Chết lâu rồi mà thi thể vẫn tản ra khí tức kinh hãi?
Diệp Trần cả kinh, đây không phải là dấu hiệu của Linh Hải Cảnh đại năng sau khi chết sao? Về phần Sinh Tử Cảnh vương giả rất khó tử vong. Trừ phi tro bụi chôn vùi, không còn hậu thế, nếu không cho dù có đánh hắn thì thịt vụn thì cũng có thể hồi phục như cũ. Lợi hại nhất chính là chỉ cần một giọt máu huyết cũng có thể trọng sinh. Hiện tại cho đến giờ vẫn chưa có một ai phát hiện ra được thi thể của một Sinh Tử Cảnh vương giả.
- Vậy ngươi vì sao không ghi là Địa giai đỉnh cấp, dù sao thì ngươi cũng không biết được phẩm cấp chính xác của nó.
Lão giả tóc xám cười khổ nói:
- Ghi là Địa giai đỉnh cấp, chẳng phải người khác sẽ nói ta là cố lộng huyền hư sao? Càng không nói đến chuyện chú ý. Mặt khác ta cũng đã cẩn thận nghiên cứu qua bản quyền pháp này thì phát hiện ra nó không có gì đặc thù cả. Không nói gạt ngươi, ngày hôm qua có một vị cường giả Tinh Cực Cảnh đến đây xem qua một lượt, rồi lắc đầu ly khai. Trước khi đi hắn còn nói cho dù là thiên cấp quyền pháp mà mất đi một nửa thì cũng vô dụng.
Diệp Trần tự định giá một lần, cảm thấy vị cường giả Tinh Cực Cảnh kia nói cũng đúng, muốn từ một nửa bản bí tịch là suy diễn ra được cả bộ thì độ khó so với việc tự sáng tạo ra bí tịch còn khó hơn. Hơn nữa suy nghĩ của mỗi người mỗi khác, muốn suy diễn võ học của người khác là điều gần như không thể.
- Mười vạn khối hạ phẩm linh thạch, nhiều hơn ta không thể mua.
Diệp Trần nhìn chằm chằm vào lão giả tóc xám.
- Tốt xấu gì cũng là bí tịch của cường giả lưu lại a!
Lão giả tóc xám đối với giá tiền này cũng không hài lòng. Diệp Trần không nói hai lời liền nhấc bước ly khai.
- Đợi một chút! Mười lăm vạn khối hạ phẩm linh thạch.
- Mười hai vạn khối!
- Được rồi, mười vạn khối! Bán cho ngươi!
Diệp Trần mỉm cười, một bên vừa giao dịch vừa nói:
- Ta mua về thuần túy để nghiên cứu, ngươi có thể mong ta làm được gì.
Lão giả tóc xám trợn tròn mắt nhìn Diệp Trần:
- Ta thấy ngươi thành tâm muốn mua nên mới bán. Những người lúc trước năm mươi vạn khối hạ phẩm linh thạch cũng đừng mơ tưởng ta bán cho.
Cất bản bí tịch vào trong Trữ Vật Linh Giới, Diệp Trần lại hướng đến quầy hàng bày bán Ngũ Nhạc Thần Quyền.
Ngũ Nhạc Thần Quyền có giá chín vạn năm ngàn khối hạ phẩm linh thạch. Dưới tình huống bình thường thì cho dù là Địa cấp trung giai quyền pháp cũng không quá tám vạn khối. Không có khả năng nhiều hơn. Nhưng nơi này là đại điện giao dịch, giá tiền là do võ giả tự mình định đoạt. Hắn muốn bán bao nhiêu là do hắn.
Thuận lợi giao dịch, Diệp Trần lấy linh thạch ra mua Ngũ Nhạc Thần Quyền. Sau khi rời khởi đại điện giao dịch, Diệp Trần dự tính đi vào phòng tu luyện.
Ba ngày sau.
Giữa trưa.
Diệp Trần cố ý thay đổi trang phục rồi lặng lẽ đi đến cửa thành.
- Ha ha! Người vừa đến Vũ Thành là ta đã biết. Muốn lén lút ly khai sao?
Ở lầu hai một quán rượu gần đó, Nguyên Tông Bác nhe răng cười lớn.
Bên cạnh hắn còn có bốn người ngồi cùng bán. Bên trái chính là Kim tiên sinh, ba người còn lại dáng người bưu hãn, lưng hùm vai dấu, đều là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ.
- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn chúng ta đối phó với hạng người nào. Chỉ là một tiểu tử Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà cũng phải khua chiêng gõ mõ vậy sao?
- Nhị đệ nói không sai, Nguyên Tông Bác, ngươi làm cái quỷ gì thì làm nhưng ta nói cho ngươi biết nếu như không có thu hoạch gì thì ba huynh đệ chúng ta sẽ hỏi tội ngươi trước tiên.
Trong lòng Nguyên Tông Bác vô cùng tức giận, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Lúc trước ta nhất thời không cẩn thận bị hắn ám toán. Nhưng cũng không thể khinh thường hắn, khinh công của hắn rất lợi hại. Kim tiên sinh có thể làm chứng.
Kim tiên sinh mỉm cười nói:
- Nguyên huynh nói rất đúng. Hắn nắm giữ một môn khinh công vô cùng lợi hại, có thể phân ra chân khí tàn ảnh mê hoặc đối phương.
- Phân ra chân khí tàn ảnh. Đúng là rất khó chơi. Bất quá hai ngươi các ngươi chả nhẽ đều chủ quan, nếu không hai đánh một thế nào lại để cho hắn chạy thoát.
Nguyên Tông Bác xấu hổ, hắn và Kim tiên sinh bị thương cũng không có nói cho ba người bọn họ biết, bằng không chẳng phải vạch áo cho người xem lưng sao.
- Xác thực ta cũng Kim tiên sinh đều coi thường hắn. Lần này gọi các ngươi đến chính là để đề phòng hắn chạy trốn. Mặt khác những đồ vật trên người hắn đều quy cho các ngươi. Ta chỉ muốn một thanh hạ phẩm bảo kiếm mà lần trước hắn đoạt của ta mà thôi.
- Tiểu tử này tuổi còn trẻ nhưng đã có tu vi Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Trên người hắn hẳn là có không ít đồ tốt. hi vọng đừng để cho chúng ta thất vọng.
Ra khỏi Vũ Thành, Diệp Trần liền phi hành về phía khu rừng. Không cần quay đầu lại nhìn hắn cũng biết đám người Nguyên Tông Bác hiện đang theo sau mình. Dù sao thì khi bản thân hắn ra khỏi Vũ Thành, đám người Nguyên Tông Bác mới yên tâm tập kích, không cần lo lắng gì cả.
- Đến đây đi! Rất nhanh các ngươi sẽ hối hận.
Đi về phía trước, Diệp Trần vận dụng linh hồn lực để quan sát, nhờ đó mà biết rõ được vị trí của năm người. Nguyên Tông Bác cùng Kim tiên sinh vẫn như cũ, thực lực không có tăng tiến bao nhiêu. Ba người mới gia nhập cũng không khiến cho Diệp Trần cảm thấy nguy hiểm. Đơn giản mà nói ba người bọn họ không bằng Nguyên Tông Bác cùng Kim tiên sinh. Với thực lực của Diệp Trần lúc này thì việc đối phó với năm gã võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ vô cùng đơn giản. Nhưng cái khó là làm sao phải lưu bọn họ lại được thì cần phải lên kế hoạch.
Vèo!
Thân ảnh kéo dài, Diệp Trần nhanh chóng phi hành vào sâu bên trong thâm uyên, rất nhanh không rõ tung tích.
- Mau đuổi theo, ngàn vạn lần đừng cho hắn chạy thoát.
Nguyên Tông Bác khẩn trương, hắn hận Diệp Trần thấu xương, nếu không thể tự tay giết chết hắn thì sau này việc tu luyện có ảnh hưởng rất lớn.
Lão đại Lang Đầu Sơn nói:
- Trọng lực trong Huyền Trọng Sơn mạch vô cùng lớn, bằng vào tu vi Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ của hắn làm sao chạy thoát được?
Năm người phân thành hai đội hình, theo hai hướng phi hành vào bên trong thâm uyên.
Sâu bên trong khu rừng, bởi vì trọng lực lớn mà cây cối ở đây cùng với ngoại giới giống nhau, cũng không có xuất hiện một cây đại thụ nào cao tới trời xanh. Tuyệt đại đa số cây cối ở đây đều cao không quá mười trượng nhưng độ thô thì hết sức kinh người, ước chừng hơn mười người ôm mới hết. Cành lá rậm rạp của cây cối nơi đây che phủ toàn bộ bầu trời. Từ bên ngoài nhìn vào cũng không phát hiện ra điều gì.
- Nơi này rất tốt!
Diệp Trần cố ý giảm tốc độ. Vận dụng linh hồn lực cảm ứng vị trí của năm người sau đó lại tiếp tục chui vào trong rừng sâu.
Nguyên Tông Bác đại hận:
- Hảo! Tiểu tử giảo hoạt!
Kim tiên sinh cười nói:
- Phiến rừng rậm này không lớn lắm, hắn có mệnh đi vào nhưng không có mệnh đi ra.
- Đúng vậy, ba huynh đệ Lang Đầu Sơn chúng ta trà trộn vào trong rừng, hoàn cảnh càng phức tạp càng có lợi đối với chúng ta. Vốn còn đang nghĩ cách làm sao giết hắn, thì hắn lại chạy đến phiến rừng cây này. Vậy là tốt rồi cùng với hắn chơi đùa, các ngươi không biết trò chơi săn con mồi rất thú vị sao?
Nghe vậy, Nguyên Tông Bác cảm thấy hơi dao động, hắn thầm nghĩ: 'xem ra ta cẩn thận quá mức, tiểu tử kia lần trước có thể thắng ta là vì ta quá sơ ý nên mới bị đối phương ám toán một lần. Hôm nay ta không có khả năng mắc lừa lần nữa, cộng thêm việc Kim tiên sinh cùng ba huynh đệ Lang Đầu Sơn cao tay như vậy, việc bắt giết đối phương tựa hồ nắm chắc. Bản thân mình cũng không cần sốt ruột.
Bá! Bá! Bá! Bá! Đây này!
Tốc độ của năm người không giản, trực tiếp chui vào sâu trong rừng cây.
- Trước tiên phải khiến cho bọn hắn phân tán rồi sau đó mới tính. Năm người ở cùng một chỗ, bọn họ lại có thêm cơ hội chạy trốn.
Diệp Trần không sợ Nguyên Tông Bác liên thủ cùng với bốn người kia. Cái hắn sợ là khi bại lộ thực lực, địch nhân biết không địch lại thì bỏ chạy. Mà khinh công của hắn cũng không thể cùng lúc đuổi theo năm người. Đuổi giết một người đã là cực hạn, việc diệt toàn bộ năm người bọn họ cũng không thực thế.
Thân hình khẽ động, Diệp Trần phân ra một đạo chân khí tàn ảnh, cùng với chân thân phối hợp một trái một phải phân ra chạy vào rừng sâu.
Nguyên Tông Bác sững sờ, trong rừng cây quá mức âm u, cộng thêm việc Diệp Trần ra tay quá nhanh, căn bản không thể phân biệt rõ thật giả.
- Nguyên huynh, ba huynh đệ Lang Đầu Sơn chúng ta hướng tới một bên truy đuổi, người cùng Kim tiên sinh truy theo hướng còn lại. Có động tĩnh gì mọi người ngay lập tức tụ hợp. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Lão đại Lang Đầu Sơn nói.
Kim tiên sinh gật đầu:
- Phiến rừng rậm này cũng chỉ có diện tích mười dặm, nếu như phát sinh chiến đấu hai bên vẫn có thể cảm ứng được. Có lẽ không có khả năng xuất hiện khả năng không may.
- Tốt! Chúng ta triển khai ngay!
Nguyên Tông Bác ngẫm lại cũng đúng, cùng Kim tiên sinh hướng tới bên phải truy đuổi.
Ba huynh đệ Lang Đầu Sơn nhìn nhau cười cười.
- Đại ca, nhị ca. Nguyên Tông bác cùng Kim tiên sinh rất coi trọng đối phương, như vậy trên người đối phương khẳng định có bảo vật. Chúng ta cần gì cùng bọn họ liên thủ, trực tiếp giết người cướp Trữ Vật Linh Giới là được.
- Ha ha! Tam đệ có cách nghĩ giống ta, Lang Đầu Sơn huynh đệ chúng ta như hình với bóng. Nguyên Tông Bác cùng Kim tiên sinh cũng không dám gây sự với chúng ta.
- Hắn dám, nếu không phải cố kỵ Kim tiên sinh cùng hắn là một đám, thì chúng ta cũng xử hắn luôn.
- Cơ hội chưa hắn là không có, trước tiên đuổi theo tên tiểu tử kia rồi nói sau.
- Việc này không nên chậm trễ, đi!
Ba người tâm tình thống khoái chạy về bên trái truy đuổi.
Rừng cây tuy không lớn nhưng vì cây cối quá to nên không cách nào đem tốc độ tăng lên tới cực hạn. Ba người nối đuôi nhau vượt qua trùng trùng điệp điệp chướng ngại vật đuổi sát sau lưng Diệp Trần:
- Tiểu tử, chạy đi đâu!
Lão Tam trong đám huynh đệ Lam Đầu Sơn lấy ra một thanh đoản kiếm phi tới đuổi theo Diệp Trần. Tốc độ thanh đoản kiếm nhanh chư chớp xuyên qua cây cối đánh trúng thân thể Diệp Trần.
Phanh!
Thân ảnh Diệp Trần bị nghiền nát, tiêu tán không thấy đâu.
- Nguyên lai là giả, vận khí thực xui xẻo, hướng Nguyên Tông Bác cùng Kim tiên sinh đuổi theo chắc chắn là chân thân.
Lão Nhị Lang Đầu Sơn thất vọng nói.
- Nhị ca!
- Nhị đệ!
Lão đại cùng lão tam hoảng sợ nhìn về phía lão nhị Lang Đầu Sơn ở sau lưng.
Bên trong rừng cây rậm rạp một vòng kiếm quang không nhanh không chậm đâm tới xuyên qua hậu tâm của lão nhị.
- Giết nhị đệ ta, ta muốn ngươi chết!
Lão đại Lang Đầu Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay cơ bắp phình ra, tiếng xương cốt kêu lách cách vang lên. Ngay sau đó chân trái hắn bước lên một bước tung ra một quyền lăng không hướng tới nơi xuất hiện kiếm quang.
Một quyền mãnh liệt vô cùng, quyền kình chưa tới, quyền phong đã đến rồi. Không khí trong nháy mắt bị tan vỡ, hình thành một luồng sóng trong suốt.
Rắc!
Một đại thụ hai mươi người ôm mới hết bị một quyền này đánh cho tan tác, gốc rễ cũng bật khỏi mặt đất. Hiển nhiên quyền kình này ẩn chứa lực lượng vô cùng bá đạo.
- Thứ hai!
Diệp Trần xuất hiện phía sau lão đại Lang Đầu Sơn, một kiếm nhanh chóng đâm tới.
- Thật nhanh!
Đâu là ý nghĩ duy nhất trong đầu lão đại.
Một kiếm phong hầu, Diệp Trần đưa mắt hình lão tam Lang Đầu Sơn.
Lão tam Lang Đầu Sơn thần sắc biến hoá. Trước đó là phẫn nộ, sau là ngạc nhiên. Cuối cùng là hoảng sợ. Trong đầu hắn không thể tưởng tượng được kết quả lại như thế này. Lúc này hắn chỉ muốn chạy trốn, phải chạy trốn thật xa, đối phương thật đáng sợ, chẳng những một kiếm đánh chết nhị ca mà còn chính diện đánh chết đại ca. Tốc độ xuất kiếm cực nhanh quả thực từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp qua người nào có tốc độ xuất kiếm như vậy.
- Quỷ ảnh bộ!
Lão tam Lang Đầu Sơn lợi hại nhất không phải vũ kỹ mà là khinh công, cái môn Quỷ Ảnh Bộ này là bí tịch Địa cấp trung giai, dựa vào nó ba huynh đệ bọn hắn mới có thể làm việc thuận lới. Với khinh công lợi hại, hắn có thể đơn giản vây giết những võ giả độc hành bình thường.
Giờ phút này hắn liều lĩnh thi triển ra Quỷ Ảnh Bộ, thân ảnh quỷ mị phiêu hốt lập loè trong rừng cây rậm rạp. Trong nháy mắt đã chạy thoát trăm mét.
- Muốn so khinh công với ta!
Diệp Trần nhún chân hoá thành một đạo ảo ảnh đuổi theo. Kết hợp với việc những đại thụ to lớn khiến cho thân ảnh của hắn biến mất không thế đâu.
Bên tai vang lên kình phong vù vù, lão tam thầm thở dài, cuối cùng cũng chạy thoát. Quỷ Ảnh Bộ không hổ là Địa cấp trung giai, trong hoàn cảnh càng phức tạp thì càng như cá gặp nước, không hề có trở ngại. Chỉ là cái chết của lão đại cùng lão nhị khiến cho hắn sầu thảm, nhưng rất nhanh lão tam lấy lại được tinh thần. Hắn thề lần này trở về Vũ Thành cho dù tán gia bại sản cũng phải mướn cao thủ giết chết Diệp Trần.
Phanh!
Bỗng nhiên đại thụ phía trước rung rung rồi lá rơi lả tả đầy trời.
- Chạy!
Lão tam hoảng hốt, thay đổi lộ tuyến.
- Không chạy được đâu!
Lá rụng bị chân khí hộ thể bắn ra, thân hình Diệp Trần phiêu hốt bất định, kiếm trong tay xuất ra rồi lại thu vào tựa như độc xà tràn ngập sát niệm.
- Nếu chết thì mọi người cùng chết!
Lão tam chứng kiến kiếm pháp của Diệp Trần, biết rằng bản thân khó thoát. Hắn dứt khoát không có trốn tránh, xoay người giơ tay lên thì kiếm quang xuyên thủng người thành tổ ong.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật