem.
Bán yêu có năng lực thiên phú, nhân ma huyết mạch hoàn mỹ có năng lực thiên phú, Yên Phụng Phụng thân là thanh phụng sao lại không có năng lực thiên phú, có thể khẳng định là, năng lực thiên phí của thanh phụng không hề thua kém nhân ma huyết mạch hoàn mỹ.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ tư!
Năm người cuối cùng cũng đến biên giới cổ địa hoang dã, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy mênh mông một dải, như một tấm bình phong khổng lồ, phân cách giữa trời và đất.
- Bình phong hoang dã có chỗ mạnh chỗ yếu, chúng ta tìm chỗ nào mỏng mỏng hạ thủ.
Yên Phụng Phụng chỉ huy độ không phi thuyền phi hành, thanh hoả tràn ngập trong mắt, nhìn quét khắp bình phong.
Diệp Trần chỉ về phía trước.
- Kia là điểm yếu nhất.
- Ờ!
Hải Vô Nhai và Yên Phụng Phụng kinh ngạc liếc nhìn Diệp Trần, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, bản thân họ cũng chưa tìm ra được điểm yếu nhất, không ngờ Diệp Trần chỉ nhìn lướt đã phát hiện ra, khả năng quan sát này thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Việc không nên chậm trễ, theo sự điều khiển của Yên Phụng Phụng, phía đầu độ không phi thuyền nhô lên một khẩu hoả pháo cực lớn, miệng hoả pháo có hoả hệ nguyên khí cường liệt ngưng tụ, hoả hệ nguyên khí càng lúc càng ngưng tụ, cuối cùng hoá thành một viên quang đạn màu đỏ thẫm.
Ầm!
Quang đạn bắn thẳng ra ngoài, đánh lên tầng bình phong mỏng.
Rắc một tiếng!
Bình phong vỡ, xuất hiện một đường thông đạo rộng mười mét, dài không biết bao nhiêu, viền thông đạo đỏ rực một màu, rõ ràng là bị hoả hệ nguyên khí đốt cháy.
- Đi!
Độ không phi thuyền gia tốc lao thẳng vào trong thông đạo. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Thiên địa chi kiếm!!
Đúng lúc này, cách đó không xa xuất hiện một đám thanh niên lơ lửng giữa không trung. Người dẫn đầu lấy tay thay kiếm, lăng không điểm nhẹ, thiên địa nguyên khí ào ào tụ lại, ngưng thành một thanh kiếm ảnh cự đại ngay trước mặt hắn, kiếm ảnh loé lên rồi biến mất, tạo thành một lỗ hổng lên trên tấm bình phong hoang dã.
Nghiêng đầu nhìn, con ngươi Hải Vô Nhai co lại,
- Là Thái Sử Trùng.
Vù!
Độ không phi thuyền tiến vào bên trong thông đạo.
- Thái Sử Trùng là một trong tam đại kiếm tông, không ngờ hắn cũng đến đây, người này thực lực cực kì đáng sợ, lấy thiên địa làm kiếm, hoá thiên địa thành kiếm, luận công kích lực, chỉ còn thua kém mỗi thanh niên ngũ cự đầu, đến Băng Linh Tông Đoạn Lãnh Nhai cũng phải thất bại dưới tay hắn, vẫn còn tìm cơ hội báo thù.
Có thể khiến Hải Vô Nhai coi trọng như vậy hẳn không phải nhân vật tầm thường, cho dù đối diện với Lâm Khô hay Đoạn Lãnh Nhai, hắn cũng không thể hiện như vậy, dù sao thực lực của Thái Sử Trùng cũng tương đương hắn, cùng lắm chênh nhau một tuyến, trong khi hai người kia mặc dù khắc chế hắn về mặt thuộc tính, nhưng chưa chắc đã mạnh hơn hắn.
- Rất lợi hại, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không nên phát sinh xung đột với hắn.
Cổ địa hoang dã có rất nhiều bảo vật hiếm thấy, một số trân bảo đủ để phát sinh huyết chiến, Yên Phụng Phụng không sợ Thái Sử Trùng, thanh niên ngũ cự đầu nàng cũng không sợ, giữa Thái Sử Trùng và thanh niên ngũ cự đầu vẫn có một khoảng cách nhất định, với tốc độ của nàng, những người khác khó lòng bắt kịp, nếu xảy ra xung đột với Thái Sử Trùng, khó tránh có người ngư ông đắc lợi.
Lăng Thiên Hào và Quan Cầm đều gật gật đầu, thanh danh Thái Sử Trùng quá lớn, không hề thua kém Yên Phụng Phụng, nếu hát sinh xung đột với hắn, bản thân họ cũng không dám tự tin vào mình.
Diệp Trần có nhìn qua Thái Sử Trùng, kiếm khí trên người hắn ẩn hiện có ý trùng tiêu, đây là đỉnh tiêm kiếm khách và đỉnh tiêm kiếm khách kiếm khí cảm ứng, nếu gặp phải nhau, không phải bằng hữu thì là đối địch, không bao giờ xuất hiện khả năng thứ ba.
Sưu!
Thông đạo rất dài, độ không phi thuyền bay nhanh như vậy mà mãi chưa vào được bên trong.
Vừa vào cổ địa hoang dã, chúng nhân đã cảm thấy thiên địa có chút biến hoá, tựa hồ như đến thời đại thượng cổ động loạn, hoang dã chi khí cuồn cuộn mênh mông phả lên mặt, luồng khí tức bàng bạc đó khiến họ không thể không khựng lại, tốc độ vận chuyển cũng giảm xuống một nửa.
Bầu trời ở đây, xám xịt, nặng nề.
Đại địa vừa cứng vừa rắn, màu sắc u tối.
Núi non, dốc đứng, hiểm trở, góc cạnh.
Sông suối, chảy xiết, chằng chịt khắp nơi.
Nếu như nói thiên địa bên ngoài cho họ cảm giác trong trẻo, tinh thần phấn chấn thì cổ địa hoang dã mang đến cho họ cảm giác nặng nề, lắng cảm lịch sử, mơ hồ có chút sát cơ hung hiểm.
- Nơi này chính là cổ địa hoang dã, quả nhiên khác hẳn thế giới bên ngoài, cũng không giống như đại bộ phận cấm địa, nếu như cấm địa là một con độc xà thì cổ địa hoang dã chính là một con mãnh thú, đại thế áp nhân.
Lăng Thiên Hạo lần đầu tiên đến cổ địa hoang dã, không khỏi đem cổ địa hoang dã ra so sánh với cấm địa.
Yên Phụng Phụng nói:
- Một số cấm địa mặc dù nằm ở vị trí không tiếp xúc với đại lục, nhưng đều không lớn bằng cổ địa hoang dã, khí thế khẳng định cũng không bằng.
Hải Vô Nhai nói:
- Kì thực cổ địa hoang dã cũng có cấm địa, có thể nói là cấm địa của cấm địa, không biết bên trong có những gì vì đến tận bây giờ vẫn chưa có ai nhìn thấu cổ địa hoang dã.
Hải Vô Nhai và Yên Phụng Phụng đến cổ địa hoang dã hai lần, cho nên kiến thức cũng nhiều hơn ba người còn lại, chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa.
- Sát khí hung hiểm quá, là thiên địa kết hợp làm một.
Diệp Trần giơ tay phải, tự hồ cảm nhận được sự tồn tại vô hình.
- Ngươi cũng phát hiện được sát khí hoang dã?
Hải Vô Nhai kinh ngạc, phần lớn mọi người đều biết cổ địa hoang dã có sát khí hoang dã, người mới vào đây căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của nó, sát khí ở đây giống như độc dược mãn tính, vô hình xâm nhập vào trong cơ thể võ giả, đợi đến khi họ cảm nhận được thì đã bị sát khí tàn hại.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật