Đến trưa ngày hôm sau, Trần Quốc Hưng bị chọc phá mà thức dậy, xoa xoa cái mũi vẫn còn đang ngứa, hắn trợn mắt nhìn Naccy.
“ Này, tớ đang ngủ.”
Naccy đứng thẳng tay chống nạnh hỏi.
“ Mấy hôm nay cậu trốn đi đâu?”
Hắn vừa ngáp vừa nói.
“ Tớ đi ăn cướp. “
Naccy mắt sáng lên sau đó lại ỉu xìu nói.
“ Sao cậu không rủ tớ đi cùng.”
Hắn á khẩu, lắc lắc đầu nói.
“ Cho cậu đi chỉ làm vướng chân vướng tay.”
Sau đó hắn bị một quyền xé gió đánh tới, “ Bụp “ hắn ôm bụng la oai oái.
“ Bạo lực đây là bạo lực gia đình, ây za đau chết tớ mất.”
Naccy cười đắc ý nói.
“ Khám khinh thường bổn tiểu thư, đánh chết cậu.”
Hắn dơ tay đầu hàng, một lúc hắn mới nói.
“ Naccy, tối nay tớ bay về Việt Nam rồi.”
Hắn có cảm giác đây là mình đang chia tay bạn gái vậy, cảm giác có chút không muốn, có lẽ hắn ham gái đây mà. Naccy lập tức ôm chầm lấy hắn, úp mặt vào ngực hắn khóc thút thít, hắn có chút lúng túng chỉ biết khẽ đưa tay xoa xoa tấm lưng nhỏ, trong lòng đang không ngừng có những con lợn nhảy múa.
“ Tớ sẽ rất nhớ cậu.”
Hắn vỗ về an ủi một hồi, Naccy với nín khóc, sau đó hắn kéo Naccy ra ngoài, cả hai đứa thích thú đi lượn khắp trung tâm thương mại, ăn uống mua sắm thoả thích, hắn còn mua cho bạn Hằng của hắn mấy bộ váy, mua quà cho người ở nhà.
Ném một đống đồ đạc lên taxi, rồi gọi cậu út ở khách sạn nhận đồ, trời cũng đã tối chỉ còn cách lúc lên máy bay 2 tiếng.
“ Naccy, tớ dẫn cậu đi vui đùa.”
Hắn kéo Naccy đến khu người nghèo, New York sầm uất nhưng vẫn có những nơi hỗn loạn, nơi mà những kẻ nghèo hèn không có quyền lực tập chung, cũng là nơi hay sảy ra ẩu đả.
Đi vào một con ngõ tối, hắn cùng Naccy bị một đám hơn 10 người bao vây.
“ À hai đứa nhóc con, đi đâu đây.”
“ Con bé, lại đây cho mấy chú yêu thương con nào, các chú sẽ làm con sướng lên tiên.”
Sau đó cả bọn cười hú lên, nhìn những tên to con ăn hắn nhếch miệng cười. Naccy hơi có vẻ sợ hãi, hắn khẽ vỗ nhẹ tay Naccy nói.
“ Naccy, cậu đã đột phá tầng đầu tiên của Nguyệt Âm Quyết, sức mạnh cũng không giống người thường, cần phải rèn luyện các kĩ năng chiến đấu, lúc đó tu vi mới dễ dàng nắm chắc.”
Naccy nhìn hắn, sau đó gật đầu, thân thể lao lên đánh về đám côn đồ, cả bọn thấy một cô bé tầm 10 tuổi đánh về phía đám người, thì vài kẻ cười hú lên.
“ Bụp “ Hự “ một tên còn đang cười thì bị một đấm của Naccy, mặt lập tức méo mó kêu lên một tiếng rồi ôm bụng ngã lăn ra đất, miệng không ngừng chảy nhãi.
Những kẻ khác còn đang cười hô hô thấy như vậy thì khựng lại, cả đám trợn mắt nhìn, rồi không quản lao lên.
“ Con ranh, mày giỏi lắm.”
“ Chơi chết nó đi.”
Nhìn cả đám chục người bỏ qua Trần Quốc Hưng mà lao lên đánh về Naccy hắn chỉ biết lắc đầu, đám người này căn bản là cặn bã, hắn bật người nhảy lên rồi ngồi xuống một bức tường gần đó, tay tung tung vài viên đá nhỏ.
Những tên kia lao lên, tay đấm quyền đá, một vài giây sau, có tên bay ra ngoài đập vào tường gục xuống kêu la, có tên ôm con ciu bị Naccy đá trúng mà gục luôn tại chỗ, có vài kẻ rút dao ra lao lên thì bị hắn búng hòn đá phế luôn cánh tay cầm dao, có tên còn không biết điều dùng tay kia nhặt dao lên, hắn lại phế nốt tay còn lại, cuối cùng chỉ có đường bị ăn vài đá của Naccy rồi gục xuống, vẫn còn một tên đứng đó nhìn mà không lao lên mà quần công Naccy.
Khi mấy tên kia nằm la liệt trên đất, tên đứng kia mới cười cười, vỗ vỗ tay.
“ Rất hân hạnh được làm quen, ta tên là Monica, cô gái nhỏ thân thủ rất tốt.”
Trần Quốc Hưng nhìn tên Monica kia, trong lòng hứng thú xem bộ dạng tên kia có vẻ là có bản lĩnh, Naccy lau đi những giọt mồ hôi trên chán, thở phì phò nói.
“ Lại đây để cho chị đá mày một cái, rồi chị đây tha cho.”
Monica nở một nụ cười đúng kiểu thân sĩ, tay gãi gãi mũi nói.
“ Cô gái nhỏ không tệ, lần đầu tiên ta thấy một cô bé đánh đấm giỏi như vậy, lần này ta cho cô bé biết thế nào là chết trong sung sướng.”
Rồi Monica thò tay vào quần, hắn ngồi trên bức tường lông mày khẽ nhíu lại, miệng lẩm bầm.
“ Không lẽ hắn định lôi con ciu ra mà khoe khoang với Naccy.”
Monica lấy ra một khẩu súng từ trong đúng quần dơ lên, hắn há mồm mắng.
“ Mẹ nó thì ra là dấu súng, làm bổn thiếu gia lúc đầu còn tưởng con ciu của mày to lắm.”
Naccy nhìn họng súng đen nhòm kia, thân thể cũng khẽ run lên, quay đầu nhìn qua chỗ hắn đang núp trên bức tường.
Monica nhìn theo hướng Naccy vừa nhìn liền dơ súng về mà quát.
“ Thằng ranh con ra đây đi, định chốn hả?”
Trần Quốc Hưng nhún vai đi ra, vừa đi còn vừa cười nói.
“ Chú này, nhà chúng ta rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu cũng được đừng làm tổn thương đến chúng ta.”
Monica cười phá lên, dơ ngón tay cái về phía hắn nói.
“ Thằng ranh con mày cũng biết điều đó.”
Hắn cười hề hề, rồi lại lục lọi trong quần móc ra vài tờ 1 đô la đưa ra.
“ Đây, chú cầm lấy rồi thả hai chúng cháu đi.”
Monica lập tức trợn mắt quát.
“ Thằng ranh mày đùa với bố à.”
Hắn thở dài, hắn ghét những kẻ thích xưng bố này bố kia, đã vậy hắn phế luôn khả năng làm bố của tên này.
Thân thể loé lên, “ Bụp “ một tiếng sau đó là
“ Cạnh “ khẩu súng trên tay Monica rơi xuống đất, sau đó thân thể Monica đổ uỵch xuống đất, hai tay ôm lấy hạ bộ, trên mặt nổi lên những gân xanh, khoé miệng giật giật không rên nổi thành tiếng.
Nhìn Monica ôm con ciu thống khổ giãy dụa trên đấy, Trần Quốc Hưng cười tà tà.
“ Ờ này thì xưng bố với tao, thằng chó mày muốn chết mà.”
Tiện chân dẫm bẹt luôn khẩu súng rơi trên đất, rồi hiên ngang kéo Naccy đi ra khỏi đó.
“ HIM, tốc độ của cậu nhanh quá.”
Hắn cười xoa đầu Naccy khen ngợi.
“ Naccy cậu cũng rất giỏi có thể đánh bại mười mấy tên côn đồ.”
Naccy bĩu môi nói.
“ Có mạnh bằng cậu đâu.”
Trần Quốc Hưng chỉ cười không nói, mạnh như hắn có lẽ kiếp này Naccy không có cơ hội đó.
“ Chăm chỉ tu luyện Nguyệt Âm Quyết trong tương lai cậu cũng sẽ rất mạnh mẽ.”
Naccy gật gật đầu, hắn lại đưa tay ra xoa xoa đầu Naccy làm cho bộ tóc màu vàng óng của Naccy xù lên như cái bờm sư tử hắn mới cười phá lên.
“ Cậu về nhà đi, sắp đến giờ tớ bay rồi.”
Naccy đang vui vẻ lập tức ỉu dìu xuống, nắm lấy tay hắn nói.
“ Tớ tiễn cậu.”
Hắn thì gật gù cái đầu, rồi bắt xe chở về khách sạn dọn dẹp đồ đạc cùng mẹ và cậu út. Sân bay New York, hắn mở cửa xuống xe, rồi mẹ, cậu út, Naccy cũng theo sau. Một xe khác cũng dừng lại ngay phía sau, anh Phong cùng chị Hiền bước xuống xe.
“ Tổng giám đốc, anh cùng mọi người về bình an.”
Cậu Út cũng vỗ vỗ vai anh Phong dặn dò.
“ Hai người ở bên này cố gắng nhé.”
Anh Phong cùng chị Hiền gật gật đầu, hắn lúc này cũng cười toe toét nói với chị Hiền.
“ Em sẽ nhớ chị lắm, chị cho em ôm một cái.”
Hắn làm bộ dạng dơ tay ra, anh Phong liền chắn hắn lại miệng èm hèm.
“ Thằng ranh con, tránh ra chỗ khác đi.”
Trần Quốc Hưng bĩu môi, chị Hiền cười hì hì đưa tay véo cái má hắn mà lắc lắc.
“ Thôi đi ông cụ non, lắm trò.”
Hắn vội vàng bỏ chạy khỏi móng vuốt của chị Hiền, cứ để bà méo như vậy khuôn mặt đẹp trai của hắn sẽ hỏng mất.
Mọi người còn đang khuôn đồ đạc thì một dàn xe sang trọng dừng lại ngay chỗ bọn họ, từ trên mấy chiếc xe một dàn vệ sĩ mặt véc đen đi xuống, rồi tản ra xung quanh.
Ở một chiếc xe ở giữa được vệ sĩ mở ra, bước xuống xe là một người đàn ông vẻ mặt mang một sự cuốn hút kì lạ, những quý bà có mặt ở đây vẻ mặt đều hiện lên sự si mê. Naccy thấy người đến liền chạy lại, kéo lấy cánh tay.
“ Cha, sao người lại đến đây.”
Ro, xoa đầu con gái nói. “ Cha đến tiễn bạn của con.”
Trần Quốc Hưng ở bên kia tay đút túi quần, miệng hừ lạnh. Trong lòng đang không ngừng cảnh giác ông già của Naccy dở quẻ.
Ro dẫn con gái đi đến chào hỏi mẹ và cậu hắn. Mẹ cùng cậu út thấy thế cũng rất khách khí hỏi thăm lại, à mà chỉ có cậu út thôi còn mẹ hắn bà không biết tiếng Anh nên mẹ chỉ gật đầu qua loa.
Trần Quốc Hưng lông mày nhíu chặt nhìn vào ông già đi sau lưng cha Naccy, lão già Bowm này rất nguy hiểm, lần trước động thủ hắn chỉ nhỉnh hơn một chút so với Bowm, nếu lão già này ra tay với người thân của hắn, hắn cũng không biết mình có đủ sức mà cản cùng lúc cho mẹ và cậu út không nữa.
Hắn tiến lại gần mẹ hơn, mắt cảnh giác nhìn hai người Ro và Bowm, những kẻ như vậy muốn đạt được mục đích dù bất cứ thủ đoạn nào cũng có thể sử dụng, mạng người chết dưới tay những kẻ này không ít.
“ Anh bạn nhỏ, lần trước thật sự xin lỗi cậu.”
Hắn không ngờ Ro lại cúi đầu xin lỗi hắn, trong mắt hắn loé lên cũng không nói gì, Ro xuất hiện tại đây cũng không phải là điều gì tốt đẹp đối với hắn, hắn cảm giác được ở một số nơi gần đây có những máy ảnh đang lén chụp lại bọn họ.
Hắn liền vận dụng linh lực toả ra bao chùm lấy mẹ và cậu út, một sóng dao động che phủ lên hai người bọn họ, đảm bảo những tên kia không thể thấy được khuôn mặt của 2 người.
Bowm nhíu mày, rồi khẽ nhìn hắn rồi quay đi hất mặt với đám vệ sĩ, lập tức một số người lẩn vào trong đám đông biến mất.
Ở một số chỗ mấy người đang lén chụp ảnh bất ngờ xuất hiện một bóng đen đánh ngất bọn họ.
Trần Quốc Hưng lúc này mới giật giật áo mẹ nói.
“ Hai người đi vào trước đi.”
Mẹ hắn hiểu ý lền quay người đi vào, cậu út nhìn hắn rồi cũng chạy theo mẹ hắn.
“ Hừ, Ngài Ro thân phận của ngài quá là đặc biệt, xuất hiện tại đây có vẻ như không thích hợp cho lắm.”
Naccy trợn mắt nhìn hắn, tay dơ dơ nắm đấm nói.
“ HIM, cậu nói gì vậy!”
Hắn chỉ cười nhìn Ro không để ý đến Naccy, Ro cũng đối mặt nhìn thẳng hắn một lúc mới nói.
“ Vẫn là câu nói đó, tôi muốn thứ đó.”
Hắn nhíu mày, Ro này cũng quá cố chấp cùng điên cuồng, hắn càng ngày càng cảm giác Ro là một kẻ nguy hiểm hơn cả dị năng giả như Bowm, trên người Ro hắn cảm nhận được sự điên rồ, bất cứ chuyện gì Ro cũng có thể làm để đạt được mục đích.
Trần Quốc Hưng thở dài trong lòng ảo não, hắn còn quá yếu nhược bị kẻ khác uy hiếp trắng trợn hắn lại không thể nào phản kháng, hắn cảm nhận được Naccy có một luồng khí tức như có như không luôn theo sát, hắn đoán không ngầm thì kẻ này là kẻ bảo vệ an toàn của Naccy, kẻ này có tu vi còn cao hơn hắn, tuy không biết là dị năng giả hay tu luyện giả nhưng chắc chắn một điều, gia tộc giàu có bậc nhất thế giới không phải hắn bây giờ có thể đối chọi chính diện, tốt nhất vẫn là dùng quan hệ hợp tác sẽ có lợi cho cả hai, hắn cũng không phải dạng cái gì mà ngạo khí ngút trời, kiên cường bất khuất, nắm đấm kẻ nào lớn kẻ đó là quy tắc.
Nắm đấm hắn không lớn thì chỉ có thể khuất nhục, 30 năm sau hắn lại làm một hảo hán.
“Ba điều kiện.”
Hắn nhàn nhạt nói, Ro cười nhạt gật đầu nói.
“ Trong khả năng của ta.”
Hắn xoa xoa cằm, rồi đi vào trong xe của Ro. Vệ sĩ lập tức mở cửa cho hắn vào, Ro cũng theo sau chui vào xe.
“ Thứ nhất tôi không muốn bất cứ thông tin gì về tôi gặp ông lọt ra ngoài.”
Ro gật đầu lạnh nhạt nói.
“ Những kẻ có ý đồ đều đã chết.”
Xem ra kẻ thù của Ro cũng không ít, à không phải mà là của gia tộc giàu nhất thế giới cũng không ít.
“ Thứ hai tôi không muốn có thêm một lần nào uy hiếp từ ông.”
Ro cười cười không nói, Hắn trong lòng chỉ muốn giết chết tên này cho đỡ sau này có phiền phức, bất quá nếu làm như vậy hậu quả rất khó lường.
Thấy hắn trầm tư, Ro nhăn mày nói.
“ Còn điều kiện thứ 3.”
Hắn xoa xoa cằm, vẻ mặt hiện lên một vẻ đê tiện nói.
“ Thì là tiền đó.”
Ro lập tức cười phá lên “ Hahahaha, cậu nói cho tôi một cái giá.”
Hắn gãi gãi đầu, lấy ít thì mình thiệt thòi, lấy nhiều thì cũng không hay, Hắn trầm tư một lúc mới nói.
“ 100 tỉ đô la thế nào.”
Ro lập tức đang nở nụ cười, lập tức cứng đờ lại nói “ Sao cậu không đi ăn cướp ngân hàng Mĩ luôn đi.”
Hắn mang vẻ mặt khó khăn nói “ Nơi đó tôi không có năng lực để ăn cướp. “
Đùa gì vậy nếu hắn mà có khả năng ăn cướp ngân hàng Mĩ, hắn còn phải khó khă lăn lộn kiếm tiền sao.
“ 100 tỉ đô la là con số không thể, 3 tỉ đô là giá cao nhất tôi có thể bỏ ra.”
Ro nhìn hắn bằng ánh mắt mang theo vẻ nhìn một kẻ không biết ý nghĩa của tiền vậy, 100 tỉ đùa sao nó bằng cả 1/10 giá trị của gia tộc, làm sao Ro có thể bỏ ra.
100 tỉ đô có thể sai khiến cả quỷ thần, không thiếu kẻ vì 100 tỉ đô mà bán mạng, tuy nhiên Ro lại không tin tưởng vào những kẻ đó, Ro chỉ tin vào chính bản thân mình.
“ Hazzz, tôi miễn cưỡng đồng ý.”
Sau đó Ro gọi điện thoại, một lúc sau một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ có 3 tỉ úd trong tài khoản được đưa cho Trần Quốc Hưng.
Hắn không dây dưa, đưa luôn cho Ro, một cái usb nói.
“ Đây là công pháp tôi viết hết vào bên trong, ngài Ro hãy giữ cho cẩn thận.”
Sau đó hắn mở cửa đi ra, đặt chân ra ngoài hắn còn bồi thêm một câu.
“ Bất quá công pháp đó chỉ có nữ mới có thể tu luyện.”
Ro lập tức sững sờ, Trần Quốc Hưng cười nhạt, đây là ngươi muốn ép ta bán, chứ bổn thiếu gia cũng không muốn bán đâu. Hắn thầm vui vẻ trong lòng, hắn biết Ro ham mê với sức mạnh, bất quá thân thể gân cốt của lão không phù hợp với tu luyện, nội công, lão lại từ chỗ Bowm biết được Naccy có thể tu luyện vì vậy, Ro mới ham mê với công pháp của hắn.
“ Bất quá ở chỗ tôi sư phụ còn chuyền lại một bộ công pháp dành cho nam, người như ông cũng có thể tu luyện.”
Ro còn đang sững sờ nghe vậy mắt cũng lấp lãnh ánh sáng, lập tức nói.
“ 10 tỉ đô la cho 2 bộ công pháp.”
Hắn cười ha ha, ném cho Ro một cái usb khác, giọng điệu trâm chọc.
“ Đừng để thứ này lọt ra bên ngoài, nếu không những người như ông cũng chỉ như người bình thường, thiên phú tu luyện của mỗi người là khác nhau, hahaha...”
Tay đút túi quần, Trần Quốc Hưng đi vào trong sân bay chỉ để lại một cái vẫy tay với Naccy. Naccy đứng đó nhìn theo bóng lưng của hắn mà hét lớn.
“ HIM, tớ muốn biết tên thật của cậu?”
Hắn không đáp lời, chỉ biến mất vào trong dòng người ở sân bay.
Naccy thẫn thờ miệng lẩm bẩm.
“ Trần Quốc Hưng là tên thật của cậu sao!!!”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật