Công an tỉnh, trong một căn phòng bên ngoài cửa có ghi mấy chữ “ Phó Giám Đốc Công An Tỉnh.”
Ở bên trong ở một bộ bàn ghế làm việc đang ngồi một người đàn ông trung niên. Trên bàn có một tấm biển màu xanh nhỏ được đặt ngay ngắn bên trên có ghi “ Phó Giám Đốc, Nguyễn Thanh Trương.”
Vừa tắt máy của Trần Quốc Hưng, phó giám đốc Trương rơi vào trầm tư một hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau liền đập một bàn tay xuống mặt bàn tự mình thều thào.
“ Hừ, làm càn quá rồi.”
Rồi với xuống ngăn bàn lấy ra một quyển sổ mở ra, ở bên trong là các dãy số cùng tên của chủ nhân dãy số.
Dừng lại ở một cái tên “ Nguyễn Bá Trường, trưởng phòng công an huyện Y.” Rồi lấy điện thoại bấm bấm gọi đi. Vừa được vài giây thì đầu bên kia có người bắt máy.
“ Alo, ai vậy?”
Phó giám đốc Trương nhíu nhíu mày vì giọng điệu lớn lối của đối phương, chỉ khẽ hừ mũi nói.
“ Tôi là Nguyễn Thanh Trương.”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng, qua một lúc mới chuyền tới âm thanh.
“ A, Chào anh, phó giám đốc Trương, lãnh đạo không biết có chỉ thị gì mà lại đích thân gọi điện thoại cho tôi vậy, thật sự quá quý hoá.”
Phó giám đốc Trương cùng không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng.
“ Tôi nghe nói bên cậu vừa bắt một học sinh cấp 3???”
Đầu dây bên kia lập tức loạt soạt như đang dở dở giấy tờ.
“ Dạ lãnh đạo, không có.”
Phó giám đốc Trương nhíu chặt mày, giọng điệu trầm xuống nói lớn vào điện thoại.
“ Không Có! Cậu chắc chắn.”
Phó giám đốc Trương trong đầu đang nghĩ là trưởng phòng huyện Y đang giả dối liền nói lớn tiếng.
“ Dạ dạ thật sự không có.”
“ Hừ, cậu dám dấu tôi.”
Phó Giám đốc Trương giọng điệu trầm xuống nói vào điện thoại, trên mặt đã hiện lên giận giữ, trưởng phòng công an huyện Y là người của Giám Đốc Công An Tỉnh, thật sự là không coi phó giám đốc vào trong mắt hay sao.
Từ bên kia giọng nói cũng lớn lên.
“ Phó Giám đốc Trương, tôi đã nói là không có, anh là phó giám đốc nhưng cũng không cần quản đến những việc nhỏ nhặt này chứ!.”
Trên mặt phó giám đốc Trương đã đỏ bừng lên, quát vào điện thoại.
“ CẬU RẤT GIỎI.”
Rồi cúp máy đập cái “ bộp “ xuống bàn, không ngờ một tên trưởng công an huyện lại lên mặt với mình như vậy, phó giám đốc Trương thở phì phò một hồi rồi từ từ bình tĩnh lại, vẻ mặt suy tư, ánh mắt hiện lên tia sắc lạnh.
Ở một căn phòng cũng vang lên âm thanh đập phá cùng tiếng mắng chửi.
“ Khốn kiếp, tay cũng quá dài rồi, dám quản luôn cả tôi…”
Một người đàn ông khoảng gần 50 tuổi đang tức giận mắng chửi, từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đàn ông lập tức bình tĩnh lại rồi nói.
“ Cửa không khoá vào đi.”
Một cảnh sát trẻ tuổi đi vào, thấy chiếc điện thoại bị đập nát, còn vương vãi trên sàn, liền rụt rè hỏi.
“Trưởng Phòng Kiên, anh không sao chứ?”
Người đàn ông thấy người cảnh sát trẻ liền phất phất tay nói.
“ Tôi không sao, ừ gọi người vào dọn dẹp cho tôi, à mà gần đây có bắt học sinh cấp 3 nào không?”
Anh cảnh sát trẻ lập tức đi lại bên cạnh trưởng phòng Kiên nói nhỏ.
“ Dạ có, vừa mới bắt về, đang trong quá trình điều tra.”
Trưởng phòng Kiên lập tức quay qua hỏi.
“ Tội gì?”
Anh cảnh sát lập tức nói.
“ Là tội đánh nhau, mà người bị đánh là em Tuấn ạ, là em Tuấn gọi điện cho em, em liền cho người đi bắt về.”
“ Cái gì?”
Lập tức trưởng phòng Trương dứng dậy, vẻ mặt hiện lên một tia bất ổn, rồi nói.
“ Dẫn tôi đi xem.”
Tiếng điện thoại vang lên, Trần Quốc Hưng lập tức nghe máy.
“ Alo, chú Trương, truyện sao rồi ạ.”
“ Hazzz, chú Trương của cháu mà người ta cũng không thèm nể mặt, còn nói là không bắt người, cháu có chắc là bạn cháu bị công an huyện Y bắt không?”
Tiếng chú Trương vang lên trong điện thoại, hắn nhíu mày, khẽ liếc qua Naccy, thấy cô nàng bĩu dài môi nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một tia khinh thường.
Trần Quốc Hưng cảm thấy mặt mình nóng lên, quay mặt đi chỗ khác cho đỡ xấu hổ, nói nhỏ vào điện thoại.
“ Chú Trương, thật không có cách sao, bạn cháu bị cảnh sát huyện Y bắt, không thể nhầm được.”
“ Chú chỉ là một Phó Giám Đốc Công An Tỉnh, hazz người ta còn có Giám Đốc chống lưng, chú có thể làm gì được người ta cơ chứ.”
Tiếng chú Trương xen lẫn một tia tức giận, hắn nghe xong liền trầm mặc, ô dù to quá nhỉ. Trần Quốc Hưng mở cửa xe đi ra một góc xa rồi nói nhỏ vào điện thoại.
“ Chú Trương, hẳn là trưởng công an huyện Y không nể mặt mũi của chú làm chú bực bội.”
Chú Trương chỉ thở dài qua điện thoại không nói, hắn xoa xoa cằm đã như vậy hắn vì dân trừ hại chơi chết luôn đám kia.
“ Chú Trương bạn cháu không phải người bình thường, là một người nước ngoài.”
“ Người nước ngoài?”
Tiếng chú Trương kinh nghi, hắn lúc đầu cũng không nói cho chú Trương biết tên Lin là người nước ngoài, cứ tưởng chú Trương ra mặt là người ta sẽ nể mặt mũi chú Trương mà thả người, dù sao người sai là thằng Tuấn, tên Lin chỉ là tự vệ.
“ Hơn nữa còn là người của gia tộc giàu có bậc nhất nước Mĩ, chỉ cần người ta dẫm chân một cái, kinh tế thế giới cũng rung chuyển ầm ầm.”
Trần Quốc Hưng nói nhỏ vào điện thoại, bên kia tiếng chú Trương hít mạnh, một lúc sau mới lên tiếng.
“ Cháu nói thật.”
“ Chú nghĩ cháu là người như nào.”
Hắn bĩu môi khi chú Trương nghi ngờ bản thân hắn.
“ Cháu có hình ảnh cuộc đánh nhau, tí nữa cháu gửi qua cho chú, cháu cũng nói với bên kia, tố cáo lên trên, ép từ Bộ Ngoại Giao ép xuống, hai bên cùng tiến hành. Hừ cháu không tin trưởng phòng huyện Y không đi đời nhà ma.”
Chú Trương trầm mặc một lúc mới nói.
“ Nếu bạn cháu đã là người nước ngoài, thì chỉ cần bảo lãnh, hoặc qua ngày mai là có thể ra ngoài.”
Trần Quốc Hưng nghe vậy nhíu nhíu mày nói.
“ Chú Trương, chú là một cảnh sát nhân dân, chú thấy người trong hệ thống dùng quyền lực làm chuyện sai trái, trong lòng chú không có chút cảm giác gì sao.”
Hắn cũng có chút tức giận, chỉ biết sợ này sợ nọ, chỉ vì lợi ích của mình mà bỏ qua người khác, nếu lần này xích mích với tên Tuấn là một người bình thường, thì kẻ đó thoát được cảnh tù tội hay không.
“ Được rồi, chú sẽ làm đến cùng chuyện này.”
Trần Quốc Hưng tắt điện thoại, ánh mắt ngửa lên trời miệng thều thào.
“ Hừ, công bằng sao! Thứ đó chỉ dành cho những kẻ mạnh.”
Đi vào xe hắn nói với Naccy.
“ Cậu nói một tiếng đi, rồi sau đó thông báo lên Bộ Ngoại Giao để họ ép xuống, xem bố con nhà thằng Tuấn còn lộng hành được không.”
Naccy gật gật đầu cũng không nói gì mà bấm bấm điện thoại gửi tin nhắn đi. Hắn thở dài bảo lái xe.
“ Lái về đi ạ.”
Chiếc xe lập tức nổ máy lao đi, dù sao chuyện tên Lin được thả ra chỉ là sớm hay muộn thôi, còn việc tên Lin vào đó có bị ăn đập không, hắn không quan tâm.
Về đến nhà nói với mẹ một tiếng, rồi cả nhà ăn cơm. Trong bữa cơm chị Lan cùng Naccy cứ nhìn nhìn nhau chằm chằm, làm hắn phì cười.
Cả hai đều tu luyện Nguyệt Âm Quyết, đều có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương, và điều làm hắn không ngờ được là vừa ăn cơm xong, vậy mà cả hai người cùng nhau xin phép đi ra sau nhà.
Mẹ hắn thì không để ý chỉ nghĩ là hai người đi tâm sự, hắn thì biết tỏng hai bà cô định làm gì nhưng mặc kệ vì hắn biết trước kết quả sẽ ra sao. Hắn chui vào phòng ở tầng hai, ngó đầu ra cửa sổ hướng ra sau vườn có một bãi cây,
Hai cô gái đang đứng đội diện nhau, nhìn chằm chằm, hắn xoa xoa cằm thầm nghĩ “ Nhìn đến bao giờ nữa, đánh nhanh lên.”
Đúng như hắn mong đợi, cả hai người lao vọt lên, quyền đấm chân đá, tàn ảnh loé lên. Nếu người bình thường mà nhìn thấy hai người giao thủ cơ bản là chỉ thấy những cái bóng xoẹt qua xoẹt lại chứ không thấy động tác tay chân của họ.
Hắn thì gật gù lẩm bẩm “ Kĩ năng chiến đấu của Naccy khá là phong phú. Bất quá người mà mình dạy dỗ nghiêm chỉnh đâu phải là đơn giản.”
Một lúc sau, Naccy bị hất văng ra sau khuỵu một chân trên đất, chị Lan lạnh lùng đứng khoanh tay nói.
“ Em gái, em còn non và xanh lắm.”
Hắn nuốt nước bọt thầm nghĩ “ Đúng là còn non, nhưng thế kia là quá ngon rồi.”
Trần Quốc Hưng vội lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ tà ác ra khỏi đầu, rồi nhảy lên chiếc giường thân yêu của mình, chùm chăn đi ngủ trưa, mặc kệ hai kẻ dở hơi ở ngoài kia đánh nhau.
Còn đang ngủ ngon hắn bị ai đó lột chăn lay dậy, hắn kéo cái chăn lại không mở mắt nói.
“ Naccy, cậu để cho tớ ngủ đi, đừng làm phiền tớ.”
“ Dậy dậy mau, dậy dạy tớ mấy tuyệt chiêu cao siêu, để tớ phục mối thù hôm nay.”
Naccy kéo kéo hắn lôi dậy, hắn bị kéo dậy mắt nhắm mắt mở nói.
“ Để lúc rảnh đi, tớ còn ngủ trưa.”
Hắn khẽ nhìn qua Naccy đang giận dỗi ở góc giường thì mắt mở lớn, miệng không nhịn nổi cười phá lên.
“ Haha…mắt cậu…haha…giống một con gấu trúc Pada…haaa.”
Một bên mắt Naccy xung quanh vầng mắt đã thâm quầng một bên, hắn nhìn mà không nhịn nổi cười, xem ra chị Lan ra tay cũng không lưu tình, đánh tím cả mắt Naccy.
“ Đá chết cậu, HIM cậu mau dạy tớ tuyệt kĩ để tớ phục mối hận ngày hôm nay.”
Hắn lắc lắc đầu, xoa xoa cằm nói.
“ Cậu yếu hơn chị Lan, luyện thêm 10 năm nữa mới có thể đánh ngang tay với chị ấy.”
Tinh Anh mà hắn lựu chọn bồi dưỡng sao có thể là người thường được.
“ Tớ không cần biết, cậu phải dạy tớ để tớ mạnh hơn, nếu tớ mạnh hơn tớ trả cho cậu 100 triệu đô, thế nào?”
Hắn cười cười, con gái nhà người ta mở miệng nói 100 triệu đô mà không thèm nháy một cái, cmn quả thật là đại gia.
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nhìn từ trên xuống dưới Naccy trong lòng con lợn không ngừng nhảy múa, rồi ho khù khụ nói.
“ Hazz tự nhiên lại muốn có thứ gì đó ấm ấm ôm ngủ cho thoái mái, khi thoải mái rồi thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.”
Naccy bĩu môi nhìn hắn, rồi không nói một lời nhảy lên giường chui vào trong chăn, ôm chặt lấy hắn.
Hắn thì cảm giác có dòng điện chạy khắp người, hazz hắn có phải quá đê tiện không nhỉ, mà thôi hắn cũng không muốn làm chính nhân quân tử, bởi vì đa số chính nhân quân tử đều ế, toàn FA thâm niên.
Hắn mang vẻ mặt hiện lên ý “ Naccy là cậu tự nguyện chứ không phải tớ ép buộc.” Naccy ôm chặt hắn rồi cười hì hì nói.
“ Không nghĩ tới, HIM cậu là một kẻ xấu xa như vậy.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt vòng tay qua ôm lấy cái eo nhỏ của Naccy kéo sát lại, hai khuôn mặt dí sát lại nhau, hắn cười nhếch miệng.
“ Tớ là người tốt mà.”
Naccy không nói mà bĩu môi, hắn thật sự chỉ muốn cắn một cái vào cặp môi đỏ mọng đó.
Hắn nhắm mắt nói.
“ Ngủ đi.”
Naccy cựa cựa vài cái quay lựng lại nằm tránh mặt qua bên kia.
“ Này tay cậu không được làm bậy đâu đó.”
Hắn nhắm mắt nhưng miệng lại nhếch nhếch, một lúc sau tiếng Naccy vang lên.
“ Cái tay của cậu làm cái gì đấy, muốn chết hả…a bỏ ra.”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật