Bạch Cốt Quỷ Tướng nghi hoặc quay đầu lại.
- Ồ, có người đang đuổi giết Huyết Ma Chân Nhân, lại là một người trẻ tuổi!
- Huyết Ma Chân Nhân đến chỗ của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự.
Bạch Cốt Quỷ Tướng bĩu môi, không có đem Diệp Trần để vào mắt.
Có được phản hồi, Huyết Ma Chân Nhân cảm thấy an tâm một chút, nói với Huyết Kiếm Khách:
- Tiểu tử này không còn sống lâu được nữa đâu, không cần lo lắng, ta và ngươi trước tiên lui tới chỗ an toàn đã.
Huyết Kiếm Khách có chết hay không thật sự Huyết Ma Chân Nhân không quan tâm, chủ yếu là muốn lôi kéo Huyết Kiếm Khách vào trận doanh của Cửu U Giáo. Ù sao Tinh Cực Cảnh đỉnh phong cường giả ở Nam Trác Vực cũng không có bao nhiêu người, huống chi với thiên phú của Huyết Kiếm Khách khả năng hắn sau này trở thành Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng không phải không có.
- Hảo!
Huyết Kiếm Khách cũng đoán được tâm tư của Huyết Ma Chân Nhân cho nên hơi chút do dự nhưng rồi cũng đáp ứng. Đạt tới cấp bậc này rồi, hi vọng lớn nhất của hắn chính là bước vào Linh Hải Cảnh. Đơn thương độc mã muốn làm chuyện gì cũng bị giới hạn, lần này Huyết Sát thú xuất hiện, hắn nếu có thể lấy được Huyết Sát bạn sinh thạch thì đối với hắn sẽ có tác dụng rất lớn, nói không chừng còn có thể cô đọng được Kiếm Hồn hình thức ban đầu.
- Thanh Liên mạn không, Thanh Liên tụ!
Tra Lôi Trạch Kiếm vào vỏ, Diệp Trần rút Thanh Mộc Kiếm ra, vung tây lên, không khí như bị cố định lại, từng mảng Thanh Liên toả ra vây quanh Huyết Kiếm Khách và Huyết Ma Chân Nhân.
- Phá cho ta!
"Ầm! Ầm!"
Hai người liên thủ công kích vào một điểm khai mở một lỗ thủng.
"Phốc! Phốc!"
Chưa đợi bọn hắn ra ngoài phạm vi kiếm chiêu thì một đoá tiểu Thanh Liên lớn cỡ nắm tay đã bắn tới, bên trong ẩn chứa Kiếm Ý rất cường liệt, xuyên thủng qua đầu vai Huyết Kiếm Khách.
Máu tươi từ sau lưng toé ra, Huyết Kiếm Khách gầm lên:
- Ngươi dám đả thương ta? Từ nay về sau cho dù ngươi có lên trời xuống đất ta cũng sẽ tận diệt ngươi, tru sát tất cả thân nhân của ngươi.
- Ngươi cho rằng còn có thể sống sót rời đi sao? Hôm nay, Loạn Toán Cương này chính là mồ chôn của ngươi! Thanh Liên hoá khí!
Phát hiện ra Kiếm Ý rất cường đại nên Diệp Trần không hề thi triển sát chiêu, mà chỉ thúc dục một chiêu kiếm trụ cột trong Thanh Liên kiếm pháp, một kiếm ram trước người hắn liền huyễn hoá ra một mảnh Thanh Liên cực lớn, Thanh Liên bành trướng, vô số kiếm khí từ đó bắn ra ngoài.
"Véo véo véo..."
Kiếm khí như mưa, tràn ngập hư không, không để cho hai người Huyết Kiếm Khách có một con đường tránh né nào.
"Đinh đinh đinh đinh..."
Huyết Kiếm Khách và Huyết Ma Chân Nhân huy động vũ khí đón đỡ đám kiếm khí dày đặc này.
"Phốc phốc!"
Những kiếm khí này cũng không phải là kiếm khí bình thường mà là kiếm khí đã được ngưng tụ Kiếm Ý rất cường đại, lực lượng mỗi một kích đều khó mà tưởng tượng được, bên trong đó được quán chú vào ý chí vô kiên bất tồi, khiến tay cầm kiếm của Huyết Kiếm Khách không khỏi run rẩy, rồi bị một đạo kiếm khí xẹt qua chặt đứt cả cánh tay. Sự đau đớn khiến mặt hắn trắng bệch. Huyết Ma Chân Nhân thấy thế thì cố gắng giúp Huyết Kiếm Khách tiêu trừ một ít kiếm khí, do đó trên người hắn cũng có không ít vết kiếm, máu tươi đầm đìa.
- Thanh Liên khai sơn!
Kiếm vũ vừa dứt, một đạo Thanh Liên kiếm quáng cực lớn phá vỡ hư không mà đến.
- Kiếm Ý thật mạnh!
Trong lúc nguy cấp, một cái cốt trảo mấy chục thước đột nhiên hiện ra chặn trước kiếm quang.
"Crắc" một tiếng.
Trên cốt trảo liền xuất hiện vô số vết nứt rồi sụp đổ.
- Khoái chi ý cảnh, còn có một loại ý cảnh đặc biệt, rất cứng cỏi.
Diệp Trần thấy bạch cốt ngăn trở kiếm quang của mình thì nhíu mày. Trên bạch cốt vừa rồi ngoại trừ Khoái chi ý cảnh còn có một loại ý cảnh khác, loại ý cảnh này khiến hắn có cảm giác bạch cốt rất cứng cỏi nhưng lại ẩn chứa sinh cơ.
Hắc ảnh loé lên, Bạch Cốt Quỷ Tướng đã đứng chặn trước người Huyết Kiếm Khách và Huyết Ma Chân Nhân, hắn rất hứng thú nhìn Diệp Trần, nói:
- Có ý tứ, tuổi còn trẻ mà đã có thể ngưng tụ được Kiếm Hồn hình thức ban đầu, đáng tiếc tu vi còn thiếu một chút, trong tay ta có một viên thuốc, nuốt nó, ta tha cho ngươi một mạng!
- Hoá ảnh bạo!
Diệp Trần không thèm đếm xỉa tới sự xuất hiện của Bạch Cốt Quỷ Tướng, thân hình hắn đột nhiên bạo liệt tứ tán, vô số bóng ảnh như lũ quét bao phủ cả ba người Bạch Cốt Quỷ Tướng vào trong.
Kiếm quang loé lên!
Đầu lâu của Huyết Kiếm Khách và Huyết Ma Chân Nhân đồng thời bay lên, mắt bọn chúng vẫn còn trợn tròn khó tin, chỉ mới một sát na cả hai đều đã bị giết.
Bạch Cốt Quỷ Tướng vung tay lên xé nát một mảng lớn bóng ảnh, những bóng ảnh còn lại liền hợp thành nhất thể đứng cách Bạch Cốt Quỷ Tướng khoảng vài trăm thước.
Ánh mắt của Bạch Cốt Quỷ Tướng rất âm trầm nhìn thi thể của hai người Huyết Ma Chân Nhân, rít lên:
- Ngươi đã bỏ qua cơ hội được sống!
Thanh Mộc Kiếm phóng ra một đoá kiếm hoá, Diệp Trần thu kiếm vào vỏ, lạnh nhạt nói:
- Bằng thực lực của ngươi, còn chưa có tư cách nói câu đó!
- Muốn chết!
Bạch Cốt Quỷ Tướng há miệng rống lên, hai tay cách không vặn xé, hơn mười đạo âm bạch sắc móng vuốt nhọn hoắc phá không bắn đi. Thế đi trông vừa trầm trọng nhưng lại vừa nhẹ nhành rất quỷ dị.
Phá Phôi Kiếm ra khỏi vỏ, Khoái chi ý cảnh sử xuất, từng cái vóng vuốt đều bị đánh nát, kiếm thế của Diệp Trần thuận thế đánh tới Bạch Cốt Quỷ Tướng, một kiếm cực nhanh lại như thật chậm chém xuống, đây là do sự kết hợp của Khoái chi ý cảnh và Mạn chi ý cảnh, ở giữa không hề có chút trắc trở nào. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Cái gì?
Bạch Cốt Quỷ Tướng vội vàng lui lại phía sau, trong lúc lui lại, trên người hắn lập loè bạch sắc quang mang, một bộ cốt giáp xuất hiện bên ngoài thân thể hắn, vừa vặn ngăn trở công kích của Diệp Trần.
Tia lửa tung toé, tốc độ lui lại của Bạch Cốt Quỷ Tướng bị đẩy đi nhanh hơn.
- Khoái chi tứ kiếm!
Một kiếm vừa ra, ba kiếm tiếp theo cũng lập tức bạo xuất, một kiếm so với một kiếm càng nhanh hơn, một kiếm cuối cùng, kiếm thế của Diệp Trần đã tích súc tới cực hạn, phảng phất như thác lũ ào ào đổ xuống, trầm trọng chém lên ngực Bạch Cốt Quỷ Tướng.
"Phụt!"
Cho dù bên ngoài thân thể đã có một tầng cốt giáp chân nguyên, bên trong còn có một kiện Trung phẩm phòng ngự bảo giáp, Bạch Cốt Quỷ Tướng vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi, chỗ ngực cũng bị đục một lỗ.
Thân hình Bạch Cốt Quỷ Tướng xuyên thủng một toà núi nhỏ, trong lòng hắn thầm hoảng sợ: "Có kiếm pháp nhanh như vậy sao? Một kiếm tiếp một kiếm, không hề có bất cứ cơ hội trốn tránh nào."
- Tiểu tử kia là ai lại có thể đem một vị Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả áp chế đến không có lực hoàn thủ?
- Trên dưới hai mươi tuổi, một thân áo lam, nếu ta đoán không sai thì hắn chính là Diệp Trần.
- Diệp Trần? Chính là đệ nhất thiên tài ngàn năm qua, đệ nhất nhân trên Tiềm Long Bảng? Tranh tài Tiềm Long Bảng mới chỉ qua hai năm, làm sao hắn có thể có chiến lực khủng bố như vậy được?
Động tĩnh chiến đấu của hai người không hề nhỏ, các Tinh Cực Cảnh cường giả trong phạm vi mười dặm đều chú ý tới, nhất là các cường giả của Lục phẩm tông môn.
- Là hắn!
Nghiêm Xích Hoả thần sắc ngưng tụ, trong tầm mắt hắn, Diệp Trần trong một bộ lam y, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phảm cầm trường kiếm chỉ xéo xuống, đôi mắt lạnh như bẳng ẩn hiện hàn quang. Người chưa động mà một cổ kiếm thế xung thiên đã khoá chặt Bạch Cốt Quỷ Tướng ở xa xa.
- Vì cái gì? Vì cái gì mà tiến bộ của hắn còn nhanh hơn ta?
Nghiêm Xích Hoả thập phần không phục, hắn vốn tưởng rằng Diệp Trần tối đa chỉ đạt tới Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cho dù lợi hại hơn hắn thì cũng không hơn quá nhiều. Hai năm qua, tu vi của hắn chẳng những đã đạt tới Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, Đao Ý cũng đã đạt tới tám phần, Cửu Chuyển Hoả Linh Công cũng bước vào đệ bát trọng. Ở Huyền Không Sơn, cường giả dưới Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đã không còn là đối thủ của hắn, chiến lực của hắn có thể nói là tuyệt đỉnh, nhưng ai ngờ, Diệp Trần tu vi chẳng những cao hơn hắn, chiến lực còn cường đại hơn không chỉ vài lần. Diệp Trần đối mặt với Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả mà vẫn có thể áp chế, phải biết rằng Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả ở ngoài sáng của Nam Trác Vực cũng chỉ có năm người, thêm mấy người lánh đời thì tối đa không quá mười người, mà hắn hiện tại cách Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả còn tới bốn bậc, theo thứ tự là Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cường giả, lợi hại Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cường giả, Tinh Cực Cảnh đỉnh phong cường giả rồi mới tới Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả, mỗi một bậc đều không hề dễ dàng đạt tới, cho nên Nghiêm Xích Hoả mới không phục, phi thường không phục. Khởi điểm giống nhau, vì cái gì Diệp Trần lại mạnh hơn hắn nhiều như vậy?
Diệp Trần nhất định có thiên đại kỳ ngộ!
Tìm không thấy lý do thuyết phục bản thân, Nghiêm Xích Hoả vô ý thức cho rằng Diệp Trần dựa vào kỳ ngộ mới được như vậy.
- Khó trách Tư Không Thánh lại không muốn tiếp tục ở lại Nam Trác Vực mà không đợi đến lúc trở thành vương giả trong giới trẻ Nam Trác Vực rồi mới rời đi, bởi vì hắn biết được hắn không thể nào thắng nổi Diệp Trần. Chỉ có tại Vực khác đột phá rồi trở lại khiêu chiến Diệp Trần mới có thể. Vương giả thế hệ thanh niên của Nam Trác Vực trong vòng năm năm sẽ không thay đổi!
Lý Đạo Hiên nắm chặt chuôi kiếm, thở dài một hơi, chiến ý tán đi nhưng ý chí tranh đấu lại càng lúc càng vượng.
"Ài!"
Vô Tình Tông hạch tâm Nhị trưởng lão cũng thở dài một hơi, tuy hắn là Vô Tình Tông hạch tâm trưởng lão nhưng cũng không khỏi thừa nhận thế hệ tuổi trẻ hiện nay không có ai có thể tranh phong được với Diệp Trần. Loại tình huống này đã mấy trăm năm chưa từng phát sinh, phần lớn tuyệt đỉnh thiên tài đều sẽ bị thiên tài khắc gắt gao chặn lại, chèn ép vinh quang.
Cảm nhân được ý chí chiến đấu của Lý Đạo Hiên, hắn cười cười, có lẽ đây cũng là một chuyện tốt, năm đó một đời tuổi trẻ nương theo Huyền Hậu đều phát triển thành thấp nhất là Linh Hải Cảnh cường giả, cao nhất cũng đồng dạng bước vào Sinh Tử Cảnh. Đối với người trẻ tuổi là phải liên tục khiêu chiến, người khiếp đảm thì tư cách nhìn lên cũng không đáng có, chỉ có người dũng cảm dám khiêu chiến mới có thể siêu việt chính mình.
Băng hàn khí lượn lờ toàn thân, Băng Linh da thịt trắng như tuyết, hắc sắc đồng tử như vạn năm hàn băng không hề có chút biến hoá nào, tựa hồ đối với sự cường đại của Diệp Trần từ đầu đã nằm trong dự liệu của nàng, cho nên nàng mới không hề kinh ngạc, vẫn duy trì một đôi mắt lóng lánh không tạp chất.
- Tiếp tục mạnh lên đi, ta sẽ đuổi theo sau lưng ngươi!
Bóng dáng xinh đẹp đứng trên đỉnh núi, khí chất của Băng Linh lộ ra hết sức trong trẻo nhưng lại không kém phần lạnh lùng.
"Roạt!"
Mặt đất rạn nứt, Mạc Ngôn ngây người, vô ý thức dùng sức dưới chân, đất đá dưới chân hắn liền bị ăn mòn thành bụi phấn.
- Mạc Ngôn!
Phi Thiên Ma Tông hạch tâm nhị trưởng lão nhắc nhở hắn.
Mạc Ngôn giật mình tỉnh lại:
- Nhị trưởng lão!
Nhị trưởng lão nói:
- Nhất thời vượt lên không có nghĩa là cả đời đều vượt lên, phải bảo trì được tâm cảnh của bản thân!
- Ta hiểu!
Mạc Ngôn ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong nội tâm lại cực kỳ biệt khuất, thân thể không cách nào thoải mái được, thập phần khó chịu.
Nhị trưởng lão làm sao không thấy được Mạc Ngôn nghĩ một đằng nói một nẻo? Hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt chuyển lên người Mộ Dung Khuynh Thành. Trước khi tiến vào Huyết Ma chiến trường nàng đã từng nói ngay cả một thành nắm chắc chiến thắng Diệp Trần cũng không có, chẳng lẽ nàng đã từng gặp mặt Diệp Trần? Bởi vì có ai ngờ được Diệp Trần lại có thể chống lại Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả? Phải biết là chiến lực của Mộ Dung Khuynh Thành cũng tương đương với lợi hại Tinh Cực Cảnh cường giả rất gần với Tinh Cực Cảnh đỉnh phong cường giả rồi.
- Một thành nắm chắc cũng không có!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng đã đánh giá thấp Diệp Trần, kỳ thật nàng lúc đầu suy đoán chiến lực của Diệp Trần chỉ tương đương với nàng. Mà trong tình huống chiến lực hai bên tương đương, tỷ lệ thắng của nàng đúng là không cao hơn một thành, cái này chính là chỗ cường đại của Diệp Trần. Đừng nói là chiến lực tương đương, cho dù hắn ở vào hoàn cảnh xấu cũng có khản năng lật chuyển thế cục, huống chi chiến lực hiện tại của hắn đã đạt tới Tinh Cực Cảnh cực hạn?
"Ầm ầm!"
Ngọn núi nổ tan, Bạch Cốt Quỷ Tướng lao ra.
- Ta muốn ngươi phải trả giá thật đắt!
Hắc y trên người Bạch Cốt Quỷ Tướng rách nát, hắc sắc khí tức bành trướng tận trời, xé rách cả tầng mây.
Không khí xung quanh Phá Phôi Kiếm liên tục vặn vẹo, kiếm quang rét lạnh liên tục phun nhả bất định, Diệp Trần thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy bây giờ nói mấy lời này có ý nghĩa sao?
Là một kiếm khách, Diệp Trần chưa bao giờ thiếu tự tin, đồng cấp với nhau, nếu không thể đánh bại đối phương thì có nghĩa bản thân đã thất bại. Lấy mạnh thắng yếu thì tính là cái gì! Bốn kiếm vừa rồi kỳ thực cũng không có gì huyền ảo, chỉ là đêm bốn chiêu cực nhanh đánh cùng một lần, thiếu một kiếm uy lực không thể đạt tới tận cùng mà nhiều thêm một kiếm thì sẽ dư thừa, kiếm thế sẽ từ thịnh chuyển sang suy.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật