Trang chủ » Kiếm Đạo Độc Tôn » Chương 164: Tiểu thanh long lệnh

Chương 164: Tiểu thanh long lệnh

- Được, ta không tin không nổ chết hắn.

Lúc này họ đã không còn nghĩ đến thể diện nữa, mà chỉ còn một suy nghĩ duy nhất đó là giết chết Diệp Trần.

Ầm ầm!

Lại một tràng những tiếng nổ lớn nữa vang lên, hoả quang chồng lên nhau, mở rộng phạm vi công kích.

Hạc Ảnh Bộ thi triển, Diệp Trần tránh khỏi trung tâm vụ nổ, chỉ bị dư ba đánh trúng, lúc này, trên người đột nhiên sáng lên một vòng chân khí tráo, trong như thuỷ tinh.

Ba.

Chân khí tráo vặn vẹo biến hình, trùng kích lực đáng sợ bắn hắn ra ngoài.

- Chân khí tráo bình thường tuyệt đối không có phòng ngự như vậy, hơn nữa lại không giống là phòng ngự công pháp.

- Không lẽ là hạ phẩm bảo giáp.

- Đúng là có khả năng đó, hạ phẩm bảo giáp trong hạ phẩm bảo khí thuộc loại tương đối trân quý, mặc dù không thể trang gia phòng ngự, nhưng chỉ cần tăng được một chút ít, đã là rất đáng quý, hơn nữa hắn không bị xích quang hoả đạn trực tiếp đánh trúng, là bị dư ba đánh trúng, cho nên mới không hề hấn gì.

Chúng nhân kiến thức rộng, đoán ra trên người Diệp Trần mặc hạ phẩm bảo giáp, hạ phẩm bảo giáp có thể tăng cường phòng ngự, ít nhiều có chút tác dụng.

Mặt cát sụp xuống, Diệp Trần nặng nề đáp xuống mặt đất.

Giơ tay xoa ngực, bên trong y phục có gì cứng cứng, trơn tuột lạnh lẽo, đúng như chúng nhân đoán, hắn mặc một bộ hạ phẩm bảo giáp, hạ phẩm bảo giáp này là lấy được từ Ma công tử Lãnh Vô Tình, một trong những món bảo khí trân quý.

Có hạ phẩm bảo giáp, lúc Diệp Trần thôi động chân khí hộ thể, phòng ngự tăng thêm một phần rưỡi, nhưng chỉ như vậy đã đủ chặn đứng lực nổ của Xích Quang Dung hoả đạn, chỉ cần tránh khỏi trung tâm vụ nổ là được, dù sao hạ phẩm bảo giáp chỉ có tác dụng gia tăng phòng ngự, không thể phòng hết tất cả.

- Chết.

Thân hình hiện lên, Diệp Trần một kiếm nhẹ nhàng chém ra, thi triển chiêu cuối cùng của Kinh vân kiếm pháp.

Lôi âm lại hiện, chân khí hộ thể của cả ba người đều bị nghiền nát, trừ người có thực lực cao hơn, hai người còn lại đều ngã vật xuống đất, sống chết không biết.

Hô!

Nặng nhọc thổ ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần ném vào miệng một viên đan dược, hắn mặc dù là võ giả cấp độ Bão Nguyên Cảnh sơ kì, nhưng bản thân tu luyện công pháp quá thấp, tiếp tục đại chiến, chân khí còn lại không nhiều, may mà còn có đan dược cấp tốc bổ sung chân khí nên mới không nguy hiểm đến tính mạng.

Hai lần chiến đấu, Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông có hai người trọng thương, hai người sinh tử không biết, Cưu Vô Huyết và các cao thủ khác của Tiềm long bảng đều đang đứng ngây ra nhìn, thầm nghĩ, nếu đổi là mình, không biết tỷ lệ chiến thắng sẽ là bao nhiêu, có bao nhiêu phần trăm bình an vô sự, kết quả cuối cùng rất bất lợi với họ, gần như không có cơ hội chiến thắng, cho dù bạo phát tuyệt chiêu bí mật cũng không có nhiều tác dụng.

- Tên này đáng sợ quá, đến ngoại môn đại trưởng lão của Trọng Nhạc tông cũng không phải đối thủ của hắn, tương lai chẳng phải là sẽ đè chết ta sao, tức quá đi mất.

Nguyên Hoành Ưng khoanh chân ngồi dưới đất trị thương, chỉ là vết thương này một chốc một lát căn bản không thể hồi phục, chí ít phải cần hai ba tháng, trong thời gian đó nhất định phải uống các loại đan dược trân quý bù đắp nguyên khí, nếu không muốn trở lại thời kì thực lực đỉnh phong e rằng rất khó.

Nghĩ đến uy lực của một kiếm đó, Nguyên Hoành Ưng vẫn còn thấy sợ, lúc đó hắn đã bạo phát ra tuyệt chiêu cuối cùng, vậy mà vẫn không đỡ được.

- Hoành Ưng, là tên này đả thương người à.

Đại trưởng lão của Thiên Ưng Bảo đột nhiên hỏi.

Nguyên Hoành Ưng không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng trước mắt, thừa nhận hay không thừa nhận đã không còn quá nhiều ý nghĩa, trong mắt mọi người, bản thân khẳng định không bằng Diệp Trần, bị đối phương đả thương là chuyện đương nhiên, nghĩ đến đây, hắn gật gật đầu, lạnh mặt nói:

- Con và Trang Phỉ đều bị thương trên tay hắn, bí tịch cũng bị hắn cướp, món nợ này sớm muộn đều phải trả.

Đại trưởng lão của Thiên Ưng Bảo vẻ mặt không lộ chút biểu tình,

- Điều dưỡng thân thể trước rồi nói, còn việc báo thù, trong vòng một hai năm tới đừng mong nghĩ đến, trừ phi ngươi có thể đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì, ngoài ra, cuộc thi Tiềm long bảng khoá tới còn có một năm rưỡi nữa là bắt đầu, nỗ lực tu luyện mới là chính sự.

- Con không cam lòng, không giết hắn con không thể hả giận.

- Không đến lượt ngươi giết hắn, đám cao tầng của Tử Dương Tông chắc chắn sẽ không để hắn tiếp tục trưởng thành, hai mươi năm trước là như vậy, hai mươi năm sau cũng sẽ thế.

Nguyên Hoành Ưng nhíu mày,

- Tử Dương Tông?

- Không sai, hơn hai mươi năm trước, Lưu Vân Tông là đỉnh tiêm bát phẩm tông môn, chỉ thua kém thất phẩm tông môn một chút, còn Tử Dương Tông là nhất lưu bát phẩm tông môn, tổng hợp thực lực không bằng Lưu Vân Tông, trong lúc bao vây thế lực tàn dư Cửu U Giáo, Tử Dương Tông lợi dụng quỷ kế lừa gạt Lưu Vân Tông, khiến cao thủ Lưu Vân Tông rơi vào vòng vây của Cửu U Giáo, tử thương trầm trọng, nguyên khí đại thương, sau đó, Lưu Vân Tông không chịu nổi mối hận này, cũng thi triển mưu kế hại chết tông chủ Tử Dương Tông đương đại cùng mấy vị đỉnh tiêm nội trưởng lão, hai bên kết tử thù, chưa chết thì chưa chấm dứt, trước mắt hai hai đều đang tích luỹ thực lực.

- Đại trưởng lão, người nói, Tử Dương Tông không muốn nhìn thấy Lưu Vân Tông vượt qua họ?

- Cái này là đương nhiên, vốn liếng Lưu Vân Tông còn bày ra đó, cao thủ chết rồi có thể từ từ bồi dưỡng, năm năm trước đã hồi phục thực lực bát phẩm tông, hơn nữa có thái thượng trưởng lão áp trận, những tông môn khác không dám manh động, bây giờ Lưu Vân Tông lại có thêm một thanh niên cao thủ cấp bậc Tiềm long bảng, Tử Dương Tông chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sẽ bất chấp thủ đoạn giết chết hắn.

Nghe vậy, Nguyên Hoành Ưng có chút ấm ức, hắn rất muốn tự mình giết chết Diệp Trần, chỉ là Diệp Trần thực lực rất khó tưởng tượng, đi chỉ có chết.

- Hừ, dù sao ngươi đã là người sắp chết, ta cũng không cần tự tay động thủ, xem ai là người cười đến cuối cùng.

Ầm ầm ầm ầm ầm.

Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông mỗi người đều có một viên Xích Quang Dung hoả đạn, chiến đấu một lúc, thấy không giết được đối thủ, thi nhau ném Xích Quang Dung hoả đạn.

Nhất thời, ba trưởng lão ngoại môn của Lưu Vân Tông tránh không kịp, bị Xích Quang Dung hỏa đạn nổ trực diện, từ không trung rơi xuống.

- Tưởng các ngươi mới có sát thương lợi khí sao? Bọn ta cũng có, nổ cho ta.

Một số Trưởng lão Lưu Vân Tông ngoại môn lấy Huyền Thanh thiết đạn từ trong Linh Giới Trữ Vật, tìm cơ hội, vung tay ném ra.

Đùng!

Sấm sét cuồng vũ, mấy vị trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông toàn thân cháy đen từ trên trời rơi xuống, trên người vẫn còn bốc khói xanh.

- Lưu Vân Tông có đạn Sét Ngân Quang, thực sự nghĩ không ra.

- Đạn Sét Ngân Quang nổi tiếng tương đương Xích Quang Dung hoả đạn, đều dùng trùng thứ nhất Thiên Kinh Thiên Lôi nguyên khí luyện chế mà thành, đủ làm nổ tung cả một ngọn núi nhỏ.

- Chiến đấu đến bây giờ, trưởng lão ngoại môn hai bên chết không ít, nội trưởng lão chưa có ai chết, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này cũng không nói trước được.

Khó khăn lắm mới được xem hai đại tông môn khai chiến, mọi người không ai nỡ rời đi, đứng một bên nhao nhao nghị luận, biểu tình trên mặt không ai giống ai.

- Kiếm Khí Ngưng Sơn.

Sau khi nuốt đan dược, Diệp Trần không đợi trưởng lão của Trọng Nhạc tông tìm hắn mà tự mình chủ động xông lên, đương nhiên, hắn không ngốc đến mức chui vào chỗ có nhiều nội trưởng lão mà lựa chọn nơi có nhiều trưởng lão ngoại môn, hơn nữa, đem linh hồn lực phóng thích xa năm trăm mét, đề phòng có Trọng Nhạc nội trưởng lão truy sát.

Một kiếm phá vỡ phòng ngự của một Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông, triệt để chém chết đối phương, Diệp Trần nhíu mày, tình huống tương đối bất lợi cho Lưu Vân Tông, trong trưởng lão ngoại môn, hai bên đều có thắng có bại, tử thương tương đối nhiều, nội trưởng lão thì Trọng Nhạc cường đại hơn, trước mắt đã áp chế được Lưu Vân Tông, đáng tiếc bản thân thực lực không đủ, đối phó một trưởng lão nội mônTrọng Nhạc là đủ, đừng nói ảnh hưởng đại cục.

- Cứ tiếp tục thế này, Lưu Vân Tông sẽ gặp nguy hiểm, phải tìm cách đánh lén một Trọng Nhạc nội trưởng lão.

Di chuyển sang nơi trưởng lão ngoại môn giao chiến, Diệp Trần quét ánh mắt, rất nhanh xác định mục tiêu, đối phương đang đứng ở vòng ngoài nơi các nội trưởng lão giao chiến, đối thủ của hắn là Lưu Vân Tông cửu trưởng lão, Cửu trưởng lão sở trường kích sát, chính diện giao phong yếu hơn rất nhiều, nếu không phải có hạ phẩm Chuỷ thủ và thân pháp cực nhanh, sớm đã không trụ nổi, không trọng thương thì cũng tử vong.

- Chính là hắn.

Trưởng lão nội môn hai bên số lượng tương đương, một nội trưởng lão tác dụng rất lớn, nếu không Diệp Trần cũng không đưa ra kế hoạch này.

- Luyện Tâm Nhất Kiếm.

Chiêu thức cuối cùng của Kinh Vân kiếm pháp uy lực cực kỳ cường đại, nhưng vẫn không bằng đòn sát thủ Luyện Tâm Nhất Kiếm, lực sát thương của chiêu thức này tỉ lệ thuận với sự cường đại của hắn, trưởng thành theo sự trưởng thành của kiếm khí, dùng đến cấp độ cực hạn của Tinh Cực Cảnh cũng không cảm thấy bị hạn chế. Thân hình đang di chuyển rất nhanh đột nhiên dừng lại, Diệp Trần đứng giữa không trung, một kiếm chém ra.

Xoẹt!

Kiếm khí hoá thành một đường bạch quang, chém ra với tốc độ vượt qua tốc độ của Lôi Âm.

Phốc!

Chân khí hộ thể của trưởng lão nội môn Trọng Nhạc tông kia bị phá vỡ, phần lưng xuất hiện một vết kiếm dài, hắn rống lên một tiếng, phát ra những tiếng rít thê lương.

- Tiểu tử, ta không tha cho ngươi.

Ầm ầm.

Hắn quay người một đao bổ ra, đao khí dài mấy chục mét như sấm sét oanh tạc, chỉ là dư ba làm cho bề mặt sa mạc có thêm một khe rãnh sâu hoắm.

- Diệp Trần, cẩn thận.

Cửu trưởng lão không kịp tiếp cứu Diệp Trần, chỉ có thể giúp hắn tạo ra cơ hội, điên cuồng công kích đối phương.

- Kiếm Khí Ngưng Sơn.

Một kiếm đánh trúng đối phương, Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn, cho nên đao khí dù nhanh vẫn kịp phản ứng, dùng kiếm khí trùng trùng điệp điệp để nghênh đón.

Rắc rắc rắc rắc rắc...

Kiếm Khí Ngưng Sơn không chỉ là một đòn trảm kích, dưới sự hỗ trợ của chân khí, nhanh tróng tiêu hao sức mạnh đao khí, đợi kiếm khí nghiền nát triệt để, đao khí tàn dư đã không còn đáng sợ, bị Diệp Trần tung một quyền đánh vỡ.

Phanh!

Diệp Trần vừa mới sáng tạo lên một cơ hội cho tông môn của mình thì bên kia đã có một trưởng lão nội môn của Lưu Vân Tông bị đánh bay, không ngừng thổ huyết.

Thấy vậy, Diệp Trần đành phải liều mình chạy sang đó, bây giờ hắn và Lưu Vân Tông là một thể, sống cùng sống, chết cùng chết, đợi các trưởng lão bị đánh bại, hắn cũng không sống được, chi bằng liều mạng tử chiến, nói không chừng có thể tạo ra một số cơ hội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chỉ là đúng lúc này, lại có dị biến phát sinh.

Đại trưởng lão của Nam La Tông là một mỹ phụ, nàng thấy Phỉ Thuý Cốc không chịu ra tay điều đình, hơi nhíu mày, thi triển thân hình, xuất hiện giữa trận đại chiến.

- Các vị, trận chiến đấu này căn bản không cần phát sinh, dừng tay ở đây thôi.

Nghe vậy, một trưởng lão nội môn của Trọng Nhạc Tông không ngừng cười lạnh,

- Ngươi là cái thá gì, chuyện của Trọng Nhạc ta không đến lượt ngươi quản.

Lúc này bọn chúng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đánh bại Lưu Vân Tông chỉ còn là vấn đề thời gian, không ngờ lại có người nhảy vào can thiệp, trong lòng khó chịu vô cùng.

Trong số những người đứng xem.

Đại trưởng lão của Tử Dương Tông sắc mặt âm trầm, hừ lạnh nói:

- Nam La Tông mới phát triển mười mấy năm nay, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy, để cho bọn Lưu Vân Tông chết là được rồi.

Tử Dương Tông hắn và Lưu Vân Tông kết hận hai mươi mấy năm nay, chỉ mong nhìn thấy họ chết hết, sự can thiệp của đại trưởng lão Nam La Tông nhất thời khiến hắn nảy sinh sát cơ.

Đại trưởng lão của Nam La Tông mặt lạnh như băng, từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một miếng lệnh bài, lệnh bài dài một thước, dày hai tấc, quanh thân có thanh quang lưu chuyển, bề mặt có khắc một con thanh long nhe nanh múa vuốt, quấn quanh lệnh bài, tăng gia uy nghiêm vô thượng.

- Các vị, còn chưa dừng tay sao?

Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Tông liếc sang, vừa nhìn thấy lệnh bài trong tay Nam La Tông đại trưởng lão, sắc mặt đại biến, nhấn mạnh từng chữ:

- Tiểu Thanh Long lệnh, sao ngươi lại có Tiểu Thanh Long lệnh?

- Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần nhớ chủ nhân của Tiểu Thanh Long Lệnh là ai được rồi.

Nam La Tông đại trưởng lão lạnh giọng nói.

Sắc mặt của đại trưởng lão Trọng Nhạc Tông vô cùng khó coi, gầm nhẹ:

- Trọng Nhạc nghe lệnh, dừng chiến.

- Cái gì, tại sao lại dừng chiến?

- Đại trưởng lão, chúng ta sắp đánh bại chúng rồi.

Rất nhiều Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông không hiểu, chỉ có trưởng lão nội môn hình như biết điều gì, sắc mặt cũng đại biến.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng bọn chúng vẫn phải dừng tay, tập trung về phía Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Môn, nhân số ít hơn trước một phần sáu, tổn thương không lớn, bên Lưu Vân Tông đương nhiên cũng không truy cản, lần lượt quay trở về bị trí, đứng sau đại trưởng lão.

Giữa hai bên nhân mã là một mảng sa mạc hỗn độn cùng hơn mười thi thể, nhuộm hồng mặt cát nhìn thấy mà giật mình.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật