Trang chủ » Hoành Tảo Hoang Vũ » Chương 23: Tân niên tế điển (2)

Chương 23: Tân niên tế điển (2)

Nhưng trên thân thể nữ tử này chỉ có quang vựng ở hậu thiên thất tầng, nhưng thâm sâu hơn bên trong một chút quang vựng lại đạt tới hậu thiên bát tầng, cuối cùng ở trong cùng lại là hậu thiên cửu tầng!

Lâm Lạc hoàn toàn không cách nào xác định tu vi thực sự của đối phương là bao nhiêu, có thể nói là hậu thiên thất tầng, cũng có thể nói là bát tầng, thậm chí là cửu tầng!

Đây là điều hắn chưa từng gặp bao giờ!

- Tốt tốt tốt, Lâm Lạc ngươi còn dám ra đây!

Ánh mắt Lâm Đông Lưu lạnh lẽo, chỉ vào Lâm Lạc:

- Nhị đệ của ta cho dù bất tài, cũng không cần ngươi tới giáo huấn, đừng trách đại ca như ta tới đây lấy lại công đạo cho hắn!

- Lời này nói không đúng, ta dù gì cũng là tộc huynh của Đông Bình, hắn bất kính đối với ta, ta tự nhiên phải giáo huấn hắn một chút!

Lâm Lạc không chút hoang mang.

- Hừ, vậy ta cũng là tộc huynh của ngươi, ngươi còn không hướng ta hành lễ vấn an!

Lâm Đông Lưu dùng lời nói của Lâm Lạc tới phản kích hắn.

- Ta là trưởng tôn của Lâm gia, địa vị tôn sùng, theo như gia quy ngươi phải hướng ta vấn an, mà không phải đảo lại! Lâm Đông Lưu, ngươi dù sao cũng lớn hơn đệ đệ của ngươi mấy tuổi, chẳng lẽ sống lên thân cẩu rồi?

Lâm Lạc mỉm cười, nói chuyện vô cùng cay độc.

- Hỗn trướng!

Lâm Đông Lưu giận dữ phát run cả người, nhưng lời nói của Lâm Lạc cũng không phải già mồm át lẽ phải, chỉ cần một ngày Lâm Hành Nam còn là gia chủ thì Lâm Lạc vẫn là trưởng tôn của Lâm gia, là địa vị cao nhất trong giới tuổi trẻ Lâm gia!

Bị Lâm Lạc chiếm đạo lý trong đại nghĩa, nếu cùng Lâm Lạc tiếp tục tranh luận chỉ sợ ngày càng thêm bất lợi! Lâm Đông Lưu rất nhanh liền tỉnh táo lại nói:

- Ta lấy thân phận một ca ca, hướng Lâm Lạc tộc đệ lãnh giáo một chút!

- Chậm đã!

Bạch y nữ tử đột nhiên nhẹ nhàng tiến lên, ngăn trở Lâm Đông Lưu:

- Nếu như hai vị là người một nhà, cần gì phải đao kiếm cùng hướng, thủ túc tương tàn?

Sắc mặt Lâm Đông Lưu lập tức chuyển thành nhu hòa, hừ nhẹ một tiếng:

- Nếu như Nhược Hoa tiểu thư đã mở miệng, Đông Lưu tự nhiên không lý do không tuân theo!

Hắn đi tới hướng Lâm Lạc, hạ giọng nói:

- Nếu ngươi dám tham gia buổi luận võ tế điển, ta sẽ đem tay chân của ngươi toàn bộ đánh đứt, cho ngươi biến thành phế vật một lần nữa!

Hắn lộ ra dáng tươi cười âm trầm, đi tới bên cạnh bạch y nữ tử làm ra động tác như mời:

- Nhược Hoa tiểu thư một đường phong trần, Đông Lưu mời tiểu thư đến an bài chỗ ở nghỉ ngơi!

Bạch y nữ tử gật gật đầu, như có thâm ý liếc mắt nhìn Lâm Lạc, nhẹ nhàng quay người lại cùng Lâm Đông Lưu sóng vai rời đi.

Thẳng tới khi hai người đi xa, Lâm Lạc đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng.

Nữ tử được xưng là Nhược Hoa tiểu thư thật sự quá nguy hiểm!

Đặc biệt ánh mắt cuối cùng của nàng giống như có thể chứng kiến tận sâu trong linh hồn của Lâm Lạc, làm Lâm Lạc cảm thấy áp lực cường đại, tựa hồ nàng nhìn rõ toàn bộ bí mật của hắn. Hơn nữa trình tự tu vi quỷ dị của nàng làm Lâm Lạc tràn ngập kiêng kỵ, thẳng sau khi đối phương rời khỏi hắn mới nhẹ nhàng thở ra!

Nữ nhân kia rốt cục lại có thân phận gì?



Lâm Đông Lưu vẫn luôn lịch lãm liệp sát mãnh thú tại Thanh Mông sơn cũng đã lâu, vị đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Lâm gia trở về, tự nhiên tạo nên náo động nho nhỏ trong Lâm gia, tuy rằng Lâm Đông Lưu không thể đột phá hậu thiên cửu tầng, nhưng chỉ hai mươi ba tuổi đạt tới hậu thiên bát tầng đỉnh phong, trong trăm năm lịch sử của Lâm gia đủ đứng vào trước mười, gọi là thiên tài hoàn toàn xứng đáng!

Hắn trở về lập tức hòa tan náo động do Lâm Lạc gây ra trước đó.

Mà vị bạch y nữ tử Nam Nhược Hoa xuất hiện cũng làm những tuấn kiệt của Lâm gia như si như say, mỗi ngày vây quanh bên ngoài khách phòng của nàng, chỉ cầu nhìn thấy mỹ nhân mỉm cười.

Theo lời nói của Lâm Đông Lưu, hắn kết bạn với Nam Nhược Hoa ở tại Thanh Mông sơn khi lịch lãm, nàng nhận lời mời đến làm khách tại Lâm gia vài ngày.

Ý ở ngoài lời, cũng cảnh cáo những thanh niên khác trong gia tộc, Nam Nhược Hoa đã được hắn nhìn trúng, ai cùng hắn tranh chấp chính là kẻ địch của hắn!

Mấy ngày thời gian nhanh chóng trôi qua, tân niên đã tới.

Ngày này, từng nhà đều đốt pháo, chiêng trống rung trời, tất cả mọi người đều đang chúc mừng, trên đường lớn đều là tiểu hài tử chạy đùa rộn rã.

Mà những đại gia tộc thì nghiêm túc hơn, toàn bộ đệ tử Lâm gia đều đi tới từ đường, cung kính tiến hành nghi thức tế điển tổ tiên. Đây vốn do gia chủ chủ trì, nhưng hiện tại Lâm Hành Nam đang bế quan, tự nhiên là do Lâm Hoành Phong thay thế, đây đã là lần thứ ba.

Gây sức ép hơn nửa ngày, cuối cùng hoàn thành xong nghi thức phức tạp. Khi tới gần chạng vạng, mọi người tập hợp tại sân huấn luyện, theo thứ tự ngồi xuống, ngay ngắn trật tự, đẳng cấp sâm nghiêm.

Lâm Hoành Phong ho khan một tiếng, giữa sân nhất thời liền im lặng, hai mắt hắn như điện, quét quanh sân một vòng, chứng kiến Lâm Lạc thì không khỏi dừng lại một chút, sau đó mới dời ánh mắt:

- Lại thêm một năm trôi qua, Lâm gia chúng ta dùng võ lập tộc, vũ lực cường đại chính là căn bản của Lâm gia chúng ta, y theo lệ thường, lần này cũng tiến hành luận võ giữa các thanh niên trẻ tuổi trong gia tộc!

Hắn ngừng lại một chút, lại nói:

- Lần này mười tộc nhân tiến vào đầu tiên, có thể đạt được danh ngạch đi Thanh Mông sơn lịch lãm, đây là một đại kỳ ngộ, mỗi ba năm mới có một lần, hi vọng các ngươi đừng nên bỏ lỡ!

- Cũng giống như những năm trước, trung ương sân huấn luyện có mười ghế, mỗi người đều có thể ngồi lên. Nhưng chỉ cần ngồi lên rồi thì phải chấp nhận người khác khiêu chiến, một khi thua phải đem chỗ nhường lại, hơn nữa sau khi thua một lần thì không thể tiếp tục khiêu chiến!

- Nếu không còn người khiêu chiến thì mười người cuối cùng còn ngồi trên ghế chính là mười người được tuyển chọn. Đến lúc đó, tiếp tục quyết định ai đứng thứ nhất, ai là thứ hai! Mười người đứng đầu đều nhận được gia tộc ban thưởng – mười viên Tăng Nguyên đan trung phẩm!

- Tranh thủ thời gian, phàm là đệ tử Lâm gia từ ba mươi trở xuống đều có thể tham gia luận võ!

Theo thanh âm Lâm Hoành Phong hạ xuống, sân huấn luyện cũng được bày ra mười chiếc ghế, quay mặt ra ngoài, bày thành một vòng tròn.

Trong khoảnh khắc trong sân vô cùng ồn ào, ai cũng mơ tưởng chiếm lấy một chỗ ngồi, bởi vì một khi tiến vào, sẽ được mười viên Tăng Nguyên đan trung phẩm, đây là ban thưởng khiến người nào cũng đỏ mắt!

Có thể tiến lên trước tiên thì mang ý nghĩa sẽ bị khiêu chiến càng nhiều, có câu nói kiến nhiều cắn chết voi, thực lực có cao cũng không ai chịu nổi xa luân chiến!

Trong khoảnh khắc chỉ có Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng cùng Lâm Binh phân ra ngồi lên ghế.

Ba người đều có tu vi Bạo Khí cảnh, là ba viên tân tinh sáng nhất của Lâm gia. Bọn họ vừa ngồi xuống không ai dám tiến lên khiêu chiến, nhưng cũng may còn lại bảy ghế, đủ cho người khác làm tiêu điểm tranh đoạt.

Chỉ sau thoáng ngắn ngủi, Lâm Đông Bình đứng dậy, ngồi xuống ghế thứ tư.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật