- Diệp huynh thật khiến người ta kính sợ, không cần dùng đạo lực, chỉ bằng thân thể và tốc độ đã đủ lực áp cường giả Hóa Long biến thứ năm, gần như đã là vô địch trong thế hệ trẻ rồi!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên cười nói.
- Ta đã tự phế tu vi, thật sự không thể vận dụng đạo lực, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!
Diệp Phàm lắc đầu, dường như rất đáng tiếc.
Bên cạnh, Vương Trùng Tiêu trong lòng rất nghi hoặc. Hắn chính mắt thấy được trận chiến vừa rồi, cũng thật sự không thấy Diệp Phàm dùng tới thần lực.
Từ Tử Hiên điểm một cái, bắn ra vài phiến thần vũ, trực tiếp chữa khỏi thương thế cho Cao Lâm Phong rồi nói:
- Diệp huynh có thể tha cho hắn không? Tính tình hắn nóng nảy, tuổi trẻ lại nông nỗi, không khỏi có chút quá khích!
- Không thành vấn đề, ta cũng không muốn so đo với hắn.
Diệp Phàm cười gật đầu.
- Không thể tưởng tượng được Vũ Hóa Vương đại danh đỉnh đỉnh lại đi tới Thần Thành của Bắc Vực...
Một tiếng cười lớn truyền tới, hoàng tử Đại Hạ Hạ Nhất Minh đang bước nhanh tới.
- Ta tới Bắc Vực là để tham dự sự kiện Dao Trì, có thể gặp được vài vị long phượng ở con đường nhỏ trên Thần Thành này thật sự là vinh hạnh!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên mở miệng cười nói.
Thực hiển nhiên, những khách quý Cao Lâm Phong muốn mời tới là Vương Trùng Tiêu, Hạ Nhất Minh Từ Tử Hiên lúc này trước sau đã tới đông đủ.
- Diệp huynh ngươi bình yên vô sự trở về, thật sự là quá tốt!
Hạ Nhất Minh cười lớn.
- May mắn vượt qua một kiếp, tuy giữ được cái mạng nhưng cũng không thể không trảm một nửa tu vi! Nhân sinh đống là bất đắc dĩ a!
Diệp Phàm thở dài.
Mấy người đều có chút không nói gì vì không biết nên nói gì che phải. Thế nhân đều biết nửa năm trước hắn tự phế tu vi, kết quả lại giết Âm Dương Thánh tử.
Lúc này sắc mặt Cao Lâm Phong trắng bệch, vô cùng phẫn uất. Hôm nay thật sự rất mất mặt nhưng cũng không thể làm được gì khác.
Nhất là sau khi nghe được đối phương nói đã tự phế tu vi mà hắn vẫn không phải là đối thủ thì chỉ hận không tìm được chỗ đất nẻ nào mà chui xuống.
- Ngay cả Vương của Trung Châu cũng biết sự kiện Dao Trì, ảnh hưởng thật quá lớn a!
An Diệu Y khẽ cười, nhanh nhẹ như tiên, vội vàng châm trà. Một thị nữ liền dâng trà cho mấy người.
- Ta ra ngoài lịch lãm, nghe được sự kiện này tất nhiên không muốn bỏ qua!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên đáp, tuấn tú mà điềm đạm, khiến người ta cảm giác
rất đặc biệt.
Diệp Phàm biết người này nhất định cực kỳ cường đại. Hắn nghĩ tới một ít nghe đồn rằng Vũ Hóa đăng thiên, thoát thai hoán cốt, một Bí Cảnh một Thần Tàng. Đối phương gần như là một nhân vật vô địch trong thế hệ trẻ khiến hắn cũng cảm giác được một cỗ áp lực vô hình.
Bỗng nhiên, hào quang mãnh liệt ập tới, trong cung điện lại xuất hiện thêm một người, kim quang hừng hực như một vầng mặt trời đang thiêu đốt.
- Đại ca ngươi đã tới rồi!
Cao Lâm Phong lập tức hết lo lắng, thần sắc kinh động, nhanh chóng đi tới. Hắn như vô ý lướt nhìn Diệp Phàm, sát ý vô tận.
Đây là một nam nhân cao lớn, như được đúc từ một khối vàng ròng, làm cho người ta có áp lực đáng sợ. Hắn vẫn không nhúc nhích, đôi mắt như đao mang quét qua mọi người.
Trên người hắn, kim quang rực rỡ mênh mỏng như sóng biến, người bình thường căn bản không thể nhìn thẳng vào, quang hoa đẹp mắt như thần minh, khiến người ta tự thấy xấu hổ.
Mái tóc đen dày cũng bị nhiễm một tầng ánh sáng màu vàng, sắc mặt như đao tước, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt như điện bắn ra bốn phía, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ.
- Cao huynh, không tưởng được ngươi lại tới nhanh như vậy!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên cười nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thái Dương Quân Vương của thế hệ trẻ Trung Châu đã tới. Lúc này thần sắc của hắn lạnh nhạt, trong hào quang chói mắt siống như thần tử.
Hắn khẽ gật đầu, thân hình cao lớn như một ngọn núi, chậm rãi đi về phía trước, đôi mắt như đao phong, thủy chung nhìn Diệp Phàm chằm chằm, sát niệm vô hình như nhập vào cơ thể hắn.
Các đời Song Tử Vương của Trung Châu đều danh chấn thiên hạ, là loại thể chất đáng sợ nhất, qua hơn bốn ngàn năm lại xuất thế lần nữa.
Tương truyền, Song Tử Vương hợp nhất, thiên hạ vô địch, là tổ hợp đáng sợ nhất, có thể quét ngang cùng thế hệ, căn bản không có địch thủ, thế gian vô song.
Bởi vì mỗi người bọn họ đều có thể sánh với Thần Vương của Đông Hoang, có được huyết mạch đáng sợ nhất trên thế gian. Nhưng quan trọng nhất chính là một khi liên thủ sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Từ xưa tới nay, e rằng chỉ có Thần Vương tuyệt thế mới có thể một mình giết Song Tử Vương. Cho tới hiện tại còn chưa từng nghe nói có ai có thể chém giết bọn họ.
Tuy nhiên, Thần Vương cũng không phải một mình độc chiến hai người liên thủ, chỉ phân biệt đánh gục từng người, cách xa nhau bốn ngàn năm. Bằng không, nếu Song Tử Vương hợp nhất, ở cùng thế hệ không ai có thể sánh bằng.
- Ngươi chính là Thái Dương Quân Vương sao?! Nếu muốn động thủ thì cứ tới, ta há phải sợ ngươi sao?!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, căn bản không sợ đối phương.
Thái Dương Quân Vương được bao phủ trong thần quang màu vàng, như chiến thần dục hỏa trùng sinh bất hủ, thân thể cao lớn hùng vĩ, khí thế bức nhân, không nói gì mà vẫn dán mắt vào hắn.
- Đại ca giết hắn!
Cao Lâm Phong nghiến rãng nghiến lợi nói, ánh mắt oán độc, hận không thể lập tức báo thù rửa hận.
Diệp Phàm tự nhiên biết sát ý của bọn họ là vì đâu. Thần Vương tuyệt đại chém giết hai vị tổ tông bọn họ, đều bị hai người ghi hận lên hắn.
Bởi vì thế nhân đều biết Thần Vương siúp hắn đánh vỡ nguyền rủa, gần như thế cả tính mạng mình. Rất nhiều người đều coi hắn là do Thần Vương dùng mạng bồi dưỡng.
- Một hồi hiểu lầm mà thôi, không nên gây chiến mà tổn thương hòa khí!
Hoàng tử Đại Hạ tiến tới khuyên giải.
- Thánh thể nếu trưởng thành có thể tranh phong với Đại đế, Song Tử Vương hợp nhất vô địch thế gian, đều là những nhân kiệt cái thế, hiện tại cần gì phải vì một chuyện nhỏ mà nổi lên xung đột!?
Vũ Hóa Vương cùng lên tiếng.
An Diệu Y cũng tiến lên khuyên giải, ánh mắt say lòng người, lời nói như gió xuân khiến lòng người yên lặng lại, cũng khiến không khí dịu xuống.
Thái Dương Quân Vương đang ở Bắc Vực, phải kiêng kị nhiều điều, không muốn lúc này đại chiến với Diệp Phàm, chỉ hừ lạnh một cái mà không nói gì thêm.
- Cho ngươi sống lâu mấy ngày!
Ánh mắt Cao Lâm Phong vẫn tràn ngập cừu hận.
Mấy người nơi này đều nhíu mày, chỉ là Thái Dương Quân Vương cũng không khỏi quét mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy đệ đệ của mình quá kiêu căng, căn bản không thể có thành tựu cao được.
- Thật lâu rồi không ai dám nói chuyện với ta như vậy! Dù hai huynh trưởng của ngươi là Song Tử Vương cũng không được. Ta phải giáo huấn cho ngươi một phen!
Diệp Phàm ra tay.
Ầm!
Thái Dương Quân Vương đột nhiên bừng lên thần diễm, phản ứng rất nhanh, ngăn cản Diệp Phàm nhưng lại xem nhẹ tốc độ của đối thủ.
Diệp Phàm tay phải diễn biến ra một đại ấn màu vàng, đương trường đánh bay Cao Lâm Phong ra ngoài, cốt đoạn gân đứt, suýt nữa đã biến thành một đống thịt nát.
- Lần sau hày biết giữ cái mồm cái miệng!
-Ghhh...
Cao Lâm Phong bị đứt gãy mấy chục căn xương cốt, đau đớn khiến hắn không kìm nổi kêu lớn.
- Ngươi...
Sau lưng Thái Dương Quân Vương đột nhiên xuất hiện một vầng thái dương thật lớn, chín con Kim Ô bay ra, xoay quanh đầu hắn.
Khí cơ khủng bố như hồng thủy ngập trời bùng nổ, khiến cả phiến Thiên Cung rung động, kinh động rất nhiều người. Không ít tu sĩ đang nhìn về phía bên này.
Thái Dương Quân Vương khí quán trường hồng, như một mảnh ngân hà mênh mông rực rỡ. Hắn nâng thủ đánh tới Diệp Phàm. Diệp Phàm dám nói là giáo huấn đệ đệ hắn ngươi trước mặt mình cũng tương đương đánh lên mặt hắn.
Ầm!
Diệp Phàm như hành tẩu trong nhật nguyệt, như xuyên qua quang âm, dùng tốc độ cực hạn tránh né, huy động nắm tay màu vàng đánh nát chân không, lao tới phụ cận, dùng thân thể vô song cận chiến.
Mắt thấy hai người sẽ bắt đầu đại chiến, Vũ Hóa Vương và hoàng tử Đại Hạ đều ra tay. Vô tận thần vũ hiện ra, chín đạo long khí đoạn thiên, liền ngăn cách giữa hai người.
- Lần này quả thật do Cao Lâm Phong gây chuyện, hai vị không cần vì vậy mà giao đấu sinh tử làm gì!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên lại lên tiếng.
- Vũ Hóa Vương ngươi không cần ngăn cản, ta đã nhường nhịn đủ rồi vậy mà hắn dám động thủ, đáng chết!
Thái Dương Quân Vương đàng đàng sát khí, thần sắc lạnh như băng.
- Ta hiện còn có chín cơ hội trở lại Tứ Cực Bí Cảnh, có thể quyết đấu với Thánh tử! nếu ngươi bức ta giết ngươi thì cứ tới đi!
Diệp Phàm giăng co với hắn.
Đang đang...
An Diệu Y tấu ra tiên y, tiếng đàn bình thản, như ánh trăng chiếu sáng, đêm đen mang theo từng làn gió mát, khiến lòng người cảm thấy yên bình.
- Mấy vị dừng tay đi! Còn chưa có ai dám biến Diệu Dục Am ta trở thành chiến trường đâu!
Thanh âm nàng như tiếng trời, cũng mang theo một tia uy nghiêm.
Thái Dương Quân Vương rất cường thế nhưng sau khi tới Đỏng Hoang cũng không dám quá mức kiêu căng, liền thu liễm sát khí ngồi xuống một bên.
Diệp Phàm cũng hiện ra bộ dáng bất cần. Hiện hắn đã chiếm được bí quyết chữ Hành, có thể đi khắp thiên hạ. Dù cả thế nhân biết thương thế hắn đã khôi phục cũng không có gì phải quá bận tâm.
Sau lần giằng co này, mấy người dù uống trà đàm đạo nhưng không khí lại có chút trầm tĩnh, thần sắc Thái Dương Quân Vương rất âm trầm, không có tươi cười tí nào.
Diệp Phàm nhưng lại rất nhàn nhã, vừa phẩm trà vừa nói chuyện phiếm với hoàng tử Đại Hạ và Vũ Hóa Vương, thi thoảng hỏi Vương Trùng Tiêu vài câu.
An Diệu Y tấu lên một đoạn nhạc, khiến cả tòa cung điện cũng trở nên bình yên, không khí giảm xuống nhiều, nhưng người duy nhất không phối hợp chính là Cao Lâm Phong, một thân đầy vết máu.
- Không biết Thiên Tuyền Thánh nhân đi tới nơi nào?
Vũ Hóa Vương hỏi.
Diệp Phàm nở nụ cười, Thánh nhân đương thời đúng là có lực uy hiếp, cả cường giả trẻ tuổi của Trung Châu cũng phải kiêng kị, cẩn thận tìm hiểu.
- Hắn đang bế quan ở một nơi rất bí ẩn!
- Tu vi tới cảnh giới đó rồi mà còn muốn bế quan, chẳng lẽ muốn đột phá sao?
Mấy người Vương Trùng Tiêu giật mình.
Trong lòng Thái Dương Quân Vương cũng không bình tĩnh, dù biết lời nói của Diệp Phàm không thể tin nhưng vẫn không kìm được phải chú ý. Dù sao đây cũng là một nhân vật có thể sánh ngang Thánh nhân viễn cổ.
Cuối cùng, khi đêm đã khuya, mấy người đứng lên cáo từ. Diệp Phàm đi rồi quay lại, gặp An Diệu Y ở một cung điện khác.
- Thương thế của chàng như thế nào?
An Diệu Y nhẹ giọng hỏi.
Diệp Phàm lấy một bình ngọc đưa cho nàng, bên trong có Thần Tuyền, mở ra khiến mùi thơm tràn khắp nơi. Bất cứ tu sĩ nào cũng có thể nhận ra đay chính là nguồn nước sinh mệnh, có thể cứu người.
- Chàng khiến ta thật bất ngờ!
Đôi mắt An Diệu Y rất kinh hãi nói:
- Chàng xâm nhập cấm địa thái cổ mà còn thành công trở ra sao?
Diệp Phàm không giấu di ếm gì, bình tĩnh nhìn nàng nói:
- Ta muốn nói cho nàng một chuyện!
- Ta biết chàng muốn nói điều gì! Nếu là về Độc nhân truyền thừa thì không cần hỏi nữa. Chàng chỉ cần biết ta sẽ không hại chàng là được!
Nói tới đây, An Diệu Y khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới gần hắn, giúp hắn mát xa các huyệt vị.
- Vì sao?
- Không cần hỏi nhiều như vậy!
An Diệu Y lắc đầu, không chịu nói gì thêm.
- Hoa Vân Phi đến Bắc Vực sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta không biết, người này rất nguy hiểm, chàng phải cẩn thận!
An Diệu Y nhắc nhở.
Mỗi người đều có lý do riêng, không thể nói ra toàn bộ bí mật bản thân cho người khác biết. Như việc Diệp Phàm tới từ một nơi tinh không khác, hắn chưa từng nói cho An Diệu Y về điều này.
- Chàng hiện đang rất nguy hiểm, gần đây Đông Hoang xuất hiện một Liên minh sát thánh, chỉ sợ có nhân vật cấp Thánh tử đang xúc tiến.
- Liên minh để giết ta... Hai Sát Thủ Thần Triều viễn cổ còn chưa đủ hay sao mà còn có thêm một cái liên minh nữa!?
An Diệu Y nghiêm túc nhắc nhở:
- Trong đó không ai biết được thân phận của nhau nhưng phối hợp rất ăn ý. Bọn họ có cùng một mục đích là muốn giết chàng đó!
Diệp Phàm mỉm cười. Hắn cảm giác quyền trượng của Thiên Đỉnh đã có nơi dụng võ, Thiên Đỉnh cũng nên tái hiện thế gian!
-o0o-
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật