Thời khắc then chốt, mỹ phụ áo đỏ lấy ra một tấm khiên bài, chặn trước đầu và ngực, nhưng bụng và đùi nàng vẫn trúng bị hai chiếc gai đâm trúng, không ngừng thiêu đốt nàng.
Diệp Trần không có thượng phẩm phòng ngự khiên bài, chỉ có thi triển kiếm khí phong bạo, tập trung ở nửa trên người, khiến gai hoả diễm không thể bắn trúng đầu và hai tay hắn, về phần cơ thểm có kim lưu giáp, có thể chịu được gai hoả diễm.
Trong nháy mắt, hai chân Diệp Trần trúng một chiếc, trên người căn bản không bị làm sao.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, cánh cửa kim loại sau lưng hai người đột nhiên mở ra, thanh âm trầm đục, bụi phủ đã lâu, bây giờ lọt vài tai hai người, tuyệt đối là thanh âm cứu mạng.
- Mau vào trong!
Diệp Trần kéo mỹ phụ áo đỏ đang trọng thương đi vào bên trong cánh cửa kim loại.
- Các ngươi dám chạy!
Đại hán áo đỏ ánh mắt hơi ngưng, rất nhanh tìm ra nguyên nhân khiến cánh cửa kim loại mở, thì ra là gai hoả diễm đã bắn trúng một ám cách trên tường, ám cách chính là cơ quan, là hắn giúp hai người bọn họ mở cửa, bảo hắn không bực mình sao được.
- Quá đáng ghét, sát!
Cũi hoả diễm còn lại lần lượt hoá thành gai hoả diễm, bắn về phía cánh cửa kim loại mà Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ vừa đi vào như cường phong bạo vũ.
- Khai quan ở đâu!
Diệp Trần lo lắng, vào bên trong, lập tức bỏ lại mỹ phụ áo đỏ, tìm kiếm khai quan, đóng cánh cửa kim loại.
- Có rồi!
Phốc!
Khai quan thì tìm thấy, nhưng lại bị một chiếc gai hoả diễm bắn trúng ngực, cho dù có kim lưu giáp bảo vệ, thì vẫn khiến hắn thổ huyết, thân thể bay ngược ra sau.
- Trúng ta cho!
Người còn ở giữa không trung nhưng Diệp Trần đã kịp búng ra một đường kiếm khí, bắn lên khai quan.
Ầm ầm!
Cánh cửa kim loại nâng được một nửa lại nặng nề hạ xuống, bỏ lại hoả diễm bên ngoài.
- Được cứu rồi!
Thả mình xuống đất, Diệp Trần chẳng còn một chút sức lực nào, nhếch miệng cười khổ.
Bên ngoài cánh cửa kim loại, đại hán áo đỏ hai mắt toé lửa, hắn không tin nổi, hai thứ đồ chơi đó có thể sống sót.
- Toái cho ta!
Đại hán áo đỏ một chưởng đánh lên cánh cửa kim loại, hoả diễm chưởng kình tuỳ ý phun tiết. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Không biết cánh cửa kim loại được làm bằng chất liệu gì, bất luận đại hán áo đỏ công kích thế nào, cũng không thể đánh vỡ được nó, mà ngược lại hai cánh tay tê rần, khí huyết sôi trào.
Thanh âm bên ngoài, Diệp Trần chỉ nghe được một chút, hiệu quả cách không rất tốt, hắn hít một hơi thật sâu, nói với mỹ phụ áo đỏ:
- Chết chưa?
- Vân ổn!
Những chỗ trúng chiêu đều bị cháy xém, mỹ phụ áo đỏ thanh âm rất yếu, đương nhiên, đối với Linh Hải Cảnh đại năng mà nói, chút thương thế này chưa phải chí mạng.
- Chưa chết là được.
Vừa nói Diệp Trần vừa bổ sung một viên thượng phẩm đơn dược "Huyết nhục dũ hợp", mặc dù khiến hắn có năng lực tu bổ thân thể, nhưng cái giá phải trả chính là nguyên khí đại tổn, nguyên khí này không phải nguyên khí thiên địa, mà là nguyên khí tồn tại bên trong thân thể, là một trong những nguồn năng lượng nguyên thuỷ nhất, liên quan đến sinh cơ. Nguyên khí tổn thương quá nhiều, sau này tu luyện cực bất lợi, hơn nữa còn bị giảm thọ mệnh, may mà nguyên khí vẫn có thể bù đắp được, chỉ là tốc độ chậm mà thôi.
Mỹ phụ áo đỏ không có bất tử chi thân, muốn tu bổ thân thể, chỉ dựa vào đơn dược bình thường hiệu quả rất chậm, mười ngày nửa tháng cũng không thể hồi phục, nhưng nàng vẫn là đỉnh tiêm chân nguyên cấp đại năng, bảo vật sưu tầm rất nhiều, chỉ thấy nàng vung tay trái, một nhánh cây màu trắng sữa xuất hiện, nhánh cây này như được tạo bởi bạch ngọc, trơn tuột sáng bóng, không có bất cứ khuyết điểm nào, ba tấc bên ngoài gốc cây, một quầng sáng mỏng lung lay bất định, vừa như ánh nến lại vừa như thuỷ khí, nhu hoà và dồi dào sinh cơ.
Mỹ phụ áo đỏ áp nhánh cây vào phần bị cháy, ngay lập tức, miếng vẩy trên đó rơi xuống, lộ ra phần máu thịt mơ hồ, phần thịt non bên trong vết thương nhúc nhích, nộ lực chỉnh hợp, vết thương mỗi lúc một nhỏ, hào quang phát ra từ nhánh cây bạch ngọc dần dần biến mất.
- Ý, nhánh cây bất tử!
Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này, mắt ánh lên thần sắc kinh ngạc.
- Cây bất tử là linh thụ cực hiếm, một nhánh của nó cũng là hàng bán cực phẩm, sao ta có thể kiếm được, đây là nhánh của cây trường sinh.
Mỹ phụ áo đỏ giải thích.
Thì ra là cây trường sinh, Diệp Trần gật gật đầu.
Cây bất tử và cây trường sinh là quan hệ phụ tử, câu bất tử là thiên địa tự nhiên sinh thành, không khô không chết, hơn nữa còn có thể tự do hành động, bất trường sinh mọc lên từ hạt giống của cây bất tử, chỉ là bán cực phẩm linh thụ, đương nhiên, có thể có được một gốc cây trường sinh đã là rất lợi hại, người thường chỉ còn thường niên sống cạnh cây trường sinh, có thể kéo dài thọ mệnh, sống hai trăm tuổi không vấn đề gì, nếu đổi thành võ giả không những vận độc bất xâm, mà còn có thể khiến tâm ma bất sinh, tiến cảnh cực nhanh, đáng tiếc trong tay mỹ phụ áo đỏ chỉ là nhánh cây trường sinh, mất đi rất nhiều tác dụng.
Thu hồi thị tuyến, Diệp Trần nhắm mắt khoanh chân, nỗ lực luyện hoá đơn dược, bù đắp nguyên khí đã mất.
Bên ngoài cánh cửa kim loại, đại hán áo đỏ sắc mặt âm dương bất định.
- Cánh cửa kim loại này và bốn bức tường xung quanh đều ẩn hàm sức mạnh cấm chế, căn bản không thể phá được, ám cách duy nhất cũng bị đánh vỡ, bây giờ chỉ có từ bên mở được từ bên trong, đáng ghét.
Đại hán áo đỏ thập phần hối haanh, nếu như hắn lập tức thi triển sát thủ, Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ tuyệt đối không chạy thoát, đợi giết xong họ, mất chút thời gian, chắc chắn có thể mở được cánh cửa kim loại, lấy bảo khí bên trong, bây giờ không những không giết được người mà còn tự nhốt mình bên ngoài.
- Hừ, Bảo Hà Đảo mỗi lần xuất thế, chỉ tồn tại đúng ba tháng, sau ba tháng, nó sẽ ẩn nhập vào sâu trong hư không Tinh Vực Hồ, rất khó tìm thấy, mình cứ ở đây đợi, đợi đến ngày Bảo Hà Đảo chuẩn bị biến mất, xem chúng có chịu ra hay không!
Bực bội thổ ra một ngụm yếm khí, đại hán áo đỏ phẩy tay áo, ngồi giữa trung tâm đại điện, lẳng lặng tu luyện.
- Trong này có một toà bảo điện, bên trong nhất định có bảo vật, mau vào trong xem.
- Bảo Hà Đảo bảo vật vô số, không ngờ chúng ta may mắn vào được một lần, hơn nữa còn thu hoạch được rất nhiều linh thảo linh dược có giá trị.
- Ai cũng có cơ duyên, lần này là cơ duyên của chúng ta.
Bên ngoài đại điện, một nhóm Linh Hải Cảnh đại năng bay đến.
Đợi nhìn thấy đại hán áo đỏ đang ngồi xếp bằng trong đại điện, sắc mặt vụt biến.
Đại hán áo đỏ mở to hai mắt, trong mắt ẩn hàm sát cơ,
- Nếu bước vào, ta sẽ giết chết hết!
- Không ổn, chạy thôi!
Trên người đại hán áo đỏ tản phát khí thế cường hoành, giống như một ngọn núi lửa, một toà hoả sơn phun phát, chúng nhân vẫn chưa lại gần mà đã cảm thấy như bị lửa đốt, nháo nhác chạy ra khỏi đại điện.
- Chạy được sao?
Xoảng đang!
Đại hán áo đỏ vừa dứt lời, một chiếc cũi hoả diễm cự đại đã rơi xuống, nhốt hết chúng nhân bên trong, lên trời không được mà xuống đất cũng không xong.
- Liều với hắn!
Bị ép vào đường cùng, chúng nhân lần lượt thi triển tuyệt học, đánh lên chiếc cũi hoả diễm, âm thanh khí kình nổ tung vang lên không dứt, thập phần kịch liệt.
- Không phá được!
Chúng nhân tuyệt vọng, họ phát hiện chiếc cũi hoả diễm cứng hơn mình tưởng tượng, một chiếc song cũng không thể đánh gãy.
Đại hán áo đỏ cười lạnh, hai tay hợp lại, lưu quang tung hoành trong chiếc lồng hoả diễm, những chiếc gai hoả diễm xoáy tròn điên cuồng bắn ra.
Chớp mắt, trong cũi chỉ còn lại một đống tro tàn.
- Không biết tự lượng sức mình!
Đại hán áo đỏ thu linh giới trữ vật, nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Ngày thứ hai trên Bảo Hà Đảo.
Diệp Trần cuối cùng cũng hồi phục toàn bộ nguyên khí.
Liếc nhìn mỹ phụ áo đỏ, Diệp Trần phát hiện đối phương đang trị thương, rõ ràng nhánh cây trường sinh không thể giúp nàng hồi phục nhanh chóng, mà phải điều tức một khoảng thời gian.
- Luyện khí thất này không giống như những luyện khí thất khác, không chỉ rộng hơn mười lần, mà bảo khí cũng nồng đậm hơn, bên trong còn bày năm chiếc lò, bốn chiếc lò thủ bốn bên, trung tâm là một chiếc lò lớn cao mười mét, không lẽ bên trong có bảo khí?
Tiến về phía chiếc lò gần nhất, Diệp Trần ngập ngừng, bàn tay ẩn hàm chân nguyên, cách không mở nắp lò.
Ầm!
Bảo khí chói mắt phóng thẳng lên trời, đồng thời, một thanh đoản đao lấp lánh lăng không bắn ra, phát một đường đao khí sắc bén về phía Diệp Trần.
- Ồ? Từ phát đao khí!
Diệp Trần bắn ra một đường kiếm khí, va chạm với đao khí.
Rắc!
Đoản đao lùi hơn mười bước, không ngừng rung động.
- Đỉnh tiêm thượng phẩm bảo đao!
Mỹ phụ áo đỏ bị tiếng khí kình nổ làm cho bừng tỉnh, mắt sáng rực, mừng rỡ nhìn đoản đao, sau đó lại nhìn Diệp Trần, nàng không phải đối thủ của hắn.
Diệp Trần biết tâm tư đối phương, lên tiếng nói:
- Bốn món bảo khí, nàng có thể chọn một món, nhưng món ở giữa phải là của ta, đoản đao này nàng muốn không?
- Để xem tiếp đã!
Mỹ phụ áo đỏ không dám mơ tưởng đến bảo khí bên trong chiếc lò trung tâm. Nhưng ba món bảo vật còn lại, nói không chừng có thứ tốt hơn đoản đao.
Nghe vậy, Diệp Trần cũng không phí lời, một lần nữa mở nắp lò.
Lần này phun phát ra là một thanh trường thương, một thanh trường thương có khắc hoả nha, cũng là đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, luận uy áp không hề thua kém đoản đao.
Cũng giống như đoản đao, trường kiếm vừa rời lò, liền đâm về phía Diệp Trần, tựa hồ như Linh Hải Cảnh đại năng đang phát ra một thương toàn lực.
Đinh!
Đánh bật trường thương, Diệp Trần nhìn cũng chẳng nhìn, mở nắp lò thứ ba.
Ngâm!
Tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang vọng, bay ra là một thành trường kiếm kim sắc, trường kiếm rung lên, kiếm khí tung hoành, tràn ngập căn phòng.
- Hảo kiếm!
Diệp Trần động tâm, giơ tay chạm vào trường kiếm kim sắc.
Kim sắc trường kiếm không biết đã nằm trong lò bao nhiêu năm, là một thanh thượng phẩm bảo khí, uy lực cực cường, một kiếm chém xuống cánh tay Diệp Trần.
Diệp Trần sao có thể để một thứ bô chủ chém mình, cổ tay hơi rung, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, chân nguyên và kiếm ý giết chóc trùng kích.
Ngâm! Ngâm!
Kim sắc trường kiếm không ngừng rung động, sau đó dần dần trở nên yên tĩnh.
- Thượng phẩm bảo kiếm thuộc tính kim, mạnh hơn phỉ thuý sắc trường kiếm không biết bao nhiêu lần.
Thượng phẩm bảo kiếm có mạnh có yếu, phỉ thuý sắc trường kiếm mà Diệp Trần lấy được từ lục y kiếm khách chỉ là thượng phẩm bảo kiếm bình thường, công kích lực không phải quá cao, thuộc loại hạ đẳng, kim sắc trường kiếm là đỉnh tiêm thượng phẩm bảo kiếm, được nuôi dưỡng trong lò bao nhiêu năm, bắt đầu xuất hiện linh tính, ở thời kì đỉnh thịnh nhất.
Tay cầm chuôi kiếm, Diệp Trần tuỳ ý vung ra một kiếm.
Xích!
Kiếm khí kim sắc dạng trăng lưỡi liềm tung hoành, làm bay cả chiếc nắp lò thứ tư, bên trên có thêm một vết kiếm, sắc bén vô cùng.
- Hảo kiếm!
Diệp Trần cũng không đi xem món bảo khí thứ tư là gì... trực tiếp quan sát kim sắc trường kiếm trong tay.
- Ta lấy thanh trường đao kia!
Món bảo vật thứ tư là một đôi găng tay, nhưng không hợp tâm ý mỹ phụ áo đỏ.
Diệp Trần phất tay, đoản đao lơ lửng giữa không trung, bay về phía đối phương.
Bắt lấy đoản đao, mỹ phụ áo đỏ cẩn thận quan sát, nói tiếng cảm ơn.
Thu hồi ba món bảo khí, Diệp Trần hướng mắt lên chiếc lò lớn giữa phòng, mỹ phụ áo đỏ cũng không chớp mắt, nàng dám khẳng định, bên trong là một món bán cực phẩm.
- Mở!
Diệp Trần một quyền đánh bay nắp lò.
A!
Sóng bảo khí cường đại phóng xuất, kim sắc trường kiếm trong tay Diệp Trần và đoản đao trong tay mỹ phụ áo đỏ không ngừng run rẩy, tựa hồ như không chịu nổi áp lực khí tức.
Ngâm!
Tiếng kiếm ngâm còn to rõ hơn âm thanh của kim sắc trường kiếm, kiếm chưa xuất, kiếm khí rực rỡ phun phát, cuộn lấy hai người.
- Không ổn!
Mỹ phụ áo đỏ vung đao tung ra một màn quang mạc, chặn đứng sự tấn công của kiếm khí.
Diệp Trần mỉm cười, lại là một thanh kiếm, xem ra, thanh kiếm này còn lợi hại hơn kim sắc trường kiếm, chỉ riêng kiếm khí đã tương đương một đòn toàn lực của chân nhân cấp đại năng, nếu như có được nó, uy năng tuyệt đối tăng gấp bội.
Đì đùng!
Tất cả kiếm khí chưa kịp lại gần Diệp Trần đã bị hắn chém nát.
Kiếm khí biến mất, bảo kiếm trong lò xuất hiện, đầu tiên là chuôi kiếm, chuôi kiếm nhỏ dài và có lực, điện lưu cuộn trào, tạo nên những tiếng nổ đì đùng, sau đó là phần bảo vệ, phần bảo vệ giống như một cái đầu hung thú, miệng phun trường kiếm, thanh trường kiếm này sắc đến không thể tưởng tượng, giống như một tia điện lưu, lại như một đường sấm sét, khi mũi kiếm xuất hiện trong thị tuyến hai người, cả hai đều bị ánh sáng của nó làm đau mắt, nước mắt vòng quanh.
Sưu!
Tuyệt thế bảo kiếm loé lên rồi đâm kiếm khí cường liệt về phía Diệp Trần.
Diệp Trần vung kiếm nghênh đón.
Keng!
Hoả tinh phun trào, Diệp Trần bị đẩy lùi mấy bước, mặt ngây ra.
Một thanh bảo kiếm mà có thể đánh lùi hắn, chắc chắn phải là cực phẩm bảo kiếm hoặc bán cực phẩm bảo kiếm, ngẫm lại, Diệp Trần cảm thấy có lẽ là bán cực phẩm bảo kiếm, ngày trước khi chiến tranh nổ ra, uy thế do cực phẩm phủ đầu để lại mạnh không kém gì thanh kiếm này, đến đại địa cũng bị đánh xuyên, thanh bảo kiếm này nếu là cực phẩm bảo kiếm, thì một kiếm của nó chắc chắn đủ khiến hắn bị thương nhẹ.
- Bán cực phẩm bảo kiếm!
Mỹ phụ áo đỏ buột miệng nói, nhìn Diệp Trần ngưỡng mộ. Bán cực hẩm bảo kiếm mặc dù không bằng thượng phẩm bảo kiếm, nhưng đối với Linh Hải Cảnh đại năng mà nói, tuyệt đối là một món thần binh lợi khí, đến Linh Hải Cảnh tông sư cũng phải tranh giành, thậm chí một số Sinh Tử Cảnh vương giả bình thường trên tay cũng là một món bán cực phẩm bảo khí, không cần nghĩ cũng biết, bao nhiêu người ước ao có được bán cực phẩm bảo khí.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật