320: Hồn Yêu Phù
Những cặp mắt e dè của đám người còn lại dán lên người Trần Quốc Hưng, nhìn vẻ mặt lạ hoắc này không ít người chẳng biết hắn tự nhiên chui từ đâu ra, đánh bại cả Mộ A đã lĩnh ngộ tới cảnh giới Kiếm Linh, mà bộ dạng chẳng có chút gì gọi là bị thương gì cả, nhiều người ầm thầm nuốt nước bọt thầm nghĩ bản thân tốt nhất không chọc đến người này, ẩn dấu quá sâu vậy mà bây giờ mới từ tự lộ ra ánh sáng, tâm tư nhất định không phải dạng vừa.
“ Số 8 đấu với số 2.
”
Trưởng lão chấp sự lên tiếng, bên dưới đài đám nam tử như bị tiêm thuốc k1ch thích liền hô hào.
“ Nam Tư Uyển sư muội cố lên.
”
“ Nam Tử Uyên đá đít tên lùn đó.
”
“ Nam Tư Uyển tỷ tỷ, tỷ là người tình trong mộng của ta.
”
Trần Quốc Hưng liếc mắt tìm kiếm tên nào mở miệng cái gì mà người tình trong mộng, đây là [email protected] tay thần thủ chắc, mây tầng nào gặp mây tầng đó, nếu muốn cua gái ưu tú như Nam Như Uyển gì gì đó thì bản thân cũng phải ưu tú mới được, để làm con gái chú ý tới thì có hai cách cơ bản, một là bản thân phải sáng, nổi bật hơn những người khác, hai là ngươi chính là kẻ tầm thường kém cỏi nhất, nhưng ăn may được nhìn ta nhìn trúng vì ngươi quá khác biệt, bất quá cái tỉ lệ cái này chỉ chiếm có hai thành thôi, còn ưu tú phát sáng thì chiếm bảy thành, còn loại thứ ba thì chỉ có vẻ chỉ có trong những câu truyện cổ tích mà thôi, chính là vừa gặp ngươi con gái nhà người ta đã yêu ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên, cái này thì miễn cưỡng chỉ chiếm nửa thành nhưng Trần Quốc Hưng làm tròn lên một thành.
Đông người nháo nhác hắn cũng nhìn nhìn ra là [email protected] tay thần thủ nào nói ra những lời nghĩa khí như vậy.
“ Nam Tư Uyển thỉnh giáo.
”
“ Tôn Bằng thỉnh giáo.
”
Trần Quốc Hưng nhìn thiếu nữ xinh đẹp trên đài liền nhăn mặt, Nam Tư Uyển chính là thiếu nữ lạnh lùng có ánh mắt sắc như dao, nhìn lại hắn lúc trước khi hắn đang nhìn trộm đây mà, người này hẳn là uy danh cùng thực lực cũng rất ngưu à, lúc nãy Mộ A còn nói để dành Kiếm Linh đánh với Nam Tư Uyển mới bộc lộ mà, ơ mà nếu trưởng lão không bốc trúng số của hai người thì đánh vào mắt à, mà thôi Trần Quốc Hưng cũng chẳng quan tâm nữa.
Hai người trên đài đều có tu vi Kim Đan Tầng Chín Trung Kỳ, tên lùn lùn tên Tôn Bằng kia còn tiếp cận Kim Đan Tầng Chín Hậu Kỳ đến nơi rồi, đến cấp độ như vậy hơn chính là hơn, ngay cả một tầng cảnh giới cũng vẫn phân ra sơ trung hậu, không phân đỉnh phong mà thôi.
Hai người cũng không có dây dưa lâu liền động thủ, Tôn Bằng dùng cung tiễn một tên bắn thẳng tới Nam Tư Uyển, mũi tên này cũng không phải do linh khí thiên địa tạo thành mà chính là một kiện linh khí trung phẩm, Nam Tư Uyển cũng không có động mà chỉ đứng im nhìn mũi tên bắn tới, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nói.
“ Nhìn là có thể dừng mũi tên lại sao?”
Mũi tên bay tới trước mắt Nam Tư Uyển liền dừng lại, Nam Tử Uyển khí tức không có gì thay đổi vậy mà mũi tên lại dừng lại, Trần Quốc Hưng há mồm, thật sự chỉ nhìn thôi là mũi tên bị cản lại sao, không đúng là tinh thần lực, không phải.
Trần Quốc Hưng cẩn thận cảm nhận một lúc, khí tức ẳn dấu bên trong luồng tinh thần lực kia có chút quen thuộc, một lúc Trần Quốc Hưng mới nhớ tới tại sao lại cảm giác quen thuộc, là thần thức.
Trong đầu hắn cũng có một ít thần thức, cái thứ này giống như một biển virus vậy nó có hình cầu có lông chẳng khác biệt mấy so với virus trên sách vở ở Địa Cầu, bất quá nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, còn hắn làm sao mà nhìn thấy được bởi vì Thiên Nhãn của hắn có thể nhìn vào trong đầu mình một chút, hắn cũng thử nhìn qua luồng thần thức trong đầu, hắn suy đoán phóng thần thức chính là thả cái đám virus thần thức này ra bên ngoài, virus thần thức này trong một khoảng cách nhất định liền có chức năng của mắt, mũi, miệng cảm nhận mùi vị, còn có thể nhìn thấy, rồi khống chế đè ép, rất nhiều chức năng khác nữa, rồi từ đó truyền tín hiệu về não bộ, càng cường đại virus thần thức càng mạnh càng nhiều, đến một mức độ nào đó thì ngươi muốn một người yếu kém hơn ngươi chết, thì thần thức chính là thứ giết người hiệu quả, thả virus thần thức tấn công hệ miễn dịch là chết teo à, càng nhiều càng mạnh liền kiểm soát thần thức thành một bàn tay bóp một cái cũng được, hay thành hình cây dao xiên một nhát cũng không tồi.
Thần thức chỉ có Hóa Thần mới sinh ra, hắn đây là trong trường hợp bú một quả Bạch Hoa Xà Thiệt Thụ, cùng mấy kẻ tự chui đầu và tử phủ thần cung dâng hiến mới có một nhúp virus thần thức, còn chẳng thể vận dụng một cách như ý, vậy mà Nam Tư Uyển này lại có thể sử dụng thần thức, mặc dù không nhiều nhưng vẫn là quá phi lý đi, như vậy có để người ta sống không vậy.
Mũi tên linh khí dừng lại chỉ vài giây liền quay đầu bắn thẳng tới Tôn Bằng.
“ Nam Tư Uyển tỷ tỷ thật mạnh.
”
Tống Như Ngọc vỗ vỗ tay khen ngợi, Trần Quốc Hưng cũng gật gù, Nam Như Uyển này cũng không phải dạng vừa, tốt nhất là không có xui xẻo đối đầu với nàng ta, nếu không hắn cũng không có chắc bản thân ăn được.
Trên lôi đài vẻ mặt Tôn Bằng tái nhợt, linh khí bị người ta cắt đứt liên hệ bản thân liền chịu thụ thương, Tôn Bằng tránh né mũi tên lăn qua lăn lại mũi tên liền bay vọt ra bên ngoài, công kích dư âm thì trận pháp còn ngăn căn còn mũi tên này không có bị ngăn cản.
Trần Quốc Hưng đang ngoáy ngoáy mũi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“ Bịch.
”
Trần Quốc Hưng mặt tái mét, một đầu mũi tên đã cắm chúng lỗ mũi, phía sau mũi tên Tống Như Ngọc đang nắm trên thân.
“ Ca ca muội vừa cứu huynh một mạng, mau đem bim bim cho muội ăn đi.
”
Trần Quốc Hưng nghiêng người rút lỗ mũi ra khỏi mũi tên, rồi la lên oai oái.
“ Ai ai? người nào bòn rút vật tư trận pháp trên lôi đài như vậy, cắt chức điều tra, tí nữa là chết người rồi!”
Trên đài cao trưởng lão trận phong liền ho khù khụ như bị người ta bóp cổ vậy, những người khác liền dùng ánh mắt bất thiện nhìn trưởng lão trận phong.
“ Đặng trưởng lão ngươi không có đụng chân đụng tay đấy chứ?”
Trưởng lão trận phong lắc đầu liên tục, chính khí lẫm liệt nói ra.
“ Tuyệt đối là không có.
”
“ Xem ra phải kiểm tra lại một lất tất cả các trận pháp một lượt rồi.
”
Tống Thành Sơn khuôn mặt lộ rõ vẻ tận tụy với việc tông môn, Đặng trưởng lão liền cười cười nhận trách nhiệm.
“ Trưởng giáo chuyện này liền giao cho Trận Phong ta, ngươi xem ở Cửu Đầu Giáo ai còn am hiểm trận pháp hơn chúng ta.
”
Tống Thành Sơn quăng cho Đặng trưởng lão một ánh mắt, ngươi xem liệu mà làm rồi tiếp tục quan chiến ở cả những lôi đài khác.
“ Tên tiểu tử Hoàng Giáp kia cũng không tệ.
”
“ Nha đầu Đỗ Huyền Như cũng không tệ.
”
“ Tên Huyền Minh kia ẩn dấu cũng thật sâu, tuyệt đối sẽ vào vòng trong.
”
Đặng trưởng lão khẽ đưa tay lau mồ hôi trên chán nhìn về phía Trần Quốc Hưng, hảo cảm liền giảm đi một nửa, chút nữa thì toang hết!
Trần Quốc Hưng nói một hồi không có ai phản ứng liền tịch thu luôn mũi tên linh khí, rồi đưa cho Tống Như Ngọc hai gói bim bim, Tôn Bằng ở trên đài trơ mắt nhìn người ta lấy luôn mũi tên linh khí của mình mà chẳng thể lên tiếng đòi nổi, bởi vì đang bị Nam Tư Uyển trong tay một sợi roi da đang quất tới loạn xạ chẳng thể nào phân tâm thêm.
Tôn Bằng chỉ còn biết tránh né, phương diện mạnh nhất là cung tiễn liền bị khắc chế cũng không thể phát huy được hết sức mạnh, Nam Tư Uyển trong tay roi da màu đen là một kiện linh khí cực phẩm, uy lực đánh ra làm nổ cả không khí, roi ảnh ngậm trời khiến Tông Bằng tránh né càng ngày càng chật vật.
“ Hồn Yêu Phù.
”
Tôn Bằng lấy ra một tấm phù chú màu xanh lam rồi kích hoạt, phù chú bốc cháy tạo ra một luồng khói trắng ngưng tụ thành một đầu Bạch Hổ bao phủ lấy Tôn Bằng vào bên trong, roi của Nam Tư Uyển rơi lên hư ảnh liền bị ngăn cản.
Nam Tư Uyển liền dừng tay, roi liền thu về lui ra sau.
“ Hồn Yêu của một con Yêu Vương, đại giá bỏ ra không tệ.
”
Trần Quốc Hưng nhìn hư ảnh Bạch Hổ bao phủ lấy Tôn Bằng liền nhăn mặt, Hồn Yêu của Yêu Vương cũng không có phải là loại hàng dễ nhai, thực lực của Bạch Hổ lúc bị giết rút hồn luyện phù cũng không tệ, ít nhất phải phát ra một thành thực lực của Yêu Vương khi còn sống, còn người luyện được Hồn Yêu Phù cấp bậc này chí ít cũng phải là phù sư lục phẩm mới có thể làm được, còn phát huy được bao nhiêu thành thực lực còn tùy thuộc vào tay nghề của phù sư.
“ Ta nói Hà trưởng lão, ngươi vậy mà lại tuồn lại loại hàng này ra ngoài, có phải Tôn Bằng này là con riêng của ngươi?”
“ Khụ khụ, các vị không phải ta, ta không luyện nổi.
”
Hà trưởng lão phù phong bị nhìn tới liền lắc đầu y hệt Đặng trưởng lão lúc nãy, các trưởng lão khác vẫn cứ dùng ánh mắt không ngươi thì còn ai ở Cửu Đầu Giáo này có loại hàng đó, Hà trưởng lão đây thật không biết Tôn Bằng từ đâu có Hồn Yêu Phù loại này, đợt đệ tử Kim Đan năm nay quả nhiên rất nhiều kẻ ẩn dấu sâu.
“ Là lấy từ chỗ con gái ngươi chứ còn gì nữa.
”
Tô lão nói một tiếng văng vẳng bên tai đám người làm mặt Hà trưởng lão mặt tái mét.
“ Thì ra hiền tế của Hà lão nhi nhà ngươi, dấu kĩ thật chúc mừng, chúc mừng.
”
“ Hà trưởng lão, chúng ta cùng nhau lớn lên cùng nhau từ cái hồi còn chẳng mặc gì ra đường, vậy mà ngươi lại dấu cả ta, thật sự là hazzz! ”
“ Báo Hỉ, Báo Hỉ hahha! ”
Các trưởng lão cười nghiên ngả đâm chọc Hà trưởng lão, nhìn cái khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Hà trưởng lão là biết con gái bị người ta bắt đi lúc nào không hay.
.
321: Giao Long Hóa Linh
Nam Tư Uyển điệu bộ vẫn lạnh, trên gương mặt không chút biến hóa, Tôn Bằng lúc liền nấp ở trong Bạch Hổ cung tiễn trong tay liền b ắn ra liên lục những đạo hư ảnh mũi tên do linh khí thiên địa tạo thành, còn linh khí mũi tên Tôn Bằng không dám bắn thêm sợ đối phương dùng thủ đoạn quỷ dị cắt đứt liên hệ bản thân liền bị phản phệ không nhẹ.
Nam Tư Uyển nhẹ nhàng tránh né những mũi tên bắn trúng, roi trong tay thỉnh thoảng lại khua loạn đánh nát những mũi tên bắn tới, Tôn Bằng vẻ mặt khó coi, nếu cứ như vậy chẳng mấu Hồn Yêu Phù liền tiêu hao hết Tôn Bằng chỉ có đường thua, Tôn Bằng thu cung tiễn liền c ắn máu đầu lưỡi phun ra thi triển pháp thuật.
“ Bạch Hổ Sát.”
Cả thân hình Bạch Hổ từ máu trắng sau khi hấp thu tinh huyết của Tôn Bằng liền biến thành một màu đỏ nhạt, đôi mắt lại như hóa thành vật sống, con ngươi màu đỏ nhìn tới Nam Tư Uyển tràn ngập sát khí rồi gâm lên một tiếng lao tới phía Nam Tư Uyển.
“ Gầmmmmm...”
Nam Tư Uyển mục thị ngưng trọng, rơi ra trong tay hóa từ từ hóa thành một con giao long màu đen, đầu có sừng nhưng còn chưa có dài, râu cũng ngắn một đoạn lông bờm hay vảy đều không rõ, chân có bốn chân ba vuốt, đích thị giao long được ghi trong điển tịch.
“ CMN, chẳng lẽ cũng lĩnh ngộ roi ý đến Hóa Linh rồi.”
Trần Quốc Hưng nhìn con vật giống rồng mà cũng không phải rồng, là một con Giao Long Hóa Linh, thì chính thức ngậm miệng, mấy cái người này quả nhiên không để cho hắn sống gì cả, đến ngay cả đao ý hắn còn chưa mò được tí vẹo gì người ta đã lĩnh ngộ đến cảnh giới Hóa Linh hết rồi, Trần Quốc Hưng lảo đảo day day chán, hắn cứ như vậy liền tụt huyết áp.
“ Muội muội đỡ ca ca, ta sắp bị đả kích ngất mất.”
Tống Như Ngọc cũng dài cả miệng nhìn lên đài cao, bên dưới đám dã thú nam nhân liền hú hét ầm ý.
“ Nam Tư Uyển đệ chết mất, tỷ quá xinh đẹp.”
“ Nam Tử Uyển, muội chính thức trở thành người tình trong mộng của ta.”
“ Lại lĩnh ngộ roi ý đến Hóa Linh, ai đó gi3t chết ta đi, ta sống không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Đám nữ tử thì cũng la hét, Nam Tử Uyển trở thành hình mẫu của không ít thiếu nữ hướng tới, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang hình mẫu một người nữ tử hoàn hoản là đây.
Trên đài cao đám trưởng giáo trưởng lão cũng ngoác miệng cười không ngậm nổi.
“ Tốt tốt, lứa đệ tử này nhất định sẽ đưa Cửu Đầu Giáo lên một tầm cao mới.”
“ Nam nha đầu này vậy mà cũng chẳng nói với ta một lời...”
Một Giao Long một Bạch Hổ va chạm, cắn xé lẫn nhau y như giã thú, kiếm khí yêu lực tỏa ra khắp lôi đài khiến lôi đài rung lắc kịch liệt.
“ Ta nói Đặng trưởng lão ngươi thật sự không có ăn bớt vật tư trận pháp đó chứ?”
Đặng trưởng lão trong lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông người vừa lên tiếng.
“ Cái tên tiểu oa nhi nhà ngươi, có tin ta gỡ sạch trận pháp ở Đan Phong của nhà ngươi đi không!”
Đan phong trưởng lão bộ dạng râu tóc bạc trắng liền trợn mắt nói.
“ Ta thách ngươi đó, vậy đan dược trận phong các ngươi nửa viên cũng đừng mong ngửi được.”
Tống Thành Sơn kho lên một tiếng khuyên giải.
“ Đều là người nhà với nhau có gì từ từ bình tĩnh nói chuyện, đừng làm quá hậu bối trông thấy lại nói chúng ta không ra gì.”. Truyện Hệ Thống
Trên đài cao còn đang cái vã thì ở dưới lôi đài trận chiến đã đến hồi kịch liệt, Giao Long vậy mà lại há mồm phun ra hỏa diễm màu xám thiêu đốt thân thể Bạch Hổ.
“ Ngaoooooo...”
Bạch Hổ tuy đã chỉ còn Hồn Yêu nhưng vẫn còn có ý thức bản năng, bị đòn đau liền há miệng kêu lên, Tôn Bằng mặt mũi lúc này cũng đã như tro tàn, thân hình Bạch Hổ đang từ từ nhạt đi.
“ Ầm.”
Đuôi Giao Long một nhát quật tới Bạch Hổ liền bị đánh tan hóa thành những đốm nhỏ tiêu tán, Tôn Bằng bị đuôi Giao Long đánh trúng liền văng ra khỏi lôi đài, trên không trung phun ra một bụng máu tươi, trước ngực là một vết roi kéo dài từ ngực xuống đến bụng, máu tươi không ngừng chảy ra, hiển nhiên vết thương rất nghiêm trọng.
Nam Tư Uyển thu lại cây roi da màu đen của mình không cả nhìn Tôn Bằng lấy một cái liền lạnh nhạt rời khỏi lôi đài, bên dưới lập tức nổ tung, một màn vừa rồi tất cả đều tận mắt trông thấy, quả nhiên là mở mang tầm mắt. Trần Quốc Hưng cũng hít một hơi khí lạnh, cái roi kia mà quất trúng mông thì có mà ối rồi ôi, hắn lại liên tưởng đến mấy cái roi tre mẹ hắn cắm đầy vách khi hắn còn nhỏ mà rùng mình, nữ nhân này nếu làm mẹ e là con của nàng sẽ rất thê thảm khi nghịch ngợm.
Tôn Bằng được một thiếu nữ lo lắng chạy lại xem xét thương thế, đôi mắt còn không ngừng oán hận liếc nhìn theo bóng lưng của Nam Tư Uyển, trên đài cao các trưởng lão lại được dịp đả kích Hà trưởng lão một phen.
Sau đó tiếp tục là những trận đấu tiếp theo, hai nữ tử còn lại đều bị loại, còn Tống Như Ngọc không cần chiến đối thủ liền đầu hàng, ai đụng phải Tống Như Ngọc chỉ biết thở dài coi như xui xẻo, mười người tiến vào vòng trong gồm ba nữ tử Tống Như Ngọc, Mị Linh Nhi, Nam Tư Uyển, còn lại là bảy người nam tử trong đó có cả Trần Quốc Hưng, mười người ngày mai liền tiếp tục thi đấu trọn ra năm người chiến thắng rồi đi tới vòng tứ bảng quyết đấu, hai mươi người tham gia tứ bảng quyết đấu liền có một suất đi tới Hoang Sơn Cổ Miếu, tứ bảng quyết đấu chỉ là phân chia thứ hạng trong cuộc khảo hạch đệ tử nội môn mà thôi, ba người đứng đầu sẽ được dẫn tới bảo khố tông môn chọn lựa thứ mà bản thân vừa mắt, tuy nhiên cũng chỉ có thể lấy số lượng mà tông môn quy định, đệ nhất liền chọn ba kiện, đệ nhị hai kiện, còn đệ tam thì chỉ được chọn một kiện.
Trần Quốc Hưng nghe trưởng lão chấp sự nói qua mới biết còn có chuyện như vậy, lúc đầu hắn cũng không có biết tới chuyện còn được tới bảo khố tông môn chọn đồ, bảo khố à nha, hắn đau khổ lăn lộn ở đây chính là vì bảo khố của Cửu Đầu Giáo, lần này nếu dành được vị trí trong ba thứ hạng đầu hắn liền có cơ hội đến bảo khố một lần, chuyện này rất dễ cho sau này tiện hành động, thám thính trước rồi tìm cơ hội ra tay sau, trộm xong liền bỏ chạy ai tìm được hắn cơ chứ.
Một đêm khôi phục nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau mặt trời ló dạng tất cả đệ tử liền ồn ào bàn tán suy đoán xem ai mới là người tiến vào vòng trong, thậm chí còn rất nhiều chỗ mở cả bàn cược, Trần Quốc Hưng cũng nhìn qua vậy mà tỉ lệ của hắn thắng là một ăn mười hai lần, còn những người khác cao lắm chỉ là tám lần, cái này cũng là không coi trọng hắn đi, cái đám người này thật là không biết nhìn hàng, Trần Quốc Hưng liền lấy ra một mười vạn linh thạch hạ phẩm cược cho chính mình, nếu hắn tiến vào được tứ bảng tranh tài liền có một trăm hai vạn linh thạch, Cửu Đầu Giáo đệ tử cũng là giàu có phết đấy chứ.
Vẫn giống như trước đây trưởng lão liền bốc thăm chọn số, chúng hai người nào thì hai người lên đối chiến.
“ Số 3.”
“ Số 10.”
Kẻ bị chọn trúng gặp phải Tống Như Ngọc liền mặt mũi đen sì sì lại, đứng đực mặt trên lôi đài cũng không có hành động gì.
“ Tống Như Ngọc, thỉnh giáo.”
“ Hàn Trọng, thỉnh giáo.”
Hàn Trọng nhìn thiếu nữ trước mắt tâm lý tranh đấu mãnh liệt, chỉ cần một chiêu liền hạ được đối phương, từ đó có suất tham gia vào Hoang Sơn Cổ Miếu, nhưng nếu đánh chuyện sảy ra sau đó liền rất khó nói, còn sợ chưa đi được đã bị người khác đè chết rồi.
“ Ta nhận thua.”
Hàn Trọng khó coi nói ra, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết xoa xoa cằm đặt mình vào tình huống của đối phương, sự lựa chọn từ bỏ có vẻ như là biện pháp tốt nhất, quả nhiên không phải cứ muốn chống là chống được, còn phụ thuộc vào thực lực bản thân.
“ Số 8.”
“ Số 12.”
Nam Tử Uyển cùng một nam tử cao gây lên lôi đài, Trần Quốc Hưng nhìn nam tử cao gầy liền lộ ra ánh mắt chán ghét, tên này tu luyện pháp thuật liên quan đến quỷ, có một cái Vạn Hồn Phiên rất lợi hại, phải giết bao nhiêu người mới có thể luyện thành Vạn Hồn Phiên, chỉ sợ tên này đã đồ sát cả vài tòa thành trì phàm nhân, đây mới thực sự xem như là một tên ma tu điển hình.
“ Ngụy Vô Tà, thỉnh giáo.”
“ Nam Tư Uyển, thỉnh giáo.”
Ngụy Vô Tà cái tên quả nhiên đủ tà, Trần Quốc Hưng nhăn mặt, tên này cũng được Trần Quốc Hưng đánh giá thuộc dạng ngưu bức, tu vi cũng đã là Kim Đan Kỳ Đỉnh Phong, tuổi cũng còn chưa đến ba mươi, một thân tu vi như vậy cũng rất ngưu rồi, lần này hắn mới mở Thiên Nhãn lên nhìn kĩ Ngụy Vô Tà này một lần.
“ Lôi Linh Căn.”
Trần Quốc Hưng gãi gãi đầu, lôi tu bình thường chính là khắc chế quỷ tu hiệu quả nhất, vậy mà tên này có Lôi Linh Căn làm thế quái nào lại luyện được công pháp quỷ tu, mà không ảnh hưởng xung đột, thuộc tính linh căn hầu như chỉ giới hạn trong bát đại linh căn, kim mộc thủy hỏa thổ băng phong lôi, còn pháp thuật linh kĩ thì đa dạng, từ kiếm tu, đao tu, quỷ tu, phật tu... đủ các thể loại nhưng mà cái tên Ngụy Vô Tà bản thân mang theo lôi thuộc tính vậy mà có thể tu theo lối quỷ tu, chuyện này làm Trần Quốc Hưng cũng không nghĩ ra là làm sao mà đối phương tu luyện không hề bị xung đột, chuyện lạ năm nay có vẻ hơi nhiều thì phải.
322: Song Hồn
Hai người trên đài đã bắt đầu giao chiến, cả hai đều sử dụng linh khí của mình, Ngụy Vô Tà lấy ra Vạn Hồn Phiên của mình, một chiếc khiên có hình một mặt quỷ dữ tợn ở trên mặt tấm khiên, đôi mắt đen đặc sống động như có sinh mệnh.
- Vạn Hồn Phệ Tâm.
Ngụy Vô Tà kích hoạt Vạn Hồn Phiên của mình, từ bên trong Vạn Hồn Phiên có vô số luồng khói đen mở chui ra, những khuôn mặt đủ thể loại từ già trẻ gái trai hiện ra sau luồng khói đen, những khuôn mặt thống khổ há miệng kêu lên những tiếng gào thét như từ cửu u vọng về, sau đó hóa thành những luồng khói liên tục đánh về hướng Nam Tư Uyển.
- Roi Ảnh Loạn Vũ.
Roi da trong tay Nam Tư Uyển như xà như long bay loạn xạ trên không trung đem Nam Tư Uyển bao bọc vào bên trong, quỷ hồn của Ngụy Vô Tà lao đến bị roi ảnh đánh trúng liền tiên tán, nhưng nhanh chóng sau đó tụ lại liền lao lên tiếp tục công kích tới Nam Tư Uyển.
Trần Quốc Hưng ở bên dưới cũng đen cả mặt, mấy cái quỷ tu này rất khó đối phó, đối với quỷ hồn không có biện pháp đặc biệt rất khó diệt chúng một cách đơn giản, đánh nát chúng nó lại tụ lại như không, đánh mãi mà không giết được rất tốn sức lực.
“ Công kích cây roi của nàng vô dụng với quỷ hồn của ta.”
Ngụy Vô Tà cười ra một nụ cười sáng lạng, Nam Tư Uyển vẻ mặt cũng chỉ bình tĩnh tiếp tục đánh, Trần Quốc Hưng ở bên dưới ngửi được mùi gian tình liền huých vai tiểu muội muội nhặt được hỏi.
“ Này tiểu muội, hai người trên đài nhất định có gian tình phải không?”
Tống Như Ngọc nhìn qua Trần Quốc Hưng rồi bắt đầu kể về một huyền thoại trồng si Ngụy Vô Tà từ khi tiến vào tông môn liền điên cuồng theo đuổi Nam Tư Uyển, bất quá Nam Tư Uyển vẫn là một bộ mặt lạnh nhạt với tất cả nam nhân, Ngụy Vô Tà cũng không có khác bao nhiêu, tuy nhiên đều rất kiên trì theo đuổi đến này cũng phải hơn chục năm thời gian rồi, Trần Quốc Hưng cũng phục đối phương, theo đuổi người ta hơn mười năm chẳng có tiến triển vậy mà cũng không từ bỏ, ý chí này rất không vừa, hắn mà là Nam Tư Uyển liền yêu quách đối phương lâu rồi, bất quá hắn không phải liền không biết gu thẩm mĩ của Nam Tư Uyển nó như thế nào, chuyện tình theo đuổi của Ngụy Vô Tà với Nam Tư Uyển ở Cửu Đầu Giáo cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì, rất nhiều người biết đến chỉ có Trần Quốc Hưng là thể loại không có đi hóng nhiều nên không biết mà thôi.
Vậy mà hai người này lại ở trên lôi đài gặp nhau, Ngụy Vô Tà này có thể nhường xuất tham gia Hoang Sơn Cổ Miếu này không? Trần Quốc Hưng thật sự là chờ mong à nha, liệu tình si Ngụy Vô Tà này có thật sự là thích Nam Tư Uyển không trên lôi đài liền thể hiện ra, một là đá đít Nam Tư Uyển xuống lấy cơ hội tham dự Hoang Sơn Cổ Miếu, hai là nhường cho người tình trong mộng, nhưng theo kinh nghiệm về tâm lý họcTrần Quốc Hưng hắn không cho rằng Ngụy Vô Tà này sẽ nhường, bởi vì lợi ích thật sự nhiều khi còn quan trọng hơn tình cảm rất nhiều, bản thân không có thực lực thì có ai dám yêu, yêu đương cho cùng cũng chỉ là sự lựa chọn mà thôi, lựa chọn người xinh đẹp, lựa chọn người giàu có, lựa chọn người có tính tình tốt, hay môn đăng hộ đối, nói cho cùng tình yêu cũng chỉ là sự lựa chọn của hai người mà thôi, cả hai thấy đối phương ở một số phương diện hợp ý mình thì đến với nhau, không hợp thì bye bye.
Nam Tư Uyển lông mày nhăn lại, miệng nhỏ khẽ nói.
- Hỏa Vân.
Một ngọn lửa đen nhanh chóng bao phủ lên roi da, lần này những quỷ hồn trúng roi ảnh liền hét thảm rồi tiêu tán, Ngụy Vô Tà cũng kinh hãi vội vàng lui ra sau thu lại toàn bộ quỷ hồn, nhìn cây roi da trong tay Nam Tư Uyển đang bốc lên một ngọn lửa màu đen liền kinh hô.
“ Tà Hỏa vậy mà nàng lại có được.”
Trần Quốc Hưng cũng nhăn mũi, trong đầu hắn không có một tí thông tin nào liên quan tới hỏa diễm cả, chỉ biết tới mỗi cảnh giới đều có ngọn lửa riêng của mình, Trúc Cơ thì có Trúc Hỏa, Nguyên Anh thì có Anh Hỏa...
“ Muội muội Tà Hỏa này lợi hại lắm sao?”
Tống Như Ngọc liếc ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên nhìn Trần Quốc Hưng rồi nói.
“ Huynh không có được học qua dị hỏa bảng sao?”
Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi lắc đầu, hắn đây là bôn ba khắp nơi cũng không có được người đi trước chỉ dạy nhiều, những thứ hắn biết cũng là từ truyền thừa hoặc đọc một số điển tịch tông môn mà biết được, còn rất nhiều thứ hắn còn chưa có biết tới, nếu cái gì hắn cũng biết thì cần gì phải ở đây nữa trực tiếp một tay lật bàn cướp tất cả bảo khố rồi chạy lâu rồi, tông môn lớn cũng có cái hay của tông môn lớn, kiến thức tu luyện sẽ được dạy một cách tường tận, có những thứ ngươi ở tông môn tam lưu không thể nào biết tới.
“ Tà Hỏa là một loại dị hỏa danh bài thứ năm trên bảng Thập Đại Dị Hỏa, rất lợi hại.”
Trần Quốc Hưng nghe Tống Như Ngọc kể lể một hồi liền cũng biết tới mười cái tên cùng danh bài của Thập Đại Dị Hỏa, bất quá danh bài đệ nhất không biết ai đặt cho cái tên Đốm Lửa Nhỏ nghe quê mùa hết sức, Tà Hỏa Minh Hỏa Hắc Hỏa nghe còn oai phong một chút, vậy mà danh bài đệ nhất có vẻ người lập ra Thập Đại Dị Hỏa có thù hay sao vậy, đúng như Trần Quốc Hưng hắn đang đoán, năm đó người lập ra dị hỏa bảng chính là bị dị hỏa bài danh đệ nhất đốt cho cả người cháy đen sít chết, mới vì thế đặt cho dị hỏa đó cái tên quê mùa một chút để trả thù.
Mỗi một loại hỏa diễm đều có đặc tính riêng khác nhau, Tà Hỏa của Nam Tư Uyển chính là loại lửa có thể khắc chế tà ma quỷ quái, bài danh cũng nằm ở top giữa Thập Đại Dị Hỏa nên không cần phải bàn về uy lực của nó, nhất định là rất trâu.
Đám đệ tử khác cũng chụm đầu bàn tán, Nam Tư Uyển này quả nhiên là kì tài tỏa sáng nhất trong vòng đấu của lôi đài Tứ Quy, vừa lĩnh ngộ đến Hóa Linh Ý Cảnh, bây giờ lại có cả đệ ngũ danh bài Tà Hỏa trong tay, khiến rất nhiều người ghen tị trong lòng còn rục rịch ý nghĩ cướp đoạt.
“ Ta đành phải đánh hết sức rồi.”
Ngụy Vô Tà thu lại Vạn Hồn Phiên, nếu tiếp tục dùng quỷ hồn Ngụy Vô Tà sợ rằng quỷ hồn của hắn có tới bao nhiêu thì cũng bị Tà Hỏa của đối phương đốt hết, tổn thất này rất lâu mới có thể bù đắp, Ngụy Vô Tà nâng tay lôi điện màu đen lập lòe trong lòng bàn tay hồi từ từ hóa thành một quả cầu hắc lôi.
“ Cái khỉ gì thế, hắn là lôi tu sĩ! Làm sao có thể.”
“ Chọc mù mắt ta đi huynh đệ, chuyện này...quá khó tin.”
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt như gặp ma vậy, lôi điện chính là thứ khắc chết quỷ tu vậy mà đối phương lại vừa là lôi tu vừa là quỷ tu, chuyện này nó vượt qua tâm hiểu biết của đám đệ tử, trên đài cao mấy trưởng lão cũng là một bộ mặt mộng bức, năm nay quả nhiên các trưởng lão đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, ngay cả Tô lão cũng hiện thân nhìn Ngụy Vô Tà sau đó lên tiếng.
“ Là thiên sinh song hồn.”
Các trưởng lão khác nghe xong như được giải ngộ, song hồn chính là trong một cơ thể tồn tại hai cái linh hồn cùng lúc, chuyện này rất kì diệu, trong các điển tịch cổ cũng chỉ ghi lại vài trường hợp mà các tiền bối đời trước am hiểu, một thân hai hồn chẳng khác nào có hai người tồn tại bên trong một cơ thể, như vậy có thể giải thích một phần chuyện một người có thể tu luyện hai loại công pháp khắc chế nhau lại không sinh ra xung đột, tuy là một thân nhưng lại được phân ra làm hai phần, chuyện này cũng rất khó nói ra huyền cơ trong đó, chỉ biết là coi như là hai người cùng sống trong một cơ thể mà thôi, còn vấn đề là ai chủ đạo không quan trọng.
Trần Quốc Hưng nghi hoặc sao tự nhiên hắn lại cảm giác từ khi sử dụng lôi điện Ngụy Vô Tà lúc nãy không còn nhỉ, thay vào đó là một Ngụy Vô Tà khác, cái cảm giác này nó rất quái dị, nghĩ mãi cũng không ra hắn liền ném vấn đề đó ra sau đầu mà chăm chú quan chiến trên đài, tình hình hai bên chuẩn bị đè nhau ra đánh bung tay rồi.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật