Lừa đen đứng ở bên cạnh Trần Quốc Hưng tự nhiên xích lại gần hắn, miệng lừa há ra nói.
“ Đại ca, đệ cảm thấy ở trong này có thứ gì đó ghê gớm lắm.”
Trần Quốc Hưng cũng gật đầu, hắn cũng cảm thấy ở trong này có thứ gì đó ghê ghê, càng đi về phía trước sương mù càng giày đặc, cho đến khi cảnh tượng sung quanh chỉ là một màu trắng xóa không nhìn thấy cả nước biển, đám người Trần Quốc Hưng đều tụ tập lại ở trên mũi thuyền, Trần Quốc Hưng mở lên Thiên Nhãn, nhưng cũng chẳng thể nhìn xuyên qua lớp sương mù, chuyện này càng làm hắn thêm đau đầu, quả nhiên đi ra ngoài biển lớn tồn tại rất nhiều thứ nguy hiểm.
Đột nhiên chiếc hải thuyền lao đi nhanh hơn, cứ như vậy xoay tròn, Trần Quốc Hưng lập tứ khởi động lên lớp cấm chế của hải thuyền, xung quanh hải thuyền được bao phủ bởi một lớp kết giới màu vàng, hải thuyền xoáy càng nhanh hơn rồi cả hải thuyền bị một xoáy nước biển nuốt chửng kéo theo tất cả đám người Trần Quốc Hưng vào bên trong.
Lớp sương mù biến mất, Trần Quốc Hưng hơi sửng sốt, bản thân hải thuyền lại bị kéo xuống nước, hiện tại đang ở bên trong một xoáy nước lớn, nhìn một chút thấy hải thuyền vẫn có thể chịu đựng Trần Quốc Hưng cũng không có hành động gì, để xem xoáy nước nó đem đám người tới chỗ nào.
Ở dưới biển đen tối nhưng không có ngăn cản được ánh mắt hay thần thức như ở trong lớp sương mù trắng, thỉnh thoảng lại có những con hải yêu to khổng lồ bơi qua, nhưng tuyệt nhiên chẳng có con hải yêu nào dám bơi tới hay đụng vào xoáy nước, như thế xoáy nước có một thứ gì đó khiến chúng e ngại.
Không biết trải qua bao lâu, xoáy nước từ từ tan đi, để hải thuyền im lặng ở dưới biển sâu đen tối, Trần Quốc Hưng sửng sốt, cái xoáy nước này chỉ là do tự nhiên hình thành thôi sao, đem hắn tới vùng biển tăm tối này chẳng có một thứ gì hay ho cả, thần thức Trần Quốc Hưng tỏa ra quét một vòng chẳng có thứ gì tồn tại, Trần Quốc Hưng đưa tay gãi gãi mũi, hiện tại mà muốn đi lên mặt biển không biết phải chờ tới bao giờ nữa, cái xoáy nước chết tiệt, còn đang mải mê suy nghĩ mà Trần Quốc Hưng không hề để ý có một cặp mắt đỏ to lớn từ từ mở ra, lừa đen vừa nhìn thấy hai con ngươi to lớn đã bị doạ cho chân lừa run lẩy bẩy.
“ Đại ca...đằng sau...đằng sau.”
Trần Quốc Hưng nghe vậy liền hơi sững sờ, từ từ quay đầu lại nhìn.
“ Chết mợ rồi.”
Một cắp mắt đỏ lờ to đến mức Trần Quốc Hưng cũng phải bất ngờ, nếu mà để so sánh một bên mắt không khéo bằng cả môt sân vận động lớn, làm Trần Quốc Hưng bị dọa sợ chính là hắn vừa dùng thần thức quét một vòng chẳng phát hiện ra thứ gì, vậy mà không biết từ đâu đã lòi ra một cắp mắt khổng lồ như vậy, hiển nhiên là một cặp mắt của một sinh mệnh nào đó, tu vi của thứ này đã trâu bò đến mức nào rồi.
Từ từ thân ảnh to lớn kia cũng hiện ra hết, cái đầu to lớn hiện ra, có hai sừng giống hươu, lông bờm, râu cá trê, cả thân thể dài tới mấy nghìn mét, chân có bốn chân lớn có bốn móng, toàn thân vảy như rắn, cả thân thể là một màu đỏ rực.
“ Hỏa Long.”
Trần Quốc Hưng há mồm nói, hắn đã tới Man Hoang nhưng chỉ nhìn thấy Giao Long mà thôi, còn long tộc thì không có, vậy mà hiện tại hắn lại gặp một con rồng chân chính, cái này làm Trần Quốc Hưng cũng xoắn hết lại, nhìn con rồng này thấy thế nào cũng giống một con rồng xấu.
“ Nhân loại Luyện Hư, hử các ngươi không trốn tránh diệt kiếp mà lại lang thang đi đâu?”
Con Hỏa Long mở cái miệng rồng há há vài cái rồi nói, cả đám Trần Quốc Hưng đều hơi đổi sắc, đặc biệt Tiểu Yêu còn đang run rẩy nhìn con Hỏa Long trước mắt, đây là áp bức về huyết mạch, dù sao Tiểu Yêu cũng là một con Long Phượng dị chủng, cũng mang trong người một ít huyết mạch long tộc.
“ Còn có hai con tiểu yêu, hử một con hỗn tạp long huyết tộc ta, một con có khí tức của mấy con tiểu oa Kỳ Lân hậu duệ, còn có cả Tuyết Cơ Hoàng Tộc?”
Hỏa long cứ như vậy xổ một tràng, Trần Quốc Hưng cũng hơi giật giật khéo miệng, con rồng này mắt cũng tinh thế, không biết tu vi ở cảnh giới gì? Trần Quốc Hưng chưa vội động thủ, chẳng may con rồng này tu vi cao thâm nó nhai một cái thì cái mạng nhỏ của mình đi tong.
“ Tiền bối là người kéo chúng ta tới đây sao?”
Trần Quốc Hưng khúm núm cười hỏi, Hỏa Long nhìn qua Trần Quốc Hưng, mặt rồng có vẻ nghiền ngẫm lắm.
“ Nhân loại ngươi làm ta cảm thấy rất khó chịu, ta ăn ngươi trước.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt cứng đờ, khó chịu? Ăn bổn thiếu gia trước?
“ Ăn cái đầu ngươi ý.”
Trần Quốc Hưng bực mình, vận chuyển pháp lực thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt Hỏa Long, nắm đấm mười thành lực lượng vung một cái đấm thẳng vào mặt Hỏa Long.
“ Ầm...vèo...”
Hỏa Long trợn mắt, cả thân thể bị đánh bắn đi, trong lòng Hỏa Long đã khiếp sợ nhân loại vừa đánh nó.
“ Hừ.”
Trần Quốc Hưng cũng không có đuổi theo, hắn đứng ở trong biển nheo mắt nhìn theo Hỏa Long.
“ Ngaoooo...”
Tiếng rồng gầm vang lên, Trần Quốc Hưng biến sắc là thần thông âm ba của long tộc, Trần Quốc Hưng vận chuyển Vô Thượng Thiên Địa Quyết chống cự, giới vực cũng được mở ra.
Đứng trong giới vực của mình Trần Quốc Hưng mới thở nhẹ một cái, cái thần thông chết tiệt kia đúng là nhức hết cả đầu, tai hắn bây giờ vẫn còn ù ù.
“ Xoạc.”
Giới vực của Trần Quốc Hưng bị người ta xé toạc ra, một hỏa trảo bốn móng đánh thẳng tới Trần Quốc Hưng, hắn khiếp sợ ở trong giới vực của bản thân hắn chính là trời, liền tạo ra vô số đạo pháp thuật ngăn cản hỏa long trảo.
Hỏa long trảo một đường xé toạc tất cả pháp thuật ngăn cản, Trần Quốc Hưng cũng trợn mắt, cái này cũng là quá cường đại rồi, hỏa long trảo đột nhiên lóe một cái xé rách cả không gian đánh lên người Trần Quốc Hưng.
“ Hư Không Đại Thuật.”
Trần Quốc Hưng khiếp sợ, ở trong kí ức của Trường Giả Tiên Tôn hắn biết long tộc có rất nhiều thủ đoạn cường đại, đường đường là thần thú nhất tộc, các thủ đoạn thần thông là không thể bàn cãi, không gian chi đạo chính là điểm mạnh của long tộc, Trần Quốc Hưng cũng không ngờ một con Hỏa Long ở nơi này lại đã sơ bộ lĩnh ngộ được Hư Không Đại Thuật.
Trên ngực Trần Quốc Hưng xuất hiện bốn vết thương sâu hình long trảo, máu tươi chảy đầm đìa, Trần Quốc Hưng nhìn xuống ngực khiếp sợ, Địa Chi Tiên Thể chỉ trong một chiêu của đối phương đã khiến hắn thương nặng như vậy, trong đầu Trần Quốc Hưng đã chửi mười tám đời tổ tông con Hỏa Long trong đầu, rảnh rỗi kéo hắn tới đây rồi lại đánh nhau, cái này chính là rảnh rỗi sinh nông nổi.
“ Nhân loại thân thể ngươi rất cường đại, là kẻ đầu tiên chịu được tứ trảo của bổn long.”
Một thanh niên xé toạc giới vực của Trần Quốc Hưng đi vào, thân thể để trần phía trên, khuôn mặt anh tuấn, trên chán là hai cái sừng rồng màu đỏ tỏa ra hỏa diễm nhàn nhạt, hai tay là hai long thủ có bốn trảo đang tỏa ra hỏa diễm ngùn ngụt.
Trần Quốc Hưng cũng líu cả lưỡi vào, đây là kẻ mạnh nhất mà hắn từng gặp, không tính tới Trường Giả Tiên Tôn, bởi vì hắn chẳng có làm gì cả, là Thiên Địa Ấn.
Tuy nhiên phụ thuộc quá nhiều là không có tốt, lần này Trần Quốc Hưng quyết định đánh một trận hết sức, còn đánh không lại thì chạy, hắn không tin bản thân chạy không nổi.
Trần Quốc Hưng cũng lấy ra bao tay hắc thủ, rồi nhìn tới Hỏa Long.
“ Nhớ lấy cái tên của tao, Trần Quốc Hưng hôm nay lột da của mày, rồi đem mày băm chả.”
“ Ồ, Nguyên Long là tên của bổn long, lâu rồi mới gặp được nhân tộc mạnh mẽ, nào chúng ta chiến một trận.”.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật