- Thân thể của muội?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Tình trạng thân thể của Đình Đình rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Điều này khiến hắn càng thêm bất an. Đây đương nhiên là do Thần Vương gây nên.
- Thần Vương mỗi ngày đều thi triển Thần Vương Tái Sinh Thuật để thanh tẩy cho muội!
Trong mắt Tiểu Đình Đình liền hiện ra hai giọt lệ.
- Muội ngăn cản mài mà không được.
- Cái này...
Diệp Phàm ngây ra. Thần Vương đã là đèn hết dầu, còn dùng Thần Vương căn nguyên thanh tẩy cho nàng ta, tình trạng bản thân không biết đã tới hoàn cảnh nào?!
- Thần Vương hắn ở đâu? Ta có Bất Tử Thần Dược, có thể cứu hắn!
Diệp Phàm dồn dập nói.
- Lão tổ tông đưa muội về liền lập tức rời đi, cường aiả trong gia tộc xuất ra hết cũng không tìm được bóng dáng của lão tổ tông, không biết đã đi đâu rồi?!
Đình Đình lắc đầu, nước mắt đã trào ra, rất tự trách mình.
- Đừng khóc, cũng không phải là do Đình Đình đâu!
Diệp Phàm vội vàng an ủi.
- Đình Đình rất khổ tâm!
Nửa năm qua, Thần Vương mang Đình Đình đi khắp Đại Hoang, thường đi tới rất nhiều cổ địa. Hắn như đang tìm kiếm cái gì đó.
- Xem ra Thần Vương là do đau lòng quá...
Diệp Phàm thở dài. Thần Vương tuyệt đối không thể quên được cái chết của Thải Vân Tiên Tử.
- Bọn họ nói lão tổ tông có thể đã chém mất Thần Vương căn nguyên!
Giọng cô bé càng nức nở, tiếp tục rơi lệ.
- Đừng khóc nữa, tỷ tỷ đừng khóc!
Cô gái nhỏ đứng lên ghế đá, muốn lao nước mắt cho Đình Đình.
Lỗ tai của đại hắc cẩu vô cùng mẫn duệ, ở bên cạnh nghe được tất cả, thần sắc khẽ động nói:
- Tự chém Thần Vương căn nguyên. khí phách thật lớn!
- Con chó chết ngươi nói cái gì?
Diệp Phàm mắng nó.
- Ta là đang nói người này thật khó lường, không ngờ lại có đảm lượng như vậy! Hắn trước mắt chỉ có hai kết quả, một là hình thần câu diệt, sống không quá ba năm nữa. Hai là trong hai ba năm nữa trọng sinh thế gian, sống kiếp thứ hai, tu vi hướng thiên!
- Lời ngươi nói là thật sao?!
Diệp Phàm cả kinh.
- Tất nhiên là thật! Hiện tại ngay cả Bất Tử Thần Dược cũng không thể cứu chữa được, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính hắn! Đây chân chính là tự chém a... Có lẽ có thể chém ra kiếp thứ hai của bản thân!
Thần Vương lưu lại thần linh huyết, giúp Diệp Phàm chém đạo quả, hao hết thần lực, đèn đã cạn dầu. Hắn lại vô tư trợ giúp Đình Đình, mỗi ngày dùng thần quang thanh tẩy, chặt đứt Thần Vương căn nguyên của chính mình.
Diệp Phàm cảm thấy rất áy náy, chỉ hy vọng cứu sống Thần Vương, mong hắn có thể sống được kiếp thứ hai, vượt qua tử nạn.
- Thật sự có hy vọng sao?
Đình Đình nói trong nước mắt.
- Cái này phải dựa vào chính hắn, nhưng đi tới bước này, hắn nếu có thể buông bỏ quá khứ thì nhất định có thể sống lại kiếp nữa!
Đại hắc cẩu nói.
Trong lòng Diệp Phàm lại trở nên lo lắng. Chỉ vì không bỏ qua được cái chết của Thái Vân Tiên tử cho nên Thần Vương mới đi tới bước này, hắn có thể bỏ được quá khứ sao?!
- Tiểu tỷ tỷ, không được khóc, ngoan!
Cô gái nhỏ đứng lên ghế đá, chăm chút lau nước mắt cho Đình Đình.
Qua một lúc lâu bọn họ mới bình tĩnh lại được. Đình Đình như nhớ tới điều gì nói:
- Đại ca ca, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của huynh...
- Có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta trở về không lâu đã bị Khương Dật Thần ca ca mượn đi, hắn vẫn chưa trả!
Đình Đình có chút ủy khuất.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Khương gia là muốn lưu lại Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của hắn sao?
Khương Hoài Nhân lập tức nổi giận:
- Ngay cả bảo bối của chắt nữ ta mà cũng dám lừa gạt sao!? Tên Khương Dật Thần đúng là quá ngang ngược. hắn chán sống rồi...
- Khương Dật Thần hắn nghĩ cái gì?! Ngay cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cũng dám chiếm đoạt sao?
Ánh mắt Lý Hắc Thủy cũng sáng lên.
Đỉnh này đúng là vô giá, vì nó mà tạo ra sóng gợn khôn cùng. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Diệp Phàm kết thù kết oán với các Thánh địa cũng là do nó mà nên.
Thánh vật của Đại đế cổ dù dùng cổ kinh cũng không thể đổi được, ai không động tâm chứ?! Diệp Phàm vì nó mà cửu tử nhất sinh, đã rất nhiều lần suýt nữa mất mạng.
Bất đắc dĩ, hắn mới tạm thời giao Tiểu Đình Đình giữ nó, mượn dùng uy lực của Thần Vương để bảo tồn, nếu không chi sợ hắn không sống được tới hôm nay.
Mấy người kia tuyệt đối không ngờ Khương Dật Thần lớn mật như vậy, dám nhân cơ hội này chiếm đoạt làm của riêng, đúng là không thể chấp nhận nổi.
Ngày xưa. các Thánh địa đều vô cùng đổ mắt. Diệp Phàm dùng cả tính mạng mới bảo hộ được thánh vật, giờ lại bị kẻ khác lừa gạt chiếm mất khiến hắn điên cả người.
Giờ phút này hắn không kìm được nổi giận, làm sao để kẻ khác mưu đoạt thứ hắn đánh đổi bằng cả tính mạng mình như vậy được!?
- Tên tiểu tử này không khỏi quá to gan đi, thật dám ra tay, thứ đó mà cũng dám nuốt!
Ngô Trung Thiên cười lạnh.
- Ngay cả là bổn hoàng mà còn chưa được sờ tới, hắn lại dám ra tay! Chúng ta đi thịt hắn thôi!
Đại hắc cẩu nghiến răng. Với tính cách của hắn. vạn vật thiên hạ phải cho ta mới đúng!
Diệp Phàm bỗng nhiên thần sắc khẽ động nói:
- Không được hành động thiếu suy nghĩ, không chừng còn phức tạp hơn cả chúng ta nghĩ. Nếu lớn nhân vật lớn tuổi của Khương gia muốn mưu đoạt thì phiền toái rất lớn.
- Ca ca...
Đình Đình cảm thấy rất tự trách, cúi đầu trầm mặc. Thánh vật trọng yếu như vậy nếu mất đi thì trong lòng nàng sẽ vô cùng áy náy.
- Không sao, Đình Đình, không cần suy nghĩ nhiều, không phải do muội!
Diệp Phàm xoa xoa đầu nàng.
- Tiểu tỷ tỷ, phải vui vẻ, cười lên!
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt. đứng trên ghế đá như một tiểu đại nhân.
- Đi, chúng ta giờ đi tìm Khương Dật Thần, ngay cả đồ của chắt nữ ta mà cũng dám đoạt ta phải lột da nó!
Khương Hoài Nhân ngày thường có tên là Khương xấu xa. tự nhiên không phải là một tay mơ.
- Đi, trước tìm tên kia tính sổ đã! Nếu Khương gia bảo hộ hắn. lập tức rời đi, chờ hắn ở bên ngoài. Trừ khi cả đời này hắn không lộ diện ở Bắc Vực!
Liễu Khấu nói.
Trên thực tế, mấy người này là hậu nhân của mười ba đại cường đạo, đều vô cùng kiệt ngạo. Ngày xưa ở Bắc Vực, ngay cả Diêu Quang Thánh tử và Thánh nữ mà còn dám vây sát. huống hồ là những chuyện khác!
Mấy người lập tức tiến Khương lão bá về rồi để Đình Đình dẫn đường. Nơi này có rất nhiều thần đảo và núi lớn. bọn họ không thể xông loạn, cũng không thể tìm được Khương Dật Thần.
- Tiểu tỷ tỷ không cần lo lắng nha! Đại ca bọn họ rất lợi hại, ngay cả lão thụ tinh cũng sợ tới mức vội vã bỏ chạy...
Cô gái nhỏ hiển nhiên đang nói tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ.
Điều này làm cho mấy người xám mặt. Vì quá tham lam, ngay cả cổ thụ cũng không chịu nổi bọn họ.
- Đứa nhỏ, em tên gì?
Tiểu Đình Đình rất thích đứa nhỏ, thấy nó nhu thuận đáng yêu liền kéo lấy tay nó đi trước.
- Kêu là cô bé!
Cô bé này coi loại xưng hô cưng chiều này làm tên của mình. Thực tế, đối với quá khứ của mình, nó cũng chỉ nhớ được hai chữ này.
Diệp Phàm cũng từng phân tích cô bé khẳng định từng có một đoạn ký ức khắc sâu. không thể quên được cho nên mới nhớ được hai chữ này.
Rốt cuộc cô bé có lai lịch như thế nào thì không ai biết. Từ khi xuất hiện, cô bé vĩnh viễn có bộ dáng hai tuổi, trí nhớ bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên trống rỗng.
Phía trước, trên một hòn đảo rất lớn với cổ mộc che trời, thác nước lớn như dải lụa. còn có một sườn núi lớn. Đây là một nơi vô cùng thanh tú.
Từ đây có thể thấy được thân phận của Khương Dật Thần trong đám trẻ tuổi Khương gia thật không tầm thường mới có được một nơi tu luyện thế này. Đây là đãi ngộ không mấy người có được.
- Gia gia hắn là một vị đại năng tuyệt đỉnh, có quan hệ huyết thống rất gần với gia chủ. Người này muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, mà bản thân lại rất tàn nhẫn cho nên người bình thường không dám động tới hắn.
Mấy người Liễu Khấu có chút hiểu biết về một thế hệ trẻ Bắc Vực, ngay cả Khương Dật Thần cũng hiểu rất rõ.
- Các ngươi là ai? Sao dám xông vào Lưu Tinh Đảo?
Lập tức có mấy người bay ra ngăn cản bọn họ.
- Lưu Tinh Đảo gì, ta thấy giống "tảo tinh đảo" thì có!
Đại hắc cẩu nhe răng.
Mấy người này lập tức biến sắc, liền đoán ra thân phận mấy người. Nhất là đại hắc cẩu và Diệp Phàm, ác danh của bọ họ tuyệt đối truyền rất xa.
- Nơi đây chính là trọng địa Khương gia, các ngươi không được xông loạn!
Mấy người này xếp thành một hàng, chặn trước đường, không cho bọn hắn tiến vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sắc mặt Khương Hoài Nhân lập tức trầm xuống. Hắn cảm giác được tình cảnh của Tiểu Đình Đình hiện nay. Dù trên danh nghĩa nàng là tiểu Công chúa của Khương tộc nhưng mấy người này cũng không đi lên chào đón.
Hắn nghĩ tới tình cảnh trước đây của Tiểu Đình Đình, một ít người Khương gia khẳng định rất bất công với nàng. Ngay cả Khương lão bá cũng bị bức bách ra ngoài mở quán để sống qua ngày. Lúc này cơn giận của hắn dâng lên.
- Các ngươi cút! Kêu Khương Dật Thần ra đây cho ta!
Khương xấu xa tính tình nóng nảy, cũng là một kẻ lục thân bất nhận. Dù hắn kỳ thật cũng là con cháu Khương gia nhưng căn bản không thèm để ý.
Diệp Phàm nghĩ tới nhiều chuyện cũ, nhớ lại mùa đông năm đó, tuyết bay tán loạn. Khương lão bá và Tiểu Đình Đình bị con cháu Khương gia khi dễ, mà đầu sỏ chính là Khương Dật Thần.
Khi đó hắn đã vô cùng tức giận mới tới địa bàn của thế gia thái cổ ra tay, chặn giết Khương Dật Thần. Mãi tới khi Thần Vương lên tiếng hắn mới thả ra tên này.
- Lớn mật! Các ngươi có biết đây là nơi nào không?! Làm khách của Khương tộc ta mà lại không hiểu lễ tiết!
Một người lớn tiếng quát, muốn áp chế mấy người.
- Mắt chó của ngươi mù rồi à?! Ngay cả tiểu Công chúa của Khương tộc ở đây mà không thấy sao?! Chẳng lẽ các ngươi không biết hay là cố ý không nhìn?
Khương Hoài Nhân quát.
- Ra mắt tiểu Công chúa!
Mấy người kia nghe được lời này mới đi lên chào hỏi.
Ngày xưa, bọn họ đích xác có thể không thèm nhìn Tiểu Đình Đình. Thân là Thái Âm Thể, sống không được mấy năm, lại là được dẫn về từ bên ngoài, căn bản không tính là chính thống.
Mà nay lại khác hoàn toàn! Đây chính là người duy nhất được Thần Vương mang đi, tu luyện nửa năm, rất có thể bí quyết chữ Đấu cao nhất trong Cửu Bí đã ở trên tay cô bé.
Còn nữa, nàng còn có chỗ dựa vững chắc là thúc tổ đại cường đạo, thân phận vô cùng tôn quý, không ai dám khi dễ như trước.
Chỉ là vì thái độ trước đây như vậy, bọn họ còn chưa có chuyển biến mà thôi.
- Mời chờ, chúng ta đi bẩm báo.
Một người nhanh chóng bay vào trong đảo, lập tức bẩm báo Khương Dật Thần, không dám trì hoãn.
Rất lâu sau, người này mới bay ra, trên mặt tràn ngập vẻ xin lỗi, khách khí nói:
- Thật xin lỗi vài vị, thiếu chủ đang bế quan, ta không thể đánh thức hắn. Các vị mấy ngày sau hãy tới đi!
Ngô Trung Thiên lập tức cười lạnh nói:
- Sớm không muộn không, sao khi chúng ta tới lại cố tình bế quan?!
- Đây rõ ràng là chuyện giả vờ! Không ngờ không ra gặp chúng ta! Hắn trốn được lần đầu, chẳng lẽ trốn được cả đời sao?!
Liễu Khấu cười lạnh.
- Nếu hắn khinh thường đi ra gặp chúng ta thì chúng ta tự mình vào gặp hắn!
Con tức Khương Hoài Nhân không ngừng dâng cao.
- Các ngươi không được đi vào!
Mấy người kia lập tức ngăn cản.
- Các ngươi lui ra, ta muốn gặp biểu ca của ta, các ngươi có thể ngăn cản sao?!
Tiểu Đình Đình tiến lên, tuy chỉ là cô gái chín tuổi nhưng nếu thật sự đứng lên cũng có một loại uy thế vô hình.
-o0o-
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật