Chẳng mấy mà tới ngày nhận lớp, Trần Quốc Hưng dậy sớm vệ sinh cá nhân, ăn sáng thay một bộ quần âu đen, áo sơ mi trắng, đeo đôi giày adidas, đứng trước gương hắn thầm gật đầu, miệng lẩm bẩm.
“ Ôi...ai mà đệp trai thế nhỉ???”
Vuốt vuốt lại mãi tóc lãng tử của hắn gọn gàng rồi đội thêm cái mũ, đeo thêm cái khẩu trang đen cho giống dân xã hội.
“ Con đi nhận lớp đây mẹ.”
Mẹ hắn hì hục nhổ cỏ mấy gốc hoa ợm ờ, hắn chỉ biết lắc đầu, mẹ yêu hoa còn hơn hắn, số hắn thật khổ mà.
Dắt con chiến mã đã gắn bó mấy năm cùng hắn ra cổng, không có tiền mua xe mới Trần Quốc Hưng chỉ đành đi xe đạp cũ, gia đình khó khăn nó là vậy.
“ Gâu gâu.”
Con chó Đen sủa 2 tiếng rồi mở cổng ra cho hắn, dắt xe ra ngoài hắn nói.
“ Trông nhà cận thận đấy.”
Con Đen gật gật cái đầu, rồi chồm lên đóng cửa lại, nhìn con chó nhỏ năm nào bây giờ đã lớn già đầu, hắn bất giác lại nghĩ đến mẹ của con Đen, con Mực cùng vài anh em của con Đen đều đã chết, bây giờ chỉ còn lại 1 mình con Đen, hắn tâm trạng đang vui vẻ chợt mang mác buồn.
Nhảy lên xe cong mông lên đạp con chiến mã của hắn phi vèo vèo ra ngã tư chợ, nơi hắn hẹn mấy đứa bạn.
Đến nơi đã thấy bọn kia tụm năm tụm ba lại đang ăn bim bim, thấy Trần Quốc Hưng đạp xe đến thằng Tiến mập đang cưỡi trên con Cup 50 hất hất mặt hỏi.
“ Ê Hưng xe máy đâu? Sao lại đi xe đạp.”
Trần Quốc Hưng nhún nhún vai, vẻ mặt buồn rười rượi.
“ Nhà tao lấy đâu tiền mua xe máy.”
Cả lũ khinh bỉ nhìn hắn, thằng Quang mồm oang oác nói.
“ Thôi thôi không phải giả nghèo giả khổ, tụi này mới là người nghèo đây này, tiền nhà mày có đem ra đổ ngập cả cái miền bắc này vẫn còn dư.”
Mấy thằng kia cũng gật đầu phụ hoạ, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Quốc Hưng, ý tứ giàu còn giả nghèo giả khổ.
“ Bố tao còn nói, nếu tao đúp lại ông đá tao ra đường, đến lúc đó mày nói với cậu mày cho tao chân bảo vệ là được rồi.”
Trần Quốc Hưng khinh bỉ nhìn thằng Tiến mập, để nó làm bảo vệ công ty nhà hắn, không phải là sẽ mất hết bộ mặt công ty, hắn xoa xoa cằm.
“ Cho mày chân xách xô vác si thế nào?”.
Hắn hất mặt, cả đám cười ồ lên chọc quê thằng Tiến mập không có chí hướng.
“ Mọi người đến sớm vậy!!!”
Hằng cưỡi con xe máy điện dừng lại nói, có cả mấy đứa khác nữa, cả bọn hi lô, good bye các kiểu với nhau. Thấy hắn đi xe đạp, Hằng cưới hì hì nói.
“ Anh không đi xe máy hả??”
Hắn lắc đầu, Hằng lập tức cười hì hì vỗ vỗ lên đằng sau xe điện nói.
“ Anh lên đây Hằng chở.”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm tính đi xe đạp vận động cho khoẻ cơ chân, nhưng bây giờ có gái chở thì thôi vậy, thế là hắn ném con chiến mã vào quán cô Ba, miệng hô lớn.
“ Cô Ba cho cháu gửi con siêu xe ở đây nhá, trưa cháu qua lấy.”
Sau đó dưới ánh mắt khinh bỉ của mấy thằng bạn, hắn trèo lên ngồi sau xe Hằng, tay còn không quên vòng qua ôm lấy cái eo nhỏ.
Sau đó cả đám nổ máy phóng đi, trường cấp 3 cách chỗ hắn hơn 10km, vì chỗ hắn sinh sống là vùng sâu vùng xa nên trường cấp 3 được đặt ở trung tâm.
Tận hưởng gió mát phả vào mặt hoà cùng mùi hương thơm nhàn nhạt trên tóc Hằng, hắn thấy rất rễ chịu, cái mũi không ngừng khịt khịt. Hằng vừa lái xe thấy hắn làm bậy liền cười mắng.
“ Anh làm gì như con cún vậy?”
Trần Quốc Hưng tặc lưỡi, dám bảo hắn giống chó, xem ra hắn phải trừng trị bằng gia pháp với Hằng rồi.
“ Anh thấy mùi hôi hôi, không biết từ đâu toả ra, anh đang tìm nguyên nhân.”
Vừa nói hắn vừa dí mặt vào cổ Hằng mà ngửi, Hằng mắng hắn.
“ Buồn...anh...là người xấu mà...buồn…”
Hằng vừa cười vừa nói, tay lái còn loạng choạng, Trần Quốc Hưng cười ha ha.
“ Thì anh tìm nguyên nhân mùi hôi.”
Hằng một tay dơ dơ nắm đấm lên “ Lát nữa em cho anh biết tay, dám nói em hôi.”
Hắn cười tà nói “ Anh đâu có nói em, là em nhận mình hôi đó.”
“ Anh muốn chết mà, dám chê em.”
Hằng dơ một tay ra đấm ra sau, hắn bắt lấy còn chưa kịp cảm nhận gì thì hắn la lên.
“ Này này ngã bây giờ.”
“ Ầm” Hắn vừa nói hết câu thì chiếc xe máy điện loạng choạng ngã ngào sang một bên. Tu vi đạt đến Luyện Khí Kỳ, phản ứng cùng năng lực của hắn không phải người thường có thể so sánh, nếu để ngã xe thì hắn thà đâm đầu vào gối chết quách đi cho xong.
Trần Quốc Hưng bế lấy Hằng nhảy ra, chiếc xe phi thẳng xuống rệ đường, cắm đầu vào một bụi cỏ. Hằng hét lên một tiếng,con gái là vậy khi gặp nguy hiểm thường thường chỉ có thể há mồm ra mà hét.
“ Này, hò hét cái gì???”
Ôm Hằng trong ngực, hắn cười nói. Hằng mở mắt rồi dạy dụa, hắn đành thả xuống.
“ Tất cả là tại anh.”
Hằng nhìn chiếc xe rồi dơ nắm đấm doạ hắn, hắn bật cười.
“ Tại em lái xe, anh đâu có làm gì.”
Hằng đấm một cái vào bụng hắn, lườm lườm.
“ Chết đi đồ con lợn, may mà bổn cung không sao nếu không, chu di cửu tộc.”
Hắn xoa xoa bụng, không đùa nghịch nữa, đi lại kéo cái xe lên ngồi lên lái.
“ Mời công chúa lên.”
Hằng cưới hì hì rồi nhảy lên ngồi đằng sau, hắn vít hết cỡ ga phóng đi, chiếc xe điện phóng đi với tốc độ 50km/h chả mấy chốc đã đến trường.
Nhìn cái cổng trường ghi tên trường THPT LL, trong lòng hắn bùi ngùi một hồi.
Ném xe vào bãi để rồi hắn cùng Hằng đi đến bảng dán phân chia lớp, đi đến đâu những ánh mắt hình trái tim nhìn đến đó, và tất nhiên là những ánh mắt dành cho Hằng, còn về phần hắn toàn bị những ánh mắt hình viên đạn ẩn chứa sát khí quét qua, sống lưng hắn cũng thấy lành lạnh, trong lòng thầm nhủ “ Thế giới này thật nguy hiểm.”.
Mấy đứa kia cũng đang chen lẫn xô đẩy mà nhìn bảng phân chia lớp, hắn cùng Hằng đứng bên ngoài không chen vào được.
Hắn xoa xoa cằm mắt nhìn một hồi vào cái bảng, rồi quay qua Hằng nói.
“ Em vào lớp C, còn anh học lớp G.”
Hằng không ngạc nhiên vì hắn biết lớp, mà mang vẻ mặt buồn thiu nói.
“ Sao anh lại không thi vào lớp chọn với em???”
Nhìn đôi mắt long lanh của Hằng, hắn lắc lắc đầu.
“ Mỗi con người đều có một số mệnh khác nhau, đều có những con đường phải đi.”
Hằng lắc lắc đầu bĩu môi nói “ Em muốn học cùng anh”
Hắn đưa tay méo méo hai cái má trắng hồng của Hằng rồi nói.
“ Em thích học lớp chọn thì cứ tiếp tục, đừng vì anh mà làm loạn.”
Hằng gật gật đầu, hắn liền thở một hơi. Hằng học lớp khác không còn kè kè bên hắn nữa, hắn lúc đó mới có cơ hội tán tỉnh mấy em khác chứ.
Lớp G xem như là lớp tệ nhất của trường, trong kiếp trước đều đội sổ xếp cuối trong tất cả các mảng của toàn trường, mà cũng không hẳn là một lớp yếu kém, chủ yếu là mấy học sinh cá biệt hay nghịch ngợm tạo nên.
Sau đó mỗi đứa đi một ngả, lớp Hằng ở trên tầng hai còn lớp hắn ở cuối dãy tầng một. Dù đã một kiếp người trải qua cảm giác hồi hộp khi nhận lớp, trong lòng hắn bây giờ vẫn hơi hồi hộp.
Nhìn những nhóm quen biết thì đứng túm tụm lại với nhau, những người không quen ai chỉ đứng một mình, hắn bất giác mỉm cười.
Những gương mặt thân quen đều hội tụ, vận mệnh của những người khác không thay đổi, vẫn tụ tập lại tạo nên một tập thể.
Dừng lại ở một thân ảnh, khuôn mặt ấy nụ cười nhàn nhạt trên môi ấy, người mà trong kiếp trước trong những giấc mơ hắn hay mơ mộng, nhưng bây giờ thứ tình cảm đó đã không còn tồn tại, hắn đã khác xưa không còn là kẻ nhút nhát, kém cỏi của năm nào, có lẽ do vậy nên hắn đã thay đổi tâm cảnh.
Cô gái đó bất giác quay đầu lại nhìn hắn, 4 mắt trạm nhau trong không trung, hắn nở một nụ cười nhạt trên môi tiến lại chỗ cô gái đứng đó.
“ Chào Trang.”
Cô gái chỉ chỉ vào mình, rồi nở một nụ cười nói.
“ Chào bạn, chúng ta biết nhau sao?”
Hắn chỉ chỉ vào biển lớp 10G nói.
“ Chúng ta học cùng lớp.”
Trang nhìn biển lớp rồi lại nhìn hắn, vẻ mặt mang theo nghi hoặc.
“ Ý tớ là sao cậu biết tên tớ.”
Hắn cười thần bí, tay đưa lên bấm bấm như mấy ông thầy bói, một lúc rồi nói tiếp.
“ Tớ còn biết cậu thích mèo.”
Trang phì cười nhìn hắn, bộ dạng như kiểu hắn là một thầy bói. Hắn thò thay vào túi quần lấy ra một thanh kẹo cao su vị bạc hà đưa cho Trang.
“ Đặc biệt cậu còn thích nhai kẹo bạc hà.”
Trang dùng đôi mắt to tròn nhìn Trần Quốc Hưng trừng trừng, dường như hắn là một con quái vật vậy. Hắn liền vuốt vuốt mãi tóc lãng tử của mình nói.
“ Nhìn tớ như vậy làm gì!! Tớ biết tớ đẹp trai.”
Trang cầm lấy thanh kẹo bạc hà, bóc một cái bỏ vào miệng, còn đưa cho hắn một cái. Bóc kẹo cho vào miệng nhai nhai, Trang lúc này mới đi quanh quanh hắn mấy vòng, tò mò hỏi.
“ Sao tớ cảm giác chúng ta rất thân quen vậy nhỉ!!”
Trần Quốc Hưng chỉ cười nhạt, kiếp trước hắn và Trang chỉ là bạn bè bình thường, hắn dấu diếm tình cảm của mình vào trong tim, vì lúc đó suy nghĩ của hắn đã khác với đám bạn cùng tuổi, nếu không có tiền thì đừng nên yêu bất kì một ai.
Bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ khẽ lắc đầu, lúc đó hắn đã quá quan trọng hoá vẫn đề, tình yêu đẹp nhất là tình yêu tuổi học sinh, ngây ngô trong sáng, chưa chắc sau này đã đến được với nhau nhưng đó sẽ là kỉ niệm đẹp, sau này chúng ta đã lớn khi nghĩ lại sẽ bật cười về tình yêu ngày ấy.
“ Có lẽ kiếp trước tớ và cậu từng quen biết.”
Trang đứng cạnh hắn khẽ gật đầu “ Có lẽ vậy.”
Hắn đưa tay lên xoa xoa đầu Trang, miệng cười nói.
“ Tớ tên Hưng nhé.”
Trang chỉ dùng ánh mắt to tròn nhìn hắn, không hề để ý đến hàng động bất lịch sự của hắn. Cả hai dường như không để ý đến xung quanh, một ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Quốc Hưng, thằng Quang không biết từ đâu chui ra.
“ È hèm...khụ...khụ...ây za thằng bạn, cũng học lớp G hả???”
Hắn quay lại nhìn thằng Quang gật gật đầu, thằng Quang lại nhìn qua Trang hỏi.
“ Bạn mới hả???”
Hắn nheo mắt, biết ý thằng Quang đá đểu hắn đi tán gái đây mà, tính uy hiếp nói với Hằng đây mà, tuy nhiên hắn và Hằng không có gì mà....
“ Bạn cùng lớp tao với mày.”
Lớp G mỗi hắn với thằng Quang, còn bọn kia mỗi đứa một nơi không biết đâu hết, thế là thằng Quang mặt dày cản trở công việc tán gái của hắn mà đứng lại làm kì đà.
Đến 7h30 lớp cũng được bảo vệ mở cửa, cả lớp nhí nha nhí nhố đi vào. Trần Quốc Hưng thì chui tọt xuống bàn thứ 4 dãy trong tường, vì kiếp trước đây là chỗ hắn ngồi.
Thằng Quang như gái về nhà chồng cũng bén lén đi theo hắn, thấy hắn ngồi xuống cũng ngồi theo.
“ Mày sao ngồi đây?”
Trần Quốc Hưng trừng mắt nhìn, thằng Quang cười hố hố nói.
“ Thì tao với mày là bạn chí cốt, không ngồi đây thì ngồi đâu.”
Trần Quốc Hưng cũng chỉ đành gật đầu, hắn biết kiểu gì thằng này cũng bị nhúp lên ngồi bàn đầu mà, không chạy được đi đâu.
Ngồi dài dái nghe bọn nó làm quen nhau, cái lớp 45 mạng thì con trai chiếm 35 mạng rồi, con gái còn đúng 10 đứa, ấy vậy là chúng nó cứ túm lại chỗ 10 đứa con gái mà bốc phét.
Trần Quốc Hưng thì nằm gục ra bàn, mắt nhìn ra ngoài sân, thỉnh thoảng có gái xinh đi ngang qua, đỡ nhàm chán.
8h thì cô giáo chủ nhiệm bước vào, vừa nhìn trong đầu hắn gợi nhớ đến kí ức kiếp trước vài lần bị cô giáo chủ nhiệm vặn tai vì cái tội ngủ trong giờ, tai hắn lại giật giật.
“ Chào cả lớp, cô tên Hương, cô sẽ là giáo viên chủ nghiệm của các em.”
Sau đó là tiếng vỗ tay bôm bốp, rồi đến màn tự giới thiệu, đến hắn cũng chỉ như những người khác giới thiệu qua loa về bản thân, gia đình em thuộc dạng giàu có, em học giỏi lại đẹp trai các kiểu, bla...bala...Phân công lớp trưởng, lớp phó, tổ trưởng, sau đó là quy định, tiền học vvv...
Đi ra khỏi cổng trưởng, đưa mắt tìm kiếm Hằng, một lúc cũng không thấy đâu, hắn xoa xoa cằm đứng chờ.
Thấy con Ngân đi qua, hắn liền gọi lại hỏi.
“ Ê Ngân, Hằng đâu rồi???”
“ Ơ vừa nãy nó ra cùng tao mà, đâu rồi nhỉ.”
Ngân nhìn nhìn một hồi, Trần Quốc Hưng nghe thế liền vứt xe đi vào trong tìm. Đến cầu thang thì thấy 2 thằng đang chặn Hằng lại tay cầm điện thoại.
Trần Quốc Hưng thở dài, gái xinh đi đâu cũng mang đến phiền toái, chắc là mấy thằng cu kia chặn xin số điện thoại đây mà. Thấy hắn đi lên, Hằng đang khó chịu với hai thằng kia liền gọi.
“ Anh Hưng.”
Hai thằng kia thấy hắn đi lên, cũng không dám chặn nữa mà tránh ra, Hằng chạy lại chỗ hắn ôm lấy tay hắn không nói gì. Hắn nhìn nhìn hai thằng kia rồi kéo Hằng đi lại trước mặt hai thằng, khí tức Luyện Khí Hậu Kỳ toả ra ép thẳng đến 2 thằng cu.
“ Chặn bạn tao làm gì?? Hả???”
Hai thằng kia dưới uy áp của hắn run lẩy bẩy, chán đổ mồ hôi cúi gằm mặt xuống đất, một thằng lí nhí nói.
“ Dạ...em...em xin số điện thoại... “
Hằng kéo tay hắn lại, ý đừng làm gì hai thằng kia, hắn chỉ cười quát.
“ Ngẩng đầu lên.”
Hai thằng kia vội vàng ngẩng lên, hắn vả một cái
“ Bộp “ một miếng lan can cầu thang bị hắn đập cho sứt một mảng. Hai thằng kia mặt lập tức xanh như tàu lá chuối, run cầm cập, hắn gật đầu.
“ Nếu có lần sau...”
Hắn hất mặt về miếng vỡ trên lan can, ý tứ là lần sau sẽ vả bung mặt luôn chứ không phải miếng lan can cầu thang. Hai thằng kia nhìn hắn sợ hãi, gật đầu như bổ củi, hắn mỉm cười quay đầu kéo Hằng đi.
Bấy giờ Hằng mới kéo tay hắn lên nhìn nhìn, vẻ mặt hiện lên lo lắng.
“ Anh không sao chứ?.”
Hắn lắc đầu “ Anh luyện võ mà không sao, về thôi...”
Nửa tháng sau mới bước vào học chính thức, hắn trong thời gian rảnh này đi khắp nơi từ Nam ra Bắc, mua rồi tìm kiếm các vật liệu hiếm còn thiếu.
Từ lần trước bên Mĩ lấy được Tinh Không Thạch, hắn cũng tìm kiếm các nguyên liệu khác, đến nay cũng đã tìm được 4 loại, bây giờ chỉ còn thiếu 2 loại.
Mấy hôm trước hắn nhận được thông tin, nguyên liệu hắn cần ở bên campuchia trong một bảo tàng lịch sử được trưng bày, thời buổi trong tay ngươi có tiền chuyện ở miền cực lạc ngươi cũng có thể mua, vì vậy thông tin về nguyên liệu hắn cần cũng có thể mua, tuy nhiên không phải người bình thường có thể mua được những thông tin đó.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật