Chương 392-394

392: Trận Cầu Siêu Thú


Mộ Tiên Sơn không thuộc về Yêu Tộc nào nắm giữ, nó được coi như tài sản chung của yêu thú Man Hoang, cứ mỗi dịp độc trướng bao quanh Mộ Tiên Sơn mở ra là chúng yêu tộc được tiến vào, bất quá Mộ Tiên Sơn cũng có quy tắc của mình, chỉ có Yêu Thú tu vi dưới Yêu Vương có thể tiến vào số lượng cũng có giới hạn, phần danh ngạch này hầu hết nằm trong tay các Yêu Tộc cường đại phân bổ xuống, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, lần này hắn tới đây dĩ nhiên cũng muốn kiếm chút đồ tốt bên trong Mộ Tiên Sơn, nhưng bản thân cũng không thể đi vào bên trong Mộ Tiên Sơn, cho dù là Luyện Hư hay Yêu Hoàng cũng chẳng thể cưỡng chế tiến vào nếu không muốn chết, cấm chế ở nơi này rất cường đại không phải là thứ mà Luyện Hư hay Yêu Hoàng có thể chịu đựng phá bỏ.
Cũng gần tới ngày Mộ Tiên Sơn mở ra những Yêu Tộc kéo nhau tới nơi này tụ họp, Trần Quốc Hưng cũng đi tới chân núi Mộ Tiên Sơn thấy đủ loại yêu thú, có rắn, có chim, có cá...Nổi bật nhất là những tộc lớn, Giao Long Tộc, Hồ Tộc, Hổ Tộc, Chu Tước Tộc, Xà Tộc...
Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi không thôi, các cụ nói không sai, đi một ngày đàng học một sàng khôn, hắn đi đây đi đó ngắm nhìn được rất nhiều thứ kì diệu mở mang tầm mắt, nhìn những cái sừng trên đầu mấy Giao Tộc, Trần Quốc Hưng dốt cuộc cũng hiểu câu nói bị cắm sừng ở Địa Cầu là như thế nào, chính là cao thêm không ít.
“ Chào các vị, ta là chủ nhân của Mộ Tiên Sơn.”
Trần Quốc Hưng nhân diện là một lão già cười ha ha nói, tất cả yêu thú sửng sốt đều dùng cặp mắt lớn nhìn tới Trần Quốc Hưng, một con Ngạc Ngư Đại Yêu trợn mắt lớn nhe răng nói.
“ Nhân loại thấp kém từ chỗ nào chui ra lại dám to tiếng ở đây.”
Trần Quốc Hưng mặt già giật giật, hé miệng mắng.
“ Con cá thối mồm này, ông đá gãy hết răng mày.”
Thân ảnh của Trần Quốc Hưng xuất hiện trước mặt Đại Yêu Ngạc Ngư, vung tay tống một quả đấm thẳng mặt Ngạc Ngư.
“ Một Đấm Chết Luôn.”
“ Ầm.”
Đại Yêu Ngạc Ngư lĩnh trọn một đấm Trần Quốc Hưng rồi ngã lăn cu đơ ra đất, hắn cũng không có dừng tay liên tục túm Đại Yêu Ngạc Ngư đánh cho như con, quật túi bụi xuống đất đá tạo nên chi chít những cái hố lớn do Đại Yêu Ngạc Ngư tạo thành do thân mật bị đập xuống đất, những yêu thú khác run lên một trận vì cảnh tượng dã man.

“ Ầm.”
Trần Quốc Hưng ném một cái Ngạc Ngư văng ra một góc nằm r3n rỉ, Trần Quốc Hưng vỗ vỗ tay, ánh mắt lướt qua tất cả chúng yêu khí tức phô thiên cái địa tỏa ra, ép cho tất cả yêu thú trợn mặt nằm bẹp cả người xuống đất.
“ Đừng để ta nóng, biết điều một chút không ta nướng tất các ngươi lên nhắm rượu.”
Trần Quốc Hưng trợn mắt hung ác rồi thu lại khí tức, tất cả chúng yêu sợ hãi, cường giả nhân loại này thật kinh khủng, từ bao giời nhân tộc lại xuất hiện cường giả bậc này, diệt kiếp cũng không có e dè, tất cả chúng yêu đều kinh hãi.
“ Hẳn là các ngươi đang tò mò về ta, xin trân trọng giới thiệu ta là Trần Chân Nhân, một cường giả siêu siêu cấp.”
Trần Quốc Hưng ngiêng mặt một góc bốn mươi lăm độ, cả ngươi ưỡn ra phía trước, bất giác có bài nhạc ở đâu đó vang lên bài Victory “ hà há ha hà ha ha...”
Ở một góc Tiểu Yêu đang bật một cái loa to đồ sộ, hiệu ứng âm nhạc cộng thêm hình tượng vĩ ngạn mà Trần Quốc Hưng diễn xuất làm cho tât cả yêu thú trợn mắt há mồm, đều có chung một suy nghĩ về cường giả nhân tộc này “ ngầu, thật là quá ngầu.”
Trần Quốc Hưng thu lại hình tượng vĩ ngạn của mình, khẽ ho vài cái nhìn chúng yêu thú bị hào quang của hắn làm cho há hốc mồm thú khẽ nói.
“ Ừ, lần này Mộ Tiên Sơn mở ra ta có quy định riêng tiến vào, tất cả yêu thú phải thi đấu với nhau, đội vô địch sẽ đạt được quả Vạn Linh Tiên Quả, cùng nhiều phần thưởng khác, nào nào các ngươi mau tập chung lại đây xếp hàng nghe rõ ta giảng giải luật chơi quy tắc cùng giải thưởng nào, con nào lộn xộn ta đem con đó đi nướng.”
Ở dưới dâm uy của Trần Quốc Hưng chẳng có con yêu thú nào dám lộn xộn, đều tụ tập lại ngoan ngoãn, Trần Quốc Hưng bắt đầu trình chiếu máy chiếu mà hắn mang theo, thấy ánh sáng có vẻ hơi chói hắn mở luôn ra cả giới vực của bản thân, chuyện này làm tất cả yêu thú run bần bật vì sợ hãi, Trần Quốc Hưng mới lấy ra máy chiếu chiếu lên những trận bóng siêu kinh điển của châu lục ở Địa Cầu, rồi nói hết các quy tắc luật chơi, cùng đào tạo sơ bộ một phần, sau một buổi trời nói phun cả nước bọt khắp nơi Trần Quốc Hưng hài lòng nhìn những yêu thú nói.
“ Mấy yêu thú các ngươi hiểu hết chưa?”
“ Chúng ta đã rõ.”
Con yêu thú nào dám nói không hiểu Trần Quốc Hưng đem nướng con đó luôn, cũng may cho đám yêu thú là không có con nào quá ngu, nếu không hắn thịt đem nướng luôn.


Trần Quốc Hưng thu lại giới vực rồi bay thẳng lên trời, đánh ra vạn đạo đao khí san phẳng một vùng rộng lớn, rồi bắt đầu tạo thành một sân vận động siêu khổng lồ, dùng cả pháp lực Luyện Hư cùng cấm chế trận pháp gia cố mấy ba ngày thời gian.
“ Xong.”
Trần Quốc Hưng nhìn cái sân vận động rộng tới mấy trăm km hài lòng gật đầu, bố trí thêm một ít thứ khác rồi đứng ở trên hư không gào lớn.
“ Ta tuyên bố giải bóng đá Yêu Thú chính thức bắt đầu, khai mạc trận đầu tiên là hai đội Hồ Tộc và Xà Tộc.”
Những vòng đấu đã được Trần Quốc Hưng bố trí bốc thăm, mỗi tộc cường giả hai tộc đều đã chọn ra mười một yêu tộc ưu tú nhất ra sân, bên trái khán đài chính là Hồ Tộc đi ra, tất cả đều mang nguyên dạng Hồ Tộc, bên phải khán đài chính là Xà Tộc uốn éo đi ra, Trần Quốc Hưng đứng ở trên không trung khóe miệng co giật, nhìn đội hình hai bên hắn cố gắng nén cười, bấy giờ mới nghĩ tới còn chưa có bóng liền móc ra vài nguyên liệu, Hư Hỏa bùng lên chớp mắt luyện chế ra một quả bóng lớn, rồi ném xuống trung tâm sân bóng.
“ Hai đội cúi chào khán giả.”
Ở bên ngoài những tộc khác như bị k1ch thích hò hét liên tục cũng có không ít yêu thú đến xem ở bên ngoài.
“ Hồ Tộc...Hồ Tộc...”
“ Xà Tộc...Xà Tộc...”
“ Toét.”
Lừa đen trọng tài chính thức của trận đấu thổi lên tiếng còi đầu tiên, Xà Tộc có quyền phát bóng, đuôi rắn quật một cái quả bóng bay vèo tới khung thành Hồ Tộc, thủ môn Hồ Tộc nhảy ra cản bóng, cả người cuốn theo quả bong bay vào khung thành.

“ Vàooooooo...một không nghiêng về phía đội Xà Tộc.”
Trần Quốc Hưng cũng trợn mắt, quả nhiên để những yêu thú đá bóng xem còn k1ch thích hơn cả nhân loại.
“ Xà Tộc vô địch...”
Ở bên ngoài những con đại xà vươn thẳng người uốn éo cổ vũ, những yêu tộc khác cổ vũ cho đội xà tộc cũng nhảy lên, còn Hồ Tộc ở bên ngoài cũng gào lớn.
“ Cố lên đánh bại Xà Tộc.”
“ Toét.”
Trọng tài lừa đen thổi còi tiếp tục trận đấu, Hồ Tộc phát bóng, rồi sau đó phối hợp với nhau nhịp nhàng, luồn bóng qua háng một Xà Tộc (^__^!) Tiền đạo Hồ Tộc một mình dẫn bóng đối mặt với hậu về của Xà Tộc.
“ Vèo...ầm...”
Đuôi một hậu vệ Xà Tộc đập thẳng lên người Hồ Tộc khiến cả bóng lẫn tiền đạo Hồ Tộc văng ra.
“ Toét...toét...toét.”
Lừa đen lập tức thổi còi.
“ Dùng phương thức bạo lực thi đấu, thẻ vàng.

Hồ Tộc được sút phạt.”
“ Sút...không vào...”

Trần Quốc Hưng bay xuống dưới đài ngồi quan sát trận bóng, thỉnh thoảng cười không nhặt được mồm, cứ tưởng tượng xem mười một con rắn cùng mười một con cáo đá bóng, cảnh tượng trong mắt người bình thường rất quái dị, cũng chỉ có thể dị giới mới có thể có những trận cầu siêu kinh điển như vậy.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.

Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".

393: Tiến Vào Ma Vực


Dần dần Hồ Tộc cũng đã lấy được phong độ, bằng một quả bật cao đánh đầu, tiền đạo Hồ Tộc đã đánh đầu tung lưới Xà Tộc.

“ Vào....tỉ số là một đều.”

“ Hồ Tộc vô địch.”

Không ít các Hồ Tộc hò hét điên cuồng, trận đấu gay cấn mở màn sau đó tiếp tục diễn ra, Hồ Tộc tốc độ nhanh nhẹn hơn đã chiếm ưu thế và dành chiến thẳng với tỉ số 3-1, Xà Tộc rời sân với trạng thái ảm đạm, còn Hồ Tộc mười một cầu thủ nhận lấy hào quang của kẻ chiến thắng.

“ Trận đấu thứ hai giữa Hầu Tộc và Ngạc Ngư Tộc bắt đầu.”

Mười một con khỉ ra sân, đội hình cùng một màu lông vàng rất nổi bật, còn đội hình của Ngạc Ngư tộc cũng không yếu thế, mười một con cá sấu màu xanh xám ra sân, con nào con nấy to gấp đôi Hầu tộc bên kia.

“ Toét.”

Tiếng còi trận đấu vang lên, Hầu tộc dẫn bóng, Trần Quốc Hưng ngồi trên đài cao phải gật gù, Hầu tộc này tương tự với nhân hình của nhân loại, khả năng kiểm soát bóng cùng các kĩ thuật chuyền đỡ rất bài bản và quy tắc, qua háng liên tục Ngạc tộc tiền đạo Hầu tộc đối mặt mới thủ môn Ngạc tộc rồi tung chân sút mạnh, quả bóng hóa thành một đạo quang mang bắn thẳng tới khung thành Ngạc tộc.

Thủ môn bên phía Ngạc tộc thân thể to lớn chắn một nửa cái khung thành dơ hai chân trước lên vồ lấy quả bóng, cả thân thê to lớn lùi về phía sau.

“ Không vàoooooo.”

Quả bóng đã bị thủ môn Ngạc tộc bắt lấy, sau đó thủ môn Ngạc tộc phát bóng lên.

“ Vèoooo.”

Quả bóng như được gắn tên lửa phía sau bay thẳng tới khung thành của Hầu tộc, thủ môn Hầu tộc lớ ngớ vồ hụt vậy là tỉ số nghiêng về đội Ngạc tộc...qua những vòng loại tứ kết, có hai đội lọt vào trận trung kết, một là Giao tộc một là Hô tộc.

Trần Quốc Hưng ở trên đài cao đứng dậy vỗ tay nói.

“ Hai đội xuất sắc nhất tiến vào vòng chung kết giải siêu cầu Yêu Tộc, xin mới hai đội ra sân.”

“ Giao tộc vô địch...”

“ Hổ tộc vô địch...”

Những tiếng cổ vũ bên ngoài càng kịch liệt, đã có những cổ động viên quá khích trợn mắt nhìn nhau, so kè to tiếng, nhưng cũng chẳng có yêu thú nào cả gan làm loạn. Mười một cầu thủ của Giao tộc ra sân trong tiếng gieo hò nồng nhiệt, ở trên đài cao hai cường giả Giao tộc cùng Hổ tộc nhìn nhau bằng ánh mắt hầm hừ, cả hai tộc bên trong Yêu Tộc cũng là nhóm Yêu Tộc đứng đầu, tộc yêu của hai bên cũng va chạm không ít lần, lần này lại có cơ hội so kè với nhau, tộc nào chiến thắng nhất định sẽ ngẩng mặt hơn tộc còn lại, cộng thêm đạt được phần thưởng lớn từ Trần Chân Nhân thần bí, cả hai tộc đều thèm dỏ dãi.

“ Giao tộc đá hết mình cho ta.”

“ Hổ tộc nhất định phải thắng.”

Trần Quốc Hưng cười cười hứng thú, cái này đúng điệu được gọi là long tranh hổ đấu, trận đấu này xứng đáng được coi là một trận đấu siêu kinh điển, qua những vòng trước cả hai đội đã tích lũy được kinh nghiệm, cũng như chiến thuật riêng cho đội mình, chứ không phải cứ lao lên mà đá bừa như trước, Hổ tộc đá tấn công dồn dập, còn Giao tộc đá lối phòng ngự phản công, cả hai dây dưa với nhau trên sân, cuối cùng cơ hội đã tới với Hổ tộc, hậu vệ Giao tộc đột nhiên bị chuột rút nên chạy cản bước bị chậm, tiền đạo Hổ tộc nắm cơ hội bứt qua hàng hậu vệ, đối diện với thủ môn Giao tộc, hất bóng lên cao tiền vệ Hổ tộc lộn người tung một cú vô lê đẹp mắt bóng xé rách không thành Giao tộc trước ánh mắt bất lực của thủ môn Giao tộc.

“ Vàooooooo.”

“ Hổ tộc vô địch.”

Những tiếng gào kinh động, Hổ tộc ăn mừng như điên, trên đài cao Hổ Yêu vẻ mặt đắc ý nhìn vẻ mặt Giao Yêu đã đen hơn đít nồi, hờ hứng nói.

“ Giao tộc không có tuổi.”

Trận chiến tiếp tục, Hổ tộc có một bàn thắng liền chuyển từ thế tấn công sang phòng ngự, Giao tộc bị thua một bàn liền chuyển thành thế tấn công ồ ạt, cũng chẳng bao lâu Hổ tộc hậu vệ phạm lỗi với tiền đạo Giao tộc trong vòng cấm địa, Giao tộc được hưởng một quả phạt mười một mét, một hậu vệ Giao tộc được giao trọng trách đã phạt, đứng trước quả bóng Giao tộc hít một hơi sâu rồi vung đuôi thật mạnh, Hổ tộc thủ môn nhào người qua một bên nhưng lại không phải hướng quả bóng bay tới mà là hướng ngược lại.

“ Vàoooooo...tỉ số là một đều.”

“ Giao tộc...giao tộc....”

Trên đài Giao Yêu mặt cười không ngoác được mồn nhìn Hổ Yêu.

“ Cũng không có gì.”

Trận đấu căng thẳng diễn ra, sau đó cũng không có bên nào ghi bàn thêm, cả hai đội tiến hành đá phạt luân lưu.

“ Sút...vào...”

“Hổ tộc.”



“ Giao tộc.”

Năm quả sút của Hổ tộc đều thành công, đến lượt sút cuối cùng của Giao tộc, thủ môn Hổ tộc phát uy đẩy được quả bóng bay ra ngoài.

“ Hổ Tộc Vô Địch.”

Những tiếng kêu sung sướng vang lên, Hổ tộc mưòi một cầu thủ nhảy lên trong sung sướng, còn Giao tộc mặt đầu nước mắt, chỉ thiếu chút nữa Giao tộc đã chạm tới vinh quang...

Trần Quốc Hưng khẽ thở nhẹ hài lòng gật đầu, cũng là sự cố gắng nhưng đôi khi vận may lại là thứ quyết định sự thành công. Trần Quốc Hưng trao giải cho các đội, mấy thứ này đều là bảo vật hắn lấy được ở bên trong hai cái nhẫn trữ vật của Trường Giả Tiên Tôn, cũng chỉ có một sự vụn vặt tồn tại, còn bảo vật chắc đã bị Trường Giả Tiên Tôn nướng hết rồi, nhưng đồ vật của Tiên Giới cũng không phải thứ ở Hạ Giới có thể so sánh.

Sau đó các tộc cũng tiến vào Mộ Tiên Sơn thăm dò tìm bảo vật, Trần Quốc Hưng cũng tìm cho mình vài con yêu thú tiến vào Mộ Tiên Sơn, cũng chẳng ai dám có ý kiến, ai bảo nắm đấm của hắn ở đây là lớn nhất cơ chứ.

Một tháng sau Mộ Tiên Sơn đóng lại, Trần Quốc Hưng cũng lấy được một ít đồ tốt rồi cũng rời đi, lần này Trần Quốc Hưng hướng tới Ma Vực nhìn một chút, hắn cũng muốn xem xong Ma Vực rồi hướng tới Đông Hải, hắn không tin ở bên ngoài biển lớn kia không có những đại lục khác, chắc chắn Nam Châu cũng chỉ là một đại lục mà thôi, còn chuyện phi thăng hiện tại còn chưa thể.

Nhìn một mảnh sơn phong xám xịt cũng những trận gió xoáy cuốn đầy tro bụi đằng trước, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mặt, nơi này giống như cảnh tượng tiêu điều hoang vắng của một khu vực bị thứ gì đó ăn mòn vậy, không hề có một sự sống nào phía trước, Trần Quốc Hưng nghi ngờ Ma Vực này có thứ bảo vật nào đó ở dưới đất cũng nên, vì cái gì lại nhiều Ma Khí như vậy, khí tức cuồng bạo, huyết tinh, tức giận...đủ loại tồn tại ở trong này, nếu người bình thường hít phải dù chỉ là một ít không khí ở nơi này đều sẽ điên điên chập chập, ảnh hưởng tới thần trí, Trần Quốc Hưng tuy không sợ nhưng cũng phong bế lại bản thân, hít khí độc nhiều ngáo ra đấy thì khổ.

Rồi Trần Quốc Hưng tế ra một chiếc phi thuyền trở theo đám Cơ Như Uyên bay thẳng vào trong Ma Vực, hai ngày trôi qua dốt cuộc Trần Quốc Hưng cũng gặp hai con yêu hầu đang đánh nhau, kì quái Trần Quốc Hưng lại không cảm nhận được sinh mệnh của cả hai con yêu thú, hai con yêu hầu mắt đỏ cả người tỏa ra khí đen, cứ như dã thú lao vào nhau cắn xé, rồi một con chết dưới tay con còn lại, con còn sống xé thịt con đã chết ăn một cách điên cuồng, rồi con yêu hầu ngẩng phắt dậy dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn tới đám Trần Quốc Hưng rồi há miệng gào lên rồi bật thẳng tới.

Trần Quốc Hưng lạnh nhạt dơ một tay chỉ về phía yêu hầu.

“ Chiu.”

Một tia lôi điện b ắn ra xuyên thủng đầu yêu hầu, khói đen từ từ tiêu tán để lộ ra thân thể một con yêu hầu khô đét đã không biết chết được bao lâu, Trần Quốc Hưng hơi cau mày, cái Ma Vực này quỷ dị hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....

Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến

Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.

Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "


394: Đánh Ma Nhân Yêu


Đi càng sâu vào bên trong Ma Vực, những cuộc chạm chán với cả Yêu Ma và Nhân Ma nhiều hơn, chủ yếu là Ma Nhân Yêu cấp thấp, thấy sinh mệnh sống bọn chúng như thú hoang đói bụng lao tới mà chẳng có chút sợ hãi nào, chỉ một tia lôi điện Trần Quốc Hưng tiễn tất cả ra đi.

Dừng lại ở một cánh rừng cổ thụ xám xịt trơ chụi mỗi thân cây, ở trên những thân cây có những Ma Hầu ánh mắt đỏ rực nhìn tới đám người Trần Quốc Hưng, đếm sơ sơ cũng lên tới vạn con Ma Hầu, bọn chúng gào thét rồi lao tới tấn công.

“ Đại ca để ta.”

Lừa đen tự mình nhận nghênh chiến, Trần Quốc Hưng gật đầu đứng xem, hắn cũng muốn nhìn xem bản lĩnh của con lừa ngốc này lớn đến đâu. Lừa đen cõng trên lưng Tuyết Nhi cái miệng lừa há ra, vô số đạo hồn hỏa màu xanh lam bay ra từ từ ngưng tụ thành vô số thân ảnh giống con lừa đen, rồi cả đám xông lên cùng đám Ma Hầu giao chiến, cuộc chiến diễn ra nghiêng hẳn về một bên, đám Ma Hầu cứ đụng tới hồn hỏa phân thân lừa đen liền bị thiêu cháy thành tro bụi, nhưng chẳng có con Ma Hầu nào sợ, bọn chúng cứ lao lên như thiêu thân, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết lắc đầu, cái đám này mà làm cảm tử thì khỏi phải bàn.

Ở trên một ngọn cây cao, có một con Ma Hầu lớn hơn những con khác, đang dùng ánh mắt đỏ rực nhìn về phía bên này, con Ma Hầu này khác với đám Ma Hầu còn lại, nó chỉ đứng quan chiến chứ không có lao lên, Trần Quốc Hưng cũng đã để ý đến con Ma Hầu này, khóe miệng nhếch lên lẩm bẩm.

“ Xem ra cái đám cấp cao linh trí cũng khác.”

Trần Quốc Hưng xé toạc không gian một bước đã tới trước mặt con Ma Hầu đứng trên đỉnh ngọn cây, một trảo chộp tới, Ma Hầu không kịp tránh né bị trảo thủ của Trần Quốc Hưng bóp lấy đầu.

“ Sưu hồn.”

Trần Quốc Hưng thi triển thuật sưu hồn, một lúc sau thì lôi điện bùng lên trên bàn tay, Ma Hầu cả người bao phủ trong lôi điện chẳng mấy chốc đã bị đốt thành tro bụi, Trần Quốc Hưng vỗ vỗ tay phủi bụi, rồi xoa xoa cằm, ở Ma Vực này nói chung đều tu luyện dựa vào hấp thụ Ma Khí, còn cái Ma Khí này từ đâu mà ra Trần Quốc Hưng cũng chỉ duy đoán rất có thể từ dưới lòng đất Ma Vực truyền ra, còn rốt cuộc là của thứ gì thì hắn chưa thể biết, con Ma Hầu kia cũng đã có chút thần trí, bất quá cái này lại không phải thần trí của Yêu Hầu lúc còn sống tồn tại, mà là thần trí do tu vi Ma Hầu này cao nên mới sinh ra thần trí dựa trên điểm mấu chốt chính là Ma Khí.

Cái này đến Trần Quốc Hưng cũng chẳng hiểu rõ, hắn cũng không có ý định tìm hiểu sâu, trên đời này rất nhiều chuyện chẳng có mấy người có thể hiểu được, cố gắng tìm hiểu thì có thể chạm tay tới bí ẩn, bất quá hắn cũng chẳng có thời gian mà đi làm mấy chuyện vô bổ như vậy.

Đi thêm mười ngày thời gian Trần Quốc Hưng dốt cuộc cũng tới được một tòa ma thành, ở bên trong ma thành Trần Quốc Hưng thấy cả Nhân Ma, ở nơi này số lượng Nhân Ma có vẻ ít hơn với Yêu Ma, đám người Trần Quốc Hưng cũng không có thu liễm khí tức, lập tức trên bầu trời ma thành có hơn chục đạo thân ảnh ma khí ngập trời xuất hiện.

“ Nhân Tộc.”

Có tiếng nói phát ra từ miệng một gốc Mộc Ma, có hai đạo thân ảnh Nhân Ma bên trong cũng li3m li3m môi.

“ Thịt nhân tộc lâu rồi còn chưa có được ăn.”


Trần Quốc Hưng hơi bất ngờ, xoa xoa mũi, đám Ma Nhân Yêu này có linh trí không khác người bình thường là mấy, hiển nhiên tu vi của cái đám này cũng phải là loại trâu bò rồi, hắn còn chưa rõ tu vi ở Ma Vực này phân chia kiểu gì, nhưng cũng đoán đại khái mười Ma Nhân Yêu này là top sever cũng không chừng, bất quá hắn cũng chẳng ngán.

“ Muốn ăn, ta sợ răng các ngươi không đủ sắc.” . Ra chươ????g ????ha????h ????hất tại — ???? ????Um????????uye????.v???? —

Trần Quốc Hưng hờ hững nói, mười Ma Nhân Yêu cười khằng khặc, đồng loạt lao tới đám người Trần Quốc Hưng.

“ Lừa Ngốc bảo vệ tốt cho Tuyết Nhi.”

Trần Quốc Hưng nói xong thân ảnh cũng lao lên, giới vực mở ra nhanh chóng đem cả mười con Ma Nhân Yêu vào bên trong, cả mười con Ma Nhân Yêu nhìn xung quanh.

“ Giới Vực.”

“ Ngươi là cường giả Nhân Tộc Luyện Hư Kỳ.”

“ Chúc mừng các ngươi đã trả lời đúng, phần thưởng là ta đá nát đít các ngươi.”

Trần Quốc Hưng lấy ra Âm Dương Đao xông lên, ở trong giới vực của bản thân hắn chính là trời, là quy tắc, tốc độ của hắn nhanh đến mức cả mười Ma Nhân Yêu cũng chẳng nhìn thấy quỹ tích của hắn di chuyển, một đao chém bay đầu một con Điểu Ma, rồi vung tay phách một chưởng đánh nát một Nhân Ma, tất cả Ma Nhân Yêu còn lại đều đỏ mắt, chúng rít gào lao lên chứ không có sợ hãi bỏ chạy giống như Yêu tộc, Nhân tộc bình thường, đây là đặc tính hiếu chiến của Ma Nhân Yêu, tám con Ma Nhân Yêu đồng loạt đánh tới Trần Quốc Hưng, nhưng bọn chúng đang ở bên trong giới vực của hắn, chuyện có thể đánh tới Trần Quốc Hưng gần như là không thể.

“ Ma tính ghê thật.”

Trần Quốc Hưng cũng phải gật gù, nói về độ hiếu chiến thì chẳng có thứ gì mà hắn đã gặp qua có thể so sánh với đám Ma Nhân Yêu này, không muốn tốn sức thêm Trần Quốc Hưng trực tiếp biến giới vực của mình thành một trời lôi điện không ngừng đánh xuống đám Ma Nhân Yêu còn lại, chẳng mấy cả đám Ma Nhân Yêu bị đánh tan tành chỉ để lại những sợi ma khí, Trần Quốc Hưng thu lấy ma khí vào bên trong Phong Ấn Cầu.

Thu lại giới vực nhìn tòa ma thành phía dưới Trần Quốc Hưng trực tiếp rời đi, đánh mấy con tiểu ma cũng chẳng có tác dụng gì, đi tới một vùng hoang mạc xám, Trần Quốc Hưng cũng phải cau mày nhìn lên trời, ma khí ở nơi này cứ như người ta đốt nhấm vậy, ma khí còn che cả ánh sáng mặt trời khiến cho cảnh tượng ở Ma Vực chẳng thể sáng sủa nổi, ở phía dưới xa xa có một hồ nước lớn, cái này cũng làm cho Trần Quốc Hưng chính thức tặc lưỡi, nói cho đúng thì ở nơi này là một hoang mạc, vậy mà lại có cái hồ nước lớn lên tới mấy trăm km, một bên là hồ nước lớn, một bên là cát, cái này cũng là có chút hơi hơi sai sai.

Ở một chuỗi những tảng đá to lớn, có một ngôi làng xơ xác, nói là làng cũng không phải, chỉ đơn giản là mấy cái lều dựng lên một cách đơn sơ cũng chẳng có gì đáng giá, làm Trần Quốc Hưng hơi bất ngờ lại có trên dưới hai mươi người sống ở nơi này, là nhân tộc chứ không phải Nhân Ma, cái này đúng là bất khả tư nghị, Trần Quốc Hưng trầm mặc nhìn vào cái hồ nước, một lúc mới vỡ lẽ, ở bên trong hồ nước lớn có một loài cá vàng, trong thịt cá tồn tại một loại chất có thể hóa giải ma khí gây hại, cái này chính là tự nhiên mà sinh ra, con cá vàng kia cũng chẳng phải yêu thú hay linh thú gì, chỉ là một loài cá bình thường, lại được tự nhiên tọa hóa cho khả năng kháng ma tính ở nơi này, có lẽ vì thế đám người ở nơi này mới chưa bị ma khí ma hóa, bất quá cũng chẳng thể sống tốt được, ảnh hưởng là vẫn có.

Ở một góc có hai đứa trẻ một trai một gái, trên người chỉ có hai mảnh vải rách nát che thân, đứa bé trai khoảng đâu đó bảy tám tuổi thân thể gầy còm, trong tay lúc này là một cây gậy cong, đang luyện tập chém những đường cơ bản như những sammurai Nhật Bản tập kiếm vậy, còn đứa bé gái cũng trạc tuổi đứa bé trai, chỉ là có chút da thịt hơn, đứa bé gái đang ngồi chăm chú nhìn đứa bé trai luyện tập, Trần Quốc Hưng khẽ cười im lặng đứng nhìn.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật