Thanh niên này đại khái 27-28, dáng người thon dài, phong độ nhẹ nhàng, tuyệt đối có thể về hàng ngũ mỹ nam tử. Nhưng làm cho trong nội tâm Lâm Lạc khiếp sợ chính là, vầng sáng trên người người này giống như liệt diễm hừng hực mà dậy, rõ ràng so sánh với Lâm Đa Lộc còn mạnh hơn một đoạn!
Niết Âm Cảnh!
Hơn nữa ít nhất là Niết Âm Trung Thừa Cảnh, thậm chí Đại Thừa Cảnh!
Còn trẻ như vậy đã đến được Niết Âm Cảnh, đối với Lâm Lạc mà nói là một đả kích tương đối lớn! Nhưng Lâm Lạc lập tức đem phần thất ý cùng ghen ghét này đuổi ra khỏi nội tâm, luận thời gian tu luyện chính thức, hắn cũng chỉ có một năm cũng chưa tới, giờ phút này đứng ở Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong!
Có Hỗn Độn Dung Lô cùng Tử Đỉnh trong thức hải, hắn tiến cảnh tuyệt đối sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào!
Đây là tự tin của hắn!
- Muốn chết!
Thanh niên áo lam này quát lên một tiếng lớn, một tay phất lên, một thanh sắc đại thủ từ trên trời giáng xuống, đối với Lâm Lạc hung hăng vỗ xuống.
Thật sự là không giải thích được!
Nhưng một Niết Âm Cảnh cường giả giận dữ ra tay, cái này há lại là Tiên Thiên Cảnh võ giả có thể né tránh? Đừng nói Tiên Thiên Cảnh, cho dù là Thanh Huyền Đại Viên Mãn, ở trong mắt Niết Âm Cảnh võ giả cũng chỉ là con kiến hôi, lật tay có thể trấn áp!
Trong nháy mắt này, Lâm Lạc không có một chút dư âm lựa chọn, tâm niệm vừa động trong lúc đó, Tử Đỉnh dĩ nhiên đi ra, treo ở đỉnh đầu của hắn!
Ông!
Bàn tay thanh sắc chụp xuống, chấn đắc Tử Đỉnh rung động, Lâm Lạc liền phun ra máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt! Bất quá, bất kể như thế nào, một kích này rõ ràng là bị Lâm Lạc hóa giải !
Nếu Lâm Đa Lộc thấy một màn như vậy mà nói, này càng sẽ khiếp sợ đến đem đầu lưỡi nuốt vào trong bụng!
Nhưng thanh niên áo lam lại càng thêm tức giận, quát:
- Hảo hảo hảo, ngươi rõ ràng đem bảo vật bực này đưa cho hắn!
Những lời này hắn lại nói với Tô Mị.
- Điền Kỷ Dũng, ngươi nổi điên làm gì?
Tô Mị chỉ vẹn vẹn có Hậu Thiên thập nhị tầng, lúc này mới xem như phản ứng tới, giống như một con mèo bị dẫm đuôi, lập tức giương nanh múa vuốt.
- Hừ, ta vì ngươi ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, nhưng ngươi lại cùng tiểu tử này liếc mắt đưa tình!
Thanh niên áo lam bị gọi Điền Kỷ Dũng nổi giận đùng đùng.
- Tô Mị, ngươi quên thanh mai trúc mã như ta sao?
- Hừ! Điền Kỷ Dũng, ngươi nói lời này không cảm thấy buồn nôn sao?
Tô Mị đồng dạng nổi trận lôi đình.
- Ai thanh mai trúc mã với ngươi, bản cô nương ghét nhất là loại người theo đuôi như ngươi, nhanh cút cho bản cô nương!
Lồng ngực Điền Kỷ Dũng kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, nhưng hắn rõ ràng ngạnh sanh đè xuống, ngược lại đổi một bộ ôn nhu nói:
- Mị nhi, ta là tuyệt không buông tha!
Ánh mắt của hắn xẹt qua Lâm Lạc nói:
- Tiểu tử, Mị nhi không phải là loại tiểu nhân như ngươi có thể nhúng chàm! Coi như là suy nghĩ, cũng là một đại tội! Ngươi sau này nếu còn dám dây dưa Mị nhi, bản công tử sẽ đem ngươi cùng cả Lâm gia xóa đi!
Nói ra lời nói này xong, thân hình Điền Kỷ Dũng bắn ra, lập tức biến mất vô tung.
Sắc mặt Lâm Lạc lạnh như băng.
Vừa rồi, chỉ cần hắn phản ứng hơi chậm một chút, sẽ bị Điền Kỷ Dũng một chưởng chụp chết! Mà càng làm cho hắn sinh phẫn nộ chính là, đối phương căn bản không có để hắn vào mắt, vô luận là đối với hắn ra tay, hoặc là phiêu nhiên rời đi, đều là tùy tâm sở dục, xem hắn như không có gì!
Cảm giác như vậy làm cho hắn rất uất ức, khó chịu không thôi!
Lâm Lạc không thích sinh sự, nhưng cũng không sợ phiền phức! Điền Kỷ Dũng chọc phải trên đầu của hắn, vậy hắn tuyệt sẽ không bỏ qua!
Thực lực, hắn cần thực lực càng cường đại!
Điền Kỷ Dũng có thể tuỳ tiện không kiêng sợ xâm nhập Lâm gia ra tay với hắn, đó là bởi vì hắn có lực lượng cường đại tuyệt đối!
- Ta muốn trở nên càng mạnh! Ta nhất định phải trở nên càng mạnh!
Trong lòng Lâm Lạc hò hét, triệt để đốt tâm linh khao khát cường đại của hắn!
- Ăn vào, ngươi chết không được a?
Tô Mị nhìn địa phương Điền Kỷ Dũng biến mất oán hận trừng mắt liếc, lúc này mới nhìn về phía Lâm Lạc.
- Yên tâm, cho dù ta chết đi, Ngân Mang cũng sẽ không thuộc về ngươi!
Lâm Lạc thu hồi Tử Đỉnh, lấy ra một hạt đan dược chữa thương nuốt vào, vừa rồi cho dù có Tử Đỉnh ngăn cản chín thành chín lực lượng, nhưng một phần trăm lực lượng của Niết Âm Cảnh cường giả cũng không phải Lâm Lạc hiện tại có thể chịu được.
- Thối tiểu tử!
Tô Mị muốn phát điên, ở bên người Lâm Lạc vòng vo ba vòng, đột nhiên lộ ra một vẻ giảo hoạt.
- Ngươi vừa rồi tế ra phá đỉnh màu tím giống như rất lợi hại, rõ ràng có thể ngăn lại một kích của Điền Kỷ Dũng, làm cho hắn cho rằng đó là ta tặng cho ngươi!
Lâm Lạc mắt xem mũi, mũi hướng tâm, hoàn toàn xem nhẹ nàng.
Điền Kỷ Dũng đột nhiên hạ sát thủ, hiển nhiên là cho rằng Tô Mị cùng hắn có quan hệ không minh bạch gì, tuy Lâm Lạc sẽ không bởi vậy giận chó đánh mèo Tô Mị, nhưng hắn từ trước đến nay đối với nữ sắc là kính nhi viễn chi.
Tô Mị hận đến nghiến răng, nam nhân là thực sự không đếm xỉa nàng, hay là cố ý không để ý tới nàng dẫn nàng chú ý, nàng tự nhiên là chia được tinh tường. Nàng hận không thể ở trên cánh tay Lâm Lạc cắn lên mấy ngụm, thưởng thức đến bộ dáng Lâm Lạc đau oa oa kêu to.
Mị nhãn nóng bóng xoay chuyển, nàng thổ khí như lan nói:
- Vừa rồi Điền Kỷ Dũng kia là người của Điền gia Thiên Càn quốc. Điền gia cùng Tô gia chúng ta không sai biệt lắm, đều có Thích Biến Cảnh cường giả tọa trấn đại gia tộc, hiện tại ngươi đắc tội hắn, có thể rất phiền toái!
Lâm Lạc tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng, ý là cái này còn không phải bởi vì nàng!
Nhưng Tô Mị lại không hề tự giác, tiếp tục nói:
- Bản thân của hắn nghe nói là tu vi Niết Âm Cảnh, bị hắn nhìn chằm chằm lên mà nói, ngươi xác định là xong đời! Hiện tại, cũng chỉ có bản cô nương mới có thể bảo vệ ngươi, ngươi đưa phá đỉnh này cho bản cô nương, bản cô nương thu ngươi làm tùy tùng, có cho gan họ Điền kia cũng không dám xằng bậy!
Lâm Lạc hừ hừ hai tiếng nói:
- Muốn tặng Ngân Mang thêm cho ngươi hay không?
- Di, ngươi không nói ta cũng đã quên!
Tô Mị vội vàng gật đầu.
- Đó là phải! Phải biết rằng thế lực Điền gia cũng không yếu hơn Tô gia ta, cung cấp che chở cho ngươi, bản cô nương đúng là sẽ gánh chịu áp lực không nhỏ!
Lâm Lạc thiếu chút nữa bị nàng làm tức giận đến bạo tẩu, đầu nhếch lên nói:
- Này còn không bằng dứt khoát đem cưới ngươi, cho gan họ Điền này cũng không dám động thủ !
- Thối tiểu tử, ngươi dám chiếm tiện nghi của bản cô nương?
Tô Mị hai tay chống eo làm bộ dáng giận dữ. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Yên tâm, cho dù ngươi chịu gả, ta cũng không dám lấy!
Lâm Lạc bị nàng làm phiền sắp chết rồi.
- Cái gì?
Nhưng Tô Mị lại không vui.
- Bản cô nương ở đâu kém? Muốn dáng người có thân hình, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, bản cô nương vừa ý ngươi, đó là phúc khí của ngươi! Hừ hừ hừ, bản cô nương khi nào thì nói muốn gả cho ngươi, cái ngốc tử này thật cũng không ngốc, dám đùa giỡn bản cô nương!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật