Trang chủ » Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới) » Chương 89: Sảy ra truyện

Chương 89: Sảy ra truyện

“ Ngài Ro, có chuyện không hay sảy ra rồi.”

Quản gia David vội vàng mở cửa phòng sách của Ro, vừa vào trong đã la lên. Ro lúc này đang ngồi ở trên một cái ghế dài, tay cầm một quyển sách, nghe thấy quản gia vội vàng liền nhíu mày nói.

“ Nói nhanh.”

Quản gia vội cúi đầu run run nói.

“ Du thuyền mà tiểu thư dự tiệc sảy ra chuyện rồi.”

Ro ngẩng đầu lên vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

“ Cái gì?”

“ Cả du thuyền đã phát nổ ở ngoài biển, toàn bộ người trên tàu đã chết hết, cảnh sát đang nỗ lực điều tra.”

Nghe quản gia nói xong, Ro trầm tư một lúc rồi phất tay đuổi quản gia ra ngoài. Bowm một lúc sau cũng đi vào thấy Ro trầm mặc ngồi trên ghế, thì cất tiếng.

“ Hazz, không có tung tích của tiểu thư và hai người kia”

Ro im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưu dần dần đổ xuống, ánh mắt của một người đứng đầu một gia tộc hàng đầu thế giới luôn lạnh lùng, kiên định. Nhưng lúc này cũng đã đỏ lên, Ro lầm bầm nói.

“ Mika em ở trên đó phù hộ cho con gái bé nhỏ của chúng ta.”

Cả hai người đàn ông đều im lặng nhìn những hạt mưa rơi bên ngoài ô cửa sổ.

“ Cho người tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Bowm nhận lệnh lập tức quay người đi làm việc, vụ nổ du thuyền ngoài biển cách thành phố New York hơn 40km đã tạo nên một trấn động mạnh, những người trên tàu toàn là những người thân phận địa vị, và điều đặc biệt trên tàu còn có cô con gái duy nhất của ông chủ đế chế Athanut.

Cảnh sát cùng quân đội được điều động lùng xục tìm kiếm trên biển liên tục không ngừng nghỉ.

3 ngày sau.

“ Tỉnh lại Naccy, phía trước có một hòn đảo.”

Hằng lúc này vẻ mặt tái nhợt hiện lên một tia vui vẻ, lay lay Naccy nằm gục trên miếng ván gỗ.

Naccy bị lay cũng từ từ tỉnh lại.

“ A cậu tỉnh rồi, cậu không sao chứ, phía trước có một hòn đảo nhỏ kìa Naccy.”

Hằng nở một nụ cười méo mó nói, thân thể một nửa ở dưới biển lúc này cũng ra sức đạp mạnh tạo lực đẩy hướng tấm ván gỗ từ từ bơi lại phía đảo. Naccy vẻ mặt cũng hiện lên vui vẻ, sau đó quay đầu nhìn qua Trần Quốc Hưng đang nằm ngất trên mảnh gỗ miệng thì thào.

“ HIM chúng ta có đường sống rồi.”

Nghĩ lại cảnh ba ngày trước Naccy lại rùng mình, hắn ôm lấy hai người vào trong lòng xung quanh tạo thành một vòng bảo hộ sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa và ánh sáng toả ra.

Naccy lúc đó mới cảm nhận được cảm giác chết chóc bao chùm toàn thân thể, nếu không có hắn bảo vệ, cô dám chắc bản thân mình đã chẳng còn lấy một mảnh thịt vụn trong vụ nổ đó, từ lúc đó cô mới biết bản thân mình đã không thể nào rời xa hắn, có lẽ cô là một kẻ sợ chết nhưng ở bên hắn cô luôn cảm thấy bản thân mình an toàn, cô càng ngày càng cảm thấy không thể nào dời ra hắn được, dẫu biết cô chỉ đem lại phiền phức cho hắn nhưng cô không thể ngăn lại suy nghĩ muốn ở bên hắn cả đời.

Thở dài một hơi rồi nhìn qua Hằng nở một nụ cười khó khăn.

“ Hằng tớ ổn, để tớ giúp cậu.”

Hằng lắc đầu nói.

“ Cậu nằm im đó, cậu đã quá mệt rồi.”



Bởi vì lúc trước Trần Quốc Hưng bảo vệ hai người mà toàn phía sau lưng đã bị thương nặng toàn thân chảy máu đầm đìa, sau đó lại ngã xuống biển, may mắn ở gần đó lại có một tấm ván gỗ 3 người mới may mắn sống sót. Lênh đênh trên biển vài hắn thì hôn mê bất tỉnh. Naccy và Hằng thì ôm lấy mảnh gỗ mặc kệ nó tự trôi đi.

Ba ngày không được ăn uống cả ba người cơ thể đều bất ổn, đặc biệt là hắn đôi môi khô khốc nứt nẻ, Hằng và Naccy thấy vậy cũng không có cách nào, cuối cùng Naccy cắn cổ tay của mình đến mức bật máu rồi nhỏ vào miệng hắn.

Hằng thì hai mắt đỏ ửng sau đó cũng định cắn tay mình thì Naccy ngăn cản, Hằng là người thường cơ thể yếu đuối hơn hắn và Naccy nếu mà cắn tay cho hắn uống máu cơ thể sẽ không chịu được. Sau đó hai người cố giữ thăng bằng tấm ván gỗ. Cuối cùng Naccy ngất lịm đi gục trên ván gỗ. Hằng cố đập chân dưới nước tạo lực đẩy sau hơn 30 phút mới vào đến bờ cát trên đảo.

“ Naccy chúng ta sẽ sống chứ.”

Nằm lăn ra trên bãi cát Hằng nhìn trời hỏi, Naccy lẳng lặng nhìn hắn đôi mắt đỏ lên.

“ Tớ không biết nữa, nhưng nhất định chúng ta cố gắng sống, HIM đã cứu cả hai chúng ta.”

Hai người nằm nghỉ ngơi một lúc sau đó Naccy cõng Trần Quốc Hưng lên vai, từng bước khó khăn bước đi tiến vào hòn đảo, Hằng đi đằng sau đỡ phụ Naccy một tay. Hai người tìm được một hốc đá khá rộng rãi, sau đó bẻ những lá cây xung quanh phủ xuống, Naccy đặt hắn nằm xấp trên đám lá cây.

Cả hai người trên mặt đều rơi hai hàng nước mắt, ánh mắt đều nhìn vào lưng hắn. Sau lưng Trần Quốc Hưng là một mảng máu thịt be bét, những mủ vàng trắng do vết thương bị nhiễm trùng phủ kín một mảng, Hằng sụt xịt khóc nấc lên nói.

“ Naccy…phải…làm…sao…bây…giờ?”

Naccy đưa tay quệt hai hàng nước mắt, nhìn hắn một lúc sau đó liền nói.

“ Hằng cậu hãy lấy củi khô sau đó tạo ra lửa, còn tớ sẽ đi tìm trên đảo xem có nước ngọt hay không!”

Hằng lắc lắc đầu nói.

“ Naccy cậu đã quá mệt mỏi, đi như vậy nguy hiểm lắm.”

Naccy lắc đầu giọng điệu kiên quyết nói.

“ Không có thời gian đâu, phải xử lý vết thương cho HIM, cùng nước uống nếu không cả 3 chúng ta sẽ chết.”

Naccy thân thể liêu siêu đi ra ngoài, Hằng dùng đôi mắt đấm lệ nhìn theo bóng dáng Naccy rồi quay qua hắn thút thít.

“Anh…có…phải…em…là…một…đứa…vô…dụng..”

Một lúc sau Hằng đi quanh hốc đá lấy được một ít củi khô, cùng mấy mớ cỏ dại khô héo mang về, dựa theo những kiến thức sinh tồn được xem, Hằng dùng một cây củi nhỏ xoáy tròn vào một thanh củi khác, bên dưới là một mớ cỏ khô. Hằng xoay xoay thanh củi nhỏ trong lòng bàn tay liên tục, lòng bàn tay cũng đã sưng đỏ.

15 phút sau Naccy quay về vẻ mặt hiện lên vui vẻ.

“ Hằng, chúng ta sống rồi, tớ thấy một hồ nước nhỏ.”

Hằng thấy Naccy về liền vui vẻ cười, sau đó mắt lại đỏ lên sụt sùi nói.

“ Naccy tớ có phải chỉ là một kẻ vô dụng.”

Naccy lắc lắc đầu nhìn vào bàn tay của Hằng, hai mắt cũng từ từ đỏ lên, sau đó đi lại cầm lấy bàn tay đã sưng phồng của Hằng lên thổi thổi.

“ Không đâu!”

Sau đó hai người cố gắng cõng hắn đi đến cạnh hồ nước tìm một chỗ thoáng đặt hắn nằm xuống. Hằng vui vẻ nhìn hồ nước rộng khoảng 2m sâu khoảng hơn 1m sau đó liền lấy một lá cây múc nước lên mang lại từ từ đổ vào miệng hắn.

Sau đó Hằng mới uống nước, Naccy thì chuẩn bị chỗ nằm cho hắn cùng lấy củi và một đống lá khô. Naccy tiếp tục đi tìm kiếm thức ăn, Hằng ở lại chăm sóc cho hắn cùng tạo lửa.

Lòng bàn tay đã chảy máu, Hằng vẫn nghiến răng xoa xoa thanh củi nhanh hơn tạo ma sát, khói từ đám lá khô bốc từ từ bốc lên, Hằng mỉm cười tay càng nhanh hơn. 10 phút sau lửa bùng lên, Hằng vội vàng làm cho thêm lá cây cùng củi vào nhóm lên một đống lửa cháy to.

Trời dần dần chở về chiều, Hằng xé toạc bộ váy trên người đem giặt sạch sau đó dùng nước rửa những vết thương của hắn. Mặt hắn nhăn lại khi nước chảy lên những vết thương, Hằng từ từ lau sạch những vết thương thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.



Băng bó cho hắn xong xuôi, Hằng đứng dậy đi xung quanh gọi lớn.

“ Naccy cậu đâu rồi?”

Naccy đã đi rất lâu vẫn chưa trở về, Hằng lo lắng trong lòng đi tìm. Tìm kiếm một hồi vẫn không thấy lại còn trông hắn, Hằng không dám đi xa.

30 phút sau Naccy liêu siêu đi về trên tay sách theo một con cá.

Thấy Naccy trở về Hằng oà khóc chạy lại ôm chầm lấy Naccy thút thít.

“ Naccy cậu không sao chứ, cậu làm tớ lo quá.”

Naccy nở một nụ cười gượng, sau đó liền ngất lịm đi trong ngực Hằng. Hằng lo lắng sờ lên chán Naccy, sau đó rụt tay lại thở phù một hơi, chắc là Naccy đã quá mệt nên mới ngất xỉu.

Đặt Naccy nằm xuống cạnh hắn, Hằng đem con cá Naccy đem về xiên vào một cây củi đem nướng trên đống lửa. Đến tối Naccy từ từ mở mắt, Hằng gượng gạo đỡ Naccy dậy nói.

“ Cá chín rồi.”

“ ọt…ọt…ọt…” bụng cả hai người cùng lúc réo lên, hai người từ từ ăn cá. Hằng cho cá vào miệng nhai sau đó đi lại mớm vào miệng hắn sau đó đổ nước vào miệng hắn cho thức ăn trôi xuống.

Naccy nhìn hai người trong ánh mắt hiện lên một tia ghen tỵ, sau đó chỉ thở dài. Ngồi bên bếp lửa bập bùng, cả hai cô gái nhìn chằm chằm vào những đốm lửa nhảy múa.

Naccy còn đang suy nghĩ miên man thì giọng của Hằng vang lên.

“ Naccy cậu cũng thích anh ấy!”

Naccy im lặng, Hằng thở dài một hơi sau đó mỉm cười nói.

“ Tớ cảm giác anh ấy là một người phi phàm, nhất định sẽ có một ngày anh ấy bay lên chín tầng trời cao. Tớ biết bản thân mình sẽ không thể đi cùng anh ấy đến cuối cùng trời đất!”

Naccy mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt Hằng khẽ nói.

“ Cậu muốn tớ đi cùng HIM, tớ cũng không đủ tư cách đó.”

Cả hai lại rơi vào im lặng, tiếng bếp lửa nổ lép bép vang lên xung quanh.

“ Có phải chúng ta đã quá nghĩ xa xôi hay không! Anh ấy vấn còn đang bị thương rất nặng.”

Hằng lo lắng nhìn qua chỗ Trần Quốc Hưng, Naccy cũng thở dài nói.

“ Vượt biển thì là chuyện không thể, chúng ta chỉ còn chờ nếu may mắn có tàu đi qua mới có thể trở về!”

Sau đó Naccy ngồi xếp bằng tu luyện, Hằng đưa mắt nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng trong mắt loé lên những tia sáng, cuối cùng đi lại chỗ Naccy dơ một ngón tay chọc chọc vào nách Naccy.

Naccy mở mắt nhìn, Hằng ập ờ nói.

“ Naccy cậu dạy tớ tu luyện được không?”

Naccy nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn qua chỗ hắn, trong lòng suy nghĩ do dự nhìn Hằng.

“ HIM, không dạy cậu?”

Hằng lắc lắc đầu, Naccy trầm tư, Hằng thò tay chọc chọc vào nách Naccy tiếp tục nài nỉ.

“ Đi mà, tớ tu luyện thì cũng giúp đỡ được hai người.”

Naccy thở dài sau đó mặc kệ lý do hắn tại sao không dạy cách tu luyện cho Hằng, từ từ dạy Hằng Nguyệt Âm Quyết.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật