- Thì ra hắn sử dụng kiếm, không ngờ đánh ra võ lực cực hạn Bão Nguyên cảnh, cách màu tím không xa.
Võ giả vây xem kinh hãi không hiểu.
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Diệp Trần không có ý tiếp tục, thu hồi Tinh Ngân kiếm, nói với La Hàn Sơn.
La Hàn Sơn cười khổ nói:
- Ngươi thế nào luôn khiến ta chấn kinh vậy! Ngoại trừ thiên tài yêu nghiệt ra, dưới Tinh Cực hầu như không ai thắng được ngươi rồi.
Hai người từ từ đi xa.
Sờ cằm, Kiền Vân có chút ngẫm nghĩ, lúc trước hắn dùng chín thành công kích đánh ra thành tích màu đỏ, sở dĩ không dùng mười thành bởi vì hắn nghĩ không ai có thể đánh ra thành tích màu tím, vốn tưởng rằng không ai đánh vỡ kỷ lục này, không ngờ nhanh như vậy đã có người phá vỡ.
- Thú vị, mong rằng gặp hắn trong bỉ tái, khi đó ta sẽ toàn lực đánh bại ngươi.
Liếc mắt nhìn bóng lưng Diệp Trần, Kiền Vân xoay người rời đi.
Ngã Tư đường Tiềm Long cổ thành không ít, trụ kiểm tra công kích cũng rất nhiều, nhiều người chưa từng thử nghiệm đều tới thử, bao gồm những cao thủ trẻ tuổi lâu đời.
- Đáng sợ, Ma nhãn Mạc Ngôn không hổ là cao thủ trẻ tuổi bài danh thứ tám trên bảng Tiềm Long, biến khỏa thứ sáu mươi thành màu tím rồi.
- Khuynh Thành kia cũng không kém, cũng là tử sắc, quả nhiên như ta đoán, trong cuộc so tài lần trước, nàng không dùng toàn lực.
- Hai người này đều là đệ tử Phi Thiên ma tông, lần này Phi Thiên ma tông có thể đạt thành tích cao rồi.
Đối với bàn luận của mọi người, Mạc Ngôn không lộ ra vẻ đắc ý, Phi Thiên ma tông cũng có vài cột kiểm tra, hắn đã kiểm tra vài lần rồi, không ngoài dự kiến, nhưng lực công kích của Mộ Dung Khuynh Thành khiến hắn tương đối giật mình, xem ra đối phương đúng là gặp kỳ ngộ bên ngoài, không chỉ luyện Thiên Ma tới thập trọng, mà Thiên Ma Đại Thủ Ấn cũng có đề thăng lớn, cũng là một trong những kình địch của hắn.
Mộ Dung Khuynh Thành vẫn đeo một tấm mạng mỏng che mặt, không ai nhìn thấy dung mạo nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngã Tư đường khác, một trận sợ hãi vang lên.
- Khỏa sáu mươi biến thành màu tím, đại đệ tử Băng Lăng của Băng Tuyệt tông quả là danh bất hư truyền, quyền này là đại cấp đỉnh giai vũ kỹ Băng Liệt quyền a!
- Ta tới ở ngã tư bên kia qua, đại đệ tử Lý Đạo Hiên của Vô Tình Tông cũng là thành tích màu tím, mà Ma Nhãn Mạc Ngôn cùng Mộ Dung Khuynh Thành cũng đều có thành tích như vậy.
- Quá cường hãn rồi, lần này bài danh trước mười hẳn là mấy cao thủ này, bọn họ đều là nhân vật đầu sỏ trong giới trẻ rồi.
- Có thể vậy, không biết người khác có thành tích thế nào?
- Thác Bạt Khổ là tử sắc!
- Hỏa Linh thái tử Nghiêm Xích Hỏa có thành tích rồi, là màu đen, hơn nữa là một kích tiện tay của hắn.
- Không phải đâu! Một kích tiện tay có thể đánh ra cực hạn Bão Nguyên cảnh, hầu như là cao thủ Tinh Cực cảnh rồi.
- Lân Vẫn tiện tay cũng là màu đen.
- Hai người màu đen, Lâm Vẫn vẫn đuổi theo sau Hỏa Linh Thái Tử, xếp hạng thi đấu lần trước của hắn là bậc năm, lần này hẳn là công kích vị trí thứ ba.
- Được rồi, có ai biết thành tích của Tư Không Thánh không?
- Không biết, vương giả huyết mạch của hắn không phải chuyện đùa, màu đen là chắc chắn rồi.
- Tìm hắn xem đi.
Trên một ngã tư gần trung ương, các đệ tử vượt qua Long Môn tam quan đều tham gia trắc tí, khiến võ giã chấn động, lúc này có một gã đệ tử Huyền Không sơn kiến nghị Tư Không Thánh:
- Đại sư huynh, những người này đều kiểm tra rồi, hay là huynh cũng ra tay một chút, miễn cho người khác cướp ngai của huynh.
- Đúng thế, đại sư huynh ra tay đi! Bằng không bọn chúng còn tưởng huynh sợ.
Tư không Thánh hừ lạnh một tiếng, ngoại trừ Nghiêm Xích Hỏa cùng Lâm Vẫn có chút cổ quái, những kẻ khác hắn không để vào mắt, mà cũng chỉ hai kẻ này có tư cách khiến hắn xuất thủ thôi, không có sức liều mạng với hắn, cũng tốt ở đây đánh ra thành tích khiến bọn chúng tuyệt vọng đi.
Khẽ phất tay, Tư Không Thánh đi tới trụ kiểm tra.
Nhất thời xung quanh lặng nhắt như tờ, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi, bọn họ muốn xem đứng hạng nhất trong Tiềm Long bảng, hậu đại của Thương Vương mạnh thế nào, qua lần kiểm tra này cũng có thể đoán định một hai....
Bộp!
Không ai nhìn thấy Tư Không Thánh ra tay, chỉ có thể thoáng thấy một đạo chưởng ảnh hình sóng chợt lóe trên hư không.
Ánh mắt mọi người đều đặt trên lỗ tinh thạch.
Một loạt hàng tinh thạch phát sáng, hai... sáu... bảy!
Hàng bảy!
Tinh thạch sáng lên ở hàng bảy tuy chỉ là một viên nhưng là sáu mốt khỏa, có thể ngang hàng với công kích của cường giả Tinh Cực cảnh, nhìn qua Tư Không Thánh còn chưa dùng toàn lực, về phần dùng bao nhiêu thực lực, không người nào biết, chỉ có trong lòng Tư Không Thánh hiểu.
Mặc kệ thế nào, thành tích sáu mốt khỏa đủ chấn động toàn bộ Nam Trác Vực, đại biểu rằng, Tư Không Thánh có thực lực chống lại cường giả Tinh Cực cảnh sơ kỳ, quả thực đáng sợ.
Dường như ôn dịch, tin tức Tư Không Thánh đánh ra thành tích sáu mối khỏa điên cuồng lan truyền, một truyền mười, mười truyền trăm, không tới nửa ngày, đại bộ phận võ giả ở Tiềm Long cổ thành đêỳ biết, không ít cao thủ trẻ tuổi nghe được tin, không khỏi cười khổ lắc đầu, vốn bọn họ còn định khiêu chiến Tư Không Thánh, biết tin này liền bỏ ý định này, quả là tự rước nhục.
- Sáu mươi mốt khỏa, đúng là rất lợi hại!
Trong viện, Diệp Trần, Từ Tĩnh, Chu Mai cùng với La Hàn Sơn đều ở đây, chung quanh còn bảy, tám gã đệ tử hạch tâm chưa đột phá tới Bão Nguyên Cảnh, bọn họ theo tầng lớp cao tầng tới đây quan sát học tập ở cuộc tranh tài lần này, mới nghe tin này, lập tức báo cho đám người Diệp Trần.
Chu Mai cười khổ:
- Sáu mươi mối khỏa là thực lực Tinh Cực cảnh sơ kỳ mới có thể đánh ra, ta chỉ có bốn tám khỏa, Từ Tĩnh sáu mươi khỏa, Diệp Trần, ngươi thành tích gì?
La Hàn Sơn thay Diệp Trần đáp:
-Diệp Trần không cần kiếm là sáu mươi khỏa, dùng kiếm thì thành tích màu đỏ, gần đạt tới màu tím.
-Diệp sư huynh thật lợi hại!
Nghe vậy, đám đệ tử hạch tâm hoảng sợ, tuy rằng Diệp Trần so ra kém Tư Không Thánh, nhưng phải biết rằng Lưu Vân Tông là cửu phẩm tông môn, không so được với lục phẩm tông môn, xuất hiện thiên tài như Diệp Trần sư huynh, có thể nói là kỳ tích, thứ gì có thể đánh vỡ quy tắc đều khiến mọi người kích động, trong lòng mỗi người kỳ thực đều giấu một hùng tâm khiêu chiến quyền uy.
- Từ sư tỷ cũng rất mạnh a! Nàng mới tu vi Bão Nguyên cảnh sơ kỳ đã có thể đánh ra thành tích sáu mươi khỏa, nếu như đạt trung kỳ, thành tích còn cao hơn nhiều.
Trong lúc nhất thời, thành tích này khiến đệ tử hạch tâm vu vẻ không gì sánh được, một sư huynh sư tỷ càng mạnh, bọn họ ra ngoài càng thấy hãnh diện, huống hồ bọn họ còn nghe một chút chuyện về khí vận, thứ tự càng cao, khí vận của cá nhân và tông môn càng mạnh, ngày sau bọn họ được khí vận tông môn bao phủ, tu luyện càng thêm thông thuận, nói không chừng đạt tới cảnh giới bản thân cũng không dám tin.
Nghe hết bàn luận của mọi người, Diệp Trầm thầm nghĩ: Cuộc tranh tài lần này thực sự là ngọa hổ tàng long, võ giả tranh mười thứ hạng đầu đều là cực hạn Bão nguyên cảnh, thuộc về hạng đỉnh cao, cũng may ta chuẩn bị không ít tuyệt chiêu đáy hòm, bằng không thật là có chút không kịp trở tay.
- Xem ai mới là người mạnh nhất dưới Tinh Cực a!
Mặc kệ là Diệp Trần sinh viên kiếp trước, hay kiếm khách Diệp Trần hiện tại, đều là một người trẻ tuổi, trong cơ thể chảy dòng máu nóng, hiện tại hắn cảm giác bản thân có chút rạo rực, tinh khí thần đều nâng cao hơn cả mức độ lúc trước.
Trung ương Tiềm Long cổ thành là một tòa kiến trúc thật lớn, đông đảo các tông môn đều ở bên trong, dẫn đầu là bảy đại lục phẩm tông môn, cũng là bảy tông môn duy nhất có đại năng Linh Hải cảnh.
- Các vị, triệu tập các người đến là vì chuyện tài phán (trọng tài), Tiềm Long tranh đấu không phải chuyện đùa, dùng bất cứ nhân tài đương thời nào của các tông môn đều không đủ để phục chúng, vì thế đã có quy định, phải chọn võ giả Tinh Cực cảnh không môn không phái, các ngươi có dị nghị gì không?
Tông chủ Huyền Không sơn đứng ở giữa bảy người, giọng nói không lớn nhưng bao phủ khắp tòa kiến trúc to lớn.
- Ta không có dị nghị gì!
- Ta cũng không!
.........
Không ai phản đối.
Phi Thiên Ma Tông tông chủ nói:
- Lần cuộc so tài lần này trước Lạc Gia Thành làm tài phán công chính liêm minh, thiết diện vô tư, lần này do hắn đảm đương là được rồi.
- Lạc lão tiền bối à? Hắn đúng là một người thiết diện vô tư, ta đồng ý.
- Như vậy là hay nhất.
Lạc Gia Thành là một vị lão giả diện mạo tầm ngoài bảy mươi, hắn cười ha ha đi ra, ôm quyền nói:
- Cảm ơn các vị đã để mắt tới Lạc Mỗ, nếu Mạc tông chủ đề cử, Lạc Mỗ đành phải cố đảm đương, đương nhiên, các vị yên tâm, cho dù đệ tử Phi Thiên Ma Tông, thua hay thắng, tuyệt không phải vì Mạc tông chủ đề cử ta, mà khiến ta cảm kích, làm rối kỷ cương.
Mạc tông chủ cười, Tiềm Long bảng cuộc so tài lần này là thần thánh trang nghiêm, đối phương nếu bao che cho đệ tử Phi Thiên Ma Tông, hắn là người đều tiên không đáp ứng, bằng không cũng không đề cử hắn làm tài phán (trọng tài).
Mỗi một cuộc tranh tài củaTiềm Long Bảng đều có một gã tài phán trưởng cùng với mười hai người tài phán, tài phán trưởng đã được chọn xong, tiếp đó đến chọn mười hai vị tài phán rồi.
Chọn tài phán có ba điểm cần lưu ý, một là chính trực, hai là tu vi cao, ba là nhãn lực cực cao.
Tài Phán trưởng Lạc Gia Thành đã qua nhiều lần làm tài phán, bản thân là võ giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, hơn nữa đối nhân xử thế thiết diện vô tư, làm tài phán trưởng là ý chung của mọi người, các tài phán khác tuy rằng không được như Lạc Gia Thành, nhưng cũng không thể quá kém, bằng không tạo thành chê cừơi, ai cũng sẽ mất mặt, nhất là bảy vị tông chủ bảy đại lục phẩm tông môn.
Dưới sự chờ mong của vạn chúng, hai ngày qua đi, đã tới buổi sáng ngày thứ ba rồi.
Ngày mới tờ mờ sáng, trong thành đã bắt đầu ồn ã, từ bầu trời nhìn xuống có thể thấy một biển người như dòng nước lũ hội tụ tới trung ương cổ thành, giống như là một dòng sông màu đen mang theo dòng chảy trúc trắc chậm rãi trôi về trung ương cổ thành.
Trong viện, toàn bộ đám người Lưu Vân tông đều ở đây.
- Hôm nay là vòng loại, dưới tình huống nắm chắc, thì tận lực không nên bại lộ ra quá nhiều thực lực chân chính biết không?
La Hành Liệt nhắc nhở ba người
- Dạ!
Ba người Diệp Trần gật đầu.
- Được rồi, không nói lời vô ích nữa, xuất phát.
Nhắc nhở như thế xảy ra ở tất cả các tông môn, mỗi lần tranh đua ở Tiềm Long Bảng tuy rằng có bảy hai danh ngạch, nhưng không ai lại không muốn tiến xa một chút, dù sao dưới tình trạng chiến đấu kịch liệt, khả năng đột phá rất cao, chuyện đến bước đường cùng phản kích cũng không phải chưa từng phát sinh.
Trung tâm cổ thành là một mảnh đất rộng bằng phẳng, bốn phía vây quanh bởi các khán đài, kéo dài ra địa phương rất xa, chỉnh thể nhìn lại như là một cái chảo sắt, đáy chảo là khu đất bẳng phẳng, còn thành chảo lại là khán đài, ngồi trong thính phòng, cúi đầu có thể đem toàn bộ cảnh tượng ở khu đất bằng thu vào tầm mắt.
- Cuộc so tài lần n ày rốt cuộc bắt đầu rồi, phải chiếm vị trí tốt trước đã.
- Mẹ, đám kia tới sớm vậy! Không ngờ còn tới trước cả chúng ta.
- Ngươi xem, bên kia không ít người đang đả tọa tu luyện, lẽ nào đêm qua đã tới, thực sự là tính sai rồi, cũng may vị trí còn lại cũng không tồi.
- Không đứng đây nói nhảm nữa! Nhanh tìm chỗ thôi!
Sóng người dũng mãnh tràn vào khán đài, khắp nơi võ giả như điên cuồng, bay vút ra xung quanh, chiếm vị trí gần trung tâm, thậm chí có người vung tay, trợn mắt tranh giành.
Nhưng chỗ này là Tiềm Long cổ thành, mọi người náo loạn cũng không dám náo quá lớn... bằng không lượng lớn võ giả Bão Nguyên cảnh tranh giành, tuyệt đối là một hồi tai nạn.
Đệ nhất thính phòng, cao thủ trẻ tuổi đủ điều kiện tham gia cuộc so tài lần này đều đứng ở đây, bầu không khí có chút trầm trọng khẩn trương.
Chu Mai liếc mắt nhìn dải đất trung tâm, nói:
-Luận võ thai này quá đơn sơ, chỉ có một khối đất bằng phẳng, luận võ thế nào đây?
Diệp Trần nói:
- Đừng nóng vội, hẳn là có bí ẩn khác.
Tần Vũ Liên đại đệ tử của Nam La tông đi tới, trên mặt mang vẻ tươi cười nói:
- Không ngại thì ta và các ngươi đứng chung nha!
Diệp Trần cười nói:
- Đương nhiên không ngại, lần trước ở Xích Cổ sa mạc, cũng là đại trưởng lão Nam La tông các ngươi giúp ta giải vây.
- Tất cả mọi người là người Thiên Phong quốc, nên giúp đỡ nhau.
Tần Vũ Liên lắc đầu nói:
- Cuộc so tài hôm nay ngọa hổ tàng long, muốn mở một đường máu không đơn giản, cũng may mục tiêu của ta không lớn, tận lực đánh bại một đối thủ đã là cực hạn rồi.
Từ Tĩnh đột nhiên nói:
- Địa hình biến đổi!
Mấy người quay mặt nhìn lại, mắt đất bắt đầu nứt ra, sau đó, dưới nền đất có mười hai tòa võ thai từ bốn phía bắt đầu trồi lên, cân xứng với nhau, tại vị trí góc võ thai, đều có một câu thạch trụ nhẵn nhụi, trên thạch trụ tỏa ra quang mang, cuối cùng hình thành một phiến quang mang lam sắc, dày chừng nắm tay, dường như là thủy tinh màu lam, đem võ thai phòng hộ bên trong.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật