Sáng hôm sau, Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn trời, tâm trạng bất an dấy lên trong lòng. Mây đen răng kín trời, những trận gió lớn cuốn đổ ngả nghiêng cây cối trên đảo.
“ Sắp có bão lớn rồi.”
Hắn lẩm bẩm, lại nhìn về hòn đảo nhỏ bán kính khoảng hơn 30m nếu bão mà đi qua, không khéo cả hòn đảo cũng bị gió bão cuốn trôi hết.
Minh chứng rõ ràng là những hố đất bị nhổ bung lên còn sót lại trên đảo, hắn nhìn mấy cây gỗ dại lớn bằng cổ chân mọc ở trên đảo, âm thầm tính toán chuẩn bị. Hắn dùng linh lực ít ỏi còn lại trong đan điền dồn lên hai ngón tay, tạo thành kiếm chỉ, đem chặt mấy cây gỗ thành một đoạn dài, sau đó tìm kiếm dây leo buộc mấy cây gỗ thành một chiếc bè đơn giản.
Nhìn chiếc bè gỗ hắn khẽ tặc lưỡi, chiếc bè này là phòng ngừa khi bão đổ bộ qua hòn đảo nước biển dâng cao 3 người nếu bị cuốn trôi thì còn có cơ hội sống sót. Những tiếng nổ đình đoàng vang lên trên trời, mưa bắt đầu rơi xuống, càng ngày càng nặng hạt.
Ba người bọn hắn chốn ở một hốc đá vừa đủ 3 người chen chúc, ôm hai cô gái ở trong lòng nhưng hắn không còn tâm trạng mà thưởng thức, gió thổi vèo vèo làm đổ rạp những mảng cây trên đảo, nước biển dâng lên những cơn sóng cao đánh ập lên trên đảo.
“ Bão lớn quá, liệu chúng ta sẽ không làm sao chứ!”
Hằng lo lắng hỏi, hắn vỗ vai an ủi nói.
“ Sẽ không sao đâu.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Trần Quốc Hưng không dám khẳng định điều gì, tu luyện dù mạnh đến đâu đứng trước những thảm hoạ của tự nhiên khả năng sống sót cũng rất nhỏ.
Dù là cường giả khi gặp những thảm hoạ của tự nhiên khả năng sống sót cũng chỉ cao hơn những người bình thường một hai thành, trong lịch sử của vũ trụ có những thảm hoạ đã huỷ diệt cả nền văn minh tu luyện cổ lão. Thảm hoạ của tu chân giới không chỉ dừng lại ở việc núi lửa động đất đơn thuần, nó còn có bão hư không, mây huỷ diệt, thiên phạt hàng thiên hoả, thiên lôi…
“ Ầm…ầm…ầm.”
Những ngọn sóng càng ngày càng giữ dội đập mạnh lên đảo, tim của hắn ở trong lồng ngực đập mạnh bình bịch bình bịch.
“ Bám lấy anh chắc vào.”
Naccy và Hằng mỗi người một bên ôm chặt lấy hắn, một con sóng cao đánh mạnh lên đảo. Tim hắn như nhảy luôn ra khỏi ngực, miệng thì thào.
“ Lần này thì không khéo bỏ mạng thật.”
Con sóng cao nhẫn chìm cả hòn đảo nhỏ, 3 người bị nước cuốn phăng xuống biển, hắn giữ chặt hai người Naccy và Hằng. Bị sóng đánh vào, Hằng đã ngất xỉu ở dưới biển, hắn cố gắng bơi ngoi lên trên mặt nước, trong tay kéo theo Hằng và Naccy.
Naccy cũng đã có dấu hiệu sắp không chịu được, bàn tay bấu chặt lấy người hắn có dấu hiệu buông lỏng. Hắn nhìn qua Naccy, ở dưới làn nước biển bị bao chùm bởi bóng đêm, Naccy nở một nụ cười nhìn hắn, bên trong ánh mắt nhìn hắn bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Trần Quốc Hưng lắc lắc đầu, Naccy cũng lắc lắc đầu sau đó buông tay, mắt hắn đỏ lên những tia máu, nhìn Hằng được ôm ở trong ngực sau đó lại nhìn Naccy đang từ từ chìm sâu.
Hắn dứt khoát vận hết sức lực ôm Hằng bơi ngoi lên mặt biển. Ở phía sau dưới làn nước biển là một nụ cười đang từ từ mất dần. Ngoi lên mặt biển, chiếc bè gỗ ở ngay cạnh chỗ hắn vừa ngoi lên, may mắn lúc trước hắn đã kịp túm lấy sợi dây leo dài mà hắn buộc ở một đầu chiếc bè, vì vậy chiếc bè không bị cuốn đi xa.
Khó khăn đưa Hằng nằm lên chiếc bè gỗ, sau đó hắn nhanh chóng dùng sợi dây leo buộc người Hằng vào chiếc bè gỗ. Hít sâu một hơi, trong lòng hắn thầm nói.
“ Anh xin lỗi.”
Sau đó lặn xuống biển, trong đêm đen hắn không tìm thấy bóng dáng của Naccy, hắn nghiến răng cắn mạnh vào đầu lưỡi, Thiên Nhãn được hắn cưỡng chế mở ra, miệng hắn cũng trào ra máu tươi, bị hoà vào trong nước biển. Thấy Naccy ở cách hắn hơn 20m hắn lập tức ra sức lặn nhanh về phía bên đó, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Naccy lúc này đã mơ hồ, cả người căng cứng sắp đến giới hạn, Trần Quốc Hưng tóm được Naccy, môi hai người lập tức chạm nhau, hắn thổi một hơi không khí cho Naccy rồi túm lấy người Naccy hướng lên mặt biển lao nhanh hết sức.
Một lần nước ngoi khỏi mặt biển, hắn thở phì phò, Naccy cũng hít từng hơi thở khó khăn. Hắn đảo mắt tìm kiếm, trong lòng thở phù một hơi khi chiếc bè gỗ chỉ cách hắn hơn 3m, Hằng vẫn nằm trên chiếc bè, may mắn là chiếc bè không bị sóng biển làm lật ngược, nếu không Hằng cũng không sống được. Kéo Naccy khó khăn bơi về chiếc bè, phải hơn 10 phút sau hắn mới bơi đến cái bè gỗ.
Khó khăn đưa Naccy nằm lên chiếc bè, sau đó hắn chuyền linh lực ít ỏi xuống chân đạp mạnh, thân thể lao lên trên mặt nước, sau đó rơi xuống chiếc bè.
Hắn không dừng lại lập tức hô hấp cho Naccy, tay nhấn mạnh lên lồng ngực Naccy miệng không ngừng gọi.
“ Naccy tỉnh lại, tỉnh lại mau.”
Naccy ho lên vài tiếng, rồi phun ra vài ngụm nước biển, từ từ mở mắt, hắn kéo Naccy ngồi dậy ôm chặt lấy, ở khoé mắt hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Giữa sự sống và cái chết, Naccy quyết định buông bỏ để hắn có thể nhẹ nhàng đem Hằng ngoi lên, sự hi sinh mạng sống vì người khác đâu phải ai cũng có thể làm được.
“ Đừng có làm điều ngu ngốc đó thêm một lần nào nữa, anh không cho phép.”
Naccy cũng khóc nấc lên trong lòng hắn, sóng biển càng ngày càng dữ dội, chiếc bè dập dềnh trên những con sóng. Hắn bế Hằng dậy, phóng ra khí cảm xem xét tình hình một hồi thấy Hằng chỉ vì lo sợ cùng con sóng đánh lên người mà ngất đi thì thở phào.
Nhìn lại chiếc bè, hắn biết nó sẽ không chịu được thêm bao lâu, nhìn lên trời cơn bão vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại có lẽ phải đến ngày mai, nhưng từ bây giờ đến khi trời sáng còn phải mấy tiếng đồng hồ nữa.
“ Tạch” âm thanh đứt gãy vang lên bên tai, hắn nhíu mày, cởi chiếc áo trên người buộc lại chỗ chiếc bè vừa bị đứt.
“ A…có…thuyền…”
Hắn còn đang cố gắng buộc lại chiếc bè gỗ thì Naccy la lên. Trần Quốc Hưng lập tức ngẩng đầu nhìn qua hướng tay Naccy chỉ, trong lòng vui vẻ chỉ thiếu chút nữa hét lên, cách chỗ hắn hơn 50 mét là một bóng đen to lớn.
Hắn nhận ra là bóng dáng của một chiếc thuyền, không chậm trễ hắn nhảy xuống biển vừa bơi vừa đẩy chiếc bè hướng về phía con thuyền. Sóng biển dập dờn khiến việc di chuyển về phía con thuyền cực kì khó khăn, thật lâu sau 3 người mới tiếp cận được con thuyền, càng lại gần hắn càng cảm giác lạnh, không phải vì bị nước biển cùng nước mưa, mà cảm giác lạnh do con thuyền trước mắt mang lại cho hắn.
Dưới những ánh chớp loé lên, cả con thuyền lập loè rõ nét, hắn giám chắc con thuyền này được sản xuất cách đây khoảng 70 80 năm.
Trong đầu hắn hiện lên 3 từ “ Con Tàu Ma”
Gạt bỏ những suy nghĩ kinh dị ra khỏi đầu, trước mắt cần phải thoát khỏi chiếc bè gỗ đã sắp hỏng này nếu không thì cả 3 người cũng chết trong biển, may mắn không phải lúc nào cũng sẽ mỉm cười. Đảo mắt tìm kiếm hắn không khỏi thất vọng, không có cách để leo lên trên tàu, nếu còn linh lực hắn còn có thể đạp nước nhảy lên trên tàu, nhưng bây giờ thì khác, hắn chẳng còn sót lại một tia linh lực trong người.
“ Chó cắn áo rách “ là từ ngữ hắn hình dung về hoàn cảnh lúc này, không nản lòng hắn cố bơi qua vòng qua mạn tàu bên kia kia tìm kiếm hi vọng lên tàu.
“ A…HIM…có…một…cái…thang…dây…”
Vừa bơi bè gỗ qua bên kia chiếc thuyền, Naccy đã chỉ. Nhìn thấy một cái thang dây được thả sát ngay mặt biển, hắn vui vẻ. Xem ra 3 người hắn chưa tận số phải chết, bơi chiếc bè lại chỗ thang dây.
Sau đó Naccy cố gắng kéo hắn lên bè gỗ, hắn nắm lấy chiếc thang dây, kéo mạnh kiểm tra một lúc, thấy dây vẫn còn chắc chắn hắn mới thở phù một hơi nói.
“ Naccy cậu mau trèo lên trước đi, tớ cõng Hằng lên sau.”
Naccy gật đầu bắt đầu leo lên chiếc thang dây, 5 phút sau Naccy đã trèo lên được boong tàu gọi với xuống.
“ HIM mau lên đi.”
Trần Quốc Hưng cõng Hằng lên vai một tay đỡ chặt lấy, trèo lên một bậc thang dây, thấy cái thang dây vẫn chắc chắn khi chịu được sức nặng của hai người, hắn yên tâm cố hết sức leo lên trong lòng cảm thán về độ bền chắc của đồ vật của thời xưa.
Trèo lên được boong tàu, thả Hằng xuống, hắn thở hồng hộc như trâu. Đột nhiên hắn lặng người cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân.
“ Đoàng.” Một tiếng sét vang lên, hắn âm thầm cảnh giác, vừa rồi một bóng trắng bay xoẹt qua ở một góc trên boong tàu, hắn trong lòng run lên miệng lẩm bẩm.
“ Thôi bỏ mẹ, chẳng lẽ có ma.”
Sau đó tìm một chỗ chú ở một góc boong tàu, 3 người ôm nhau co ro, hắn không dám đi vào bên trong bởi cảm giác nói cho hắn biết, bên trong có thứ nguy hiểm.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật