Trang chủ » Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới) » Chương 117: Chào mừng con đến với thế giới

Chương 117: Chào mừng con đến với thế giới

Chán nản chẳng biết làm gì thì trời đã tối, ở nhà chỉ thấy ông già Norl với Naccy và một đống người hầu cùng vệ sĩ, không thấy mặt mũi ông bố vợ đâu, hắn liền hỏi.

“ Bố em đâu rồi?”

Naccy ngồi bên cạnh hắn nghe hắn hỏi thì quay qua nói.

“ Bố ở công ty rồi, dạo này công ty mở rộng thị trường nên rất nhiều việc.”

Nghe Naccy nói Trần Quốc Hưng gật gù, một lúc sau thì vỗ đùi một cái rồi nhìn qua ông già Norl cười cười.

“ Ông Norl vậy tài sản của thằng cháu rể sao chẳng thấy gì thế?”

Từ lúc lấy Naccy đến giờ hắn chỉ được có cô vợ, chứ của hồi môn chả thấy gì, nhà giàu mà tại sao lại ki bo như vậy.

Ông già Norl trợn mắt trắng dã hừ mũi nói.

“ Không có phần của cậu.”

Hắn gãi gãi mũi cười nhăn nhở. “ Thì cháu với Naccy bây giờ đã là vợ chồng, ông không chuyển tài sản cho cháu thì còn cho ai nữa.”

Ông già Norl khinh thường nhìn hắn, sau đó nhìn qua bụng của Naccy.

“ Tài sản của nhà này sẽ giao cho con của Naccy.”

Hắn tặc lưỡi đưa tay bấm bấm, vậy con của hắn sinh ra đã là tỉ phú đô la rồi, chả bủ cho ông bố như hắn, tuổi thơ gắn liền với khoai sắn. Hắn vẫn mặt dày đòi.

“ Con của Naccy cũng là con của cháu, ông cứ giao cho cháu cũng giống nhau mà.”

Ông già Norl không thèm nhìn hắn nữa mà cúi xuống ăn, Naccy khẽ đá cho hắn một cái, Hằng thì ngồi im ăn không lên tiếng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bị thiệt, được cái tiếng là con rể của gia tộc giàu có, ngay cả một đồng cũng không được hưởng, hắn thở dài thườn thượt.

Đến khi đi ngủ hắn tưởng là được ôm hai cô nàng ngủ, nhưng hắn lại bị cả hai người đá đít ra khỏi phòng không cho hắn ngủ cùng.

Trần Quốc Hưng liền thở dài, tủi thân một mình sang một căn phòng khác ngủ, nằm trên chiếc giường trống trơn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy số mệnh của hắn không tốt tí nào, mang theo một bụng tâm trạng hắn tiến vào giấc mộng.

Sau đó là những ngày hắn bị hành hạ, từ nấu nướng, chải tóc đến ngay cả việc rửa chân hắn cũng bị Naccy bắt hắn tự tay làm, hắn có cốt cách của một cường giả đỉnh thiên lập địa, hắn phản kháng đứng lên chống chả, nhưng sau bao nhiêu cố gắng cũng chỉ là vô ích, Naccy dơ cái bụng trương phình của mình ra chỉ nói một câu.

“ Con nó muốn anh làm.”

Hắn liền ngậm đắng nuốt cay mà làm thân cu li, dù sao hắn cũng là một người đàn ông yêu thương gia đình, mấy chuyện nhỏ đấy làm sao mà làm khó được hắn.

Naccy càng ngày càng béo, lúc soi mình trong gương liền mếu máo sau đó lại lôi hắn ra mà đánh đập, nói vì hắn mà bộ dạng của Naccy thành ra như vậy, hắn chỉ biết nhẫn nhịn chịu đòn roi, phụ nữ mang thai quả nhiên không khác nào con cọp cái.

Hằng thì chỉ nhìn hắn đầy thương hại, cũng chỉ mỉm cười khi hắn bị hành hạ, thời gian ba tháng trôi nhanh, cũng đã sắp đến ngày Naccy sinh, hắn thời gian này không rời Naccy nửa bước, ngay cả khi Naccy đi vệ sinh hắn cũng nhất quyết đi theo, chăm chút từng tí một.

Ghé sát mặt vào bụng Naccy hắn lắng nghe sinh mệnh bé bỏng trong bụng Naccy cựa quậy, hắn cười hạnh phúc nói.

“ Không biết là con gái hay trai nữa?”



Hắn có thể biết trước giới tính của cái thai, nhưng cả hắn và Naccy dù là đi bệnh viện, hay hắn có thiên nhãn đều không muốn biết trước, dù là con gái hay trai hắn đều thích cả.

“ Đừng có là con trai giống anh, chỉ làm khổ con gái.”

Naccy đặt tay lên đầu hắn mà xoa, hắn bĩu môi nói.

“ Con trai giống anh thì sao, là một người đỉnh thiên lập địa, anh tuấn tiêu sái người gặp người thích, cốt khí ngút ngàn.”

Naccy với Hằng cười khanh khách, Naccy chề môi xoa nhẹ bụng giọng nói yêu thương nói.

“ Đừng có giống bố con, chỉ được cái bốc phét.”

Hắn nhăn mặt khi Naccy nói chuyện với con, Naccy đang làm xấu hình tượng người bố vĩ đại như hắn trong lòng con trẻ, Hằng ngồi ở một bên nhìn Trần Quốc Hưng và Naccy hạnh phúc cười đùa, lặng lẽ thở dài, rồi nhìn xuống bụng của mình.

Mấy ngày sau Naccy được đưa đến bệnh viện tiện cho việc sinh đẻ, ông già Norl còn định lập luôn cả cái bệnh viện ở nhà, nhưng Naccy lại không muốn mà cứ nằng nặc đòi đến viện bên ngoài, hắn cũng không quan trọng việc Naccy sinh ở chỗ nào, dù là sinh ở đâu thì con vẫn là con hắn.

Đỡ Naccy đi lại ở hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng cũng có những người phụ nữ khác cũng vác cái bụng sưng to đi lại trong hành lang, Naccy còn cười khanh khách khi thấy bộ dạng di chuyển khó khăn của mấy người phụ nữ khác, hắn chỉ lén nhếch miệng cười, cứ cười người khác đi đến lúc lại không cả cười nổi.

Hai ngày sau bộ dạng vui vẻ của Naccy đã biến mất, vẻ mặt lúc này nhăn nhó lại, hắn chỉ lén cười trộm, ngoài miệng an ủi không ngừng.

Tối một đêm hè cuối tháng 8 ở New York, không khí sau một cơn mưa lớn liền mát mẻ dễ chịu, Naccy đã được đưa vào phòng sinh, ở bên ngoài hành lang, ông già Norl, Ro, Bowm, Nes ngồi đợi trên ghế, xung quanh là mấy tên vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt.

Trần Quốc Hưng ở bên ngoài cứ đi đi lại lại trước cửa phòng, bộ dạng sót ruột hiện ra, hắn cảm giác cực kì hồi hộp, cái cảm giác sắp được làm bố nó rất kì diệu.

“ Ngồi xuống ghế đi, chóng hết cả mặt ông già này.”

Ông già Norl lên tiếng, hắn thì lúc này đâu để ý đến lời của ông già Norl, vẫn cứ đi đi lại lại trông ngóng vào cửa phòng sinh, hắn không hề vận dụng khí cảm hay thiên nhãn quan sát, hắn muốn tận hưởng cái cảm giác của một người sắp làm bố như bao người bình thường.

Thời gian từ từ trôi đi, hắn cảm giác thời gian sao nó trôi lâu thế không biết, đã gần 1 tiếng đồng hồ kể từ khi Naccy tiến vào phòng sinh, hắn sót ruột không thôi, ngay cả ý định vận dụng thiên nhãn lên nhìn một cái cũng đã xuất hiện, bất quá lại bị hắn ngăn lại.

Một lúc sau tiếng bác sĩ nói, cùng tiếng la hét của Naccy truyền vào tai Trần Quốc Hưng, hắn xoa xoa tay, lông mày giãn ra.

“ HIM, tên khốn kiếp, đau chết mất…”

Tiếng Naccy chửi truyền vào trong tai, hắn gãi gãi mũi, Naccy cũng không khác gì mấy người phụ nữ bình thường, khi sinh liền lôi người đàn ông ra mà oán trách, hắn cười cười một mình như thằng thần kinh.

Khi tiếng khóc vang lên bên tai, hắn vỗ tay đánh đét vào nhau gào lên.

“ Sinh rồi…haha…mình được làm bố rồi…”

Mấy người kia nghe hắn nói, cũng vui vẻ đứng dậy bộ dạng chờ mong, một lúc sau cửa phòng sinh mở ra, một bác sĩ bỏ khẩu trang xuống lộ ra một nụ cười hiền nói.

“ Cả hai mẹ con đều rất tốt, người nhà có thể vào thăm.”

Hắn không cả kịp suy nghĩ, thân ảnh đã loé lên biến mất như một cơn gió, khi xuất hiện đã là ở cạnh giường.

Mắt hắn nhoè đi khi nhìn thấy sinh linh bé bỏng được quấn cận thận, nằm cạnh Naccy, Trần Quốc Hưng cúi xuống nhìn đứa bé, miệng khẽ nhếch lên nói.



“ Sao nó đen thế không giống anh tí nào, hay là…”

Naccy nghe hắn nói, thì trợn mắt lên, tay dơ lên chỉ vào mặt hắn.

“ Anh…Anh…”

Trần Quốc Hưng nắm lấy bàn tay đang dơ lên của Naccy áp vào má mình, nở một nụ cười tươi, khẽ nói.

“ Cảm ơn em.”

Naccy mắt cũng đã chảy ra hai dòng lệ nóng, trên môi là một nụ cười tươi, khẽ lắc lắc đầu. Như cảm nhận được sự hiện diện của hắn, đứa bé khẽ mở mắt, một đôi mắt đen láy như bầu trời đêm nhìn hắn, cái miệng nhỏ khẽ há ra như đang nở một nụ cười.

Tim của hắn lúc này như ngừng đập, một cảm giác vi diệu hiện lên, huyết mạch của hắn như sôi trào, hai dòng nước mắt cũng lăn xuống trên mặt, khẽ cúi xuống dùng mũi của mình chạm nhẹ vào mũi của đứa bé.

“ Chào mừng con đến với thế giới này.”

Đứa bé dùng cánh tay bé nhỏ khe quơ quơ chạm lên mặt của hắn, tâm thần của hắn run lên, nhân sinh hai kiếp người cuối cùng hắn cũng hiểu cái cảm giác làm bố là như thế nào.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Naccy rồi nói.

“ Anh sẽ đặt tên con theo tên của một thuyền trưởng vĩ đại, Monkey D Luffy!”

Naccy trợn mắt trắng dã, khoé miệng giật giật nói.

“ Luffy cái đầu của anh.”

Hắn cười cười, chỉ là hắn đùa giỡn Naccy mà thôi.

“ Tên của con là Trần Ngọc Thiên Anh.”

Đứa bé há há cái miệng như đang cười vì cái tên của chính mình. Naccy cũng không phản bác lời của hắn, chỉ khẽ gật đầu kéo đứa bé vào trong lòng, miệng thì thào.

“ Thiên Anh,con gái của mẹ.”

Ở đằng sau hai tiếng hừ lạnh vang lên, hắn nhếch miệng, hai người kia không đồng ý cũng không được, nắm đấm của hắn lớn hơn nếu hai người kia còn cố chấp hắn cũng chẳng nể nang, cho dù là ông là bố của Naccy hắn cũng lôi ra mà đập cho một trận.

Hai người kia chỉ hừ mũi cũng không nói gì, hắn mới cười cười, chứ mà còn cố chấp hắn lại chả đấm bỏ mẹ luôn.

Hằng đứng ở một bên mắt cũng đỏ hoe, khoé miệng cười tươi, hắn nhìn Hằng trong lòng cũng có suy nghĩ nên cho Hằng sưng bụng lên mới được, chờ thêm vài năm nữa hắn thật sự là không muốn đợi.

Chụp lại vài tấm ảnh của con bé Thiên Anh, hắn gãi gãi cằm quyết định nói cho mẹ hắn một tiếng, hắn cũng không muốn dấu cháu nội làm gì.

Gửi cho mẹ hắn mấy tấm ảnh con bé Thiên Anh, cùng dòng tin nhắn.

“ Con gái của con, cháu nội của mẹ.”

Không đến 1 phút sau, điện thoại của hắn run lên, mẹ hắn gọi điện cho hắn. Mang tất cả mọi chuyện kể lại một cách sơ lược cho mẹ hắn, hắn được bà chửi cho một trận vì cái tội giấu giếm bấy lâu nay, sau đó cũng liền nói sẽ qua bên này, hắn cũng không ngăn cản.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật