Trang chủ » Kiếm Đạo Độc Tôn » Chương 569: Thanh niên ngũ cự đầu

Chương 569: Thanh niên ngũ cự đầu

- Bại a!

Phỉ lục sắc trường kiếm cắm vào trong vỏ, Diệp Trần duỗi ngón tay trái ra, cách không điểm về phía Vũ Văn Kiệt.

Phanh!

Ngón tay thanh sắc cực lớn bỏ qua khoảng cách mấy chục thước, đánh trúng hộ thể chân nguyên của Vũ Văn Kiệt, bắn văng hắn ra ngoài, máu tươi vải đầy trời.

- Dám làm bị thương người của ta, cút cho ta!

Trong mắt Lâm Khô nổi lửa giận, bỗng nhiên rút ra chiến đao sau lưng, một đao lăng không bổ về phía Diệp Trần, đao mang tro sắc mang theo lực lượng cô quạnh kéo dài vô hạn ra ngoài.

- Lâm Khô, ngươi có xấu hổ hay không!

Hải Vô Nhai cách không phát chưởng, một chưởng này phảng mang qua cả biến cả mênh mông, chưởng kình như thủy triều sóng sau cao hơn sóng trước, trùng kích về phía đao mang tro sắc.

Ầm ầm!

Đao mang bị chém vào, đánh vào vùng đất gần Diệp Trần, đại địa nhất thời vỡ ra, cột nước phóng lên trời, nguyên lai một đao kia của Lâm Khô, trực tiếp đánh thủng mặt đất, bổ nước chảy dưới nền ra ngoài, mọi người vây xem thấy thế, nguyên một đám rung động không hiểu.

- Hải Vô Nhai, ngươi dám ngăn cản ta!

Ánh mắt Lâm Khô chuyển hướng về phía Hải Vô Nhai, bổ một đao tới, không để Hải Vô Nhai vào mắt một chút nào, muốn đánh thì đánh.

- Lâm Khô, nhiều chuyện trước đây chưa có dịp tính toán, hôm nay giải quyết đi!

Một hơi vốn nghẹn trong lòng Hải Vô Nhai liền bạo phát ra, sau lưng hắn xuất hiện một cái thâm hải tuyền qua cự đại, tuyền qua này chậm chạp xoay tròn, vì Hải Vô Nhai cung cấp mười phần động lực, ầm ầm, dưới lòng bàn chân hắn có chút trầm xuống, năm ngón tay Hải Vô Nhai khép năm ngón tay lại, đánh một chưởng vào giữa đao mang.

Một bên là đao mang ẩn chứa Khô Nuy áo nghĩa, một bên là chưởng kình ẩn chứa Thủy chi áo nghĩa, cả hai thế như nước lửa, lần đâu tiên chạm vào nhau liền bộc phát ra một vòng sóng xung kích, sóng xung kích phát xạ ra tứ phía, khuếch tán ngoài hơn mười dặm mới kiệt lực.

- Đại Hải Vô Lượng!

Từ dưới mặt đấy đột ngột mọc lên đầu trọc của Hải Vô Nhai, tay phải vẽ một vòng trên hư không, vô số thủy nguyên khí hội tụ lại, dung nhập vào chưởng thế của hắn, quát một tiếng, Hải Vô Nhai tung ra một chưởng hùng hồn, một chưởng này, thủy thế cuồn cuộn.

- Khô Mộc Phùng Xuân!

Mái tóc dài màu xám của Lâm Khô tung bay, thần sắc lạnh lùng, hai tay hắn cầm đao, chỉ xéo lên trời, đón đỡ lấy chưởng kình hùng hồn, một đao lại một đao, đao pháp ảo diệu đến cực điểm, Khô Mộc Phùng Xuân bộc phát ra có sức mạnh to lớn, mỗi một đao đều bị chưởng kình hùng hồn phân lưu.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm…

Hai đại thanh niên thiên tài thành danh đã lâu đã sớm có ân oán, Diệp Trần và Vũ Văn Kiệt giao tranh chẳng qua chỉ là một cái ngòi nổ mà thôi.

- Đại sư tỷ, không lên hỗ trợ sao?

Lăng Thiên Hạo quay sang Yến Phượng Phượng, nói.

Yến Phượng Phượng lắc đầu:

- Thiên tài đều có tôn nghiêm của mình, vả lại thực lực Hải Vô Nhai không thua kém ta bao nhiêu, nếu ta hỗ trợ, cũng chỉ khiến không hài lòng thôi.

- Ân!

Lăng Thiên Hạo gật gật đầu, tập trung chú ý lên trận chiến giữa Lâm Khô và Hải Vô Nhai, nội tâm hắn kích động không thôi, tới khi nào hắn có thể đạt tới trình độ như thế.

- Mâu thuẫn giữa phe phái, rất là kịch liệt.

Diệp Trần nhìn ra, chính mình trở thành cái cớ để song phong bộc phát, nhưng dù không có chính mình, bọn hắn cũng sẽ lấy cái cớ khác, bất quá nhìn hai người chiến đấu, chiến lực của Lâm Khô cũng thật dọa người.

- Ầm ầm!

Hải Vô Nhai và Lâm Khô đều liều mạng công kích nhau, chiêu nào chiếu nấy đều thập phần khủng bố.

- Hải Vô Nhai, Khô Nuy áo nghĩa của ta không dễ chịu a, đấu với ta, ngươi nhất định sẽ thất bại.

Y phục trên người Lâm Khô rách tung tóe, phảng phất như tên ăn mày, ngược lại ánh mắt của hắn sắc bén, tinh quang bắn ra bốn phía, chiến ý cao vô cùng, cả người như là một thanh chiến đao.

Sắc mặt Hải Vô Nhai có một tia tái nhợt không bình thường, trên người mang theo mấy chỗ vết đao không thấy được, hắn cười lạnh nói:

- Hừ, không nên gượng ép làm gì, dưới chưởng kình của ta, ngươi không thể không bị thương tổn gì được, ai thắng ai thua còn chưa thể biết được.

- Hắc hắc, ta ngược lại muốn nhìn xem ai không chống đỡ nổi trước.

Lâu Khô gắt gao nhìn chằm chằm Hải Vô Nhai.

- Lên đi, xem ai sợ ai!

Lời nói Hải Vô Nhai vừa ra, bỗng nhiên thủy nguyên khí ngưng tụ lại trong hư không, hóa thành băng vụn, rơi tứ tán, sau một khắc, nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp xuống mười lần, một cơn gió lạnh thổi qua, đá vụn trên mặt băng bị rạn nứt, rồi sau đó bạo liệt.

- Băng Phong Sơn Hà!

Một âm thanh lạnh như băng truyền ra, phương xa, trắng xóa một mảnh, nhanh chóng làn tràn về phía bên này, thanh thế kia, tựa như Kỷ Băng Hà từ thuở xa xưa đã quay trở lại, đóng băng vạn vật.

Cờ-rắc cờ-rắc!

Hải Vô Nhai không kịp chuẩn bị, bị đông lại trong băng nguyên khí, thủy nguyên khí lượn lờ quanh người hắn cũng dần dần đóng băng, trong nháy mắt, tạo thành một bức tượng băng lớn, mà ở giữa chính là Hải Vô Nhai.

Trừ Hải Vô Nhai ra, những người khác đang xem cuộc chiến cũng không tốt lành gì, nguyên một đám ra sức ngăn cản Băng Hàn chi lực xâm lấn, trên hộ thể chân nguyên kết một tầng băng sương dày đặc, Diệp Trần cầm Hoàng Kim Kiếm trong tay, bổ một kiếm tới Băng Hàn chi lực, kiếm quang và Băng Hàn chi lực ngưng kết lại va vào nhau, vụn băng bị vỡ ra bắn tung tóe đầy trời, dưới ánh mặt trời, vụn băng hiện lên Thất thải hào quang.

Phía dưới!

Ngọn núi, nước sông, cũng bắt đầu đông lại, một cỗ tĩnh mịch ngự trị chung quanh.

- Đoạn Lãnh Nhai, ngươi nghĩ thực lực ngươi là vô địch thiên hạ sao?

Bên cạnh Lăng Thiên Hạo và Diệu Âm bộc phát lên thanh sắc hỏa diểm nóng bỏng, chính là Yến Phượng Phượng không nén giận được rat ay, chỉ thấy hai tay nàng đẩy về phía trước, Hỏa Diễm chi lực bành trướng ra, khuếch tán thành hình quạt, trùng kích về ngọn nguồn phát ra Băng hàn chi lực, đó chính là một thanh niên tuấn mỹ có đầu tóc xanh, mặc giáp da lục sắc.

Thủy hỏa bất dung, băng hỏa Cửu trọng thiên!

Giờ khắc này, Hỏa diễm chi lực và Băng hàn chi lực giao phong với nhau, kịch liệt còn hơn Hải Vô Nhai chiến đấu với Lâm Khô, dù sao chân nguyên và áo nghĩa hai người đều khắc nhau về thuộc tính lẫn hình dáng bên ngoài.

Phanh!

Hỏa diễm nóng bỏng và băng hàn lạnh lẽo va vào nhau, bạch khí tràn ngập, đưa bàn tay lên không thể thấy rõ ràng năm ngón, bất quá đây chỉ là tạm thời, theo sóng xung kích khuếch tán ra, bạch khí bị thổi cao lên trên, mọi thứ trước mắt dần rõ ràng.

Rầm rầm!

Thanh sắc hỏa diễm của Yến Phượng Phượng đứng sừng sững trên đỉnh núi, tuyết dưới lòng bàn chân đều nhanh chóng tan ra, lấy nàng làm trung tâm, Hỏa diễm chi lực lan tràn ra ngoài, vô số khối băng tan chảy thành nước, đổ xuống chân núi rầm rầm, thanh âm thanh thúy, liên miên kéo dài không dứt.

Cờ-rắc!

Khối băng xung quanh người Hải Vô Nhai cũng tan chảy, hắn liền thoát khốn mà ra.

- Đoạn Lãnh Nhai, ngươi thật hèn hạ.

Sắc mặt Hải Vô Nhai tái nhợt, hắn đánh một trận với Lâm Khô, đã bị nội thương không nhẹ, quan trọng nhất là, băng chi áo nghĩa của Đoạn Lãnh Nhai trời sinh khắc chế Thủy chi áo nghĩa của hắn, luận chiến lực, kỳ thật hắn không kém hơn Đoạn Lãnh Nhai bao nhiêu, thế nhưng dưới tình huống bị khắc chế, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của Lãnh Vô Nhai, huống chi vừa rồi đối phương đánh lén, làm hắn căn bản không kịp phản ứng.

Chân đạp trên mặt băng, Đoạn Lãnh Nhai tiến tới.

- Hải Vô Nhai, chính ngươi phân tâm, có quan hệ gì với ta chứ, nếu không phải Yến Phượng Phượng ra tay, thì vừa rồi ta khiến người không còn mặt mũi rồi.

- Ngươi!

Hải Vô Nhai hằn học nhìn Đoạn Lãnh Nhai.

Hưu!

Một đạo hỏa tuyến lóe lên, ngay lập tức Yến Phượng Phượng xuất hiện bên cạnh Hải Vô Nhai, đứng sóng vai với hắn, nàng sợ Đoạn Lãnh Nhai và Lâm Khô liên thủ với nhau công kích Hải Vô Nhai.

Đồng tử Đoạn Lãnh Nhai co rụt lại, tốc độ của Yến Phượng Phượng chính là thứ khiến hắn kiêng kị nhất, trên thực tế, dưới Vương giả Sinh Tử Cảnh, không ai không kiêng kị tốc độ của Yến Phượng Phượng cả.

- Yến Phượng Phượng, ngươi yên tâm, ta sẽ cấp cho ngươi một cái thể diện, bất quá, người khác thì không, ai đả thương Vũ Văn Kiệt, tự thân đứng ra đi.

Đoạn Lãnh Nhai quát lên.

Diệp Trần nhướng mày, hai người Lâm Khô và Đoạn Lãnh Nhai này, đều bá đạo như nhau, khó trách có thể đi cùng một chỗ với Vũ Văn gia tộc.

- Là ta.

Diệp Trần sải bước ra, nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tốt, có đảm lược.

Đoạn Lãnh Nhai nhếch miệng cười cười, sắc mặt lộ vẻ bất thiện.

- Đoạn Lãnh Nhai, ngươi muốn làm gì?

Lông mày Yến Phượng Phượng nhíu lại, trong đôi mắt đẹp phảng phất có một đoàn thanh sắc hỏa diểm đang thiêu đốt.

- Ta muốn làm gì, ta muốn đòi một cái công đạo cho huynh đệ ta.

Đoạn Lãnh Nhai mang theo sư đệ tới Thiên Vũ các để khảo thí tư chất, thời gian khảo thí cũng không dài, nhưng khi xuống núi, hắn mới phát hiện không thấy Lâm Khô và Vũ Văn Kiệt đâu, sau đó hắn cảm ứng được ngoài trăm dặm có năng lượng chấn động truyền lại, hắn nhanh chóng chạy tới khu vực chấn động ấy.

- Đừng nói là Vũ Văn Kiệt đuối lý, ngay cả khi chúng ta đuối lý, cũng không đến lượt ngươi khoa tay múa chân.

Yến Phượng Phượng cười lạnh một tiếng.

- Nga, nói vậy là ngươi cố tình bao che cho tiểu tử này.

Đoạn Lãnh Nhai hiếp mắt lại.

- Đúng thế thì sao?

- Như thế nào? Chính ngươi đã không cho ta mặt mũi, vậy cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi. Đoạn Lãnh Nhai không nắm chắc mười phần có thể thắng Yến Phượng Phượng, bất quá tình thế rất có lợi cho bọn hắn, chiêu Băng Phong Sơn Hà vừa rồi của hắn, đã làm tổn thương đến Hải Vô Nhai, chỉ cần Hải Vô Nhai ngã xuông, hắn và Lâm Khô liên thủ thì sợ gì không bắt được Yến Phượng Phượng, đây cũng là nguyên nhân hắn đột nhiên đánh lén Hải Vô Nhai.

- Đoạn huynh, ngươi ngăn chặn Yến Phượng Phượng, Hải Vô Nhai để ta giải quyết.

Lâm Khô đã quyết định động thủ, dù sao cơ hội này cũng khó mà có được.

- Tốt, tốc chiến tốc thắng.

Ánh mắt Đoạn Lãnh Nhai lóe lên hàn quang, Băng hàn chi lực bên ngoài cơ thể không ngừng gào thét, tùy thời đều có khả năng bộc phát.

- Hải huynh, ta đến giúp ngươi.

Diệp Trần sẽ không khoanh tay đứng nhìn Đoạn Lãnh Nhai và Lâm Khô đắc thế, dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn xuất ra bán cực phẩm bảo kiếm Lôi Kiếp kiếm, có Lôi Kiếp kiếm, dù đánh không lại Lâm Khô, nhưng liên thủ cùng Hải Vô Nhai, cũng có cơ hội không nhỏ.

- Đại sư tỉ, chúng ta cũng tới.

Lăng Thiên Hạo và Diệu Âm vọt lên.

Lý Tiêu Vân và Tĩnh Ngạo liếc nhau, cũng lướt đến sau lưng bọn người Yến Phượng Phượng, bọn hắn và Lâm Khô Đoạn Lãnh Nhai không có ân oán, nhưng hai người kia làm bọn hắn khó chịu, huống chi, Diệp Trần cũng là người Nam Phương vực quần bọn hắn, đi ra ngoài, tự nhiên là phải giúp người của mình.

Bá! Bá!

Bên kia, hai vị sư đệ của Đoạn Lãnh Nhai đứng dậy, sắc mặt bất thiện.

Một bên bảy người, một bên bốn người, nhìn như bên Diệp Trần chiếm thượng phong, nhưng Hải Vô Nhai đã bị thương, mà chiến lực của Lâm Khô cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Song phương cách nhau vài trăm mét, lẳng lặng giằng co.

Mọi người vây quanh nín thở, nhìn chăm chú không nháy mắt lên song phương, bọn hắn biết rõ, hai đại phe phái bộc phát chiến đấu, cục diện sẽ rất ác liệt.

Nhếch miệng cười cười, Đoạn Lãnh Nhai giơ tay lên, chậm rãi mở miệng nói:

- Xuất..

Chữ "thủ" chưa nói ra, trên một ngọn núi phương xa chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một gã thanh niên tuấn nhã, thanh niên tuấn nhã này vận bạch y, bên trên thêu lên Mai Lan Cúc Trúc, hắn lẳng lặng đứng chỗ đó, một cỗ đại thế bàng bạc phủ xuống, dưới cỗ đại thế này, tất cả mọi người đều cảm thấy mình rất nhỏ bé, như là đối mặt với Thiên Địa, mà thanh niên tuấn nhã là trung tâm Thiên Địa.

- Dừng tay! Nơi này là Thiên Vũ các, không phải nơi các ngươi chiến đấu.

Thanh niên tuấn nhã lạnh nhạt nói.

- Bạch.. Bạch Vô Tuyết, là Bạch Vô Tuyết!

- Một trong thanh niên ngũ cự đầu Bạch Vô Tuyết, hắn sao lại tới đây, ta hoàn toàn không biết gì cả.

Mọi người xung quanh đều hoảng sợ.

Diệp Trần nhướng mày, hắn cũng không phải thời khắc đều tỏa linh hồn lực ra ngoài, cho nên sự xuất hiện của thanh niên tuấn nhã, thập phần đột ngột, phải biết rằng ở đây tu vi mọi người đều là Linh Hải Cảnh, cho dù không có linh hồn lực, cảm giác cũng thập phần nhạy cảm, thanh niên tuấn nhã có thể vô thanh vô tức xuất hiện, có thế nghĩ, thực lực khủng bố như thế nào.

- Bạch Vô Tuyết!

Đoạn Lãnh Nhai nhướng mày, cánh tay giơ lên chậm rãi bỏ xuống.

Nếu như nói, hắn đối với Yến Phượng Phượng là kiêng kị, thì đối với thanh niên ngũ cự đầu càng thêm kiêng kị và sợ hãi, thanh niên ngũ cự đầu chính là đế vương trong các thanh niên ở Thiên Vũ vực, từng người đều có thực lực Tông sư đỉnh tiêm, tuy nói Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt thập phần yêu nghiệt, nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn trẻ, thời gian tích lũy không đủ, so với Thanh Niên Ngũ Cự Đầu danh chấn thiên hạ thì chênh lệch không nhỏ.

Thanh niên ngũ cự đầu, thực lực từng người đều thâm bất khả trắc, dù là Tông sư Linh Hải Cảnh nổi danh toàn bộ đại lục cũng không dám coi thường bọn hắn, hai năm trước, một trong Đao đạo đại tông sư Thẫm Thiên Lãng lại thua trên tay một trong Thanh niên ngũ cự đầu là Tiêu Sở Hà, và từ sự kiện này, rất nhiều nhân vật cấp Tông sư tựa như thái sơn bắc đẩu trong lãnh thổ mình mà gặp phải Thanh niên ngũ cự đầu, đều lựa chọn đi vòng qua, bọn hắn sợ tên tuổi anh hùng cả đời mình bị hủy hoại trong chốc lát, không đến lúc tất yếu, bọn hắn sẽ không đối mặt chính diện với Thanh niên ngũ cự đầu.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật