Trần Quốc Hưng nhìn con rùa đen Huyền Ma, cuối cùng vẫn là không nhịn được tò mò lên tiếng.
“Huyền Ma trước khi gặp Nhậm Thiên Nam còn rùa già ngươi nhất định có làm chuyện gì xấu xa không thế?”
Huyền Ma nhìn Trần Quốc Hưng, đôi mắt nheo lại, cuối cùng vẫn nói.
“Trước kia Đông Thắng Thần Châu không có ba cái tên Phiêu Miêu Tuyết Cung, Hóa Hư Kim Động, Đông Thắng Thành, mà là một đại tông môn tên Cổ Nguyệt Tông, ta cùng thê tử của mình thì sống ở Đông Hải giáp với Đông Thắng Thần Châu, đến một ngày thê tử của ta bị đám người của Cổ Nguyệt Tông vây bắt chém giết, lúc đó ta lại đang ở ngoài biển lớn đột phá Yêu Đế.”
Nói tới đây Huyền Ma trầm lặng, Trần Quốc Hưng cũng mang vẻ mặt nhăn nhó, quả nhiên bất kì là ai đều có những chuyện đau buồn phía sau.
“Khi trở về thì chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, thê tử của ta bị người của Cổ Nguyệt Tông giết hại, lấy thân thể yêu đan tu luyện, lúc đó ta đã phát điên một hơi đồ sát bất kì nhân tộc nào trên đường ta gặp, đánh tới Cổ Nguyệt Tông, chém giết gần như toàn bộ người của Đông Thắng Thần Châu khi đó, cuối cùng bản thân bị trọng thương trú ngụ ở Vô Ưu Đầm, cho đến khi gặp phải tiểu tử Nhậm Thiên Nam tự sát.”
Trần Quốc Hưng nghe xong cũng líu cả lưỡi lại, một hơi đồ sát gần như cả Đông Thắng Thần Châu, là bao nhiêu mạng người? Con số phải đến hàng tỉ người cũng nên.
Cũng thở dài vỗ vỗ mai rùa của Huyền Ma an ủi.
“Lão Ma ta rất ít khâm phục kẻ nào, nhưng không nay chính thức khâm phục lão rùa già ngươi.”
Nhân tộc hay yêu tộc cũng đều giống nhau, đều xem đối phương là tài nguyên tu luyện, nếu không mạnh thì chỉ có đường làm mồi cho kẻ khác, Huyền Ma không nói gì thêm rơi vào trâm tư, có lẽ là nhớ lại những kí ức đau thương.
Tuyết Hoa ở một bên cũng im lặng thở dài, đây là lần đầu tiên Tuyết Hoa nghe được nguyên nhân thật sự về chuyện Huyền Ma Diệt Nhân trong điển tịch của tu chân giới Đông Thắng Thần Châu sau này còn được viết lại.
Trần Quốc Hưng quyết định đổi chủ đề, hướng tới Tuyết Hoa nói.
“Đông Thắng Thần Châu có tồn tại diệt kiếp hay không? Cũng không thể phi thăng đúng không?”
Tuyết Hoa nhìn Trần Quốc Hưng khẽ gật đầu nói.
Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.com mong độc giả qua wep chính thức ủng hộ tác giả.
“Đúng thế, đột phá tới Luyện Hư Kỳ sẽ có diệt kiếp buông xuống, may mắn thì không gặp phải, gần vạn năm gần đây đều không thể phi thăng.”
Trần Quốc Hưng nghe xong rơi vào trầm tư, quả nhiên là như vậy, xem ra thế giới này đã bị một kẻ nào đó hoặc một biến cố nào đó biến thành một nơi cô lập, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết thở dài, xem ra cũng chỉ có chờ tới khi tiểu tử Dương Quá kẻ được thiên đạo lựa chọn mở ra lối đi mà thôi.
Còn đang tính nói thêm thì cả không gian rung lắc giữ dội, cả Đông Thắng Thần Châu chịu một loại áp lực đáng sợ từ trên bầu trời phủ xuống, Trần Quốc Hưng vẻ mặt biến đổi thân thể xé toạc không gian đã xuất hiện trên bầu trời nhìn về một hướng, là hướng của Đông Hải.
Một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Trần Quốc Hưng là Tử Y, đôi mắt của Tử Y hơi nhíu lại nhìn Trần Quốc Hưng một cái.
“Vẫn không thoát nổi ánh mắt của những kẻ đó.”
Tử Y xé không gian một cái mang theo Trần Quốc Hưng biến mất, tới ngay cả đám Nguyên Long cũng không bắt được khí tức của Trần Quốc Hưng, Huyền Ma bò trên ghế ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị.
“Nhân tộc này quả nhiên quỷ dị.”
Ở giữa Đông Hải từ dưới một cái hố một người từ đó đi ra, là một nữ tử xinh đẹp với đôi mắt hoàng kim, phía sau lưng là sáu cái cánh vàng, lúc này trên trời có những đạo diệt kiếp thi nhau đáng xuống.
“Diệt Tuyệt ngươi cũng đủ ngoan.”
Từ trong miệng nữ tử vậy mà lại phát ra một tiếng nói của một người đàn ông, chi thấy đôi mắt hoàng kim của nữ tử như có một tôn đại thần hoàng kim đang ngồi vậy, phía sau tôn đại thần là sáu vòng sáng quay tròn, là Lục Đạo Luân Hồi một trong chín chí bảo hỗn độn, Tử Y cùng Trần Quốc Hưng xuất hiện.
Tử Y vẻ mặt hờ hững liếc mắt một cái, đã nhìn ra dốt cuộc kẻ tới là ai, diệt kiếp xuất hiện đánh xuống, chỉ thấy nữ tử nâng tay, một cái hố đen hiện ra trên đầu nuốt chửng vô số diệt kiếp.
Trần Quốc Hưng thì trợn mắt nhìn một màn này, cả diệt kiếp lẫn ánh sáng không gian...!đều bị cái hố đen mà nữ tử tạo ra nuốt trọn, hắn lắm bắp.
“Hố đen vũ trụ.”
Trong lòng thì cuồn cuộn sợ hãi, người tới dốt cuộc là thần thánh phương nào, không thể là kẻ đơn giản được, chắc chắn phải là những cường giả có tu vi kinh khủng.
“Lục Đạo, ngươi lại tới tận đây, ta nghĩ chúng ta không nên có xung đột mới phải.”
Nữ tử thu lại hố đen rồi nhìn về phía Tử Y sau đó liếc qua Trần Quốc Hưng, trong đôi mắt hoàng kim lộ ra một thân ảnh một nam tử cởi [email protected] phía trên, đầu trọc có quang luân sáu vòng sáng sau đầu.
“Thiên Địa, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi, ta nghĩ bản thân nên loại một kẻ khỏi cuộc chơi trước.”
“Diệt Tuyệt sẽ phát hiện ra chúng ta, ngươi nghĩ cả hai chúng ta còn có cơ hội hay sao?”
“Là đệ tử của chúng ta so đấu, không phải ta và ngươi, ta không tin dưới lực lượng của hai chúng ta, Diệt Tuyệt có thể biết được.”
Trần Quốc Hưng ở một bên chỉ nhìn về phía nữ tử bằng con mắt đánh giá, thậm chí hắn đã mở cả thiên nhãn lên nhưng chẳng nhìn ra được một chút manh mối nào, đôi mắt hoàng kim nhìn qua Trần Quốc Hưng, cả người hắn cứng đờ không thể nào kiểm soát được cơ thể.
“Quá yếu.”
Thân thể Trần Quốc Hưng từ từ phân hóa thành những hạt bụi, hắn khiếp sợ nhìn chính bản thân đang hóa thành những hạt bụi, hắn cảm giác được tử vong chân chính.
Tử Y đứng ở bên cạnh không có động tác, nữ tử đôi mắt hoàng kim thân ảnh nam tử có lục đạo quang luân sau đầu khẽ lắc đầu.
“Thời gian không còn nhiều, ta nghĩ ngươi và ta cùng nhau hợp tác thì hơn.”
“Được.”
Trần Quốc Hưng dần dần ngay cả ý thức cũng bị phân tán, nữ tử mắt vàng kim lạnh nhạt nhếch miệng nói.
“Thiên Địa, hắn yếu hơn đệ tử của ta rất nhiều.”
Tử Y chỉ cười nhàn nhạt.
“Thời gian là thứ trả lời tất cả.”
***********************************************************************************************************************************************
Trong một căn phòng ở một khu công nghiệp Hà Nội, Trần Quốc Hưng mở mắt tỉnh dậy, hắn cảm giác thấy đầu đau như búa bổ, chí nhớ mơ mơ màng màng, vớ lấy cái điện thoại Iphone xs ở đầu giường nhìn đồng hồ, là 00 giờ 19 phút ngày hai 20 tháng 11 năm 2022.
Trần Quốc Hưng bật bóng đèn đi vào nhà vệ sinh xả đi một bụng bia mà lúc tối uống cùng mấy anh làm cùng công ty, rồi mở cửa phòng trọ đi ra bên ngoài, hắn rút ra bao thăng long châm một điếu lên rít một hơi thuốc dài, rồi nhả ra làn khói trắng mờ mịt y như tương lai của hắn vậy.
Cảm giác chán nản hắn liền đóng cửa phòng trọ đi ra ngoài, lang thang trên đường phố Hà Nội với một điếu thuốc đỏ đầu trên tay, hắn nghĩ vu vơ linh tinh trong đầu, hắn cảm giác mệt mỏi vì cuộc sống hiện tại, cái éo le về tiến bạc nó khiến hắn phát mệt, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng của Hà Nội chẳng giống ở quê lúc nào cũng tối đen, miên man trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Chỉ còn gần hai tháng nữa lại đến tết Nguyên Đán 2023 rồi, thời gian trôi nhanh thật, dừng lại trước một ngã ba hắn không biết phải tiếp tục đi hướng nào, trong đầu hắn vô định không hề có suy nghĩ phải chọn lựa con đường nào, mục đích của hắn là gì? Hắn ước bản thân mình có thật nhiều tiền để hiện tại không phải cô đơn như hiện tại, ngồi xuống vỉa hè ngắm nhìn đường phố một cách chán ngắt.
“Cháu trai mua cho chú cái bánh đi.”
Một ông chú độ năm mươi tuổi dừng lại bên cạnh Trần Quốc Hưng, hắn nhìn người đàn ông với một chiếc xe đạp cũ kĩ cùng một thùng xốp đựng bánh ú, cũng thấy đói liền móc nốt tờ hai chục nghìn trên người mua bánh của chú bán bánh.
“Cho cháu hai cái đi ạ.”
Chú bán bánh nhận tiền rồi đưa cho hắn hai cái bánh ú, rồi chú cũng chưa đi mà ngồi xuống bên cạnh Trần Quốc Hưng.
“Cho chú mượn cái bật lửa.”
Trần Quốc Hưng móc cái bật lửa ra cũng đưa luôn cho chú bao Thăng Long, nhưng chú lại lắc đầu nói.
“Chú hút quen Vina rồi.”
Chú bán bánh châm lửa rồi ngồi hút phì phèo, một lúc mới quay sang hắn hỏi.
“Buồn chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm rồi còn lang thang ra đây ngồi hút thuốc thế?”
“Dạ cháu thấy chán đời ạ.”
Ông chú bán bánh nghe xong bật cười, rồi rít một hơi thuốc thật sâu rồi nhả ra những làn khói trắng.
“Cảm giác bản thân vô dụng à?”
“Dạ vâng chú.”
“Đừng oán trách bản thân, thay vì đó cháu nên cố gắng hết sức mình để làm bất cứ chuyện gì, để rồi năm tháng sau này của cháu không có hối tiếc.”
“Thế chú có hối tiếc gì không chú?”
“Tuổi trẻ trôi qua một cách vô nghĩa.”
Trần Quốc Hưng trầm mặc phải chăng hắn sau này cũng sẽ giống như vậy, một ngày nào đó hắn cũng nằm xuống một cái hố đất rộng hai mét vuông, đến khi nhắm mắt vẫn có những nuối tiếc, một suy nghĩ vụt qua trong đầu của hắn.
“Vậy chú bán bánh như vậy thu nhập có ổn không chú?”
“Tháng cũng chỉ được tầm ba mươi bốn mươi triệu thôi.”
“What?”
Trần Quốc Hưng tạm biệt ông chú bán bánh với vẻ mặt như ngậm phải bọ vậy, trong đầu luôn nghĩ tới duy nghĩ làm một chuyện để thanh xuân không còn phải hối tiếc, hắn mang con iphone xs ra tiệm cầm đồ cắm luôn, sau đó tới một con phố tối tăm với ánh sáng lập lòe từ tấm biển quảng cáo mờ ảo ghi mấy chứ “massage toàn thân” rồi chui vào trong quán...
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống.
Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch.
Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.".
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật