Chương 86: Đòi nợ

Hai tháng thời gian Trần Quốc Hưng cùng Hằng bôn ba từ Nhật Bản, Hawai, Pháp, Thuỵ Sĩ, Đức…hắn đã đi gần hết những địa điểm du lịch nổi tiếng trên Thế Giới.

Ra khỏi sân bay New York đã có một đoàn xe sang trọng tập chung ở trước cổng sân bay, một đám vệ sĩ mặc một bộ đồ đen đứng bảo vệ xung quanh.

Từ một chiếc xe ở giữa mở cửa đi ra là một người con gái xinh đẹp nổi bật là mái tóc vàng cùng gương mặt thiên thần, thấy Trần Quốc Hưng cùng Hằng, Naccy vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy Hằng, hai cô nàng có vẻ kích động vui vẻ ôm chặt lấy nhau. Theo sau Naccy là Bowm, lão già đi đến trước mặt hắn cúi đầu chào hắn.

“ Chào cậu, ông chủ có lời hỏi thăm đến cậu.”

Trần Quốc Hưng gật gù đáp lại cho phải phép lịch sự, sau đó thúc dục hai cô nàng kia mau vào xe, hắn cảm giác được xung quanh đây có vài cặp mắt đang theo dõi bọn hắn.

Ba người đi chung một chiếc xe, đoàn xe lao đi trên đường hướng về nhà Naccy, hắn xoa xoa cằm trầm ngâm, lần trước đưa cho tên Lin bản nâng cấp của Thái Dương Quyết để tên đó tu luyện, nhưng một điều hắn dám chắc chắn bản nâng cấp cũng đã lọt vào tay lão cha Naccy.

Từ đó đến giờ cũng đã mấy tháng thời gian, hắn còn chưa thấy tài khoản ở ngân hàng Thuỵ Sĩ của hắn tăng thêm một con số nào, không lẽ lão già Ro kia không biết điều mà tính nuốt không bản nâng cấp công pháp, hắn lần này qua đây thăm Naccy tiện thể cũng phải đòi lão già Ro một món tiền.

Hai cô nàng kia líu lo nói chuyện vui vẻ, đủ các thể loại trên trời dưới đất. Về đến biệt thự nhà Naccy vừa bước xuống xe Hằng hét toáng lên.

“ Naccy…Naccy…nhà cậu quá giàu đi.”

Naccy vui vẻ kéo Hằng đi giới thiệu xung quanh nhà, hắn thì nhíu mày lại, xung quanh nhà ở những góc khuất cũng được bố trí những cao thủ với khí tức quen thuộc, vệ sĩ cũng được bố trí nhiều hơn so với mấy năm trước hắn đến đây, người nào người nấy bên hông đều nhô lên hiển nhiên là được trang bị súng, thập chí hắn còn nhìn thấy vài khẩu hạng nặng.

Xem ra tình hình gần đây của gia tộc nhà Naccy không được ổn cho lắm.

“ Cậu HIM, ông chủ muốn gặp cậu một lát.”

Trần Quốc Hưng còn chưa được ngụm nước nào mà lão già Ro còn định bắt hắn đi gặp mặt, hắn đâu có phải cu li của lão đâu, mà nói hắn làm gì thì làm. Hắn ngồi phịch xuống bộ sô pha sang trọng ở phòng khách, tự tay rót cho mình một cốc nước.

“ Hử, ngay đến cả một cốc nước cũng phải để tôi tự mình rót lấy, tại sao ông không bảo lão già Ro tự mình xuống gặp tôi.”

Bowm im lặng đứng đó, hắn cười cười cầm lấy cốc nước tu một hơi, Bowm bấy giờ mới lên tiếng.

“ Xin lỗi cậu vì sự sơ xuất này, bất quá ngài Ro đang bận giải quyết công việc ở phòng sách, phiền cậu qua đó gặp ngài ấy.”

Trần Quốc Hưng nhếch miệng cười, một ngón tay duỗi ra chỉ về phía Bowm, từ đầu ngón tay ngưng tụ lại một quả thuỷ cầu từ nước, sau đó thuỷ cầu phóng vụt đi.

“ Ầm “ một tiếng Bowm không kịp tránh né, cả thân thể bị đánh văng ra ngoài, cả bọn vệ sĩ lập tức vây lại rút súng chĩa về phía hắn.

Trần Quốc Hưng cười nhạt, một tên dị năng giả cấp A mấy năm trước hắn còn không thể nào giải quyết, nhưng bây giờ thì chỉ cần tốn ít sức lực thì có thêm 10 tên cũng không đủ.

Bọn vệ sĩ nhìn hắn chằm chằm, hắn vẫn bình tính ngồi vắt chân trên ghế. Một lúc sau tiếng giày vang lên từ trên tầng đi xuống, bọn vệ sĩ liền vội vàng chào.

“ Ông Chủ.”



Ro bước xuống cầu thang vẻ mặt hiện lên tức giận quát.

“ Mấy người làm cái gì vậy? Tại sao lại chĩa súng vào khách quý của tôi.”

Mấy tên vệ sĩ nhìn hắn sau đó liền thu súng lui ra sau, Trần Quốc Hưng bĩu bĩu môi nhìn lão già Ro cũng thầm tặc lưỡi, tu vi của lão già này lại có thể đột phá tầng 4 của Thái Dương Quyết nhanh như vậy xem như thiên phú tu luyện của lão già này khá cao.

Tuy nói hai loại công pháp của hắn không yêu cầu quá cao về thiên phú, những nếu người có thiên phú tốt thì tu luyện vẫn sẽ nhanh hơn một phần với người bình thường.

Thiên phú của người tu luyện được chia làm ba loại “ sơ, trung, cao “. Các cấp độ phân chia lại dựa vào gân cốt, kinh mạch, huyệt vị…người khi sinh ra kinh mạch, huyệt vị ít tắc nghén tu luyện sẽ nhanh hơn bởi vì họ tốn ít thời gian đi thông kinh, phá huyệt.

Còn người thiên phú thấp, kinh mạch, huyệt vị tắc nghẽn cũng có thể tu luyện nhưng rất chậm bởi vì thời gian họ thông kinh, phá huyệt sẽ dài hơn những người kinh mạch, huyệt vị ít bít tắc, việc thiên phú cũng chỉ dựa vào lão thiên già quyết định.

Có một số loại kì thảo, dị dược trong mấy tiểu thuyết võ hiệp khi nhân vật chính vô tình ăn phải, sau đó tu luyện nhanh hơn, thần công đại thành cũng chỉ là may mắn, xem như là một loại ý trời.

Kì thảo dị dược ẩn chứa một phần linh khí trời đất nồng đậm, khi ăn vào cơ thể linh khí sẽ được cơ thể hấp thu một phần, đa số thì cũng thất thoát trong quá trình cơ thể tự hấp thu, chính vì vậy cái thứ được gọi là công pháp chính là biện pháp gia tăng khả năng hấp thu linh khí thiên địa nhiều hơn cho cơ thể, hấp thụ nhiều hơn tự nhiên cơ thể cũng được cải thiện nhiều hơn, người bình thường mà ăn được những loại kì dược, dị thảo cũng coi như là bò ăn củ cải mà thôi, thậm chí ăn phải loại có ẩn chứa linh khí thiên địa nồng đậm thì cơ thể dù chỉ hấp thu một phần nhỏ cũng sẽ không chịu nổi mà đi đời nhà ma.

“ Chào cậu HIM.”

Trần Quốc Hưng cười cười bắt lấy bàn tay của Ro đang dơ ra về phía mình, sau đó mỉm cười nói.

“ Ông cũng không tệ.”

Ro ngửa mặt cười ha ha sau đó ngồi xuống ghế, bấy giờ mới có người mang một bộ ấm trà lên pha chế.

Hít hít hương trà toả ra, hắn tặc lưỡi nói.

“ Nhà giàu đúng là mua được nhiều đồ tốt.”

Ro cười cười đợi người hầu pha trà xong thì phất tay đuổi xuống, rót một chén đẩy về phía hắn.

“ Cậu thưởng thức thử đi.”

Hắn bưng chén trà lên, hít một hơi cảm nhận hương vị đặc chưng của trà tỏa ra.

“ Trà Shan tuyết, được xem như đệ nhất danh trà Việt.”

Ro cầm lên một chén trà, sau đó cả hai người bắt đầu thưởng thức.

“ Từ khi gặp cậu, tôi càng thêm tò mò về cậu về đất nước, dân tộc của cậu. Vì vậy tôi mới tìm hiểu sau đó mới phát hiện ra loại trà này, quả thật là một món quà vô giá mà tự nhiên ban tặng cho đất nước cậu.”

Trần Quốc Hưng cười cười nói.



“ Cảm ơn vì lời khen của ngài, có phải ngài Ro cũng nên đầu tư vào đất nước tôi vài trăm hoặc thậm chí vài nghìn tỉ usd hay không? Nếu được như vậy tôi xin cúi cầu cảm ơn ngài Ro đáng kính.”

Ro nghe vậy khéo miệng giật giật, hắn thấy vậy liền lột bỏ vai diễn, vẻ mặt hiện lên sự coi thường, không có tiền mà đòi ra vẻ sang chảnh định làm màu đây mà.

Bowm bấy giờ mới đi từ ngoài vào phòng khách, ánh mắt nhìn qua Trần Quốc Hưng với một tia kinh hãi. Hắn nhìn Bowm cười nhạt, một dị năng giả cấp A xem như cũng là cường giả đứng đầu, lúc trước hắn còn chưa nhận biết được cấp bậc cường giả dị năng nhưng mấy năm tìm hiểu thông tin ở thế giới ngầm hắn cũng biết được thông tin dị năng giả được chia làm 7 cấp bậc lần lượt là.

D,C,B,A,S,S+,SSS.

Từ cấp A chở xuống chỉ là dị năng vừa mới thức tỉnh, chỉ là những kẻ tầm Trung trong thế giới của những kẻ Siêu Phàm, từ cấp A trở lên mới được xem như là đạt đến cấp cao, trở thành cường giả thuộc top đầu của giới Siêu Phàm, tuy nhiên giới Siêu Phàm cũng không chỉ có mỗi dị năng giả mà nó còn tập hợp nhiều thành phần, tu luyện giả, cổ võ, ma cà rồng, người sói, thánh đường, hắc ám hội đồng…

Khi biết được những thông tin đó hắn cũng rất bất ngờ khi trên trái đất còn tồn tại nhiều kẻ Siêu Phàm như vậy, bất quá một điều hắn giám khẳng định việc vũ trụ rơi vào thời kì mạt pháp thiếu thốn thiên địa linh khí đều ảnh hưởng đến tất cả.

“ Ngài Ro tôn quý, có phải gần đây ngài quên một việc quan trọng đối với tôi thì phải.”

Trần Quốc Hưng lên tiếng nhắc nhở lão già Ro, Ro bộ mặt ngạc nhiên nhìn hắn rồi trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó, hắn khinh bỉ trong lòng cứ giả vờ đi, giả vờ là không phải mất tiền chắc, đồ của hắn đâu có dễ nuốt như vậy.

“ Dạo này đầu óc căng thẳng nên tôi cũng không nhớ nổi chuyện gì?”

Hắn bĩu bĩu môi, xoè một bàn tay ra ngón cái xoa xoa vào hai ngón chỏ và ngón rữa, bộ dạng đòi tiền hiện rõ trên mặt.

Ro phá lên cười một hồi mới nói.

“ À tại sao tôi lại quên mất việc đó cơ chứ, Lin đã đưa cho tôi. Vậy cậu muốn bao nhiêu?”

Trần Quốc Hưng khinh bỉ trong lòng, biết thừa ý định quỵt nợ của lão già này.

“ Ngài Ro cứ làm sao cho tôi cảm thấy hợp lý là được, như vậy mới có những lần tiếp theo.”

Ro trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt loé lên.

“ Tôi lại rất hứng thú với thứ mà cậu tu luyện hơn rất nhiều!”

Hắn nhếch miệng, từ người toả ra uy áp của Luyện Khí Hậu Kỳ, Bowm cùng Ro mặt mũi méo mó, trên chán lăn ra những giọt mồ hôi. 5 phút sau hắn lạnh lùng đứng dậy đi lên cầu thang hướng lên tầng, vừa đi vừa nói.

“ Thứ của tôi tu luyện, ngài Ro không thích hợp với nó đâu, đừng quá tham lam.”

Khi thân ảnh Trần Quốc Hưng biết mất ở cầu thang, Bowm mới nói nhỏ.

“ Mấy năm trước thực lực của tôi nhỉnh hơn so với cậu ta, nhưng bây giờ tôi không chắc bản thân mình có thể chịu được một đòn không nữa.”

Ro trầm ngâm không nói gì, chỉ xoay xoay ché trà shan tuyết trong tay.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật