- Trước mắt không quản nhiều như vậy làm gì, điều dưỡng trước đã.
Xua tan tạp niệm Diệp Trần ăn vào một viên đan dược trị thương, nhắm mắt ngồi xuống.
Trong núi không ngày tháng.
Thời gian hơn mười ngày nháy mắt đã qua đi
Ngày hôm đó, Diệp Trần lại lần nữa mở mắt ra, tinh quang lợi hại lóe lên rồi biến mất, tựa như kiếm quang kiếm khí của kiếm khách vậy, phong mang bức người.
- Ta đoán không có sai, chỉ có chiến đấu mới có thể tiến bộ nhanh hơn thôi.
Điều dưỡng gần nữa tháng, tu vi của Diệp Trần đã được củng cố triệt để, cách Bão Nguyên Cảnh trung kỳ chỉ vẻn vẹn một bước ngắn. Trừ việc đó ra, Thái Huyền chân khí vẫn một mực không có động tĩnh gì rốt cục cũng rục rịch, có xu thế đột phá đến đệ thập trọng, có thể nói là đang tiến nhanh.
- Rèn sắt khi còn nóng, dứt khoát ở lại chỗ này đột phá đến đệ thập trọng đi.
Trong mắt hiện lên thần sắc kiên quyết, Diệp Trần đứng người đi ra khỏi nửa sơn động bị phong bế, sau khi hít thở không khí một chút lại quay vào trong sơn động, cửa động bị triệt để phong kín. Từ ngoài nhìn vào chỉ sợ sẽ cho rằng ở đây không có gì cả, chỉ có một đống loạn thạch và rất nhiều cỏ dại, ai cũng sẽ không chú ý đến ở sau loạn thạch còn có sơn động, trong sơn động có người đang bế quan tu luyện.
Nuốt vào ba loại đan dược Tinh Khí Thân, bởi vì không phải tu luyện chân khí nên Diệp Trần cũng không cần vận dụng Hạ phẩm linh thạch để luyện hóa linh thạch nguyên khí trong đó.
Thái Huyền chân khí men theo lộ tuyến kinh mạch chỉ Thái Huyền Công mới có chậm chạp mà hữu lực vận chuyển, mỗi một vòng tuần hoàn, Diệp Trần đều cảm giác được đã luyện hóa được một tia chân khí tạp chât, cách đệ thập trọng càng gần thêm một phần.
Đê tam thập lục Đại Chu thiên qua đi
Đệ thất thập nhị Đại Chu thiên tuần hoàn.
Đệ tam bách lục thập Đại Chu thiên.
Thẳng đến khi kinh mạch ẩn ẩn có sự đau đớn thì Diệp Trần mới đình chỉ vận chuyển chân khí, ngồi nguyên tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, không động đậy chút mảy may.
Cơ thể tự đã có công năng chữa trị, công năng chữa trị của võ giả còn hơn xa người bình thường, kinh mạch theo tu vi tăng lên, trình độ cứng cỏi cũng dần gia tăng. Nghe nói đạt đến cấp độ Tinh Cực Cảnh có thể vận chuyển chân nguyên liên tục trong một tháng cũng không bị tổn thương kinh mạch. Mà đạt đến Linh Hải Cảnh, thời gian vận chuyển cũng phải được gia tăng gấp bội, đủ để vận hành một năm. Về phần tình huống của cấp độ Sinh Tử Cảnh thế nào thì người thường không thể nào lý giải được. Diệp Trần cũng không minh bạch việc tu luyện của vương giả Sinh Tử Cảnh có phải là độc nhất vô nhị không nữa.
Đợi kinh mạch rất nhanh hồi phục đến mức không sai biệt lắm, Diệp Trần lại tiếp tục vận chuyển Thái Huyền chân khí.
Ba loại đan dược Tinh Khí Thần tiêu hao từng miếng một, thời gian cũng theo đó trôi qua từng ngày.
Cỏ dại bên ngoài đã dần trở nên héo rũ, có một tầng băng sương bao trùm ở phía trên nó, nguyên lai Hắc Long đế quốc đã đến mùa đông, vạn vật đìu hiu.
Một gã tiều phu đi tới từ sơn đạo, trên vai vác một đầu lợn rừng lớn.
Đại Dã Trư là nhị cấp yêu thú, gọi là Xích Mục Chiến Trư, võ giả Luyện Khí Cảnh bảy tám tầng cũng không phải là đối thủ của nó. Người tiều phu này có thể săn giết Xích Mục Chiến Trư, tu vi chỉ sợ đã ngoài Luyện Khí cảnh tầng tám.
"Dưới Luyện Khí Cảnh tầng năm chỉ là người bình thường, ta cũng được xem như cao thủ số một trong thôn rồi. " Tự âm thầm đắc ý một phen, tiều phu tìm một nơi loạn thạch chồng chất ngồi xuống
"Ân! Thiên Địa nguyên khí ở đây cổ quái thật, sao lại giống như là chui vào trong động vậy. "
Với tư cách là võ giả Luyện Khí cảnh, tiều phu cũng không xa lạ gì với Thiên Địa nguyên khí, nội tâm thầm nghĩ đến một khả năng, bên trong đống loạn thạch có gì đấy mê hoặc, nói không chừng là có một gốc linh thảo đang sinh trưởng ấy chứ.
Linh thảo tự động hấp thu Thiên Địa nguyên khí có giá trị cực cao, bán được mấy ngàn lượng mấy vạn lượng hoàng kim cũng không phải nói chơi, nếu có là vật có thể tăng trưởng tu vi thì càng kinh người hơn nữa.
Nhất thời trong lòng tiều phu liền ngứa ngáy khó chịu, hắn cũng muốn trở thành võ giả Ngưng Chân Cảnh, lưu lạc ở bên ngoài, nhưng tuổi của hắn quá lớn, trong vòng mười năm cũng không có khả năng này, nhưng nếu có linh thảo tăng trưởng tu vi thì hết thảy không phải là vấn đề nữa.
Nghĩ liền làm, tiều phu thả Xích Mục Chiến Trư xuống, bắt đầu chuyển các tảng đá.
Chuyển được một nữa, tiều phu liền lui về sau mấy bước, trong khe đá rõ ràng có ánh sáng màu lam chói mắt thẩm thấu ra, một tia, từng đạo, ánh sáng màu lam tràn ngập, khí cơ bức nhân khiến tiêu phu lạnh cả người, tóc gáy dựng đứng lên, so với yêu thú cấp bốn hắn từng nhìn thấy từ phía xa thì còn khủng bố hơn gấp mấy lần.
Ông!
Không khí chấn động, có những cơn sóng nhàn nhạt khuếch tán ra, băng sương trên mặt đất theo đó rạn nứt, biến thành một mảnh bằng đào, bằng đào bị nghiền nát, hóa thành sương trắng, sương trắng bị thổi tan, lan ra tứ phương, rồi sau đó đống loạn thạch chỉ còn lại một nửa bắt đầu lắc lư, phát ra thanh âm rầm rầm.
Thấy một màn như vậy, áp lực vô hình liền nổi lên trong lòng tiêu phu.
- Cổ quái! Hay là cứ lui ra trước đã rồi nói sau.
Nâng Xích Mục Chiến Trư lên, tiều phu lui về sau mấy chục bước, nhảy đến một chỗ cao, sau đó chợt trốn đằng sau cự thạch, không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm vào đống loạn thạch chồng chất.
Oanh!
Ánh sáng màu lam nổ tung, gần trăm khối cự thạch phảng phất như gặp phải phong bạo đáng sợ, thoáng cái đã bị thổi bay đến bốn phương tám hương
- Nguy hiểm!
Sắc mắt tiều phu trắng bệch, ném Xích Mục Chiến Trư sau đó ngã phục xuống đất.
Ở nơi cao như gặp phải địa chấn, kịch liệt lắc lư, từ phía sơn động nhìn sang thì có thể thấy ở nơi cao kia giờ thủng lỗ chỗ, không khá hơn tổ ong là mấy, có thể không ngã xuống hoàn toàn là do ở bên trong ẩn chứa rất nhiều quặng sắt, chỉ là trước kia không có người nào phát hiện ra thôi.
Thật lâu, tiều phu bò lên từ mặt đất, thấy chỗ cao kia suýt nữa thì sập nên không khỏi hoảng sợ, ánh mắt liền rơi vào vị trí loạn thạch chồng chất.
Loạn thạch chồng chất dĩ nhiên biến mất không còn chút gì nữa, xuất hiện trong tầm mắt là một sơn động đen kịt, không khí bên ngoài sơn động giờ đang nhộn nhạo gợn sóng.
BA~! BA~! BA~! BA~!
Tiếng bước chân vang lên, một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra.
- Thái Huyền Công rốt cục cũng đạt đến đệ thập trọng rồi, chất lượng chân khí quả nhiên rất tốt.
Bóng người đúng là Diệp Trần, hắn bế quan tu luyện trong sơn động, cuối cũng cũng đưa Thái Huyền Công lên đến đệ thập trọng. Thái Huyền chân khí quả nhiên đặc biệt cường đại, so với đệ cửu trọng thì không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần. Diệp Trần bắt đầu hoài nghi, Thái Huyền Công này thật là công pháp Địa cấp trung giai sao? Vì sao so với công pháp Địa cấp trung giai tầm thường lại mạnh hơn nhiều như vậy, cho dù là mặt hàng đính tiêm cũng không nên có chất lượng chân khí như vậy mới phải chứ.
Vung tay lên, đống đất đá vụn chồng chất trên mặt đất bên cạnh liền bị hóa thành bột phấn, Diệp Trần nhìn về phía tiều phu
- Vừa rồi không làm ngươi bị thương chứ.
Rõ ràng lại có ngươi tu luyện bên trong, tu vi người này nhất định là rất khủng bố.
Tiều phu cà lăm mà nói:
- Không... Không có, quấy rầy ngươi tu luyện rồi, ta rời đi ngay đây, ngàn vạn lần đừng giết ta...
Tiều phu mặc dù chưa từng ra ngoài lưu lạc, nhưng đã từng nghe một ít võ giả qua đường nói qua, võ giả cao cấp kiêng kị nhất là có người quấy rầy bọn hắn tu luyện, một khi nhằm đúng lúc bọn hắn không thoải mái, thì sẽ nổi ý định muốn giết người, không lưu tình chút nào. Vẻ mặt của đối phương hòa khí, không phải là dấu hiệu giết người đấy chứ?
Diệp Trần cười cười
- Nếu là mấy ngày trước, ta nói không chừng sẽ rất tức giận, nhưng giờ thì không tính là quấy rầy ta đâu.
Những lời này của Diệp Trần cũng không phải nói cho vui, mấy ngày hôm trước chính là cơ hội đột phá của hắn, nếu bị người khác cắt ngang thì tuy là không thể nào giết người, nhưng nhất định sẽ sinh khí, về phần hậu quả khi tức giận thì chính hắn cũng không biết nữa.
- A! Vậy là tốt rồi.
Tiều phu vỗ vỗ lồng ngực, bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh.
- Đúng rồi, ngươi là tiều phu ở gần đây sao?
Tiều phu gật gật đầu.
- Nhà của ta ở Hoài Dương Thôn cách đây hơn hai mươi dặm, cũng không xa nơi đây lắm, lúc bình thường ta đều đến đây để đi săn, sau đó chia thịt cho mọi người trong thôn.
- Chia cho người trong thôn!
Diệp Trần cười cười, hắn nhìn ra tu vi của tiều phu là Luyện Khí Cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, phóng ra bên ngoài chỉ là người bình thường ở tầng đáy, nhưng đặt ở trong một cái thôn thì cũng được cho cao thủ rồi, cũng không phải mỗi người đều có cơ hội tu luyện công pháp.
- Ta cũng đang muốn xuống núi, cùng đi thôi!
Thân hình lóe lên, Diệp Trần xuật hiện ở trên sơn đạo.
- Tốt, a, chờ ta một chút.
Nâng Xích Mục Chiến Trư lên, tiều phu vận đủ cước lực theo sát sau lưng Diệp Trần, có thể cùng trò chuyện với một vị võ giả cường đại, dù là cùng đi đường, đối với hắn cũng đã là chuyện đáng quý rồi, nếu để cho người trong thôn biết thì nhất định sẽ càng sùng bái hắn hơn. Phải biết rằng võ giả lợi hại nhất người trong thôn gặp phải chẳng qua là một gã võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kỳ thôi, về mặt khí thế thì xa xa còn kém Diệp Trần, ngay cả một phần mười của hắn cũng không bằng.
Núi cũng không cao lắm, hai người rất nhanh đi đến chân núi.
Diệp Trần đang muốn cáo từ, lông mày bỗng nhiên nhíu lại.
- Sao vậy?
Tiều phu có chút phiền muộn, hắn biết rõ Diệp Trần muốn rời đi.
Diệp Trần ngưng trọng nói:
- Yêu khí rất mãnh liệt, phô thiên cái địa, không giống như chỉ có một đầu yêu thú, dường như là rất nhiều yêu thú tụ lại cùng một chỗ.
- Rất nhiêu yêu thú?
Tiều phu sửng sốt một chút, chợt thất kinh nói:
- Đây không phải là Thú Triều sao? Chẳng lẽ mùa đông năm nay thật sự có Thú Triều.
Diệp Trần nhìn về phía hắn
- Ngươi biết có chuyện gì xảy ra sao?
Tiều phu lắc đầu, lại gật gật đầu
- Hai tháng trước, có một gã võ giả đi ngang qua nói với ta một câu, mùa đông năm nay sẽ có một lượng lớn yêu thú qua lại, bảo ta mau chạy đến nội thành đi, nếu không thì khó giữ được tính mạng. Lúc ấy ta còn tưởng rằng đối phương nói giỡn, ở trong vòng ngàn dặm quanh đây, Thú Triều đã 300 năm không phát sinh rồi, giờ sao có thể xảy ra được.
- Hắn nói không sai, Thú Triều thật sự đã đến.
Diệp Trần nhìn lên bầu trời, chẳng biết từ lúc nào sắc trời trong sáng đã trở nên tối nhạt, có khí lưu màu xám xoay quanh, hình thành nên một mảng mây đen lớn, che khuất cả bầu trời, đang di chuyện cực nhanh về phía bên này, cỗ khí thế kinh khủng kia khiến ngay cả Diệp Trần cũng phải âm thầm kinh hãi.
- Không tốt, ở trong thôn đều là người bình thường, để ta đi báo cho bọn hắn.
- Tốc độ của ngươi quá chậm, để ta mang ngươi đi một đoạn
Tay phải nắm lấy bả vai tiều phu, Diệp Trần triển khai thân hình, bay vút ra ngoài giống như một con chim to, mở miệng nói:
- Ngươi chỉ phương hướng cho ta
- Cảm ơn, đi bên này.
Tiều phu thập phần cảm kích, đối phương rõ ràng là võ giả cao cấp lại không chút kiêu ngạo, không giống chút nào với võ giả cao cấp trong ấn tượng của hắn cả.
Diệp Trần không nghĩ quá nhiều, đi vào thế giới này hắn đã sớm biết đạo lý cường giả vi tôn, nhưng thực chất ở bên trong vẫn còn lạc ấn của thế giới kia. Gặp được người cần được trợ giúp, mà hắn lại có năng lực thì quyết không từ chối, nếu không thân là cường giả cũng có ý nghĩa gì chứ.
Tốc độ Diệp Trần nhanh thế nào chứ, mới qua mười mấy lần nháy mắt đã lướt đến hơn mười dặm bên ngoài.
- Ân! Trên bầu trời có một lượng lớn linh thú kìa.
Thú Triều là chuyện phát sinh thường xuyên trên Chân Linh đại lục, về phần tại sao lại sinh ra Thú Triều thì không ai nói rõ được cả, chỉ biết là trong một đoạn thời gian nào đó sẽ có một nơi yêu thú điên cuồng tụ tập, hướng đến nơi ở của nhân loại mà công kích, yêu thú cách đó gần nhất không thể nghi ngờ là đến nhanh nhất, trong đó đặc biệt có yêu thú phi hành là có tộc độ nhanh nhất, lực sát thương mạnh nhất, là yêu thú giết nhiều người nhất trong đợt đầu tiên.
- Nó đã đến rồi.
Tiều phu ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời cách đó không xa là một mảnh đông nghịt, trong đó Tam cấp yêu thú Xích Luyện Điểu, Huyết Ô Nha, Hỏa Liệt Điểu, Tứ cấp yêu thú Song Đầu Điểu, Tứ Trảo Ưng, Phi Tích Dịch, Ngũ cấp yêu thú Quỷ Điêu, Sáp Sí Yêu Lang, rất nhiều nhiều nữa... Bất luận một đầu yêu thú nào trong số đó cũng có thể xe hắn thành phấn vụn, không có bất kì lực ngăn cản nào
- Phong Quyển Tàn Vân!
Tinh Ngân Kiếm xuất hiện trên tay, Diệp Trần chém một kiếm về phương vị có yêu thú tập trung đông nhất.
Sau một khắc!
Phong Long Quyển pha lấy chân khí càn quét đi qua, kiếm khí thuận theo đó bắn ra, bất kể là Tam cấp phi hành yêu thú, Tứ cấp phi hành yêu thú hoặc là Ngũ cấp phi hành yêu thú đều nhao nhao rơi xuống từ trên không, giống như có một cơn mưa to đông nghịt rơi xuống vậy.
- Một kiếm giết chết mấy chục đầu phi hành yêu thú!
Con mắt tiều phu trừng lớn, hắn vốn tưởng rằng tu vi Diệp Trần chính là Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ, có thể chống lại Ngũ cấp yêu thú bình thường, hiện giờ xem ra ngay cả Lục cấp yêu thú cũng không nhất định là đối thủ của hắn. Chỉ là đối phương thoạt nhìn vẫn còn trẻ tuổi như vậy, không khác lắm với cháu của hắn.
Kỳ thật hắn đoán cũng không sai lắm, tu vi của Diệp Trần cũng không tăng trưởng bao nhiêu, bất quá thân có chút thành tựu kiếm ý, hơn nữa đệ thập trọng Thái Huyền Công, sức chiến đấu của Diệp Trần hiện giờ đã không khác lắm với võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ lâu năm. Lúc này nếu Kim tiên sinh hoặc là Nguyên Tông Bác một mình đại chiến với hắn, hắn có bảy thành nắm chắc có thể đánh bị thương đối phương, hai thành nắm chắc đánh chết triệt để.
Rống!
Một thân ảnh sau lưng mọc lên hai cánh, mọc ra ưng trảo cực lớn xông tới chỗ hai người, tốc độ vượt qua cả tốc độ âm thanh, còn trên cả Diệp Trần.
- Không tốt, là Lục cấp yêu thú Ưng Hổ Thú!
Trong thành, trăm lượng hoàng kim liền có thể mua được một bản yêu thú đồ giám sơ cấp, trong đó có cả Lục cấp yêu thú vừa đến. Ưng Hổ Thú đúng là một trong số đó, thực lực có thể xếp hơn một trăm con, tiều phu đã từng mua qua một bản trân tàng trong nhà.
Diệp Trần cũng không để ý lắm, so sánh với Âm Phong Lang thì đầu Ưng Hổ Thú quá yếu, phân biệt từ khí tức thì tương đương với võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ bình thường thôi.
- Thái Thượng Kinh Vân!
Một kiếm quét ngang, lôi đình nổ vang.
Phốc phốc!
Ưng Hổ Thú tới cũng nhanh, chết cũng không kém, đầu bị kiếm khí bổ ra hai nửa.
- Cứ như vậy bị giết rồi.
Tiều phu há to mồm.
Chỉ qua chốc lát, hai ngươi đã đến trong thôn.
- Thú Triều đã tới, mọi người mau đến nội thành đi.
Thân thể rơi xuống đất, tiêu phu căng cổ họng, vận chân khí hô lớn.
- Cái gì, Thú Triều đến rồi!
- Sao có thể? Ở chỗ chúng ta đã 300 năm không có sinh ra Thú Triều rồi, Cao đại ca, người không nói đùa đấy chứ!
- Ân, tuy ngươi là đệ nhất cao thủ trong thôn chúng ta, nhưng cũng không thể làm chúng ta sợ đâu đấy.
Nghe vậy, những thanh niên khí huyết tràn đầy lộ ra vẻ không tin tưởng.
Một kiếm chém vỡ sườn đất nhỏ bên ngoài thôn, thanh âm Diệp Trần lạnh lùng nói:
- Không muốn chết thì mau đến nội thành đi, đợi thêm một lát nữa muốn đi cũng không đi được.
- Võ giả cao cấp?
Thôn dân chạy ra khỏi nhà hoảng sợ.
Thôn trưởng là một lão giả xanh xao, hắn lớn tiếng nói:
- Võ giả cao cấp sẽ không gạt chúng ta đâu, mọi người nhanh đến nội thành, những thứ không cần thiết đều vứt lại đi, chỉ mang theo trên người chút ít lương khô và vài thứ đáng giá thôi.
Các thôn dân hét lên một tiếng, nhao nhao quay lại nhà mình thu dọn đồ đạc, nhất thời thanh âm la to, tiếng tiểu hài tử khóc nóc ầm ỹ, thanh âm lục tung đan vào cùng một chỗ khiến cho hào khí lộ ra càng thêm trầm trọng.
Đứng trên bức tường vây quanh thôn xóm, Diệp Trần nhíu mày.
Phương xa, phi hành yêu thú đông nghịt đánh tới bên này, số lượng rất nhiều, lấy lực lượng một người của hắn căn bản không thể nào bảo hộ nhiều người như vậy được. Hơn nữa Thú Triều này chỉ là một chút ít yêu thú giai đoạn đầu thôi, thời gian kéo càng dài, yêu thú càng nhiều. Đến lúc đó không phải dùng hàng nghìn để tính toán, mà là vạn, mười vạn, thậm chí trăm vạn, một thôn trấn tuyệt đối không thể nào ngăn cản được, chỉ có thành trì lớn mới có thể duy trì trong chốc lát, về phần được bao lâu thì còn phải xem là Thú Triều loại nhỏ hay là loại trung. Thú Triều loại nhỏ bình thường sẽ không xuất hiện thất cấp yêu thú, Thú Triều cỡ trung thì thất cấp yêu thú sẽ xuất động từng con một, phải là cường giả Tinh Cực Cảnh mới có thể chống lại được, lấy tu vi của hắn có thể giữ được tính mạng đã là không tệ rồi.
Về phần Thú Triều cỡ lớn, Diệp Trần không dám nghĩ đến, bởi vì Thú Triều cỡ lớn một khi được sinh ra, Hoàng Thành cũng chưa hẳn có thể thủ được, đến lúc đó chính là tai nạn của nhân loại.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy, -...
Đút ba miếng đan dược lập tức bổ sung chân khí vào miệng, hai tay Diệp Trần năm Tinh Ngân Kiếm, liên tiếp thi triển ra mấy lần Phong Quyển Tàn Vân.
Từng đạo Phong Long Quyển được sinh ra, đánh về phía phi hành yêu thú ở phương xa.
Rầm rầm!
Phi hành yêu thú rơi xuống thành lớp, bầu trời một phen thanh tĩnh, yêu thú tụ tập đến đây chủ yếu là ở sơn mạch phụ cận hoặc chạy đến từ trong rừng, cũng không nhiều lắm
Dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng, thôn dân sau khi thu thập xong đồ đạc lền lũ lượt tiến về phương đông, ở ngoài trặm dặm có một thành trì nhỏ - Thuận Thiết Thành.
- Thiếu hiệp, các thôn dân đều đã di chuyển đến Thiết Thành, phỏng chừng phải mất hai ba ngày mới có thể đến nơi.
Tiều phu đi đến thông tri cho Diệp Trần.
Diệp Trần nhảy từ trên tường xuống, hỏi:
- Phương viên hơn mười dặm quanh Hoài Dương Thôn còn có những thôn trấn nào?
- Còn có Lý Dương Thôn, Đại Sơn Thôn, Lỗ Gia Thôn, Đại Hà Thôn, Dương Liễu Thôn và Hoàng Sơn Trấn!
Tiều phu thuộc như lòng bàn tay.
Diệp Trần nói:
- Tốc độ của yêu thú rất nhanh, chỉ sợ còn chưa chờ đến lúc chúng ta đến được Thiết Thành đã đuổi theo rồi, ngươi thông tri các thôn dân chạy đến Hoàng Sơn Trấn trước, nhiều người mới càng bảo đảm hơn.
Cấp bậc của những yêu thú đợt đầu tiên không cao lắm, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện Ngũ cấp Lục cấp yêu thú, Diệp Trần một mình có thể đối phó được. Nhưng các thôn dân cơ bản đều là người bình thường, cho dù là nhất nhị cấp yêu thú cũng có thể xé bọn hắn thành mảnh vụn, phải có một nhóm võ giả lớn bảo hộ mới được. Hoàng Sơn Trấn là một cái trấn, võ giả Ngưng Chân Cảnh sẽ không thiếu, nếu vận khí tốt nói không chừng còn có thể tìm được mấy võ giả Bão Nguyên Cảnh nữa.
- Thiếu hiệp nói đúng!
Tiều phu cũng không ngốc, hắn cũng biết được Diệp Trần nhân lực có hạn, không có khả năng bảo hộ chu đáo mấy trăm người được, trước mặt ngàn vạn yêu thú, chỉ tùy tiện một lần trùng kích liền có thể khiến cho thôn dân tử thương gần hết rồi.
- Tốt rồi, chúng ta đi.
Liên tiếp thi triển ra bốn lần Phong Quyển Tàn Vân, Phong Long Quyển khủng bố đánh cho những phi hành yêu thú trên bầu trời trở nên thưa thớt, thoáng đãng hơn rất nhiều, Diệp Trần nắm lấy tiều phu lao đến phương hướng những thôn dân đã đi
Hơn một canh giờ trôi qua, mọi người gặp được thôn dân của Lý Dương Thôn.
Ba canh giờ đi qua, thôn dân Đại Sơn Thôn hội tụ tới.
Nhân số trước kia chỉ ba bốn trăm người nay đã tăng lên đến hơn ngàn người, một đám người rầm rộ tiến đến Hoàng Sơn Trấn.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật