Trần Quốc Hưng tế ra phi kiếm hướng thẳng phương Bắc mà lao đi, bay một ngày sau hắn đã bay ngang qua kinh thành của Bắc quốc, lông mày hơi nhíu lại quả nhiên là một nước lớn có khác kinh thành nguy ngã rộng lớn khí khái, hắn cũng chỉ cảm thán rồi tiếp tục lên đường, một đường bay thẳng tiến không ngừng nghỉ cho đến nửa tháng sau hắn mới cảm nhận được tia linh khí đầu tiên trong thiên địa liền mừng rớt cả nước mắt, khoảng cách quả nhiên là xa phàm nhân ở Đại Việt dù cho có đi bộ cả đời cũng không thể đến nổi nơi này, vì khoảng cách quá xa xôi.
Trần Quốc Hưng hạ xuống một cánh rừng tìm kiếm thức ăn cũng như nhỉ ngơi, linh nguyên của hắn hiện tại chỉ còn lại hai thành cần nghỉ ngơi bổ xung, dù sao nơi này cũng đã có linh khí để tu luyện, mặc dù là ít nhưng thịt muỗi vẫn là thịt.
Tìm được một con đại xà khá lớn hắn liền phát thiện tâm của mình một kiếm chém bay đầu con rắn nhỏ làm thịt luôn, vừa nướng con rắn hắn vừa cảm thán con người quả nhiên là ác độc mà chuyên đi giết hại các sinh linh khác để ăn, thật là một tội ác không thể tha thứ, bất quá không ăn thì chết nên thành ra cá lớn nuốt cá bé, dĩ nhiên là phải ăn rồi.
Ăn xong thì xếp bằng ngồi tu luyện, đến sáng hôm sau linh nguyên cũng chẳng tăng tiến bao nhiêu hắn liền chạy nhảy trong rừng chứ không bay nữa, rất tiêu tốn linh nguyên chạy đến khi muốn rã cả cái chân hắn mới dừng lại ở một con suối, lâu rồi không tắm hình như hơi hôi thì phải, Trần Quốc Hưng ngửi ngửi nách mình mặt mũi tái mét vội vàng cởi quần áo giặt giũ rồi đem phơi, sau đó tồng ngồng mà nhảy xuống một thác nước tha hồ tắm rửa.
Còn đang bơi tung tăng như cả từ trên thác nước một vật rơi xuống quỷ dị lại bệu lên đầu hắn, Trần Quốc Hưng ngẩn tò te dơ tay lên đầu mình kéo cái thứ bằng vải mềm mịn xuống, lật ngang lật dọc miệng lẩm bẩm.
" Ơ áo yếm à."
Trong mắt loé lên, hắn quyết định sẽ làm người tốt mang áo trả lại cho người ta, vì thế chạy lên bờ mặc lại quần áo rồi vận linh nguyên hong khô quần áo, rồi cầm theo chiếc yếm màu đỏ chạy ngược lên trên, đi khoảng năm phút hắn từ từ nhẹ nhàng ẩn nấp nằm rạp xuống một vách đá nhìn xuống vũng nước phía dưới, đôi mắt sáng quắc lên, bên dưới là hai thiếu nữ độ mười sáu tuổi đang vui vẻ nghịch nước, Trần Quốc Hưng do dự định quay đầu đi nhưng còn tim của hắn không muốn như vậy, hắn đành nghe theo con tim của mình tiếp tục nằm rạp ở đó mà nhìn.
Nhìn hai vùng núi có sự khác biệt rõ ràng ở dưới kia hắn hắn cảm thán không thôi, một thì lớn đến doạ người ít cũng phải cup D vậy mà thiếu nữ còn lại chỉ thuộc loại cup A thật là số mệnh trớ trêu nhưng da thịt đều rất trắng sáng, chỗ đỉnh cũng rất là đỏ à nha, đặc biệt cả hai thiếu nữ đều là tu chân giả có tu vi Luyện Khí Tầng Tám, hắn nằm rạp ở đó nhìn cái áo trong tay thầm suy đoán là của người nào tí còn biết đường mà ăn nói chứ, chắc là của người thiếu nữ nhỏ kia rồi, còn thiếu nữ lớn thì size này có vẻ hơi nhỏ.
Nằm dài ngắm đến mức đã con mắt hai thiếu nữ mới từ từ đi lên bờ, Trần Quốc Hưng đưa tay che mắt nhưng vẫn có một khe hở lộ ra, hắn hơi ngạc nhiên vậy mà đều không có, bạch hổ à nha.
Đợi khi hai thiếu nữ mặc quần áo, thiếu nữ nhỏ mới ngẩn ra nói.
" Vũ tỷ tỷ, áo trong của ta không thấy đâu rồi!"
Thiếu nữ lớn liền nghi hoặc mặc xong quần áo liền lấy từ trong túi trữ vật của mình ra cái áo khác đưa cho thiếu nữ nhỏ.
" Muội mặc tạm của ta đi."
Thiếu nữ nhỏ bĩu môi nói.
" Của tỷ lớn như vậy ta mặc không vừa."
Trần Quốc Hưng thấy cơ hội làm người tốt của hắn đã tới liền từ chỗ ẩn nấp đi ra, bộ mặt chính khí lẫm liệt mang theo chiếc áo yêm đi ra.
" Haha cuối cùng ta cũng tìm được, áo của cô bay xuống phía dưới ta đoán là ở trên này nên lặn lội mang trả áo cho cô."
Hai thiếu nữ biến sắc, thiếu nữ nhỏ vội vàng vơ lấy áo của thiếu nữ lớn che lên người, còn thiếu nữ lớn đã rút kiếm lao tới bổ cho Trần Quốc Hưng một kiếm.
" Ta giết ngươi, dám rình trộm chúng ta."
Trần Quốc Hưng thở dài, hắn làm người tốt không có được rồi, quả nhiên làm người tốt không phải chuyện dễ dàng.
" Keng."
Hắn cũng không có tránh né để mặc thiếu nữ một kiếm chém thẳng lên đầu mình, thiếu nữ lập tức bị bắn bật về sau kinh hãi nhìn Trần Quốc Hưng, hắn nhún nhún vai Nhân Trung Phàm Thể của hắn chỉ thiếu chút nữa là bước vào Địa Chi Tiên Thể, một Luyện Khí Kỳ muốn làm xước da của hắn bây giờ có vẻ hơi khó, thiếu nữ này còn chưa có cái trình độ ấy.
" Này ta mang trả áo thật mà."
Phất tay cách không khống vật trả cái áo cho thiếu nữ nhỏ, bộ dạng cao nhân chắp tay ra sau đít hờ hững nói.
" Làm ta tức giận ta ăn thịt các ngươi bây giờ."
Hai thiếu nữ khiếp sợ nhìn Trần Quốc Hưng, trên người hắn không hề có một tia khí tức nào lọt ra bên ngoài, một kiếm toàn lực của thiếu nữ lớn lại không làm hắn xước một mảnh da, tu vi nhất định đã cực cường đại.
Thiếu nữ nhỏ vội vơ lấy áo của mình, khuôn mặt tức giận đỏ bừng trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng nói.
" Vô sỉ."
Trần Quốc Hưng khoé miệng giật giật, thiếu nữ nhỏ này đúng là tính tình của một tiểu hài tử, thiếu nữ lớn vội vàng kéo thiếu nữ nhỏ lại nói vào câu, Trần Quốc Hưng nhảy một bước đã nhảy lên trên vách đá cao chắp tay sau đít nói.
" Ta chờ hai ngươi ở phía trước trăm dặm."
Rồi bay đi, hai thiếu nữ nhìn theo, thiếu nữ lớn thở dài.
" Tên kia ít nhất phải Trúc Cơ Kỳ, chúng ta chạy không thoát."
" Vũ tỷ tỷ tất cả là tại muội, tại muốn trốn ra ngoài đi chơi nên chúng ta mới gặp cảnh như vậy."
Thiếu nữ nhỏ cúi đầu nói, thiếu nữ lớn cũng thở dài nói vài câu ăn ủi rồi cả hai ngoãn ngoãn đi về phía trước, ở một gốc cây cao một lão giả ăn mặc luộm thuộm mắt khẽ mở ra tí hí lẩm bẩm.
" Cho hai tiểu nha đầu các ngươi một bài học, suốt ngày chạy ra ngoài không cho các ngươi biết thế giới hiểm ác các ngươi lại tưởng bản thân mình là thiên kim của tông chủ thì không ai dám làm gì các ngươi, tên tiểu tử kia cũng thú vị, tiện nghi của hai nhà đầu đều chiếm cả, ngươi chạy không thoát rồi khè khè..."
Lão giả cười nhàn nhạt rồi lại nhắm mắt đi ngủ, hai thiếu nữ đi đến thấy Trần Quốc Hưng đang ngồi nằm ngủ trên một tảng đá thì tiểu nữ nhỏ lẩm bẩm.
" Tên khốn kiếp, ta mà thoát được nhất định sẽ nói với phụ thân bắt ngươi lại cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết."
Thiếu nữ lớn ở bên cạnh cũng chỉ khẽ thở dài, muội muội này của nàng còn quá ngây thơ rồi, hắn là cường giả làm sao mà lại không nghe thấy cơ chứ, kiểu này chết thế nào còn không biết nữa.
Trần Quốc Hưng mở mắt cười nhạt, đầu nhanh chóng nảy số tự nhiên nói.
" Danh tính của hai ngươi?"
Thiếu nữ lớn chắp tay nói.
" Ta tên Vũ Tuyết, còn tiểu muội ta tên Vũ Liên."
Trần Quốc Hưng gật gù, nheo mắt bật dậy nói.
" Vậy đây là nơi nào? Các thế lực lớn ra sao? Nói hết điều các ngươi biết đi."
Vũ Tuyết liền kể hết những chuyện liên quan, Trần Quốc Hưng gật gù cái đầu làng nghe.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật