Trang chủ » Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới) » Chương 110: Đụng độ dân chơi thành phố

Chương 110: Đụng độ dân chơi thành phố

Sáng mùng 4 tết ở xã tổ chức giải bóng chuyền chào mừng xuân, trong làng cũng tham gia, hắn cũng xin một chân dự bị, chứ mà hắn đánh chính là đưa cup luôn cho làng hắn cho nhanh khỏi đánh đấm.

Sáng sớm Trần Quốc Hưng mặc cái áo thể thao mang số 7 huyền thoại của Ronado, bên dưới mặc một chiếc quần đùi cũng huyền thoại mang số 10 của Messi, một sự kết hợp hoàn hảo, mặc thêm cái áo gió ra ngoài rồi sỏ thêm đôi giày thể thao 75 nghìn mua ngoài chợ vào chân, sau đó lôi con xe Wave a phóng đi.

Đứng dưới cửa nhà Hằng hắn gọi í ới một lúc Hằng mới chạy ra, vừa thấy hắn Hằng nở một nụ cười xinh đẹp nói.

“ Một ngày vui vẻ.”

Hắn gật gù cái đầu rồi thúc dục.

“ Nhanh lên bà cố nội, bà là bà càng ngày càng lề mề ”

Hằng cười híp cả mắt rồi mới nhảy lên xe, hắn liền bốc đầu con xe máy phóng đi thẳng ra UBND xã, ném xe gọn vào một góc, hắn cũng tặc lưỡi vì khoảng sân ở UBND xã đã đông nghịt người.

Kéo Hằng đi ở dưới bao nhiêu con mắt dâm dê của mấy thanh niên dâm đãng, hắn tặc lưỡi một cái, thời buổi hiện nay hở ra là có không biết bao nhiêu thằng dòm ngó.

“ Đeo khẩu trang vào, đội cả cái mũ lên.”

Hắn cầm chiếc mũ lưỡi chai của mình đội cho Hằng, Hằng lè lưỡi rồi cũng lấy khẩu trang đeo vào, hắn mới gật gù.

Đi đến chỗ mấy thanh niên hoi trong làng chào hỏi một tiếng. Rồi mấy chú cháu, anh em khởi động chân tay, nghịch bóng cho quen tay, anh Chính đội trưởng đội bóng làng nhìn hắn rồi cười nói.

“ Thằng Hưng, mày tí nữa cứ đập nứt hết móng chân bọn nó ra cho anh.”

Hắn cười khổ nói.

“ Thôi anh ơi, em ở ngoài dự bị, chứ mà đánh chính luôn thì ai chơi lại mình.”

Anh Chính cùng mấy anh khác nhìn hắn mà bĩu môi khinh bỉ.

“ Ờ thế cũng được, nếu mà thua cho mày vào thể hiện.”

Tất cả có 8 đội thi đấu vòng loại, trận đầu tiên khai mạc là làng của Hằng với làng bên kia cầu, hắn liếc mắt khinh bỉ nhìn ông anh vợ, cái điệu bộ khởi động rồi làm vài động tác màu mè nhìn mà muốn đấm cho mấy quả, hắn chọc chọc Hằng ngồi ở bên cạnh bĩu môi nói.

“ Ông Việt màu mè khiếp.”

Hằng dơ dơ nắm đấm lên hăm doạ hắn.

“ Hứ, cấm nói xấu anh của em.”

Hắn cười cười chỉ đành im mồm, nói tiếp khéo Hằng lại dở thủ đoạn hành hạ thì khổ.

Trận đấu bắt đầu bằng việc hai bên cứ đánh qua đánh lại đến cả trăm lần mới được một điểm, làng bên kia cầu lắm tiền nhiều của thuê hẳn hai tên cao phải đến 1m9 về đánh, luật cũng không cấm cầu thủ ngoại nhưng chỉ được phép hai người, hai tên vừa đen vừa cao, đúng kiểu mấy chị em mê mẩn, cơ bắp lộ ra khiến không ít cô gái hú hét ầm ĩ.

Anh Việt là chủ lực bên này, nhưng hắn đánh giá là không ăn thua, bị cầu thủ ngoại làng bên cầu nó đập cho ngu người vào, chẳng mấy mà đã thua hai trận, 2-0 thì khỏi đánh sec thứ 3 về vườn luôn.

Hằng thì lon ton chạy lại mang nước cho anh Việt mặt đang dài ra ngồi ở một chỗ nghỉ ngơi, bên sân bên cạnh cũng đã phân thắng bại, đội làng hắn cũng ra sân, đối đầu với làng khu chợ.

Hắn thì ngồi ngoài hóng thôi chứ không đánh, với vầng hào quang từ nhân vật chính như hắn thì làng của hắn chiến thắng 2-0 bước vào vòng tiếp theo. Sau đó hắn cũng lười xem nên quyết định lớn lao là rút con IPhone của mình ra đánh vài trận Liên Quân, Hằng thì bắt hắn kéo rank.

Với khả năng thần sầu của mình, hắn gãnh gãy cả lưng mới thắng được, khẽ xoa xoa đầu Hằng hắn trêu chọc.

“ 0/12 con gà.”

Hằng giận dỗi quay đi chỗ khác, hắn lại phải đành xuống nước mà phải đi xin lỗi, hắn cảm thán không thôi, làm con trai quả thật là rất khổ, dù đúng hay sai thì người phải xin lỗi đều là con trai.



Đánh đến gần trưa thì mới diễn ra trận chung kết giữa hai đội, làng của hắn và làng bên kia cầu, hai đội mạnh nhất bước vào chung kết trước sự gieo hò ầm ĩ của khán giả xung quanh.

Bóng được phát nhưng nó lại không qua nổi cái lưới, anh Trường cười ngượng ngùng nói.

“ Tự nhiên run tay.”

Hắn ở bên ngoài thì bĩu môi gào lên.

“Anh có đánh được không, thay người thay người.”

Anh Trường trợn mắt trắng dã nhìn hắn dơ nắm đấm uy hiếp, Trần Quốc Hưng mới im lặng nhìn ông anh họ chẳng có ích gì của mình.

Hắn ở ngoài xem mà tặc lưỡi không thôi, hai thằng cầu thủ ngoại bên kia nó đập nứt hết cả móng chân người đội làng hắn, nó đập toàn cắm vạch 3m, đội làng hắn chỉ trơ mắt mà hít bụi bay lên.

Hai tên kia trên môi nở một nụ cười ngạo nghễ trên môi, thỉnh thoảng còn nhếch lên. Hắn ngồi ngoài xem thì cũng phải gật gù vì cái trình độ đánh bóng cùng chiều cao lí tưởng của cả hai thằng, trình bọn này cũng phải liệt vào danh sách đội bóng chuyền quốc gia cũng nên.

Trong một tiếng huống chắn bóng, anh Trường bị ăn nguyên cả quả bóng chuyền đập thẳng vào mặt, máu mũi phun ra. Hai thằng kia thấy anh Trường bị bóng đập vào mặt liền cười cười vỗ tay nhau vẻ mặt đắc ý cười cợt.

Hắn nhíu nhíu mày, hai tên kia có vẻ thích thú khi đánh bóng vào mặt người khác, nhếch miệng rồi hắn cũng vào sân thay thế anh Trường đang phun máu mũi phè phè.

Đỡ bước 1 thành công rồi chuyền hai, Trần Quốc Hưng nhìn một trong hai tên đứng chắn thì cười nhạt, nhảy người vươn cao.

Quả bóng vọt qua cả chắn của đội bạn, tay hắn còn cao hơn cả chắn đội bạn đến cả nửa mét, hắn cười gằn vung tay đập mạnh quả bóng.

Quả bóng chuyền loé lên rồi đánh “ bộp “ một tiếng đập thẳng vào mặt tên đứng chắn rồi đập xuống sân, đội làng hắn thì vỗ tay ăn mừng vui vẻ, tất cả đều dơ ngón tay cái lên với Trần Quốc Hưng, hắn thì chỉ cười nhạt, nếu đã đụng tới người thân của hắn dưới bất kì hình thức nào thì cũng đều phải trả giá, có lẽ sức mạnh đã mang đến cho hắn cái quyền không cho phép kẻ nào đụng đến người thân của hắn, Trần Quốc Hưng không cho rằng bản thân mình là người tốt đẹp gì cả, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu đó là quy luật của tự nhiên không thể thay đổi, những kẻ kêu gào thế giới bất công tất cả chỉ là những kẻ yếu, công bằng trên thế giới này phải tự mình giành lấy bằng sức lực của chính mình.

Tên kia ôm mặt một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt là sự thù hằn hiện rõ rệt, hắn cũng chỉ cười nhạt. Trận đấu tiếp tục, bóng được phát đội bên kia cầu chuyền bóng lên công cho tên cầu thủ ngoại vừa bị hắn đập vào mặt, hắn cười cười vươn người nhảy lên chắn.

Quả bóng bị hắn chắn được, rồi rơi xuống đập vào đầu tên kia rồi rơi xuống đất, đội làng hắn thì cười phá lên vỗ tay ăn mừng, còn thằng kia mặt đần thối, hai nắm đấm nắm chặt giận dữ.

Sau đó là những lần hắn đập bóng, quả bóng với tốc độ xé gió bay đi, hai tên kia tên nào tên nấy mặt mũi cũng đã đỏ bừng vì bị bóng đập vào mặt không biết bao nhiêu lần dù đã cố gắng phòng thủ.

Bên ngoài khán giả hô lên ầm ĩ cổ vũ, kết thúc trận đấu chung kết với tỉ số 2-1 nghiêng về đội của hắn, cầm chiếc cup làm bằng vàng hàng mã ở trong tay hắn dơ lên cao, chụp lại bức những bức ảnh kỉ niệm để đem về còn treo lên nhà văn hoá của làng, nâng cao lên bảng thành tình rực rỡ.

Lấy giải nhất với số tiền 2 triệu 500 nghìn, cả đội bóng chuyền cùng mấy cán bộ trong làng quyết định làm luôn bữa tổng kết cho nó nóng, vậy là tất cả mọi người phóng xe ra quán ăn ở chợ xã gọi 2 mâm thức ăn, tất cả nâng ly chúc mừng cho cái giải nhất bóng chuyền, anh Trường mũi đút hai cái bông đưa chén rượu lên về phía hắn cười nói.

“ Cảm ơn thằng em đã trả thù cho anh.”

Thế là tất cả mỗi người thi nhau một chén cảm ơn hắn, Hằng ngồi bên cạnh bĩu môi nói.

“ Mấy anh định quây anh Hưng hả?”

Mấy ông kia thấy bộ dạng hung dữ của Hằng thì phá lên cười trêu chọc, mấy anh em còn đang vui vẻ uống rượu thì có một nhóm hơn chục thằng băm trợn bước vào, trong đó có cả hai tên cầu thủ ngoại lúc trước bị hắn hành sấp mặt.

Tất cả nhướn mày nhìn mấy thằng củ chuối này không biết đây là đâu mà có vẻ hung hăng thế, mấy ông anh đều nở nụ cười nhạt trên môi.

“ Đm thằng kia mày ra đây tao bảo.”

Một thằng trong hai thằng cầu thủ ngoại đi lại chỉ tay vào mặt Trần Quốc Hưng quát lớn. Hắn im lặng thở dài, trong lòng cảm thán không thôi, đúng là xã hội, thể thao không được thì dùng thể thuật ( đánh nhau)

Hắn khẽ lắc đầu nói.

“ Nào nào, mấy anh em mình cùng uống.”



Hắn dơ chén lên, mấy ông anh cũng cười lớn nâng chén.

“ Một hai ba…Zô…”

“ Choang “ một tiếng vỡ vang lên, nhìn lại chỉ thấy thằng đi đầu trong nhóm kia đập vỡ một chai bia dơ lên quát.

“ Đm chúng mày im hết cho tao.”

Tất cả đều cười cười nhìn tên kia, mấy tên này có vẻ dân thành phố chính hiệu, đi đến đâu cũng nghĩ là bố đời đây mà, rồi tên kia chỉ cái mảnh chai đã vỡ cầm trên tay về phía Trần Quốc Hưng.

“ Thằng kia mày ra đây xin lỗi anh em tao, không thì đcm mày nát xác.”

Mấy ông anh thì cười nói.

“ Hưng kìa, mau đi xin lỗi người ta đi, lần sau đừng có đánh vào mặt người ta nghe chưa….haha…”

Hắn gật đầu rồi đứng dậy vâng vâng dạ dạ, mấy tên kia cách hắn hơn 2m, hắn đi đến với bộ dạng khúm núm.

“ Cạch “ Hắn vừa đi được có một đoạn trong người đột nhiên rơi ra một vật đen sì xuống mặt đá hoa cương của quán, hắn xấu hổ nhìn tên đang cầm mảnh chai vỡ nói.

“ Anh chờ em nhặt đồ cái đã.”

Rồi hắn nhặt những thứ rơi vãi trên đất, nhét vào lại rồi thổi thổi, đưa tay kéo đánh “ cạch “ một cái rồi cười cười, nhét lại vào trong người. Mấy tên kia vừa nãy còn hổ báo nhưng khi thấy thứ vừa rơi vương vãi xuống đất, tên nào tên đấy mặt mũi tái mét, tên cầm chai bia vỡ tay run lên làm rơi cả mảnh chai bia xuống sàn, mảnh vỡ bắn tung toé.

Mấy ông anh trong làng hắn mắt cũng trợn lên nhìn một màn, anh Trường thì thầm hỏi anh Chính ngồi bên cạnh với giọng điệu nghi ngờ.

“ Ơ cái đệt, hình như hàng thật.”

Anh Chính cũng ngơ ngác gật đầu nói.

“ Bỏ mẹ hàng thật rồi.”

Hắn cười cười nhìn mấy tên kia rồi nói.

“ Bây giờ có thích xin lỗi nữa không để tôi còn biết đường.”

Mấy tên kia nhìn hắn rồi lại nhìn vào trong áo hắn nơi cái thứ hắn vừa cất, nuốt một ngụm nước bọt lắc lắc đầu liên tục, hắn gật đầu nói.

“ Vậy thì biến nhanh lên, không tao lại cho mỗi thằng một viên mang về chơi bây giờ.”

Mấy tên kia liền vắt chân lên cổ mà chạy bán sống bán chết, không cả dám quay đầu, cả đám nhìn một màn mà phá lên cười, hắn cười nhạt, dăm ba thằng to mồm rồi đi lại ngồi xuống.

Anh Trường giật giật áo hắn nói nhỏ. “ Hàng thật à mày?”

Mấy ông anh khác cũng đều nhìn chằm chằm, hắn cười hắc hắc thò tay móc từ trong túi một khẩu súng lục đặt lên bàn nói.

“ Đồ giả thôi.”

Mấy ông anh đều cười hô hố, rồi thò tay cầm lấy cây súng lục, anh Trường tháo băng đạn ra rồi cầm mấy viên đạn lên nheo mắt nhìn, sau đó trợn mắt nói.

“ Đù mợ, giống y như hàng thật.”

Hắn cười cười không nói, lúc nãy thì đúng là hàng thật, nhưng bây giờ hắn nào dám đem hàng thật ra cho mấy ông tướng này xem, không khéo lại bị mấy ông tố cáo tàng trữ vũ khí nguy hiểm thì lại bóc lịch.

Sau đó cả đám người vừa uống vừa diễn tả vẻ mặt sợ hãi của mấy thằng giang hồ mõm vừa nãy, cười cười nói nói ầm ầm cả khu chợ.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật