Cửu khiếu kỳ thạch run rẩy, hào quang hừng hực, như những sợi những sợi tơ nối liền cánh tay béo mập của tiểu bé, tinh khí lưu động, toàn bộ thẩm thấu vào.
Mẩy vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì khẩn trương, muốn ngăn lại nhưng đều bị một vùng hào quang rực rỡ đẩy ra ngoài, căn bản không thể tới gần. Mỗi người đều lo lắng không yên.
- Nhanh ngăn cản nàng, đừng để Thạch Vương có chuyện.
Bọn họ la lên, đồng loạt xuất thủ, trong tay màu sắc rực rỡ, từng đạo ngọc quang bắn ra muốn kéo tiểu bé ra hóa giải tình thế nguy hiểm của Thạch Vương.
- Bé có sao không?
Diệp Phàm rất lo lắng, nhanh chóng đi lên hỏi, đụng vào hào quang rực rỡ cũng bị đẩy ra không thể tới gần.
- Nó cắn ta.
Có bé rất ủy khuất, chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lông mi run rẩy.
- Không cắn đau chứ, có thương ở đâu không?
Lý Hắc Thủy cùng quan tâm hỏi.
Cửu khiếu Thạch Vương lưu quang tràn đầy, run rẩy không ngừng. Tinh khí dâng lên tràn vào cánh tay cô bé, nhuộm cho nàng một tầng hào quang sáng lạn, như một búp bê biết phát sáng.
- Trong lòng bàn tay hơi đau, nó cán ta không nhả ra.
Tiểu bé rất vô tội, nhăn mũi.
- Không bị thương là được, ngàn vạn lần không thể ra chuyện.
Ngô Trung Thiên nói.
Người của Dao Trì hoãn toàn không có lời để nói, trong lòng có một tia phẫn uất. Lúc này Thạch Vương đang tán tinh khí, mấy tên này còn lo lắng cho con nhóc kia.
- Các ngươi có biện pháp để nàng buông tay không?
Một vị Thái thượng trưởng lão mở miệng.
- Có bé, có thể rời xa kỳ thạch không, nhanh lui ra nếu không sẽ có nguy hiểm
đó.
Dao Trì Thánh nữ ngồi xổm xuống, kiên nhẫn đối thoại với cô bé.
- Sớm muộn gì là một đại họa, không bằng hút khô cho xong.
Đại hắc cẩu nhe răng, thần sắc hưng phấn. Nó ước gì cô bé hút khô tinh khí của Thạch Vương.
- Chó chết đừng nói linh tinh.
Diệp Phàm liếc nó một cái rồi sau đó cùng gọi tiểu bé lui ra phía sau, bằng không bọn họ hơn phân nửa không ra khỏi Dao Trì.
- Bé cũng muốn lùi ra nhưng nó cán tay của bé.
Tiểu bé mím môi, dùng sức lui ra phía sau nhưng cánh tay nhỏ bé lại bị dính ở trên.
- Vậy làm thế nào cho tốt?
Người có Dao Trì lo lắng, có người muốn đi mời Tây Vương Mau, thậ chí muốn dẫn tới một tia Cực Đạo thánh uy.
Đại hắc cẩu vừa nghe muốn vận dụng Thánh binh Cực Đạo, rùng mình một cái, nhảy dựng lên nói có biện pháp, tiến lên chỉ điểm cho tiểu bé.
- Nhắm mắt lại, trong lòng tưởng tượng minh là một vị thần linh không gì không làm được, lơ lửng trong không trung...
- Ngươi đang kéo dài thời gian sao?
Dao Trì Thánh nữ thật thông minh, bất mãn nhìn về phía đại hắc cẩu, trong mắt bắn ra từng đợt thần quang.
- Không có, ta đang dùng tâm linh hướng dẫn để nàng trầm tĩnh lại. Nếu không cho dù Tây Vương Mâu tới cũng không tách được bọn họ ra.
Đại hắc cẩu nói hăng hùng hồn đầy lý lè, rồi sau đó tiếp tục chi điểm.
- Ngươi là một vị thần linh, nhìn xuống mặt đất viễn cổ, núi sông tráng lệ, vạn vật sơ sinh hết thảy đều ở dưới chán ngươi. Ngươi bay về phía Tiên vực.
Đại hắc cẩu lầm bà lầm bầm, không ngừng lẩm bẩm giống như một lão Vu sư, làu bàu không dứt.
Đám nữ tử của Dao Trì tuy đều tính tính rất tốt nhưng cùng trán đầy vệt đen, muốn dùng gót sen đạp trên cái mặt đen của nó mấy cái.
- Ngươi đang nói gì thế?
Một vị Thái thượng trưởng lão thật sự không nhịn nổi, chuẩn bị dẫn động đại đạo ẩn trong Dao Trì đưa tới một tia Cực Đạo thánh uy.
Xoát!
Nhưng chính vào lúc này, tay của tiểu bé buông lõng ra, lơ lửng dâng lên, chậm rãi rời xa cửu khiếu kỳ thạch không hấp thu tinh khí của nó nữa.
Có bé rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, hết thảy đều dựa theo lời Hắc Hoàng. Nó nhắm mắt lại, chậm rãi ảo tưởng những cảnh tượng kia, toàn thân lưu động hào quang rực rỡ, giống như một tiên tử nhỏ.
Mỗi một tấc da thịt của nàng đều đang lóe hào quang, sáng bóng như thất thải lưu ly, không tỳ vết. Lại có một loại khí tức thần thánh tràn ngập, tinh lọc tâm linh người ta.
- Thật sự làm được?
Đại hắc cẩu lẩm bẩm một câu.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều muốn đạp nó, nhất là đám tiên tử thanh lệ của Dao Trì, ai cùng trợn mắt nhìn.
- Ý của ta là, loại dẫn đạo thuật cổ xưa này trước giờ bổn hoàng chưa từng làm thử, không ngờ thật sự có tác dụng.
Đại hắc cẩu nhanh chóng giải thích, sợ chọc giận chúng tiên tử.
Vù~
Cửu khiếu Thạch Vương thoát vây, giống như con thỏ bị kinh sợ,
"Vù" một tiếng hóa thành một luồng sáng chim sâu vào trong Tiên trì, không chịu lộ ra.
- Thật sự thành tinh rồi, tự mình đều biết chạy.
Liễu Khấu kêu quái dị.
Phàm là Thạch Vương đều có thể phi thiên độn địa, sớm có linh thức của mình, đáng sợ hơn rất nhiều tu sĩ cường đại, càng không nói tới khối cửu khiếu kỳ thạch đã dựng dục ra Thánh linh này.
Xoạt-
Tiểu bé vẫn còn đang cẩn thận nghiêm túc cảm ngộ những cảnh tượng kia, không ngờ nháy mắt xông lên tận trời, phát ra hào quang vô tận.
- Cử hà phi thăng!
Đại hắc cẩu kêu sợ hãi.
Tất cả mọi người kinh dị, nhất là mấy người Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy. Có bé ngày thường căn bản không biết bay, giờ phút này không chỉ lơ lửng dâng lên còn phá không mà đi, thật là kinh người.
- Thật sự giống như Phi Tiên...
Mọi người của Dao Trì suy nghĩ xuất thần.
Lúc này, cô bé bị tiên quang bao phủ, như ban ngày phi thăng, cười ráng mà đi nhưng lại mở ra một cái thông đạo, giống như muốn đi vào trong một thế giới thần bí.
Ằm-
Đột nhiên một tia tiên uy Cực Đạo phủ xuống, giống như chín tầng trời cao ép xuống. Mọi người đều không thể động đậy, tâm thần hoảng sợ.
- Ai da...
Tiểu bé kêu sợ hãi rơi xuống, không thể tiếp tục phi hành. Đối mặt với trời cao vạn trượng, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Toàn thân Diệp Phàm huyết khí màu vàng mênh mông, miễn cưỡng tế ra đinh Vạn Vật Mẫu Khí. Từng tia từng sợi từ trên Vạn Vật Mẫu Khí buông xuông bảo vệ hắn.
Xoát-
Hắn như lưng cồng hơn trăm vạn ngọn núi lớn, nghịch thiên mà đi, gian nan bay về phía không trung đón lấy tiểu bé rơi xuống rồi lui trở về.
Chỉ một khoảng cách ngán như vậy lại khiến hắn cảm nhận được áp lực đáng sợ không gì sánh nổi. Nếu không phải thân thể hắn mạnh mẽ, Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, gần như không có khả năng bay lên.
- Tây Hoàng Tháp.
Đám người Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân, Liễu Khấu đều kinh hãi. Đây nhất định là Thánh binh Cực Đạo dùng Tiên Lệ Lục Kim đúc thành - Tây Hoàng Tháp, cùng gọi là Tiên Lệ Tháp.
Đây là một tia tiên uy Cực Đạo, áp chế hết thảy, không ai có thể chống lại. Nhân vật cấp Thánh chủ cũng không thể tranh phong.
Đại đế viễn cổ chẳng qua có mấy người mà thôi, Thánh binh Cực Đạo tự nhiên cũng chỉ có vài món. Dao Trì có một món, là Tây Hoàng dùng Tiên Lệ Lục Kim đúc thành, danh chấn muôn đời.
Thánh địa từng ra Đại đế, từ một ý nghĩa nào đó mà nói quả thật đầy đủ hơn truyền thừa cổ xưa khác. Thánh binh để lại đủ để trấn áp hết thảy.
Bất kỳ người nào tiến vào Thánh địa đều ở dưới sự bao phủ của Thánh binh Cực Đạo, ngay cả là cao thủ tuyệt thế cũng không dám làm càn, căn bản không thể công phá.
Ngày thường không cần thúc giục, Tiên Lệ Tháp lâu ngày tự nhiên hình thành một loại đại đạo vô thượng, trấn áp cả vùng thiên địa, phòng thủ kiên cố.
Tiểu bé chính là bị uy áp của Thánh binh Cực Đạo ngăn trở lại, không thể đánh phá hư không mà đi, không thể mạnh mẽ xông qua.
- Đứa nhỏ này...
Khi đám người Diệp Phàm rung động bởi sự khủng bố của Tây Hoàng Tháp, vài vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì đều nhìn chằm chằm tiểu bé, nhìn kỹ không ngừng.
- Bé không cố ý, là tảng đá kia cắn ta...
Nó có chút không yên, nhỏ giọng nói, cho rằng mình làm sai.
Cửu khiếu Thạch Nhân cùng chưa bị thương đến căn bản, điều này làm cho người của Dao Trì thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng giật minh bởi thân phận và lai lịch của cô bé. Rất rõ ràng nàng không phải đứa nhỏ tầm thường.
Con khỉ mắt lửa ngươi vàng, nhìn chằm chằm cô bé một hồi lâu, cũng không nhìn thấu. Hắn lẩm bẩm một câu:
- Kỳ quái, thần chi sao?
Đám Diệp Phàm đi ra Tiên Trì, đều thở phào một cái. May mà người của Dao Trì tâm cảnh binh hòa, không so đo cái gì.
- Dao Trì sớm muộn xảy ra họa lớn, khối Thạch Vương kia hơn phân nửa sẽ làm đại địa máu chảy thành sông. Một khi đi tới thế gian, chính là một thứ có thể so với Đại đế cổ, ai có thể chống đỡ?
Đại hắc cẩu thần sắc ngưng trọng.
- Dù sao cũng không có chuyện của chúng ta. Năm ngàn năm sau, xương cốt chúng ta đều nát rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khương Hoài Nhân không thèm để ý.
Diệp Phàm nghe thấy lời như vậy, lần đầu tiên cảm giác đươc một loại mất mắt đặc biệt. Năm ngàn năm sau chính là thời kỳ cường thịnh của hắn, nhưng nếu không có gì bất ngờ, bằng hữu bên người đều sớm chết đi.
Thánh chủ cũng chỉ có thể sống hơn hai ngàn năm mà thôi, nếu hắn có thể đại thành lại có thể sống hơn một vạn năm, sẽ trơ mắt nhìn đám người Lý Hắc Thủy, Đồ Phi chết đi.
Dao Trì rất lớn, chiếm cứ cực rộng, có các loại địa thế. Xuyên qua một vùng linh sơn, phía trước là một vùng đầm lầy. Có mấy đạo kim quang ở trong vùng bùn nhảy vọt, có mấy lão già đang vây xem.
- Long Thu!
Đại hắc cẩu kinh ngạc chạy qua, vô cùng kích động nói:
- Đây là báu vật chế thuốc, quý báu hơn linh dược mấy vạn năm rất nhiều lần, là trân linh vô giá. Trong Dao Trì lại có ba con.
Long Thu dài không quá một xích, hình giống như rồng nhưng kỳ thật cùng là một loại cá chạch. Nó toàn thân vàng óng, trong vùng bùn nhảy lên linh khí xong lên tận trời. Toàn thân mỗi một giọt tinh huyết đều là vô giá.
Ở cạnh vũng bùn, vài lão nhân đều khí vũ phi phàm, sau khi con khỉ nhìn thấy đều có một tia khẩn trương. Hiển nhiên coi là địch thủ có thể đại chiến sinh tử.
- Có một người dường như là Tây Vương Mâu.
Ngô Trung Thiên nhẹ giọng nói, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong đó có một nữ nhân thoạt nhìn 35, 36 tuổi, xinh đẹp đoan trang, thần sắc tường hòa, tóc đen khẽ bay, mi tâm có một điểm hồng, ánh mắt như nước, khiến người ta cảm giác thân cận. Quả nhiên có phong vận của một thế hệ Vương mẫu.
Ở bên cạnh nàng còn có ba lão già đều không binh thường. Một người mặc vũ y màu vàng, phảng phất vù hóa đãng tiên mà đi. Một người khác một thân áo tím, tử khí lượn lờ, quý giá không thể tả. Còn có một người hư vô mờ mịt như một đợt sương mù, ấn vào trong thiên địa đại đạo.
- Lại xuất hiện một cái Thánh thể, khó được a!
Trong đó lão già vũ y màu vàng gật đầu.
- Ngài là...
Diệp Phàm chần chờ hỏi.
- Đây là tiền bối kỳ nhân của Trung Châu.
Tây Vương Mau sóng mắt không linh, đoan trang thánh khiết mở miệng.
Tuyệt đối là đại nhân vật. Mấy người Diệp Phàm đoán, bằng không Dao Trì Tây Vương Mẫu sẽ không nhắc nhở giới thiệu như vậy.
- Ngươi có nguyên đi Trung Châu tu luyện?
Lão già vũ y màu vàng bình tĩnh hỏi.
Diệp Phàm ngẩn ra, không biết vì sao hắn ta nói vậy.
- Kỳ Sĩ Học Phủ sắp sửa mở lại, đây chính là cơ hội khó được.
Dao Trì Tây Vương Mâu ở bên cạnh mỉm cười.
-Kỳ Sĩ Học Phủ...
Diệp Phàm khó hiểu, hắn thật sự chưa từng nghe nói, dù sao không phải người của thế giới này.
Bên cạnh đám người Lý Hắc Thủy giật mình, đều nói láp báp:
- Một vạn năm một lần... Kỳ Sĩ Học Phủ lại muốn mở lại sao?
- Nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn tiếp tục...
Đại hắc cẩu kinh ngạc lẩm bẩm.
- Chỉ có nhân vật cấp Thánh tử mới có thể đi vào, là thần thổ chư vương trưởng thành, một vạn năm lại mở một lần. Không nghĩ tới lại đến rồi!
Ngô Trung Thiên hai mắt nở rộ thần quang.
- Ta nghe nói, mỗi lần đều từ Trung Châu, Bắc Nguyên, Tây Mạc, Nam Lĩnh, Đông Hoang lựa chọn một đám cao thủ trẻ tuổi tuyệt đỉnh nhất. Có phải là thật?
Khương Hoài Nhân hỏi.
Lão nhân vũ y màu vàng gật gật đầu nói:
- Mỗi một Thánh địa nhiều nhất chỉ có thể tiến cử hai người. Trung Châu, Nam Lĩnh, Đông Hoang... năm đại địa vực đều là như thế. Chỉ tuyển cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi.
- Tiểu tử, đáp ứng bọn họ.
Hắc Hoàng âm thầm truyền âm.
- Vì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Kỳ Sĩ Học Phủ một vạn năm mở lại một lần, có thể có liên quan với Vực ngoại. Vô Thủy Đại đế từng nói đến hai chữ Tử Vi. Hơn nữa các Thánh tử cùng Thánh nữ, các loại Vương thể đều sẽ tiến vào. Những truyền thừa cổ xưa đều sẽ tiến cử, tuyệt đối có chỗ tốt rất lớn, nhất định phải đi.
-o0o-
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật