Mấy ngày hôm nay thế giới ngầm dậy sóng bởi một tin tức toả ra khắp nơi. Một trong thập đại sát thủ Huyết Ma Thần bị người ta giết chết, tin tức này làm dậy sóng thế giới ngầm, nhưng không có một ai biết thủ phạm là người nào, các thế lực không ngừng điều tra, tất cả manh mối cùng sự công kích mãnh liệt của gia tộc Walmart vào tàn dư của Huyết Khô Lâu, làm cho không ít kẻ nghi ngờ cùng kinh sợ.
Gia tộc Walmart cũng không lên tiếng, mà họ dốc toàn lực lượng tiêu diệt sạch sẽ Huyết Khô Lâu, tất cả thế lực khác cũng ngửi được mùi cái chết của Huyết Ma Thần có liên quan đến gia tộc Walmart nhưng không có kẻ nào rảnh rỗi mà đi chọc vào gia tộc giàu có nhất thế giới này.
Trần Quốc Hưng không hề biết bản thân đã tạo ra một cơn sóng thần trong thế giới ngầm, mà lúc này đang đứng trước gương ngắm bản thân, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cùng một đôi giày da bóng loãng, cùng quả đầu hai mái lãng tử.
“ Đẹp trai!”
Hắn chỉ có thể diễn tả về mình bằng hai từ, xịt thêm ít nước hoa rồi mới từ nhà phi xe sang nhà Hằng.
Vít con Wave chiến phóng đi với tốc độ bàn thờ, 5 phút sau hắn đã đứng ở cổng nhà Hằng, há mồm gọi.
“ Hằng ơi?”
Từ bên trong nhà vọng ra tiếng của Hằng.
“ Anh chờ em một tí.”
Hắn thở dài biết điều dắt xe vào nhà, rồi ngồi luôn ở bậc cửa mà rút điện thoại ra làm ván Liên Quân, hắn phát sợ cái một tí của đám con gái, một tí mà nó dài phải đến cả tiếng đồng hồ vậy.
Đánh hai ván game mới thấy Hằng từ trên phòng xuống, trên người mặc một bộ váy trắng tinh dài chấm gối, dưới chân đeo một chiếc giày nhỏ nhỏ xinh xinh, hắn trề môi nói.
“ Một tí của em là gần một tiếng đồng hồ vậy hả?”
Hằng cười nhõng nhẽo ôm lấy cánh tay hắn mà lắc lắc, vui vẻ nói.
“ Chờ có tí mà cái mặt anh dài ra thế à?”
Hắn trề môi, Hằng kiễng chân lên thơm chụt vào má hắn.
“ Đền cho anh.”
Hắn cười xấu xa hai tay xoa xoa vào nhau nói.
“ Anh muốn cái khác cơ.”
Hằng thò tay nhéo cho hắn một cái, lườm lườm nói.
“ Anh càng ngày càng xấu, đi mau lên không muộn rồi.”
Hắn nhún vai một cái, đúng là con gái là chúa lề mề song mọi tội lỗi đều là của con trai, đúng là phận trai mười hai bến nước không biết đâu mà lần.
Chở Hằng phi con Wave phóng thẳng về nhà bá cả, vứt xe vào một góc rồi cả hai đứa đi vào trong, vừa đi vào Hằng đã bỏ hắn đi phụ mấy bá mấy gì làm việc linh tinh, hắn thì lười nên kiếm mấy thằng anh cùng chí hướng lười với nhau làm vài ván game chờ đến giờ đi đón dâu.
Cầm tướng tủ Nakroth múa lác cả mắt mấy ông anh, team bạn cũng khóc thét vì độ ảo diệu màu mè của hắn, sợ hãi mà đầu hàng, hắn cũng thở dài nói.
“ Vô địch thật cô đơn.”
Mấy ông anh thì cười khinh bỉ nhìn hắn mà mắng.
“ Vô địch cái con khỉ, đi rừng mà 0/12, anh mày gánh gãy cả lưng mới thắng được.”
Hắn xấu hổ ho khù khụ cố ý bao biện.
“Tại sóng lag, chứ em đâu có muốn.”
Đến 8h thì đến giờ đi đón dâu, một đoàn xe ba ông sao đen sì sì hơn mười chiếc nối đuôi nhau mà phóng đi hướng thẳng đến Thái Nguyên.
Hắn ngồi cùng cùng hai ông anh và thằng cu Huy con cậu Út, còn Hằng thì ở nhà không đi vì sợ say xe.
Thấy thằng cu Huy đang xem One piece hắn gõ đầu thằng cu Huy ra vẻ giọng người lớn mắng.
“ Học không học suốt ngày xem hoạt hình.”
Thằng cu Huy nhăn mặt như khỉ, nhưng đứng trước dâm uy của hắn, cũng chẳng dám ho he phản bác. Hắn hài lòng gật đầu rồi nói.
“ Dơ ra đây, anh xem chung với.”
Thằng Huy liền bĩu môi liếc mắt khinh bỉ Trần Quốc Hưng rồi mới dơ điện thoại ra, hai anh em vừa xem vừa cười hô hố, vì cái tên ngốc Luffy.
“ Cốc cốc.”
Anh Trường ngồi cùng ghế sau với hai thằng liền cốc cho mỗi thằng một cái nói.
“ Hai thằng dở này, cười bắn cả nước bọt lên quần tao rồi.”
Hắn cùng thằng cu Huy ôm đầu rên la thảm thiết, hắn lườm lườm anh Trường rồi nói.
“ Dám gõ lên đầu trẫm, làm càn ba quân nghe lệnh thông chết hắn cho ta.”
Thằng Huy liền nhào lên, Hắn cũng theo sau, hai thằng thò tay cù khắp người anh Trường, hai thằng biết anh Trường hay nhột, nên cứ nách mà chọc khiến anh Trường quằn quại van xin một hồi cả hai anh em mới tha.
Rồi cả ba người cùng chụm đầu lại vào chiếc điện thoại mà xem hoạt hình, rồi cùng cười hô hố mỗi khi Luffy mặt dài ra mắt lồi lên.
Ngồi trên xe hơn 2 tiếng đồng hồ với đến nơi, cả đoàn xe dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng, ở một vùng quê, xung quanh là những đồi chè xanh.
Nhà gái đón tiếp nhiệt tình, cả hai bên đều tay bắt mặt mừng vui vẻ, hắn cùng mấy ông anh mắt đều sáng lên, nhà gái toàn những bông hoa xinh đẹp.
Mất ông anh ai nấy đều nước dãi nhỏ tong tỏng xuống đất, hắn thì khinh bỉ mấy ông anh thấy gái là hớn hở, hắn khẽ chỉnh lại quẩn áo, cả người khí tức nạnh nùng boy hiện ra, khi tay bắt mặt mừng hắn chỉ mỉm cười với một cô gái trạc tuổi hắn, mà lại xinh nhất trong đám con gái.
Cô gái kia mặt liền đỏ lên, hắn thì cười thầm trong lòng, xem ra cô nàng này trúng sét rồi, đi vào trong nhà, mấy bác mấy bá làm thủ tục, còn đám choai choai bọn hắn thì ngồi luôn vào mấy mâm cỗ được chuẩn bị sẵn.
Chẳng thèm rửa chân tay đã thò tay mà bốc ăn lấy ăn để, cũng chẳng phải thèm khát gì, nhưng từ sáng đã đút được cái gì vào bụng đâu, nên thành ra bây giờ đói. Có lẽ ý trời hắn được sắp xếp ngồi cùng cô gái vừa nãy, hắn gãi gãi mũi khi nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhìn hắn, trong lòng liền cảm thán.
“ Đẹp trai quá cũng khổ!”
Bên nhà trai ba người bên nhà gái cũng ba người, hắn cùng thằng Huy và anh Trường ngồi một mâm, bên kia là hai nữ và một nam đều trạc tuổi hắn.
Mấy người vừa ăn vừa uống, đầu tiên là ông Trường ra oai, mời rượu người ta nhiệt tình sau đó thì người ta lôi cả bát ra tiếp, mặt mày liền tái mét, hắn thì cũng không để họ nhà trai mất mặt liền đứng ra tiếp hết.
Mấy người làm quen nhau luôn, hắn thì chẳng để ý đến hai người còn lại, chỉ để ý đến cô gái vừa nãy, cô gái mời rượu làm quen hắn trước.
“ Mình mời bạn một chén.”
Hắn cười cũng đưa chén lên, cả hai cụng chén.
“ Tớ tên Phương còn bạn?”
Hắn uống một hơi xong chén rượu, cười cười nói.
“ Mình tên Hưng.”
Sau đó thì cũng có người đến giao lưu, hắn đánh giá tình hình xung quanh, thấy nhà gái có lợi về nhân số, thi nhau đánh úp nhà trai, mấy ông mấy bác đã say quắc cần câu, khéo tí nữa bỏ cả dâu mà chạy ấy chứ. Hắn dĩ nhiên là phải đứng dậy bắt đầu đi giao lưu, một mình gánh vác cả sơn hà, uống cho đến khi mấy cao thủ nhà gái tái mét cả mặt gục xuống mới thôi.
Hắn vận linh lực đẩy hơi rượu ra khỏi người, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, hắn cảm thấy bản thân đang chơi ăn gian nhưng thôi, ăn gian thì ăn gian chứ không thể để mất mặt được.
Ăn uống xong đợi mấy bô lão làm lễ bái xin dâu các kiểu, hắn đi ra bờ ao gần đó tính đái một cái cho nhẹ bụng, nhưng lại cố nhịn vì xung quanh đây không có chỗ thích hợp để hắn làm bậy.
Cố nhịn lại hắn đành trèo lên cây ổi ở ngay bờ ao, thò tay hái mấy quả to gần bằng nắm đấm mà tọng vào mồm, uống nhiều rượu nó đắng mồm,ăn tạm quả ổi cho nó ngọt lại cái mồm.
Còn đang nhai nhồm nhàm quả ổi, thì hắn nghe một âm thanh “ răng rắc “ nho nhỏ phát ra. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cả cành ổi hắn đang ngồi gẫy nguyên cả một cành rơi xuống ao, hắn đang định vận linh lực đỡ cơ thể khỏi rơi xuống ao, nhưng lại thấy Phương đang đi lại đây.
Hắn chỉ đành đau khổ mắng bản thân đen đủi, để thuận theo tự nhiên, rơi “ Tùm “ xuống ao.
Phương thấy hắn ngã thì chạy nhanh lại hô lên.
“ Hưng…Hưng….”
Hắn ngoi từ dưới ao lên, miệng phun ra cả mấy con cá nhỏ, mặt đỏ dần dần, trong lòng gào thét.
“ Con mẹ nó quả thật là mất mặt.”
Hắn chỉ vừa nghĩ đến cảnh mấy ông anh biết hắn ngã xuống ao của nhà gái, thì mấy ông cười hô hố và khinh bỉ hắn, lúc đó thì mặt mũi đâu mà nhìn đời.
Phương nhìn hắn, cười khanh khách một hồi làm lộ ra cặp răng duyên, hắn thì cảm thấy mặt mình nóng dát đi vì nụ cười của Phương, từ từ đi lại phía bờ ao, chua sót gọi.
“ Phương kéo tớ lên với, còn đứng đó mà cười!”
Dĩ nhiên là hắn có thể tự trèo lên, nhưng hắn lại không thích làm như vậy mới chết. Phương cố nhịn cười vị bộ dạng của Trần Quốc Hưng, sau đó mới đi ra bờ ao chìa bàn tay ra.
Hắn hí hửng nắm lấy bàn tay của Phương, sau đó để Phương kéo lên, dĩ nhiên hắn cũng phải dùng lực thì Phương mới có thể kéo hắn lên.
“ Cảm ơn nhá.”
Hắn dù sao cũng là người lịch sự, người ta đã giúp đỡ thì hắn phải cảm ơn, Phương nhìn hắn tay chống lên cằm nói.
“ Cậu ướt hết rồi, mau đi thay quần áo đi.”
Hắn nghe vậy cười khổ, nếu Phương mà không ở đây hắn đã sử dụng linh lực cũng sẽ không ra nông nỗi này.
“ Tớ lấy đâu ra đồ mà thay.”
Phương không ngần ngại đưa tay kéo lấy tay hắn mà nói.
“ Đi theo tớ.”
Hắn lững thững đi theo Phương, trong lòng liền ảo tưởng sức mạnh, xem ra cô gái này thích hắn thật rồi, hắn lúc này mới nhận ra hình như hắn có bản tính của một Trap Boy.
Lắc đầu thở dài, Phương dẫn hắn đến một căn nhà Vườn cách nhà vợ anh Sơn một đoạn.
“ Đây là nhà tớ.”
Hắn gật gù, cũng không dám nhố nhăng thêm nữa, khí cảm quét vào trong nhà thấy có người hắn mới thở phù một hơi.
Linh kéo hắn đến nhà bếp mới quay sang nói.
“ Cậu chờ một tí.”
Rồi sau đó chạy vào trong nhà, một lúc sau thì đem cho hắn một bộ quần áo nói.
“ Cậu tắm đi, đây là quần áo của anh tớ.”
Hắn cảm thấy người cũng hơi ngứa liền cầm quần áo cười nói.
“ Cảm ơn.”
Rồi hắn đi vào phòng tăm ở bên cạnh nhà bếp, vừa tắm hắn vừa cảm thán thì thào.
“ Mẹ nó, kiếp trước 20 tuổi đầu đến nắm tay gái cũng một lần, ấy vậy mà kiếp này đi đâu hắn cũng cảm thấy xung quanh đều có những cô gái xinh đẹp.”
Trần Quốc Hưng không biết rằng, khí tức của hắn khiến người khác ở bên cạnh, cảm thấy đặc biệt ấm áp và an toàn nên mới thu hút sự chú ý, hắn thì cứ nghĩ bản thân hắn đẹp trai nhưng sự thật là hắn đẹp trai thật….
Tắm xong xuôi, hắn gói bộ quần áo của mình lại, dù sao cũng không thể vứt được. Đi ra ngoài hắn liền đi vào nhà, Phương đang nói chuyện với một thanh niên, hắn nhìn liền biết là anh trai của Phương, hắn liền cảm ơn.
“ Cảm ơn anh.”
Anh trai Phương cũng thân thiện như Phương vậy, mỉm cười nói.
“ Không có gì đâu em, mà hai đứa quen nhau lâu chưa?”
Hắn gãi gãi mũi không biết phải nói gì, nhìn điệu cười mập mờ của ông anh trai Phương, hắn cũng thật sự chẳng biết phải nói gì, ông anh trai có vẻ rất ưng ý hắn thì phải, mà Phương hắn nhìn thì cũng biết không phải loại con gái hư hỏng, vì vậy hắn tổng kết lại không khéo hắn lại làm rể nhà này cũng nên, hắn cảm thán về cái tính không chung thuỷ của mình, trong đầu cứ liên tục hiện lên suy nghĩ.
“ Hưng mày đã có vợ có con rồi, đừng có khốn nạn như vậy…”
Trò chuyện một lúc, Phương kéo hắn đi, đằng sau vẫn vang lên tiếng anh trai Phương.
“ Đây là lần đầu con bé dẫn bạn về nhà đấy.”
Phương vừa cười vừa nói.
“ Cậu đừng để ý đến anh tớ, anh ấy bị hâm đấy.”
Hắn cũng phải lắc đầu về anh em nhà này, lạc quan, vui vẻ là điều mà cả hai anh em đều có, cả hai đi về nhà vợ anh Sơn, gần đến nơi Phương hỏi.
“ Cậu cho tớ ních FB nhá?”
Hắn trong lòng thì sướng tê người khi được gái xinh xin info, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường cầm lấy điện thoại mà Phương dơ ra, nhập ních FB 8 tỉ người theo dõi của hắn cho Phương.
“ Phương Cute.”
Là ních FB của Phương, hắn gật gù quả thật cô gái nhỏ này rất cute. Vừa đi đến cổng, mấy ông anh ồ lên khi thấy hắn đi cùng với Phương.
“ Thằng em súc vật, mày lại định hại con gái nhà lành hả?”
Hắn tái cả mặt khi mấy ông anh cái mồm cứ bô bô làm mất hình tượng của hắn. Phương thì cũng chỉ cười rồi đi vào trong nhà, anh Giang túm cổ hắn mà nhếch miệng nói.
“ Lát về tao mách con Hằng, mày ra ngoài hú hí.”
Hắn vội vàng lên giọng nói.
“ Èm hèm, vớ vẩn, dám bôi nhọ mệnh quan triều đình, tội chém đầu như chơi đấy.”
Mấy anh em bốc phét một hồi, thì cũng đón dâu đi về, hắn nhìn anh Sơn cùng chị Loan cười nói vui vẻ trong lòng suy tư, vận mệnh của người thân hắn đã thay đổi, kiếp trước anh Sơn ế chẳng lấy được vợ, nhưng kiếp này đã khác, tất cả cũng chỉ một chữ tiền,
Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng không có tiền thì chắc chắn cũng không có được hạnh phúc, tiền là cơ sở cốt lõi trong cái xã hội này, thiếu tiền thì chẳng có được thứ gì cả.
Buổi tối nằm lướt lướt FB thì đột nhiên hắn tái mặt khi thấy ảnh mình bị dìm hàng, Phương cute đăng ảnh hắn cả người ướt sũng ở dưới ao, đọc dòng start tus hắn tự nhiên lại lạnh gáy.
“ Anh ngốc.”
Vừa mới đọc song thì tin nhắn của Hằng, và Naccy cùng gửi đến, hắn mở ra thì đều thấy icon tức giận cùng bức ảnh chụp hắn đầu bết ở dưới ao.
Hắn vội vàng nhắn tin lại nhưng không ai thèm nhắn lại một tin, hắn thở dài chỉ đành ngã xuống gối mà đi ngủ.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật